Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 163



 

“100098417, mời cô ra đây!”.

Một nhân viên cảnh sát cai quản ngục giam trong tay cầm súng đang áp giải một một nữ tù nhân đi ra từ trong khuôn viên hoạt động công ích trong ngục, tiến vào một đoạn hành lang.

 

“Đi đâu? Các anh muốn mang tôi đi đâu?” Một phụ nữ tóc đen bị xích hai chân, mặc trên người là bộ đồ tù nhân, trên mặt cô ả lộ rõ sự hoảng sợ, thân hình gầy ốm, làn da vàng vọt, chính là Giang Dĩ Nhu.

 

“Đi mau!” Viên cảnh sát mất kiên nhẫn, hích khẩu súng vào lưng cô ả, đẩy cô ả lảo đảo tiến về phía trước.

 

Một người cảnh sát đang đi phía trước xoay lại nhìn cô ta với một ánh mắt ý vị, cất lời trêu chọc với người đồng nghiệp phía sau mình, “Này này! Cậu cẩn thận một chút, vị này có chút địa vị đó, tôi nghe nói hôm nay chính là có người để đưa vị cô gái này đi đấy.”

 

Giang Dĩ Nhu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên sáng rỡ, “Cái gì? Có người muốn đưa tôi ra ngoài sao? Lời anh nói có phải là sự thật không?”

 

Chỉ là mặc cho cô ả hỏi han như thế nào, hai viên cảnh sát kia cũng không thèm đoái hoài gì tới cô ả, họ chỉ nở nụ cười dâm đãng nhìn chằm chằm vào cặp ngực của cô ả.

 

Giang Dĩ Nhu cúi đầu, vì kích động mà đôi môi trở nên run rẩy.

 

Từ sau khi cô ả sinh non, ngay cả việc lên tòa để nghe phán quyết cô ả cũng không trải qua mà đã trực tiếp bị đưa đến ngục giam này, cho tới giờ đã trôi qua hai tháng.

 

Hai tháng này so với khoảng thời gian khi cô ả bị nhóm hắc bang ép buộc làm việc cho chúng thì còn khổ sở dày vò hơn nhiều, ít nhất khi đó cô ả còn được thoải mái về mặt vật chất, hơn nữa cô ả còn nuôi hy vọng hoàn thành nhiệm vụ thì bản thân sẽ được giải thoát.

 

Nhưng hiện tại, ban ngày cô ả phải lao động trong nhà giam, buổi tối trở về còn phải hứng chịu đấm đá từ mấy nữ tù nhân to lớn vạm vỡ, đã vậy do cô ả còn là dân châu Á nên càng thêm bị kỳ thị ngược đãi, nhiều lần cô ả bị bắt phải liếm huyệt cho mấy nữ tù nhân kia!

 

Giang Dĩ Nhu âm thầm siết chặt lòng bàn tay, chỉ cần nhớ lại những chuyện này là cô ả không cách nào kiềm chế sự run rẩy, thậm chí muốn phát ói!

 

Ở đây, tuy có quy định văn bản rằng cảnh ngục không được phát sinh quan hệ tình dục với nữ tù nhân, nhưng trên thực tế sao thoát khỏi cảnh dùng thân thể để làm giao dịch, có khi chỉ vì một điếu thuốc lá, một chai bia, thì mấy nữ tù nhân đều sẽ tự nguyện dùng thân thể để lấy lòng đám cảnh ngục.

 

Giang Dĩ Nhu biết bản thân sớm muộn gì cũng không thoát khỏi quy tắc ngầm này, so với việc bị vũ nhục bởi mấy nữ tù nhân kia, cô ả càng tình nguyện lên giường với mấy tên cảnh ngục trong nhà tù.

 

Cho nên buổi tối mấy hôm trước, cô ả chủ động quyến rũ hai viên cảnh ngục trong trại giam chỗ cô ả, đầu tiên cô ả khẩu giao cho bọn chúng hai lần, lại hứa hẹn tùy thời điểm bất cứ lúc nào chúng muốn thì cô ả đều sẽ dạng chân cho chúng làm, lúc này mới nhận được sự hứa hẹn sẽ chuyển cô ả tới nhà tù với không gian tốt hơn.

