Phép Tắc Của Ma Nữ - Tiểu Hoa Miêu

Chương 19: Mạo phạm



Nụ hôn kia lưu luyến lại cuồng nhiệt, đầu lưỡi bị anh xoắn xuýt liếm mút, từng chỗ mềm mại lướt qua đều mang theo hương vị độc nhất vô nhị của anh.

Lần đầu tiên nếm trải vị ngọt của tình yêu, cho dù trái tim bị đâm đến vỡ nát, nhưng vẫn không thể khống chế được mà run rẩy, nhảy nhót như trước kia.

Hơi thở của anh rót vào cơ thể cô như là dòng máu tươi mới của tuổi trẻ.

Gió lớn cuốn bay những hạt cát đá nhỏ vụn đập vào cửa kính một cách điên cuồng, tiếng rít tựa như tiếng gào khóc thảm thiết xuyên qua các khe hở trên cửa sổ, không ngừng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Hạ Hữu Thất vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, giống như nhiều năm trước vậy, anh sẽ ôm chặt cô vào trong ngực khi mà bão lớn nổi lên phá tung cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt có phần buồn ngủ, khẽ hôn lên tai cô thấp giọng khẽ nói lời dỗ dành.

Cô ôm lấy eo anh, chôn mặt vào nơi cổ áo đang hở ra của anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh dán lên có thể thiêu đốt cơ thể của cô.

Thân mình người đàn ông run rẩy.

Hô hấp của Hạ Hữu Thất ngừng lại trong vài giây, trong một khoảnh khắc, cô thực sự sợ anh sẽ lạnh lùng đẩy cô ra, hoặc là anh sẽ quay lưng bỏ đi, để lại cô một mình, một mình gánh chịu nỗi bi thương và cô tịch sâu thẳm bên trong nội tâm.

Thời gian dường như đóng băng lại.

Trong giây tiếp theo, lòng bàn tay anh áp lên lưng cô, mạnh mẽ đem cô ôm vào trong lồng ngực, cánh tay dài như một sợi dây leo đang quấn quanh, càng quấn càng chặt, lại không lệch ra khỏi quỹ đạo một chút nào.

“Thất Thất…”

Giọng nói của anh tản ra bên tai cô, giống như đang ngủ say nên nói sảng.

Hạ Hữu Thất ngẩng đầu lên nhìn đường nét quai hàm mơ hồ của anh, nghe anh thì thào nói nhỏ: “Đừng sợ.”

Cô cụp mắt cười, đôi mắt đỏ hoe ẩn vào trong bóng đêm, không ai có thể nhìn thấy.

Một người mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ say, sẽ cởi bỏ bộ giáp sắt thép trở thành người bình thường.

Bảo vệ cô, là một loại bản năng.

Anh không thể giấu đi được.

Ngày hôm sau.

Bầu trời rộng lớn không có mây, một màu xanh da trời thuần túy tuyệt đẹp như một bức họa tuyệt vời cuộn tròn lại đang tản ra.

Một trận âm thanh leng keng loảng xoảng, người đàn ông trên giường cau mày lăn qua lăn lại, tiện tay đem chăn trùm lên đầu, lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Đã rất lâu rồi anh không ngủ trong khoảng thời gian dài như vậy, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, hận không thể đem những giấc ngủ bị thiếu trong mấy năm nay ngủ bù lại một lần.

“Loảng xoảng.”

Âm thanh đồ vật rơi xuống đất như sấm vang, da đầu Cố Dực nổ tung, bị kinh động đến mà bật dậy từ trên giường, anh kéo lại áo ngủ đã trượt xuống đầu vai, đi chân trần đến trước cửa phòng mở cửa ra.

Bên trái phòng khách là một phòng bếp nhỏ kiểu mở, cô gái nhỏ đeo chiếc tạp dề màu vàng nhạt đang cúi xuống cầm cái chảo bị rơi trên mặt đất lên.

Cô ngước mắt lên liền nhìn thấy người đàn ông đang lười biếng dựa vào cửa, mái tóc đen mềm mại dán bên tai, hai mắt khép hờ, cả người vẫn còn đang đắm chìm vào bên trong chốn mênh mông mơ màng, liều mạng chống lại Chu Công.

“Cô đang làm cái gì vậy?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.

