Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 37: Chiến đấu





Khu rừng mà nhóm Trần Vũ Phong nhắm đến ở ngoại thành Sata nằm phía tây đi sâu vào trong những mảnh rừng nhỏ, nơi đó có một cái tên là rừng vàng.

Không phải vì trong mảnh rừng này có vàng mà là những cây cối xung quanh cùng với ngôi làng nhỏ bên trong lấp lánh màu vàng, cái màu chói mắt nhưng rực rỡ đến kỳ lạ.

Không biết nó do thiên nhiên tô lên hay do bàn tay con người tạo ra, nhưng đây cũng được xem là một địa điểm nổi bật ở lãnh địa này.

"Nghe nói cây cối cũng có màu vàng đấy." Như Yến cũng biết về sự nổi tiếng nơi này, sắp vào đến khu rừng vàng cô liền phấn khích không thôi.

Trần Vũ Phong cũng cười nói cùng "Đúng là rất đáng mong đợi, nhưng cũng phải cẩn thận thực vực ở mảnh rừng vàng rất hung dữ."

Xột xoạt, xột xoạt.

"Dừng lại." Mạnh Kỳ nghe tiếng lá cây cùng sự động đậy của những bụi cây xung quanh, cậu ta ngăn hai người lại sâu đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những bụi cây.

Đại Bạch ở bên cạnh từ lúc đầu đã ngửi được mùi con người xung quanh, nhưng nó không nhắc nhở chỉ khi nào Trần Vũ Phong để nó xen vào nó mới làm theo, còn không thì cứ để Mạnh Kỳ cùng Như Yến rèn luyện sự nhạy bén.

"Ra đây đi, tôi biết tám người ở đây." Sau khi xác định được số lượng cùng vị trí của từng người Mạnh Kỳ liền lấy vũ khí ra rồi cầm trên tay, Như Yến cũng nghiêm túc đứng kế bên tay cầm chặc đao của mình.

"Ha khá đấy chứ, nhưng bọn mày cũng chỉ đến được đây mà thôi." Một người đàn ông có vết sẹo lớn trên mặt từ một bụi cây đi ra, nhưng cũng chỉ có một mình ông ta bước ra.

"Ồh, tôi không cảm thấy vậy." Mạnh Kỳ khẽ nhếch môi cười.

Trần Vũ Phong cũng thử cảm nhận xung quanh, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là khi thử thả sức mạnh ra ngoài để cảm nhận cậu lại có thể thu hồi được sức mạnh của mình còn thêm những luồng sức mạnh khác, tuy nó không có bao nhiêu nhưng đủ để cậu biết đối phương thuộc chức nghiệp gì, cấp bậc bao nhiêu.

Tuy thế giới này không phân thành cấp bậc, sự mạnh yếu là do một gi định sư quyết định, nhưng để dễ rèn luyện cùng nâng cao Trần Vũ Phong đã chi sức mạnh cùng nguyên tố ra làm mười cấp.

Sau khi phân biệt xong tất cả Trần Vũ Phong liền bắt đầu chia cấp.

"Thật mạnh miệng nha, cái thằng Triệu Hồi Sư bên cạnh mày đấy quá yếu, sao không nghĩ lại mà gia nhập với tao." Người đàn ông mặt xẹo cười nói, bước đến gần.

"Bớt nhiều lời vô nghĩa, muốn cướp thì chúng mày cùng lên đi."

"Ha ha sao phải nóng vậy chú em, ông đây chỉ đang vui vẻ tăm sự thôi mà." Người đàn ông mặt sẹo dừng lại cách ba người Trần Vũ Phong tám bước chân cười lưu mạnh nói.

"Một pháp sư bên phải ở bụi cây thứ hai đang lập trận." Trần Vũ Phong cảm nhận được không khí thay đổi liền dùng sức mạnh cảm nhận, vừa phát hiện được tên pháp sư có cấp bậc hơi cao trong nhóm người tiếng lớn tiếng nói.

Tiếng nói của cậu khiến tên kia giật mình mà thoáng ngừng lại, cũng vì vậy mà trận pháp cũng hoàn toàn bị vô hiệu hoá.

Mạnh Kỳ cũng không cho đối phương kịp phản ứng mà chạy nhanh đến dùng kiếm chém xuống bụi cây mà Trần Vũ Phong vừa nói ra.

"A." Tiếng hét vang lên, máu văng ra dính vào thanh kiếm của Mạnh Kỳ, nhưng người la lên này không phải là tên pháp sư trong bụi cây mà là một hộ vệ ở bụi cây bên cạnh chạy đến đỡ.

Mạnh Kỳ thấy không đúng người liền nhanh chóng nhảy người ra sau trở về bên cạnh hai người Trần Vũ Phong.

"Khốn kiếp, vậy mà kế goạch thất bại." Người đàn ông mặt sẹo khẽ chửi một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn Trần Vũ Phong.

Nhưng Trần Vũ Phong không để gã có cơ, hội lên tiếng liền đọc một lượt tám các chức nghiệp ở bên gã "Gã kia là đấu sĩ, bốn người trong bụi bên trái là đấu sĩ, một người trên cây là cung thủ, tên lúc nãy là pháp sư, còn tên đang bị thương kia là hộ vệ."

"Chúng ta chia nhau sao." Như Yến vặn vặn người nói.

