Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 169



 

Liêu Bằng ngơ ngẩn, anh nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của Hồ Mộc Mộc, còn sờ sờ thử độ ấm nơi trán cô.

 

“Không phát sốt mà, sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này nhỉ!”

 

Hồ Mộc Mộc hất tay của Liêu Bằng ra, trong lòng cô vô cùng tủi thân, “Vậy sao cả đêm nay anh đều không nhìn em, đêm nay nhìn em xấu lắm sao?”

 

Liêu Bằng ngồi trên giường, lưng dựa vào đầu giường, Hồ Mộc Mộc ngồi quỳ trên người anh, ôm cổ anh, vừa rồi động tác nhào lên người anh của cô có biên động hơi lớn, một bên dây áo còn lại cũng đã tụt xuống, váy ngủ lỏng lẻo treo trên khuỷu tay, lộ ra hai phần ba bầu ngực đầy đặn, hai viên hồng đào trước ngực cũng thoáng ẩn thoáng hiện.

 

Hồ Mộc Mộc cũng chú ý thấy dáng vẻ lúc này của mình, trên mặt cô hiện lên sự ngượng ngùng rõ ràng, nhưng vẫn ráng chịu đựng không kéo váy ngủ lên, cứ tùy tiện lộ ngực như vậy cho Liêu Bằng ngắm nhìn, cô hất cằm, kiên quyết truy đến cùng vấn đề, “Anh nói đi! Trông em đêm nay khó coi lắm à?”

 

Liêu Bằng ngửa đầu, cố gắng kiềm chế dòng máu sắp phun trào nơi mũi mình, một lúc lâu thì dòng nhiệt lưu kia mới tạm hoãn lại.

 

“Đẹp hay không còn cần anh phải nói sao? Chẳng lẽ tự em không thể nhận ra được à?”

 

Hồ Mộc Mộc còn đang định chỉ trích Liêu Bằng sao lại đá vấn đề lại cho cô, thì đột nhiên nhận ra một thứ gì đó cộm cộm dưới mông cô.

 

Vừa rồi cô chỉ một lòng một dạ chú ý đến thái độ của Liêu Bằng đối với cô, vì thế đã xem nhẹ thứ độ vật cứng rắn nóng bỏng dưới người cô, chỉ ngăn cách với Liêu Bằng qua một lớp vải dệt mỏng manh, Hồ Mộc Mộc thậm chí có thể miêu tả được hình dạng và góc cạnh của vị “anh em” của Liêu Bằng.

 

Mặt Hồ Mộc Mộc càng đỏ hơn, đồng thời dâng lên một niềm vui sướng vô cùng, tác dụng từ viên “kẹo” cộng với phản ứng thân thể của Liêu Bằng đã cho Hồ Mộc Mộc một sự cổ vũ rất lớn, cô lập tức ôm lấy Liêu Bằng, trong đầu nghĩ đến những kiến thức mà người chị em tốt kia của cô đã giúp cô bổ sung suốt một đêm, dùng phần mềm mại trước ngực mình và hai chân cọ xát khắp nơi trên thân thể Liêu Bằng, đặc biệt là nơi dương vật của anh, cô cất lời mê hoặc.

 

“Anh Bằng, đêm nay chúng ta...thử đi nhé!”

 

“Không được!”

 

Liêu Bằng không chút nghĩ ngợi đã cất lời từ chối, anh đè eo của Hồ Mộc Mộc lại, không cho cô loạn động nữa, thanh âm khàn khàn khi nãy, nay đã kiên định hơn nhiều, “Mộc Mộc ngoan, mau xuống đi.”

 

Hồ Mộc Mộc dùng đùi kẹp chặt thân thể của Liêu Bằng, sống chết cũng không rời đi, không chỉ không đi xuống, cô còn bắt lấy tay của Liêu Bằng đặt lên ngực mình, lớn mật bắt anh xoa bóp phần mềm mại của mình, cô ghé vào bên tại Liêu Bằng thổi khí, nhẹ giọng nói, “Anh Bằng, em có thể, em đã chuẩn bị tốt rồi.”