Hạ Hữu Thất đem chảo đặt lại trên bàn một lần nữa, xoay người lại, khóe miệng cong lên ấm áp như mùa xuân tháng ba, chớp chớp đôi mắt sáng ngời.

Cô cầm một quả trứng gà trên tay, khẽ quơ quơ về phía anh vài cái.

“Cơm, chiên, trứng.”

Giọng điệu có chút đắc ý, giống như ngay khi cô vừa mở miệng liền đội một chiếc mũ của thần bếp vậy.

Cố Dực không khách khí quét mắt nhìn cô từ đầu đến chân với vẻ mặt như đang nhìn quái vật, cuối cùng lạnh lùng đưa ra kết luận: “Cô biết làm cái này?”

Hạ Hữu Thất đưa mắt nhìn trứng gà, sau đó nhìn về phía anh, cực kỳ tự nhiên trả lời: “Không nha.”

Cố Dực xoa xoa huyệt thái dương thở dài một tiếng, xoay người đi về phía toilet, nhưng vừa mới đi được hai bước, cô gái nhỏ ở phía sau gọi anh: “Này, Cố Dực.”

Người đàn ông ngừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.



Sau đó, anh nghe thấy câu hỏi đầy vẻ nghi hoặc của cô gái nhỏ: “Món này, em nên chiên trứng trước hay cơm trước?”

Trong lòng Cố thiếu gia chợt dâng lên một ngụm máu, khóe môi mím chặt lạnh lùng bước vào trong phòng, “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại, như tiếng sấm vang dội kinh động đến Hạ Hữu Thất đang khiêm tốn xin chỉ bảo ​​giật cả mình.

Cô đưa mắt nhìn lại, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn quả trứng gà tròn vo.

Chờ đến khi người đàn ông tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng, trên người tản ra mùi hương thơm dịu sau khi tắm rửa, mái tóc ẩm ướt che mi mắt, những giọt nước trượt dọc theo quai hàm xuống cổ, từng giọt từng giọt chảy xuống nơi trần trụi chỗ cổ áo đang mở rộng.

Trên bàn bếp là một đống lộn xộn, liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái cũng khiến người ta không nhịn được mà cảm thán từ tận bên trong.

Trên đời này làm cơm chiên trứng thôi mà có thể phá hỏng phòng bếp, ngoại trừ Cố Dực tay chân luống cuống của tám năm trước ra thì chỉ có Hạ tiểu thư không biết cái gì về nấu ăn này mới có thể làm được.

Cô mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng của anh, rộng thùng thình bao lấy thân hình mảnh mai, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, mái tóc thẳng dài đen bóng được uốn xoăn buông xõa trên vai. Bớt đi vài phần lẳng lơ, nhưng lại nhiều hơn sự hiền thục, dịu dàng.

Bộ dạng kia cực kỳ giống như cô vợ nhỏ mới cưới đang say đắm trong tình yêu.

Cô chậm rãi đi tới, dùng hai ngón tay câu lấy nút thắt trên đai lưng áo ngủ của anh, kéo cơ thể cùng với trái tim của anh, một đường dẫn anh từng bước đi đến ngồi trên sô pha.

Ma nữ nhỏ đứng phía sau lưng anh, trên tay cầm máy sấy tóc, làn gió ấm áp dễ chịu khẽ thổi qua bên tai anh, năm ngón tay trắng nõn của cô luồn vào trong mái tóc anh.

Người đàn ông ngồi thẳng người, anh biết rõ rằng bản thân mình phải mở miệng từ chối, nhưng trong khoảnh khắc lo lắng này anh thậm chí cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn.

“Anh còn nhớ không? Trước kia khi em trong kỳ kinh nguyệt, anh đã từng sấy tóc cho em. Anh nói phụ nữ không thể bị cảm lạnh, lúc đó em còn cười nhạo anh, nói anh giống như bà mẹ chồng vậy.”

Giọng nói của cô bị tiếng gió che lấp đi bảy tám phần, nhưng nó lại rơi vào trong tai anh một cách rõ ràng.

Cố Dực cứng người trong một giây.

Ký ức vừa ngọt ngào lại vừa tàn nhẫn, bạc tình bạc nghĩa đó đã từng tồn tại, nó có thể tùy tiện đi qua sinh mệnh vô hạn của anh, không cho anh được sống thoải mái, cũng không cho anh tự nguyện chết đi.