 

Nhưng hiện tại cư nhiên có người muốn đưa cô ta ra ngoài ư? Liệu điều này có phải là đang nói, cô ả sắp thoát khỏi tháng ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời rồi hay không? Cô ả không cần phải dùng thân thể để làm giao dịch, không cần phải hy sinh tôn nghiêm của mình để sinh tồn nữa?

 

Giang Dĩ Nhu cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, trái tim đập thình thịch thình thịch.

 

Vốn cô ả đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đời thống khổ thế này, thế nhưng vào lúc này khi nhìn thấy được hy vọng, sao có thể không kích động cho được?

 

Nhưng là ai đến vậy? Giang Dĩ Nhu suy nghĩ phỏng đoán.

 

Cô ả không có người thân hay bạn bè, người tới khẳng định không phải là Cảnh Thế Kiệt, chính ông là người đã đưa cô ả vào đây.

 

Chẳng lẽ là người của Giang thị.

 

Giang Dĩ Nhu lắc đầu, phủ định phỏng đoán này.

 

Tuyệt đối không có khả năng, người Giang gia chính là mấy người làm ăn, bọn họ chỉ quan tâm tới lợi ích thương mại, huống hồ họ đã sớm phân chia rạch ròi với Giang Dĩ Nhu cô, đưa cô ả ra khỏi chỗ này thì đâu có tác dụng gì với họ đâu?

 

Giang Dĩ Nhu lại nghĩ đến thế lực lúc trước khi cô ả còn khoản nợ cờ bạc, thậm chí còn suy đoán là do cảnh sát muốn lấy thêm khẩu cung của cô ả, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, người chờ cô ả ở bên ngoài, lại chính là…

 

“Đông Thần...là anh sao?”

 

Giang Dĩ Nhu không thể tin được mà nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đang đứng trước mặt mình, trong lòng dâng lên muôn ngàn cảm khái, cô ả tiến lên trước muốn chạm vào thân thể hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng lùi về sau một bước.

 

Giang Dĩ Nhu đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhớ lại bộ dạng nhem nhuốc bẩn thỉu lúc này của mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong ấn tượng của cô ả Giản Đông Thần là một người yêu thích sạch sẽ, vì thế cô ả luống cuống tay chân vuốt lại phần tóc rối bù của mình, sau đó ngẩng đầu kích động vui sướng.

 

“Đông Thần, bọn họ nói có người đến mang em ra ngoài, là anh sao? Là anh đến để đưa em ra ngoài sao?”

 

Trong ánh mắt lạnh băng của Giản Đông Thần nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, hắn lời ít ý nhiều mà nói, “Thu dọn đồ đạc, cùng tôi ra ngoài.”

 

Lời nói này chính là khẳng định, Giang Dĩ Nhu vui mừng đến bật khóc.

 

Không ngờ rằng, người giải cứu cô ả ra khỏi cảnh lao tù sẽ là Giản Đông Thần! Vị hôn phu cũ của cô ả!

 

Giang Dĩ Nhu cảm động không thôi, cô ả hiểu rõ người đàn ông này, hắn chính là miệng cứng lòng mềm, trên khuôn mặt luôn là sự lạnh lùng, nhưng sâu trong tâm hồn lại là sự mềm mại, cô ả biết mà, cô ả biết trong lòng Giản Đông Thần luôn có một vị trí cho cô ả!

 

Giang Dĩ Nhu nghĩ không sai, Giản Đông Thần chính là miệng thì cứng nhưng lòng thì mềm, chỉ tiếc rằng, sự mềm mại trong lòng hắn lại là dành cho một cô gái khác, chứ không phải là cho cô ả.

 

Niềm vui sướng vì được tự do đến quá bất ngờ khiến Giang Dĩ Nhu không kịp suy nghĩ kỹ càng vì sao một người đã lâu không liên hệ với cô ả, lúc này lại đột nhiên phát từ thiện, bỏ công bỏ sức đưa cô ả ra tù.