 

Dưới tay là xúc cảm mềm mại nhất trước nay mình từng thể nghiệm, Liêu Bằng có thể cảm nhận được rõ ràng đầu vú nho nhỏ nhô lên dưới lòng bàn tay anh như đóa hoa nở rộ, thứ đồ vật giữa háng anh càng thêm cương cứng, ngay cả thân thể cũng theo đó mà cứng lên.

 

Trước kia, anh và Hồ Mộc Mộc đã nhiều lần thân thiết với nhau, chỉ là không làm đến bước cuối cùng kia, nhưng khoảng cách đã là một năm từ lần cuối cùng anh chạm vào điểm mềm mại này, điều này đã khiến cho từng sợi dây thần kinh trong đầu anh căng lên như dây đàn, khiến lý trí anh bắt đầu tan rã.

 

Anh đột nhiên xoay người dựng thẳng lưng.

 

Một giây sau, tư thế hai người đã được thay đổi, nam trên nữ dưới.

 

Mái tóc hơi nâu của Hồ Mộc Mộc xõa tung trên nền ga trải giường màu rượu đỏ, khuôn mặt đáng yêu linh lung đỏ bừng càng thêm dụ hoặc người, khiến người nhìn chỉ muốn cắn một ngụm thưởng thức.

 

Hô hấp của Liêu Bằng trở nên dồn dập, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh ánh nước của Hồ Mộc Mộc, ấm ách hỏi, “Mộc Mộc, em thật sự đã chuẩn bị tốt?”

 

Hồ Mộc Mộc nhìn người đàn ông phía trên mình, do dự phút chốc, nhưng rất nhanh đã gật đầu một cách mạnh mẽ.

 

Liêu Bằng bị biểu tình thấy chết không sờn của cô chọc cười, anh hôn lên chóp mũi của cô, nói, “Nếu muốn dừng lại thì cứ nói với anh bất kỳ lúc nào.”

 

Trong lòng Hồ Mộc Mộc thả lỏng, không cần kết nghĩa anh em, hôn nhân của cô vẫn sẽ được duy trì.

 

Liêu Bằng hôn một đường xuống dưới, đầu tiên là trằn trọc nơi đôi môi mềm mại của Hồ Mộc Mộc, tiếp đó là dời về phần cổ bóng loáng của cô, cuối cùng là lưu luyến nơi vùng đồi núi cao ngất trước ngực cô, nhẹ nhàng liến mút hai nụ anh đào.

 

Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, chứa đầy thâm tình mà cũng vô cùng khắc chế, dường như đây không phải là nụ hôn dành cho người vợ mới cưới của mình, mà là dành cho một món đồ sứ dễ vỡ, dùng nhiều thêm một chút sức lực cũng không dám.

 

Dưới sự ôn nhu âu yếm cực hạn từ Liêu Bằng, Hồ Mộc Mộc càng thêm thở dốc, công hiệu của “kẹo” đã phát huy toàn bộ tác dụng, cô cảm thấy cả người nóng rực ngứa ngáy, nhưng lại không nhịn được mà hơi sợ hãi.

 

Cô sợ bản thân sẽ nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ là dưới sự âu yếm dịu dàng của người đàn ông này, Hồ Mộc Mộc phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi, thật sự là đầu óc cô lúc này đã hoàn toàn ngưng đọng rồi.

 

Những hình ảnh trong quá khứ như đang bị ngâm nước, tan rã và mơ hồ không còn một mảnh.

 



Trong nháy mắt khi Liêu Bằng tiến vào, Hồ Mộc Mộc nhịn không được mà rùng mình.

 

Đó là phản xạ khi thân thể không thể tự khống chế được, cô gắt gao ôm chặt Liêu Bằng, cũng mặc kệ thân hình anh đang đè lên người cô có bao nhiêu nặng, chỉ là thân thể vẫn không tự chủ được mà phát run.

 

“Anh Bằng...em...em...anh Bằng..em...”

 

Hồ Mộc Mộc đứt quãng thở dốc, thanh âm theo đó cũng phát run, vào thời khắc mấu chốt, những hình ảnh không muốn nhớ đến lại đột nhiên lóe lên, nhưng cô vẫn kiên cường không nói ra cái chữ “sợ” kia.

 

Liêu Bằng lập tức đình chỉ động tác của mình, anh liên tục hôn lên má và trán của Hồ Mộc Mộc, kiên nhẫn trấn an dỗ dành cô, “Mộc Mộc đừng sợ, là anh, không phải là ai khác cả, chúng ta không thử nữa, không thử nữa.”