Giọng nói của anh lạnh đi: “Quên rồi.”

“Rất tuyệt tình nha.”

Gió ngừng, cô cúi đầu, môi rơi trên cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái: “Vậy chỉ có một mình em nhớ rõ ràng.”

Trong khi nói, những ngón tay linh hoạt duỗi đến đường viền cổ áo của anh, chuyển động đầy mê hoặc, mập mờ vẽ những vòng tròn trên da thịt của anh.

Người đàn ông nhanh chóng bắt lấy tay cô, nghiêng mặt nhìn cô, sự phức tạp thâm trầm ẩn trong đôi mắt lạnh lùng, đục ngầu khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

“Muốn sao?” Anh chế nhạo.

Hạ Hữu Thất ngoan ngoãn rút tay về, oán giận trừng mắt nhìn cái ót của anh, giọng điệu ủy khuất nói: “Vẫn là khi ngủ anh đáng yêu hơn.”

Cô bước nhanh đi đến bàn bếp, bưng ra một bát cơm rang không biết cô lấy từ chỗ nào ra đặt trên bàn trà, khuôn mặt tươi cười trong sáng nhìn về phía anh tranh công.

“Nếm thử một chút cơm rang do bản tiểu thư dùng công thức bí mật làm đi.”

Cố Dực hạ mắt nhìn thoáng qua, những hạt cơm sẫm màu trộn lẫn với những vật thể không rõ như vỏ trứng gà, mùi hương chua chua xộc vào mũi anh, khiến anh trong một giây liền có thể chắc chắn rằng cô không thể phân biệt được giữa giấm chua và nước tương. Tóm lại chính là có thể chiên hay không thể chiên đều được bỏ vào một trong cái chảo, có lẽ cùng chỉ có như vậy mới có thể tạo ra một sản phẩm thần kỳ như thế.

Anh lại ngước mắt lên, đáy mắt của ma nữ nhỏ lóe lên tia sáng mong đợi dịu dàng, không hề chớp mắt mà nhìn anh.

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Ai có thể ngờ rằng người đàn ông trước kia đã cẩn thận lấy lòng bây giờ lại không kiêng nể gì mà gây khó dễ cho cô như vậy, tìm mọi cách tổn thương cô, vọng tưởng rằng có thể dùng sự sảng khoái từ những việc trả thù kia bù đắp lại tuổi trẻ đã chết đi của mình.

Anh lạnh lùng nói: “Không ăn.”

Trong đôi mắt của cô gái nhỏ lướt qua một tia mất mát không nói nên lời, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, cô ngồi bên cạnh người anh, dùng thìa múc một muỗng nhỏ đưa đến miệng anh.

“Cơm chiên của anh năm đó cũng khó ăn như vậy, em cũng nể tình mà ăn đến nửa chén đó. Anh có thể đừng làm mất hứng như vậy được không?”

Ngay khi nói về chuyện này, Cố thiếu gia liền sinh khí tức giận.

“Nửa chén?”



Anh không được tự nhiên mà hừ một tiếng: “Tôi làm sao lại nhớ rõ là cô ăn được một miếng liền nôn mửa trong toilet đến nửa giờ nhỉ, sau đó còn quay lại đánh cho tôi một trận, cô còn mặt mũi mà nhắc đến?”

Hạ Hữu Thất nở nụ cười đắc ý, nhướng mày: “Nhìn xem, anh rõ ràng nhớ rõ đến nhất thanh nhị sở* nha.”

*Nhất thanh nhị sở: rõ ràng, rành mạch.

Cố Dực nghẹn lời, hận không thể tát mạnh vào cái miệng rộng của mình, anh khó chịu bực bội trong lòng, quay mặt đi không muốn để ý đến cô, nhưng ma nữ nhỏ lại kiên nhẫn mười phần đi tới, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ: “Chỉ một miếng, một miếng thôi mà?”

Anh cáu kỉnh đứng dậy muốn rời đi, nhưng tay áo lại bị người nào đó nhẹ nhàng nắm lấy, anh cúi đầu, ánh mắt sáng quắc đến trong suốt khiến cho đàn ông bình thường đều không thể chống đỡ nổi.