"Bốn tên đấu sĩ Như Yến đấu, ba người bên phải Mạnh Kỳ cứ chơi đùa đi, Đại Bạch sẽ hỗ trợ phía sau hai người." Trần Vũ Phong thản nhiên phân phó, Mạnh Kỳ cùng Như Yến không có ý kiến gì, chỉ đợi cậu nói xong họ liền bật người nhảy đến nơi được phần.

Người đàn ông mặt xẹo thấy Trần Vũ Phong định một mình đánh với gã liền khinh miệt cười "Ái chà, nhóc xinh đẹp cũng đánh giá thấp tao quá đấy, dù sao số tượng bên tao cũng đông đủ để chơi chết bọn mày, ai mà ngờ mày lại muốn chết trước đây."

"Tìm đường chết." Trần Vũ Phong gật đầu cười xem như đáp lại ý của gã, nhưng câu này của cậu lại chẳng liên quan gì đến mình.

Nhưng người đàn ông lại tưởng rằng cậu biết được kết cục của mình mà cười lớn, gã vui vẻ toả ra an ủi "Nếu không mày đưa tao tờ nhiệm vụ đi, tao liền thả mày đi."

Trần Vũ Phong thở dài lắc đầu tỏ vẻ mình không làm chủ được "Chuyện mày tôi không tự quyết định được, nếu không ông làm tôi bị thương xem hai người bạn kia của tôi có đồng ý không."

Người đàn ông mặt xẹo đang định đáp lại thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng hét đau đớn vang lên, gã xoay đầu nhìn không ngờ đồng đội đáng ra đang núp ở một cái cây to khá xa đang lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng rên rĩ mà người đang đứng kế bên lại cầm một thanh kiếm đâm xuyên qua lòng bàn tay đồng đội gã.

Nhưng không để gã bình tĩnh, một phía khác tiếng vang nặng nề tiên tục vang lên, cùng với tiếng la đau đớn.

Thì ra bên phía Như Yến đã giải quyết xong, cho dù một mình cô thì vẫn dư sức giải quyết bốn tên đấu sĩ có cấp bật thấp này, khi cô lao vào liền vung đao, thanh đao to lớn của cô quét bay hết những bụi cây gần đó làm cho những tên kia không còn nơi nào để núp chỉ có thể nhào lên mà đánh hội đồng cô.

Nhưng bổn người không ngờ cô lại di chuyển rất nhanh, thanh đao nặng nề vào trong tay cô lại nhẹ nhàng như vải lụa, cô dùng nó vừa đở vừa chém ra cuồng phong một cách nhanh chóng, bởi vì lần này số lượng đông hơn Như Yến cũng không đùa giỡn, mỗi một lần vung đao đều nhắm vào người đối thủ, tuy cô không có ý định giết họ nhưng làm bị thương đến không có cách nào đứng lên đánh tiếp thì vẫn có thể.

Sau khi bốn tên đấu sĩ đo đất đến không cách nào đứng lên được nữa thì Như Yến cũng dừng tay, nhưng khi cô dừng lại liền cảm nhận đước một luồng sức mạnh phóng đến, không một chút hoang mang cô liền xoay người tránh đi.

Rầm.

Luồng sức mạnh va vào một cái cây sau đó nổ lớn, thì ra tên pháp sư dưới sự bảo vệ của hộ vệ đang tiến đến gần cô rồi tung chiêu.

"Mạnh Kỳ, cậu lơ là rồi kìa." Như Yên chẳng thèm nhìn tên pháp sư mà quay đầu tố cáo với người đang đi đến chỗ cô.

"Không để ý, hắn ta mạnh đấy." Mạnh Kỳ hứng thú nhìn cái cây bị lõm một lỗ, tuy chỉ là một lỗ nhỏ nhưng như vậy đã rất mạnh trong nội thành rồi, nếu như muốn gã có thể lên được chính thành.

"Cần giúp không." Như Yến nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, cô cũng muốn so chiêu một lát.

"Không cần, pháp sư yếu khi đánh trực diện." Mạnh Kỳ dứt lời liền lao lén, nhưng tên hộ vệ bên cạnh tên pháp sư cũng lao lên chặn lại.

Tên pháp sư thấy Mạnh Kỳ đang dằn co với hộ vệ của mình liền giơ cao quyền trượng lên nhắm thẳng vào cậu ta rồi niệm chú, một quả cầu được hình thành sau đó bay vụt qua.

"Cẩn thận đi." Như Yến đứng đằng sau nhắc nhở.

Mạnh Kỳ cũng chẳng thèm nhìn quả cầu đang bay lại, cậu ta giơ kiếm sau đó không chút lưu tình chém vào vai của tên hộ vệ, rồi lại giơ ngang kiếm chém vào eo.

Bởi vì lúc đầu tên hộ vệ đã bị thương, sau khi bị chém thêm hai nhát gã liền không thể chóng đở nữa mà ngã xuống, Mạnh Kỳ cũng lùi về sau hai bước tránh được quả cầu bay vụt qua sau đó trúng vào một thân cây vang lên tiếng nổ.

Cuối cùng chỉ còn tên pháp sư, Mạnh Kỳ đi đến gần, dưới cái nhìn sợ hãi của gã cậu ta không chút chừng chờ mà đâm thẳng vào bụng gã, chỉ có như thế gã mới đau đớn mà ngã xuống, sự tập trung để dẫn vũ khí cũng vì vậy mà bị rối loạn.