Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 132



 

Trong quán cà phê, một cô gái trẻ tuổi thanh thuần cùng một người phụ nữ trung niên cao quý đang ngồi với nhau, nhân viên trong quán mang đến bàn họ một ly cà phê đen đặc và một ly hồng trà, đặt trước mặt hai người.

 

Tạ Lan ngồi ngay ngắn, đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt mình.

 

Hào phóng khéo léo, tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt thanh thuần mộc mạc tạo cảm giác mới mẻ cho người nhìn, trên người cô… mang theo một cảm giác trầm ổn không đúng với lứa tuổi hiện tại của cô, hơn nữa thời điểm mặt đối hề luống cuống, thậm chí còn có thể nhìn lại bằng một ánh mắt vô cùng tự tin.

 

Ánh mắt Tạ Lan hơi lóe lên, âm thầm cảm thán, cô gái này không đơn giản nha!

 

“Giang phu nhân, xin mời bà đi thẳng vào vấn đề ạ.”

 

Quý Du Nhiên lễ phép cất lời, cô cảm thấy Tạ Lan hẳn đã đánh giá cô xong rồi, tranh thủ thời gian bà đánh giá cô thì cô cũng suy nghĩ xem ý đồ hôm nay tới gặp mình của bà là gì.

 

Tạ Lan là phu nhân của Giang tổng tiền nhiệm của tập đoàn Giang thị, là mẹ của Giang tổng đương nhiệm.

 

Nói thật hôm nay bà đột nhiên tới công ty tìm cô, Quý Du Nhiên cảm thấy rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì không còn cảm thấy ngoài ý muốn nữa.

 

Chủ tịch tập đoàn Giang thị - Giang Chấn Sơn – đã rửa tay gác kiếm, lui về sau màn từ lâu.

 

Mấy năm nay, Tạ Lan phu nhân của ông cũng không nhúng tay vào các việc của tập đoàn, nguyên nhân bà tới tìm cô, đơn giản chỉ vì một lý do duy nhất.

 

Trong đầu Quý Du Nhiên sắp xếp lại quá trình mình quen biết Giang Dĩ Thành từ trước đến nay, phát hiện không có chuyện gì bất ổn, nên khi nhìn lại người phụ nữ trước mặt mình, tinh thần cô vẫn giữ được sự thản nhiên.

 

Tạ Lan mỉm cười: “Quý tiểu thư không cần khẩn trương, tôi hôm nay đến đây chỉ là muốn nói chuyện một chút, cô gái có thể khiến cho đứa con trai vốn vô cùng bắt bẻ của tôi thích thú là người như thế nào, nghe nói Dĩ Thành đầu tư vào công ty cô?”

 

Con trai là dạng gì, dĩ nhiên Tạ Lan hiểu rõ, mắt cao hơn đầu, nhìn phụ nữ nào cũng thấy chướng mắt, ba mươi mấy năm nay số lượng phụ nữ xuất hiện bên cạnh nó có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn từ khi nó tiếp nhận công việc tập đoàn đến nay thì phụ nữ đã vắng bóng không thấy ai nữa.

 

Tuy bà và chồng không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, nhưng vẫn còn tình báo ở đó, sau khi biết được con trai mình qua đêm với một người phụ nữ ở khách sạn mà tập đoàn mới thu mua, Tạ Lan liền cho người điều tra một phen, rất dễ dàng đã biết được người đó chính là vị tổng giám thiết kế đã có tin đồn từ trước với con trai bà, sau khi từ chức ở Giang thị thì liền tự mở công ty của chính mình.

 

Bà vốn tưởng con trai chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao thì đàn ông con trai cũng có nhu cầu sinh lý. Nhưng không ngờ đã vài tháng trôi qua, hai người vẫn như cũ tới lui chặt chẽ, Tạ Lan không khỏi chú ý nhiều thêm.

 

Quý Du Nhiên khẽ rũ mắt, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, hào phóng thừa nhận.