 

Cô ả còn ngu xuẩn cho rằng, Giản Đông Thần vẫn còn tình cảm với cô ả, nên không đành lòng nhìn vị hôn thê cũ của mình phải lưu lạc trong ngục giam.

 

Mà cho dù Giản Đông Thần ôm bất kỳ loại tình cảm nào để đối xử với cô ả, thì Giang Dĩ Nhu đều không quan tâm, cô ả chỉ có một suy nghĩ, rằng mau nhanh chóng thoát ra chốn địa ngục trần gian này là được.

 

Giang Dĩ Nhu không có đồ đạc cá nhân nào, 10 phút sau đã được Giản Đông Thần mang đi, mãi đến khi cửa ngục giam sau lưng đóng lại, Giang Dĩ Nhu mới có thể bình tĩnh trở lại.

 



Vừa lên xe, Giản Đông Thần đã ném cho cô ả một văn kiện, Giang Dĩ Nhu nghi hoặc mở ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì hai mắt trở nên sáng rỡ.

 

Nếu nói lúc trước thân phận Linda của cô ả còn có vài chỗ sơ hở, nếu cẩn thận điều tra thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng với giấy tờ mà Giản Đông Thần đưa cho cô ả lúc này, thì đã đủ để cho cô ả quang minh chính đại mà sống.

 

Toàn bộ hồ sơ về người tên Linda đều đã được thay bằng cô ả hoàn toàn, Giang Dĩ Nhu cẩn thận xem xét qua một lượt hộ chiếu, giấy tờ tùy thân, bằng lái xe...rồi cất chúng lại trong túi hồ sơ một cách kỹ càng, chờ đến khi ổn định sự kích động, cô ả mới hỏi lý do tại sao Giản Đông Thần lại giúp mình.

 

Giản Đông Thần trầm mặc lái xe, một lát sau mới nhàn nhạt trả lời, “Cô không nên sống trong môi trường như vậy.”

 

Trong lòng Giang Dĩ Nhu thầm vui mừng.

 

Không sai! Cô ả không nên sống trong môi trường như vậy!

 

Cuộc đời của cô ả không phải là như vậy, cô ả phải là người của giới thượng lưu, là một phu nhân hào môn được mọi người ngưỡng mộ.

 

“Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Giang Dĩ Nhu lại hỏi.

 

“Là nơi cô nên đến.” Lần này Giản Đông Thần trả lời ngay tắp lự.

 

Giang Dĩ Nhu vốn định hỏi rõ đâu sẽ là nơi cô ả nên đến, cùng với việc hắn sẽ dàn xếp sau đó cho cô ả như thế nào. Nhưng vì nhìn thấy khuôn mặt của Giản Đông Thần lạnh lẽo đi vài phần, Giang Dĩ Nhu thức thời ngậm miệng, bất quá trong lòng vẫn là niềm vui sướng dâng trào.

 

Cô ả ôm tâm lý may mắn, cho rằng Giản Đông Thần không hiểu rõ về những hành động của cô ta trong thời gian ở Mỹ, nhiều nhất thì chỉ biết cô ả bị sắp xếp để làm gián điệp thương mại, nếu chuyện gì hắn cũng biết thì làm sao hắn có thể bỏ công bỏ sức đưa cô ả ra khỏi nhà tù?

 

Hơn nữa cô ả đoán rằng việc Giản Đông Thần đưa cô ả ra khỏi nhà giam, Quý Du Nhiên hẳn sẽ không biết, có thể là do Giản Đông Thần phát hiện ra được tiện nhân Quý Du Nhiên kia có quan hệ lăng nhăng với chủ tịch tập đoàn Tắc Bác, nên đã nói lời chia tay với cô ta rồi? Sau đó biết được mình đang gặp khó khăn, nên mới niệm tình cũ, dang tay giúp đỡ chăng?

 

Giang Dĩ Nhu càng nghĩ càng thấy đúng là khả năng này, không khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng.

