Trong khi bên dưới đang đánh nhau dữ dội thì bên trên đám mây đen, Đại Bạch cùng Trần Vũ Phong đã đáp lên con thú bay bị mây đen che khuất.
Đúng như những gì Lan nói, bên trên con thú bay này có một cánh cổng không gian mà người từ trong đó đi ra chỉ được mười người, năm phút mới có thể đi ra một đợt người, những người phía trước nhiều như vậy là do bọn họ đã ở trên thú bay chờ sẵn, lúc đầu làm vậy để kéo dài thêm thời gian mà thôi, nhưng bọn họ không ngờ rằng lại bị phát hiện nhanh như vậy, dù sao thú bay cua Bara Ly cũng chưa từng truyền ra bên ngoài nên người đứng phía sau không ngờ anh nắm rất rõ về số lượng người bên trên.
Đại Bạch sau khi đứng trên thú bay liền dừng lại, cả người nó căng thẳng nhìn chằm chằm người đang đứng xoay lưng về bọn họ mà nhìn vào cổng không gian.
Lúc này lại một đợt kẻ mặc áo choàng từ trong cổng không gian đi ra, bọn họ nhìn thấy cậu liền muốn lao đến nhưng người đứng trước cửa không gian đã ngăn lại.
“Các người xuống dưới đi.”
Một giọng nói già nua vang lên.
Những kẻ mặc áo choàng nghe vậy liền không chừng chờ mà xoay người nhảy khỏi lưng thú bay, mà người đứng trước cổng không gian cũng từ từ xoay đầu nhìn về phía cậu.
“Xin chào, người được xem là đứa con của thiên mệnh.” Một ông lão có chồm râu trắng dài xuống hông, hai mắt sáng như sao tinh thần đầy sung túc, ông ta vừa cười vừa nói “Nghe danh đã lâu, hiện tại mới có thể gặp mặt.”
“Chào ông.” Trần Vũ Phong nghe ông ấy chào mình liền ngơ ngác chào lại, cậu không biết tại sao ông ấy lại bắt chuyện với mình, nhưng bởi vì phép lịch sự của thời đại trước đã cho cậu một hói quen đáp lại khi người khác chào hỏi nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Đại Bạch bó tay nhìn cậu một cái, nó cảm thấy hiện tại cậu thật ngu ngốc.
Lão giả đối diện nghe cậu đáp lại cũng cực kỳ kinh ngạc, sau đó ông ấy bật cười, một tay vuốt nhẹ chồm râu dài của mình.
“Cậu đúng là đứa nhỏ kỳ lạ.”
“Không có ai ở trên thế giới này sẽ chào hỏi kẻ địch của mình đâu.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền xấu hổ, nhưng cậu không nghĩ mình đáp lại là sai vì vậy chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Nhóc con, ta biết mình làm không đúng nhưng ta không làm khác được.” Lão giả thấy cậu như vậy thì cảm thấy hiện cảm vì vậy ông ấy cũng nói ra suy nghĩ của mình cho cậu hay “Già rồi, ta đã trải qua cả cuộc đời vì vậy biết cái nào đúng cái nào sai, nhưng tiếc rằng người ta theo lại không biết chuyện đó, nó xem lợi ích cao hơn tất cả.”
“Mà nhóc chính là người sẽ ngăn cản lợi ích của nó.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền khó hiểu hỏi “Vậy sao ông không rời đi.”
“Ta nhìn nó lớn lên, lòng trung thành không có nhưng tình cảm vẫn còn.” Lão giả thở dài lắc đầu “Ta không thể rời khỏi nó, cũng không thể khiến nó bị bắt nạt được.”
“Chàng trai thật sự xin lỗi vì rắc rối này.”
“Cũng xin lỗi vì chuyện ta sắp làm, nhưng mong cậu hãy tha thứ.”
Trần Vũ Phong nghe nói xong liền hiểu được ông ấy có ý gì, cậu gật đầu đáp lại “Tuy cùng chí hướng nhưng đáng tiếc chúng ta không thể đi chung đường.”
“Phải, thật đáng tiếc.” Lão giả mỉm cười đáp lại, sau đó ông giơ tay lên từng cột sấm sét bắt đầu đánh xuống nơi cậu đang đứng.
Đại Bạch nhanh chóng ngậm cổ áo cậu sau đó linh hoạt né tránh, lưng thú bay cực kỳ rộng lớn, vì vậy nơi dừng chân của nó cũng khá nhiều, sự linh hoạt của nó khiến những tia sét không thể nào chạm đến được.
“Con thú này thật có ý tứ.” Lão giả vừa đánh sét xuống vừa nhìn Đại Bạch đầy hứng thú “Rốt cuộc nó là giống loài gì.”
“Sức mạnh, sự linh hoạt, kích thước, có thể bay nhảy tự do dù là trên trời hay dưới nước, luồng nguyên tố bao bộc lại chẳng có màu... Đúng là kỳ lạ.”
“Lão già chết tiệt đó, có thể vừa nói vừa ngừng tay không hả.” Đại Bạch tức giận nói vào đầu cậu.
Trần Vũ Phong bất đắc dĩ một đường bị Đại Bạch lung lây qua lại, vừa phải nghe nó cầu nhầu trong đầu.
Lão giả tiếp tục vui vẻ nói “Lão già này đi biết bao nhiêu nơi nhưng chưa từng thấy loài nào như vậy, đúng là một giống loài bí ẩn, có khi nó chỉ có duy nhất một thân một mình, một loài thú đã tuyệt chủng.”
Nói xong ông ấy cảm thấy đoàn tấn công này Đại Bạch chưa bọc phát đủ sức mạnh của nó, vì vậy ông ấy giơ quyền trượng lên sau đó trước mặt ông ấy phóng ra rất nhiều đường sét đánh tới.