 

“Đúng vậy, đúng là công ty của tôi và Giang tổng có quan hệ, bất quá Giang phu nhân không cần lo lắng, tôi với anh ấy chỉ có hợp đồng cổ đông, hơn nữa người đầu tư không chỉ có mỗi mình anh ấy. Tuy là Giang thị có thể sẽ không hoa hồng này vào mắt, nhưng một phân một hào tôi cũng không thiếu, trên phương diện kinh tế, tôi có thể nói rõ ràng với bà, rằng tôi và Giang Dĩ Thành là hoàn toàn minh bạch.”

 

Quý Du Nhiên muốn Tạ Lan hiểu rõ ràng, cô và Giang Dĩ Thành chỉ hợp tác với nhau, công ty của cô không phải là do con trai của bà ấy mở cho cô.

 

Tuy rằng cô gái trước mắt không có thái độ nhiệt tình với bà, nhưng Tạ Lan lại sinh ra vài phần hảo cảm với người con gái này.

 

Bà đã sống trong giới thượng lưu suốt bao năm, đã từng gặp nhiều người phụ nữ phức tạp, tự thấy bản thân cũng là một người có mắt nhìn người, nhưng vào giây phút bà ngồi với người con gái Quý Du Nhiên này, bà lại không thể nhìn thấy chút nào tâm tư kín đáo mang ý đồ từ cô, điều này có thể chứng minh việc cô gái này ở cùng với con trai mình không phải là do tiền tài và địa vị của con trai bà, nó khiến Tạ Lan cảm thấy rất yên tâm.

 

Bà không còn cầu mong con trai mình tìm một người vợ môn đăng hộ đối, chỉ cần nhân phẩm trong sạch, biết cách ăn ở, đó chính là điểm mấu chốt của bà.

 

Nhưng theo thực tế điều tra của bà, quan hệ nam nữ của cô gái này có chút hỗn loạn, hình như bên người cô gái này không chỉ có mỗi con trai bà.



 

Tạ Lan gật đầu: “Cô gái có thể khiến Dĩ Thành thích, nhân phẩm chắc chắn không thể hoài nghi, nhưng mục đích chính hôm nay tôi tới gặp cô không phải liên quan đến công ty, mà là muốn hỏi Quý tiểu thư, cô có thái độ như thế nào trong mối quan hệ với Dĩ Thành?”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày, rõ ràng là kinh ngạc với vấn đề này, ngẫm nghĩ, cô theo đúng sự thật mà nói: “Giang phu nhân, thật ra mà nói, tôi và Giang Dĩ Thành không tính là yêu đương với nhau.”

 

Nếu nói chính xác thì chỉ là tình nhân, nhưng đây dĩ nhiên chỉ là lời trong lòng Quý Du Nhiên, nhưng cô tin rằng chỉ với lời này của cô, thì ắt hẳn quý bà trước mặt có thể hiểu được.

 

Tạ Lan đương nhiên có thể nghe hiểu, chuyện bà có thể tra ra được, thì chắc chắn Giang Dĩ Thành cũng tra được, hẳn khẳng định đã biết được bên người người phụ nữ này không chỉ có mỗi mình hắn.

 

Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn lui tới với cô gái này, từ đó có thể thấy chính là con trai bà bám lấy người ta không bỏ, nhưng người ta lại không vấn vương gì hắn. Tạ Lan ở trong lòng yên lặng mắng con trai mình thật là không có tiền đồ.

 

Giang Dĩ Thành đang ở Singapore xa xôi tham gia diễn đàn kinh tế đột nhiên hắt xì một cái.

 

Tạ Lan cất lời làm rõ: “Quý tiểu thư, tôi biết cô còn có những lựa chọn khác, nhưng nếu cô đáp ứng nghiêm túc kết giao với một mình Dĩ Thành, cửa lớn Giang gia chúng tôi sẽ xem xét chào đón cô.”

 

Lời này thật sự khiến Quý Du Nhiên kinh ngạc, hiển nhiên Giang phu nhiên biết rõ mối quan hệ nam nữ hỗn loạn của cô, vậy mà bà ấy vẫn không ngại? Đây thật không giống với tưởng tượng của cô về một phu nhân trong nhà hào môn, chẳng lẽ không phải là nên đưa cho cô 500 vạn, nói cô đừng dây dưa với con trai mình sao?