 

Hành động tiếp theo của Giản Đông Thần đã xác minh phần nào suy đoán của Giang Dĩ Nhu.

 

Xe bọn họ dần rời khỏi bang Detroit, đi qua bang Michigan, một đường lái về phía Đông Nam, tới bang Kentucky thì dừng lại một đêm.

 

Đêm nay, Giản Đông Thần sắp xếp cho Giang Dĩ Nhu ở trong một khách sạn vô cùng xa hoa, mang cô ả đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng, lại tùy ý để cô ả mua sắm trong trung tâm thương mại, tiêu bao nhiêu tiền cũng không hề nháy mắt.

 

Nhân viên khắp nơi xum xoe phục vụ lấy lòng Giang Dĩ Nhu, họ tỉ mỉ hầu hạ phục vụ cô ả, làm cho cô ả có cảm giác như bản thân đã trở lại là tiểu thư của tập đoàn Giang thị, thậm chí là vị hôn thê của Giản Đông Thần.

 

Nỗi niềm hưởng thụ xa hoa đó đã làm lu mờ lý trí của Giang Dĩ Nhu.

 

Sau khi trải qua hai tháng ngục tù thống khổ, cô ả lại lần nữa được trở về với cuộc sống vật chất sung túc, bản tính tham lam của cô ả lại trỗi dậy.

 

Chỉ cần đi theo Giản Đông Thần, cho dù là trở thành tình nhân, cô ả cũng cam tâm tình nguyện!

 

Giang Dĩ Nhu dường như đã nhìn thấy tiền tài và vật chất đang vẫy gọi mình ở phía trước.

 

Chẳng qua Giản Đông Thần không thỏa mãn hết toàn bộ nguyện vọng của cô ả, trừ bỏ việc hắn cung cấp đầy đủ về mặt vật chất cho cô ả, thì từ đầu đến cuối hắn không hề giao tiếp với cô ả, khuôn mặt vẫn luôn lạnh băng, đừng nói đến chuyện Giang Dĩ Nhu muốn dùng thân thể báo đáp, đến một góc áo của hắn, cô ả còn không chạm vào được.

 

Nhưng cô ả cũng không nôn nóng gì, dù sao thì giữa hai người họ đã tách ra nhiều năm như vậy, muốn bồi dưỡng lại tình cảm như thuở ban đầu không phải là chuyện một sớm một chiều.

 

Trong lòng Giang Dĩ Nhu đang tính toán rất hay, viễn cảnh vẽ ra rất tươi đẹp, nhưng qua tới ngày hôm sau, khi bọn họ tới một vùng ở bang Kentucky, trong lòng Giang Dĩ Nhu ẩn ẩn có chút bất an.

 

Chỗ này hoàn toàn vắng vẻso với không khí nhộn nhịp ở thành phố, dân cư thưa thớt, yên tĩnh mà tiêu điều, ngay khi trước mắt cô ả xuất hiện một tòa nhà cũ kỹ màu trắng mang theo vẻ âm trầm, cảm giác bất an trong lòng cô ta càng thêm to lớn.

“...Đông Thần, đây là đâu?”

 

Giản Đông Thần không ngó ngàng gì đến cô ả, hắn mở cửa xe, bước xuống.

 

Rất nhanh Giang Dĩ Nhu đã thấy một vài vị bác sĩ mặc áo blouse trắng tiến nhanh về phía bọn họ, trong đó có một nữ nhân tóc nâu trầm gật đầu với Giản Đông Thần, sau đó sai hai người đàn ông trong số họ lôi Giang Dĩ Nhu ra khỏi xe.

 

“Buông tôi ra! Các người đang làm gì đấy?” Giang Dĩ Nhu kinh hoảng thất thố, kêu to lên, “Đông Thần! Đông Thần!”

 

Giản Đông Thần chỉ liếc mắt nhìn cô ả, lúc này đây, trong ánh mắt lạnh băng của hắn rốt cuộc đã có thêm một cảm xúc khác, chính là miệt thị.