Lần này không còn là từ trên trời đánh xuống nữa mà là từ bên hông, như vậy dù Đại Bạch có chạy đường nào cũng chẳng thể thoát được.
“Nằm xuống.” Đại Bạch nói một câu rồi quăng Trần Vũ Phong lên lưng, sau khi ổn định nó liền linh hoạt né tránh những đường sét lao đến, tuy chúng nó được phóng ra cùng một lúc nhưng mỗi đường sét đều có một lỗ hỏng có thể né tránh, nhưng dù có né tránh cũng sẽ bị sức đánh của tia sét làm cho đau đớn.
Nhưng Đại Bạch là ai, nó là một con thú cực kỳ lỳ đòn, nó dùng lông của mình bao bộc cậu lại để cậu không bị ảnh hưởng của sét đánh khiến cơ thể đau đớn, còn nó thì linh hoạt luồn qua những khe hở tuy nhỏ nhưng cũng có cách để luồng qua mà né tránh.
Mà Trần Vũ Phong cực kỳ nghe lời nó, sau khi ngồi trên lưng nó vững vàng cậu liền cúi rạp người xuống ôm lấy lông dày của nó rồi không động đậy gì nữa, cứ mặc cho nó làm gì thì làm, đây là sự tín nhiệm mà cậu dành cho nó.
Lão giả thấy Đại Bạch vậy mà có thể bảo vệ cậu không chút tổn thương liền không khỏi kinh ngạc, một con thú triệu hồi bình thường có thể làm đến như vậy hay sao, ông ta có loại thú nào mà chưa từng nhìn qua, vậy mà hôm nay lần đầu tiên trong đời nhìn được một loài thú có thể dễ dàng vượt qua những tia sét của ông.
Càng lúc ông ấy càng thêm hứng thú với Đại Bạch, nếu như hai lần sét không thể làm tổn thương được nó vậy lần này ông sẽ đánh một cách trực diện.
Đối với chức nghiệp sư ở thế giới này thì mỗi nguyên tố chỉ có một hình một kiểu dáng, mà nguyên tố của ông ấy đã được xem là nguyên tố hiếm gặp nhất, nhưng hình thái của nó cũng cực kỳ phiền phức nhất, sau khi tung ra hai chiêu mà ông ấy thường dùng thì hiện tại ông ta chỉ còn đánh trực tiếp vừa niệm chú ngữ vừa tung chiêu mà thôi.
Đại Bạch cũng cảm thấy ý định của ông ta liền nghiêm túc đề phòng, nó có thể cảm nhận được ông lão trước mặt này không đơn giản, nếu muốn thắng ông ta thì nó cùng Trần Vũ Phong của hiện tại không thể nào làm được.
“Vũ Phong, một chút nhớ cẩn thận hơn.” Nó thầm nói trong lòng với cậu, tuy chỉ có một người nhưng áp lực hiện tại thực sự rất lớn.
Trần Vũ Phong nghe xong liền nhảy khỏi người nó, mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của ông lão đối diện “Tao biết rồi, mày cũng cẩn thận.”
Cậu vừa nói xong lão giả trước mặt liền bỗng nhiên biến mất, sau đó xuất hiện phía sau hai người sau đó dùng một tia sét đánh tới.
Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng né tránh sau đó một người rút kiếm một người quất đuôi trở ngược đánh về phía sau.
“Ồ, phản xạ nhanh đấy.” Lão giả lùi về sau lại tiếp tục biến mất, sau đó ông ta xuất hiện trên đầu hai người rồi đánh sét xuống “Nhưng nhanh thôi thì chưa đủ.”
Trần Vũ Phong nhanh chóng nghiêng ngươi sau đó mượn lực đuôi của Đại Bạch mà tránh thoát, bởi vì lần đánh này từ trên đầu nên người bị nhắm vào chỉ có cậu, sau khi thấy cậu tránh được Đại Bạch liền vươn móng mà đánh lên.
Lão giả liền mượn lực của sét mà bay lên cao hơn sau đó xoay người rồi rớt xuống cách đó không xa.
“Nhóc con cũng không tệ.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền cảm tạ “Cảm ơn ông đã khen.”
Lần này Đại Bạch chính thức trợn trắng mắt với cậu, trong giờ phút này còn có tâm tư nói chuyện phím cùng người đang đánh nhau với mình, đúng là vô tư quá mất rồi.
Nói xong ông ấy lại tiếp tục biến mất, lần này ông ấy xuất hiện trước mặt cậu trên tay cầm quyền trượng đánh tới, miệng độc chú ngữ “Tê liệt.”
Trần Vũ Phong dù đáp lại ông nhưng cũng không thoải mái mà luôn đề cao cảnh giác, vì vậy ông lão vừa xuất hiện trước mặt cậu đã dùng kiếm mình chặn lại quyền trượng của ông ấy, nhưng dù vậy cảm giác như điện giật tuy không đánh thẳng lên người cậu nhưng nói vẫn truyền từ thanh kiếm sang khiến hai cánh tay của cậu cảm thấy tê rừng, cậu nhanh chóng rút kiếm lại rồi nhảy ra sau.
Đại Bạch thì từ bên hong quất đuôi lại,lực mạnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió lớn thổi qua.
“Úi chà.” Ông lão giật mình nhanh chóng hạ thấp người xuống sau đó biến mất khỏi chỗ vừa đứng “Cái đó mà đánh trúng chắc xương già của ta gãy mất.”
Đại Bạch hừ lạnh một tiếng, lần này nó không bị động chờ ông ta đánh tới mà nó dựa theo trực giác của mình mà vung vuốt nhào qua.