 

Đương nhiên trong lòng Tạ Lan không tình nguyện khi nói những lời này, nhưng ai bảo con trai của bà lại thích cô gái này cơ chứ? Thấy Quý Du Nhiên tựa hồ muốn nói gì đó, bà nâng tay ngắt lời cô, tiếp tục nói: “Nếu cô không muốn cũng sao, nhưng làm một người mẹ, tôi hy vọng cô có thể trực tiếp cự tuyệt nó, đừng để nó tiếp tục nuôi hy vọng, để nó có thể nhanh chóng rời khỏi cô.”

 

Để nó rời khỏi cô, chứ không phải là cô hãy rời khỏi nó.

 

Lời này không hề mang theo bất cứ ý xúc phạm nào, Quý Du Nhiên hiểu rõ, đây là Tạ Lan tôn trọng cô.

 

Chỉ là cô tự hỏi bản thân mình không ép buộc bất kỳ ai nhất định phải quay quanh mình, mấy người đàn ông bên cạnh cô kia, lúc ban đầu không phải đều là phát sinh quan hệ trên giường xuất phát từ sự tự nguyện đó sao? Nhưng cô nào đoán được, lại dây dưa đến tận bây giờ.

 

Trên thực tế, thái độ của cô đối với bọn họ từ đầu đến giờ đều hết sức rõ ràng, đó chính là tùy vào các anh có thể ngừng lại mối quan hệ này và rời đi bất kỳ lúc nào.

 

Thậm chí khi cô phát hiện bọn họ có ý định nghiêm túc, thì cũng sinh ra suy nghĩ không nên chậm trễ bọn họ, nói xa nói gần, dây dưa hay lạnh nhạt, cô đều đã thử qua, nhưng kết quả thì chỉ có một.

 

Cô còn cách nào nữa đâu? Mấy người đàn ông đó ép buộc cô phải tiếp nhận bọn họ, khiến cô không thể không phân chia tấm lòng của mình, chia cho mỗi người một ít, kết cục lại làm cô phải đưa ra một lựa chọn gian nan.

 

Quý Du Nhiên suy nghĩ một lát rồi trả lời Tạ Lan.

 

“Giang phu nhân, tôi chỉ có thể nói Giang Dĩ Thành ở chỗ tôi là hoàn toàn có quyền tự do quyết định, tôi chưa bao giờ cho hắn bất kỳ hy vọng hay hứa hẹn nào, đương nhiên, lúc gặp lại anh ấy, tôi sẽ nói rõ thái độ của bản thân, nhưng cuối cùng anh ấy đưa ra quyết định gì, đó không phải là chuyện tôi có thể can thiệp.”

 

Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Thực xin lỗi, tôi còn có cái hẹn khác, nếu bà không còn chuyện gì nữa, thì tôi xin phép đi trước.”

 

Tạ Lan bất đắc dĩ, con gái nhà người ta cũng đã nói rõ ràng rồi, không chính thức kết giao, tự do tới lui… vậy thì không phải là quan hệ tình nhân thì là gì?

 

Xem ra hết thảy đều là con trai bà tự nguyện, nếu nói quấn người thì chính là con trai bà đòi quấn lấy con gái nhà người ta, bà chỉ có thể tìm cách từ trên chính con trai của mình mà thôi.

 

Quý Du Nhiên gọi nhân viên phục vụ tới, gật đầu chào Tạ Lan nói mình đi trước, không phải là cô không muốn trò chuyện thêm với Tạ Lan, mà là do chiều nay trước khi cô lên máy bay bay đi Đông Âu với Cảnh Tông, thì cô còn phải đi gặp bác sĩ Trần.

 



“Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt hơn rồi đúng không? Thoạt nhìn trạng thái tinh thần của cô khá tốt!”

 

Bác sĩ Trần nở nụ cười ôn nhu, thanh âm cũng nhẹ nhàng, tâm tình vốn hỗn loạn từ sau khi bước ra khỏi quán cà phê dần bình tĩnh trở lại.