 

Ai ngờ Hồ Mộc Mộc nghe Liêu Bằng nói “không thử”, thì trong cơn rùng mình, cô càng bám chặt lấy anh.

 

“Đừng...đừng dừng! Muốn thử, em muốn thử!” Hồ Mộc Mộc phục hồi hô hấp bình thường, muốn thân thể thả lỏng trở lại.

 

Đã tới bước này rồi, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt cho xong bước này, chỉ cần qua được điểm mấu chốt này, về sau quan hệ giữa cô và Liêu Bằng sẽ giống như bao cặp vợ chồng khác, ban ngày ân ân ái ái, đến đêm cũng ngọt ngọt ngào ngào.

 

Hồ Mộc Mộc không lùi bước, cô chủ động nâng eo đón ý nói hùa theo Liêu Bằng, tách hai chân mình ra để anh tiến vào càng dễ dàng hơn.

 

Bộ dáng nhắm chặt mắt cắn chặt răng của cô khiến lồng ngực Liêu Bằng hơi toan trướng, anh dùng 200% kiên nhẫn, âu yếm lên từng tấc thân thể của Hồ Mộc Mộc, rồi chậm rãi từng chút, từng chút đẩy vào trong cô, rốt cuộc thì đã đi vào toàn bộ.

 

Hồ Mộc Mộc vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, hai chân run lên, tầng màng trinh mỏng manh của cô đã mất trong đêm xảy ra chuyện kia, lúc ấy khi tên biến thái kia dùng dị vật xâm phạm cô, trong nháy mắt cô đã cảm thấy vô cùng thống khổ, Hồ Mộc Mộc không tự chủ mà liên tưởng sự thống khổ khi đó cùng với sự tiến vào khi này của Liêu Bằng.

 

Trong lòng cô đã làm tốt chuẩn bị cho nỗi đau đớn sắp ập tới, nhưng Liêu Bằng lại đi vào trong cô bằng một cách cực kỳ dịu dàng, dịu dàng đến mức cô thậm chí không nhận thấy một chút thống khổ nào.

 

“Tiến...vào rồi sao, anh Bằng?”

 

Liêu – vừa mới tiến vào hoàn chỉnh trong cô – Bằng

 

Liêu Bằng không biết mình nên khóc hay nên cười, dương vật của anh tuy không quá mức to lớn so với người thường, nhưng kích cỡ thì cũng thuộc loại hàng to xài tốt trong đám đàn ông, hiện tại anh đã đi vào toàn bộ, nhưng Hồ Mộc Mộc cư nhiên lại hỏi anh đi vào chưa?

 

Đây chắc chắn là câu hỏi mà đàn ông sợ nhất khi nghe từ phía phụ nữ của mình.

 

Hồ Mộc Mộc chờ thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời từ Liêu Bằng, đành phải lấy hết can đảm mở mắt ra, lại phát hiện anh đang nhìn mình bằng một ánh mắt thâm trầm, đáy mắt còn là mưa gió chưa kịp tan đi.

 

Hồ Mộc Mộc còn đang định tiếp tục hỏi thăm Liêu Bằng đã tiến vào chưa, nhưng vừa định mở miệng, hoa huyệt bỗng nhiên kịch liệt co rút, phảng phất như có thứ gì đó vừa kéo ra ngoài rồi cấp tốc đỉnh nhập đi vào, trong nháy mắt trỗng rỗng nhưng liền đó là lấp đầy, khiến cô nhịn không được mà kêu lên một tiếng sợ hãi.

 

Cái loại cảm giác xa lạ này, một chút cũng không đau đớn khiến Hồ Mộc Mộc cảm thấy rất kinh ngạc, Liêu Bằng thấy phản ứng này của cô, khóe môi anh nở nụ cười, lại liên tiếp thọc vào rút ra, không thong thả, nhưng cũng không gấp gáp.

 

Hồ Mộc Mộc thở âm thanh hừ hừ vài tiếng, cô phát hiện bụng nhỏ của mình như phát nóng, bên trong như có một hồ nước đang được đun sôi dần dần, một dòng nhiệt lưu từ từ chảy ra, tràn ra bên ngoài.