Người đàn ông trầm giọng: “Hạ Hữu Thất.”

Cô hiếm khi biến thành kiểu người dịu dàng, mím môi đỏ mọng khẽ gọi: “Anh trai Cố Dực.”

Cố Dực nghiến răng để ngăn bản thân mình không mắng ra tiếng, trong lòng anh lúc này vô cùng khó chịu, đáy lòng bắt đầu tra hỏi linh hồn của mình.

Mẹ kiếp, mình không có việc gì chạy đến đây làm cái quái gì?

Làm cái gì cũng không được, đến tên cũng bị mạo phạm trước rồi.

Nhưng mà cuối cùng, anh rốt cuộc cũng không thể cưỡng lại được ánh mắt khiến người ta liếc mắt nhìn thôi đã muốn ấn người ức hiếp ngay lập tức, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng ăn một muỗng nhỏ.

Ngay sau đó, khuôn mặt người đàn ông biến thành than đen, một tay che miệng không để nôn ra, lấy vận tốc ánh sáng chạy vào toilet, tiếp đó là âm thanh nôn khan kịch liệt đến nhiệt tình.

Cách chế biến kỳ ảo như thế nào mới có thể có sức công phá mạnh mẽ như vậy, làm cho người ta cảm thấy xem đến thế là đủ rồi.

Chờ đến khi anh mang theo một thân thể lạnh lẽo như băng bước ra khỏi phòng, môi đỏ bừng, hai mắt ngập nước, một lần lại một lần nghiến răng càng chặt, suýt nữa đem răng nghiến đến nát vụn.

Anh cố gắng nén lửa giận đang muốn tuôn ra, quay đầu nhìn cô gái nhỏ không biết đang nghĩ cái gì ngồi trên sô pha: “Đưa quần áo cho tôi.”

Cô gái không thiếu đi sự lẳng lơ, không lộn xộn tự nhiên lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời, cô ngẩng đầu lên nghiêm mặt nhìn anh: “Nếu muốn, tự anh đến mà lấy…”

Trong lòng Cố Dực biết rõ rằng nếu anh lại dừng lại, không chừng có thể sẽ tiếp tục làm ra điều ngu ngốc gì đó.

Vì vậy, người đàn ông không chút đề phòng nào sải bước đi tới, còn dùng vẻ mặt chính nhân quân tử bắt đầu hành động cởi chiếc áo sơ mi trên người cô ra.

Nhưng ai biết rằng ngay khi cởi chiếc nút thứ hai ra, đôi chân dài như con rắn liền quấn lấy, tay cô dùng sức mà kéo mạnh cổ của anh, xoay người một cái liền đè anh xuống dưới thân mình.

Ma nữ nhỏ xé bỏ bộ mặt nạ thục nữ giả tạo, hai tay luồn từ cổ áo ra phía sau lưng anh, thuận thế kéo áo của anh xuống tận đầu vai, lộ ra xương bả vai mạnh mẽ.

Cô tức giận liếm liếm hình dáng đôi môi đỏ mọng giống như mấy lão phú bà đang dùng dương bổ âm vậy.

“Quần áo đều đã cởi, không làm sao?”

Cố Dực chế nhạo: “Thích bị đ* như vậy?”

“Ừm.”

Cô gật đầu đồng ý, hai tay ôm lấy mặt anh, cúi đầu hôn lên chóp mũi của anh.

“Em thích bị anh đ*, làm sao bây giờ?”

Cô gái nhỏ đã cởi chiếc áo sơ mi ra, da thịt mềm mại đầy đặn quyến rũ mê người lập tức đung đưa trên mặt anh, làm dâng lên từng đợt sóng cuồn cuộn.

Cô chống lại ánh mắt của anh, trong mắt toàn là ý cười.

“Chất độc* của em cho tới bây giờ cũng không hề ít hơn so với anh. Anh không thể chỉ bởi vì em là một người phụ nữ xấu xa liền bác bỏ tất cả sự chân thành của em được.”

*Mọi người có thể hiểu là độc của tình yêu ấy.

Cố Dực sửng sốt một giây: “Cô…”

“Cố Dực.”

Hốc mắt của cô có chút ươn ướt, nghẹn ngào khóc nức nở.

“Anh hôn em một cái được không, em thực sự… khó chịu muốn chết rồi.”