 

Cô ngoan ngoãn nằm trên chiếc ghế sô pha thoải mái kia, do dự cất lời hỏi: “Bác sĩ Trần, hôm nay chúng ta có thể nói chuyện khác được không?”

 

Bác sĩ Trần gật đầu: “Tất nhiên, chỉ cần là chuyện khiến cô cảm thấy bối rối, thì chúng ta có thể trò chuyện với nhau.”

 

Quý Du Nhiên đồng ý, trong đầu sắp xếp ngôn ngữ để có thể nói câu chuyện cho rõ ràng, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui thì biến thành một câu.

 

“Bác sĩ nói thử xem… một người có thể thích vài người được không?”

 

Thời điểm ngồi trên máy bay, tâm tình của Quý Du Nhiên đã được thả lỏng, phảng phất như đã xua đi sương mù, thấy rõ được mọi thứ.

 

Trong một xã hội với tiêu chuẩn đạo đức như thế này, xác thật đề xướng tình yêu một một, nhưng con người lại là một giống loài với tình cảm vô cùng phức tạp.

 

Những người đàn ông ưu tú này vẫn luôn dây dưa với cô, khi ở trên giường thì thiên biến vạn hóa các kiểu khiến cô đạt được vui thích trong dục vọng, dưới giường thì dỗ dành cô đủ kiểu, nói cô không chút nào động tâm thì mới không bình thường.

 

Từ góc độ quy luật tự nhiên mà nói, cô đồng thời thích mấy người đàn ông, là bản năng rồi, cô không sai.

 

Nhưng ấn theo tiêu chuẩn đạo đức và cái nhìn của người đời, thì chính là cô lẳng lơ, là tra nữ, là người không bình thường, là sai quá sai.

 

Bác sĩ Trần nói cảm giác tội lỗi của cô sinh ra do cô bị áp đặt vào các chuẩn mực đạo đức xã hội và ánh mắt của thế tục, nhưng nếu đặt giả thiết cô không quan tâm đến tất thảy những điều này? Thì liệu có còn cảm thấy bối rối bất an hay không?

 

Trên đường đến sân bay, Quý Du Nhiên đã nghĩ thông suốt vấn đề này.

 

Quản làm gì ba cái tiêu chuẩn đạo đức đó chứ! Quản chi việc người khác nhận xét cô như thế nào! Cô cảm thấy, chỉ cần có tiền đề không lừa gạt chiếm đoạt tài sản của người khác là được, thích yêu mấy người thì cứ yêu thôi, thích ngủ với mấy người thì cứ ngủ thôi, đó chính là tự do của cô.

 

Chỉ cần cô không cảm thấy tội lỗi gì, thì chẳng có lề lối đạo đức nào ép buộc được cô. Tuy đó chỉ là vài lời tâm sự trong lúc bông đùa, nhưng ít nhiều vẫn có không ít đạo lý.

 

Nghĩ nghĩ vậy, nhịn không được mà buồn cười, cô cảm thấy bản thân mình thời gian này đúng là có bệnh, chuyện công ty còn chưa đủ bận rộn sao? Vậy mà còn kiếm chuyện phiền não với mấy người đàn ông kia nữa.

 

Quý Du Nhiên không phải cũng tự nhiên mà có cái tên này, Du Nhiên chính là theo đuổi tự do tự tại mới là tôn chỉ của cô.

 

Nhìn người đàn ông đang đi phía mình từ phía đối diện, trong lòng cô đã định, trên mặt cũng nở nụ cười tươi.

 

Trước mắt chuyện có thể khiến cô vui vẻ, ngoại trừ việc công ty làm ăn ngày càng tốt đẹp, đó chính là có thể đi du lịch cùng với người đàn ông mà cô đã coi trọng thật lâu này!

 

Mặc kệ như thế nào, lần này cho dù là phải dùng vũ lực, thì cũng phải bắt được hắn!

 

Đã qua lâu lắm rồi, cô không thể nhẫn nại thêm nữa.

 

------oOo------