 

Nét đỏ ửng xuất hiện trên khuôn mặt Hồ Mộc Mộc, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên, cho dù ngốc đến mức nào thì cô cũng đã nhận ra vừa mới rồi Liêu Bằng dùng dương vật của anh thọc vào rút ra trong người cô.

 

“Hóa ra anh...anh đi vào rồi.”

 

Liêu – ngực liên tiếp bị cắm hai nhát dao – Bằng

 

Một tiếng khàn khàn đến mức tận cùng phát ra từ lồng ngực của đàn ông, ‘’Ưm”, Hồ Mộc Mộc hoàn toàn không biết chính mình bất giác đã chọc vào lòng tự trọng của Liêu Bằng tận hai lần, sự khẩn trương trên mặt cô đã biến mất sạch sành sanh, ngay sau đó có chút chờ mong mà nói.

 

“Hình như, hình như cũng không dọa người như em tưởng tượng, còn rất sướng nữa là đằng khác, anh Bằng...anh….làm tiếp đi!”

 

Người đàn ồn một giây trước còn đang cảm thấy mất mát vì sự vô tâm vô phế của Hồ Mộc Mộc, thì sau khi nghe cô nói “anh làm tiếp đi”, đột nhiên anh cảm thấy buồn cười, anh cúi đầu cắn vành tai của Hồ Mộc Mộc, dùng âm thanh ái muội nói với cô, “Mới làm vài cái mà em đã sướng rồi? Anh còn có thể khiến em sướng hơn nữa.”

 

Nếu hiện tại có một cái gương trước mặt Hồ Mộc Mộc, cô nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của mình, nhưng tối nay cô vừa quyến rũ lại vừa lớn mật, đáng yêu mà thẳng thắn, cho dù cô có thấy thì chắc chắn sẽ không để bụng.

 

“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên nha! Anh bất động như vậy thì em khó chịu lắm!”

 

Hồ Mộc Mộc dùng cách đơn giản nhất để nói ra cảm thụ hiện tại của bản thân, Liêu Bằng cảm thấy nơi đó của mình như càng cứng thêm.



 

Anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, cho nên dường như chỉ là 0.01 giây sau câu nói thúc giục này của Hồ Mộc Mộc, anh lập tức làm ra hành động.

 

"A...a...um..."

 

Lần này Hồ Mộc Mộc đã chính thức cảm nhận được có thứ gì đó xỏ xuyên trong hoa huyệt của cô, không phải là dị vật lạnh băng khiến cô cảm thấy thống khổ cùng cực, tuy rằng món đồ đang thọc vào rút ra người cô lúc này cũng thật cứng, nhưng lại rất nóng bỏng, cũng khiến cô vô cùng vui sướng.

 

Khác với sự nhẹ nhàng khi nãy, tuy không thể nói là thô lỗ, Liêu Bằng chỉ là gắt gao ôm chặt thân thể cô, anh liên tục đưa đẩy nhấn người vào trong cô, như một người lữ khách đã đói khát thật lâu rốt cuộc đã bắt được đồ ăn thức uống ngon lành, rất muốn ăn ngấu nghiến nhưng đồng thời cũng sợ ăn nhiều quá thì sẽ hỏng chính mình.

 

Thân thể của Hồ Mộc Mộc liên tục lay động, cô mờ mắt nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, những nỗi băn khoăn và hồi ức đáng sợ lúc ban đầu đều theo nét lập lòe của ánh đèn trần mà vỡ vụn thành bột phấn, chỉ còn lại khoái cảm đến từ cả thân thể và tâm lý.

 

Cô bám vào sống lưng Liêu Bằng, cảm thụ hơi thở dốc của anh, cùng với mỗi lần cắm vào của anh, vùng ấm áp nơi bụng nhỏ tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng không kiềm được nữa phải tìm đường tuôn trào ra ngoài.

 

Hồ Mộc Mộc bừng tỉnh, cô có một loại cảm giác rằng những ký ức đau đớn kia cũng theo luồng chất lỏng này mà được cọ rửa sạch sẽ, trên mặt cô chảy ra hai hàng dòng lệ mỹ mãn, mặc kệ tất cả cô lớn tiếng hét lên theo tiết tấu của Liêu Bằng. Trong căn phòng ngủ tân hôn tràn ngập âm thanh ái muội, chữ hỷ dán nơi đầu giường chứng kiến cảnh hai người nam nữ phóng túng hòa tan vào trong nhau.