 

“Cô đã đến một nơi cô cần tới.”

 

Giang Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng khó hiểu với lời nói này của Giản Đông Thần, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chuỗi câu chữ bằng tiếng anh treo trước cổng của tòa kiến trúc này, viện điều dưỡng Duy Tư Lợi!

 

Cô ả đang cảm thấy cái tên nghe sao có chút quen tai, nhưng lại nghĩ không ra là đã từng nghe qua ở đâu.

 

Đúng lúc này, cô ả nghe được một phụ nữ đứng bên cạnh người phụ nữ lúc nãy gật đầu với Giản Đông Thần nói,

 

“Thưa viện trưởng, đây chính là Linda Li, người bệnh cần tiến hành điều trị tâm lý, đây là hồ sơ bệnh tình của cô ta’’.

 

Giang Dĩ Nhu đột nhiên nhớ ra.

 

Đây là một bệnh viện tâm thần! lúc trước cô ả từng nghe Ben và thuộc hạ của hắn ta nhắc qua!

 



Cô ả lập tức nhìn xung quanh viện điều dưỡng này, quả nhiên nhìn thấy hàng rào điện và song sắt không thua gì ngục giam, bên trong có một sân thể dục ngoài trời, ở đó có rất nhiều người mặc đồng phục bệnh nhân với biểu tình quái dị trên mặt, nhìn về hướng cô ả!

 

Giang Dĩ Nhu tức khắc như bị sét đánh ngang tai!

 

Mấy người bệnh nhân tâm thần đó đa số là nam giới, dữ tợn, kinh tởm, già họm.

 

Giang Dĩ Nhu nhớ lại lời tên Ben từng nói, trong bệnh viện tâm thần này có rất nhiều người không phải là bệnh thật, chỉ bởi vì chúng là đám côn đồ với tội ác mang rợ giết người không ghê tay, ở trong ngục giam lúc nào cũng nháo loạn gây chuyện, nên cuối cùng mới chẩn đoán thành bệnh tâm thần và chuyển đến đây!

 

Hai chân Giang Dĩ Nhu lập tức mềm nhũn, “Không muốn! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

 

Vị nữ viện trưởng thoạt nhìn ôn hòa kia đang đọc hồ sơ bệnh lý, hoàn toàn không quan tâm đến việc cấp dưới của bà ta đang lột hết quần áo trang sức quý giá trên người Giang Dĩ Nhu và tròng vào cho cô ả bộ đồ bệnh nhân.

 

“Đã nghiện ma túy, trải qua quá trình giam giữ, khó trách sao lại trở thành như vậy. Ồ còn từng giết người, hơn nữa lại có khuynh hướng tự ngược với bản thân!” Nữ viện trưởng vén tay áo của Giang Dĩ Nhu lên, trên cánh tay xuất hiện vô số vết thẹo do vật sắc nhọn rạch lên.

 

Những dấu vết này là do trong quá trình ẩu đả giữa Giang Dĩ Nhu và những nữ tù nhân khác trong ngục giam, nhưng khi ở đây, lại hợp tình hợp lý giải thích rằng vì cô ả có “tinh thần thất thường” mà dẫn đến hành vi tự ngược.

 

“Tôi hy vọng người này có thể được tiếp nhận trị liệu tốt nhất ở đây, không cần phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.” Giản Đông Thần nói ra câu này mà không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

 

“Xin ngài yên tâm, Giản tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố Linda tiểu thư, tuyệt đối có thể giúp cô ấy vượt qua nửa đời bình an ở đây.”

 

Nữ viện trưởng hòa ái dễ gần đã khép lại hồ sơ bệnh án của Giang Dĩ Nhu, dĩ nhiên bà ta phải dâng lên “sự kính trọng tuyệt đối” với yêu cầu từ vị kim chủ đã trao tặng một khoản tiền không hề nhỏ cho viện điều dưỡng của bà ta. Còn về việc “chăm sóc” như thế nào, thì tự trong lòng họ hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói ra.