 

Liêu Bằng vô cùng sung mãn, tuy lúc đầu bị Hồ Mộc Mộc hỏi “anh tiến vào chưa?”, nhưng chắc chắn anh sẽ không để cô có cơ hội hỏi ra câu, “Này đã kết thúc rồi sao?”

 

Hai người họ vốn là nam trên nữ dưới, đã đổi thành nữ trên nam dưới, về sau là Hồ Mộc Mộc quỳ bò, Liêu Bằng tiến vào từ đằng sau.

 

“Anh Bằng...trách không được...Quý Du Nhiên có nhiều đàn ông như vậy.” Hồ Mộc Mộc trên mặt ửng đỏ, hai tay bắt lấy tấm ga trải giường, lắp bắp nói, “Hóa ra...chuyện này...thật sự khiến người ta sung sướng.”

 

Động tác Liêu Bằng chậm lại, ngữ khí khàn khàn mà khẩn trương, “Mộc Mộc...em...hâm mộ cô ấy? Em không định giống cô ấy có nhiều...”

 

“Em không định vậy nha!”

 

Thân thể Hồ Mộc Mộc co rút lại, hưởng thụ dư vị cao trào đi qua, âm thanh dày đặc giọng mũi, nói, “Em và anh là chính thức lãnh chứng kết hôn, em có ông xã, em mới không hâm mộ.”

 

Tuy trong lòng Hồ Mộc Mộc cảm thấy Quý Du Nhiên chính là hình tượng để phụ nữ như các cô theo đuổi, nhưng lời này kiên quyết không thể nói với Liêu Bằng

 

Lực chú ý của Liêu Bằng lập tức bị hấp dẫn, hai mắt anh sáng ngời, “Mộc Mộc, vừa rồi em nói cái gì?”

 

Hồ Mộc Mộc ghé nửa người tựa vào đầu giường, nhắm mắt giả ngu, “Nói gì à, em có nói gì đâu.”

 

Liêu Bằng kéo tay Hồ Mộc Mộc từ phía sau, nâng nửa người của cô lên, dường như anh đã dán cả người lên lưng cô, eo hông vừa dừng lại liền tiếp tục hoạt động một lần nữa.

 

“Mộc Mộc, vừa rồi em gọi anh là gì?”

 

Hồ Mộc Mộc trong cơn khoái cảm, hàm hồ trả lời, “Không có gì hết”, Liêu Bằng chưa từ bỏ ý định, dương vật thọc vào rút ra so với khi nãy còn nhanh còn mạnh hơn, thẳng đến khi Hồ Mộc Mộc phải vươn cổ hét to.

 

“Em vừa rồi...gọi anh là gì?”

 

Hồ Mộc Mộc nghe được âm thanh kích động của đàn ông phía sau lưng mình, lần này cô không trêu anh nữa, mà nhẹ nhàng trả lời, “Gọi là...ông xã nha.”

 

Cho dù chỉ là một tiếng gọi nho nhỏ nhưng đã được Liêu Bằng nghe thấy rõ ràng, lồng ngực anh chứa đựng một sự vui sướng và thỏa mãn trước nay chưa từng có, anh lật người Hồ Mộc Mộc lại, một lần nữa đè thân mình lên.

 

“Hồ Mộc Mộc đã trở thành bà xã của anh rồi, Mộc Mộc, bà xã của anh.” Vào thời điểm muốn bắn ra tới, anh kêu to cái xưng hô này.

 

Hồ Mộc Mộc nghe được, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, cô gắt gao vòng lấy cổ của Liêu Bằng, như đang hỏi anh mà cũng như tự hỏi mình, “Em muốn sinh một đứa con, anh nói...Liệu chúng ta có thể có con không?”

 

Liêu Bằng nghe ngữ điệu của Hồ Mộc Mộc mà trong lòng như bị bóp nghẹt, anh càng thêm ra sức phun tinh hoa vào trong cô, hôn cô, khóe mắt đọng hơi nước không biết là do vui sướng hay thương cảm.

 

Kiên định nói, “Sẽ có, nhất định sẽ có.”

 

Kết thúc

 

------oOo------