 

Giang Dĩ Nhu muốn phát điên rồi, cô ả đã nghĩ đến mọi khả năng, lại không hề nghĩ tới việc Giản Đông Thần sẽ đưa cô ả tới viện tâm thần!

 

Nhưng chính xác thì nơi này đâu phải là viện tâm thần!? Đây là địa ngục ăn thịt người! Cô ả mà ở đây thì còn nhận phải sự tra tấn tồi tệ hơn so với khi cô ta ở trong ngục giam!

 

“Không muốn! Tôi không phải là người bệnh! Tôi không bị điên! Thả tôi ra! Tôi không phải là Linda! Tôi không phải là Linda!” Giang Dĩ Nhu khóc lóc la lớn, giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi giam cầm của mấy người nhân viên.

 

Lạch bạch.

 

Một tập hồ sơ rơi vãi trên mặt đất.

 

Giang Dĩ Nhu sửng sốt nhìn những giấy tờ đang nằm rải rác trên mặt đất, những tờ chứng nhận đó không phải là cô ả thì là ai?

 

Nữ viện trưởng khom lưng nhặt bằng lái xe và hộ chiếu trên mặt đất, nhìn cái tên trên chúng, lắc lắc đầu nói, “Cô gái thân ái à, bất kỳ ai tới đây đều nói là bản thân không có bệnh.”

 

“Vì sao!? Vì sao chứ?!” Giang Dĩ Nhu đột nhiên gào rống về phía Giản Đông Thần, biểu tình vặn vẹo trên mặt cô ả lúc này thật sự giống biểu hiện của một “người điên”.

 

Vì sao lại đối xử với cô ả như vậy?! Cho cô ả hy vọng rồi lại dập tắt một cách tàn nhẫn như thế! Mang cô ả ra khỏi một địa ngục, rồi tạo cho cô ả suy nghĩ rằng cô ả đã được mang tới một thiên đường, sau đó lại đột nhiên đẩy cô ả vào một địa ngục còn khủng bố hơn!

 

Nếu đã như vậy, thì không bằng cứ để cô ả ở trong ngục giam còn tốt hơn!

 

Giản Đông Thần cong môi cười lạnh lùng, “Ở chỗ này cô có thể cơm nước không lo, còn có chuyên gia chăm sóc, đây không phải là cuộc sống mà cô muốn sao?”

 

Không! Không phải! Giang Dĩ Nhu liều mạng lắc đầu, khàn cả giọng kêu lên “Vì sao” “Vì sao”.

 

Vì sao.

 

À…

 

“Bởi vì chính cô đã hại chết bố mẹ tôi.”

 

Mãi đến khi Giang Dĩ Nhu bị nhân viên mạnh mẽ kéo vào viện điều dưỡng, Giản Đông Thần mới ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu không nói gì.

 

Thư ký đứng chờ bên xe, thấy thế tiến tới bên cạnh hắn hỏi ý kiến, “Chủ tịch, những món đồ kia xử lý như thế nào ạ?"

 

Thư ký chỉ vào những món đồ xa xỉ mà Giang Dĩ Nhu đã vung tiền mua mấy ngày qua, chúng chất đầy cả một xe. “Ném đi.” Giản Đông Thần, đầu không ngoảnh lại, đi về hướng một chiếc xe khác.

 

Thư ký chỉ cảm thấy đáng tiếc, mấy món đồ này cộng lại giá trị cũng vài trăm vạn, nói ném liền ném, thật sự hơi lãng phí.

 

“Khoan đã.”

 

Thư ký cho rằng ông chủ đổi ý, muốn phát huy tinh thần tiết kiệm, vì thế nhanh chóng chạy tới nghe lời phân phó.

 

Kết quả, Giản Đông Thần móc một chùm chìa khóa từ trong túi áo, đưa cho người thư ký, ngữ điệu ghét bỏ nói.

 

“Xử lý luôn chiếc xe kia đi.”

 

Thư ký, “...”

 

Thật là, này đâu chỉ lãng phí, này chính là biểu hiện của “Ta đây rất giàu.” đây mà

 

------oOo------