Phép Tắc Thượng Vị

Chương 126



 

Người được Quý Du Nhiên chọn cho vị trí giám đốc quản lý, rất nhanh đã được chọn ra, đó là Mạnh Phàm Bình, 36 tuổi, do Giang Dĩ Thành đề cử, từng làm một thời gian tại công ty con của Giang thị với chức danh phó tổng, có thể nói, với năng lực hiện giờ của người này mà đi làm việc ở một công ty mới thành lập như công ty của Quý Du Nhiên, thì có chút đại tài tiểu dụng.

 

Các sự vụ hằng ngày của công ty nay đã chuyển giao cho giám đốc Mạnh xử lý, Quý Du Nhiên ngay lập tức đã nhẹ gánh đi rất nhiều, có nhiều thời gian hơn để chuyên tâm vào việc sáng tác.

 

Buổi chiều, cô giới thiệu giám đốc Mạnh cho mọi người trong công ty, rồi rời chỗ làm.

 

Tối nay cô đã có hẹn với Hồ Mộc Mộc đến nhà cô nàng ăn cơm, nên lúc này Quý Du Nhiên muốn chọn quà tặng tân gia cho hai người họ.

 

Sau khi đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, cô đi vào một cửa hàng đồ gia dụng và lựa được một bộ ly rượu bằng thủy và Liêu Bằng mới đính hôn, cũng vừa mới dọn đến nhà mới, đưa tặng một bộ ly như thế này

tinh, Hồ Mộc cũng không tồi.

 

Trong lúc chờ nhân viên cửa hàng giúp cô gói hàng, Quý Du Nhiên tùy ý nhìn ngắm các mặt hàng khác trong cửa hàng, đột nhiên có một bộ ly tách cà phê bằng men sứ màu xanh hấp dẫn ánh mắt cô.

 

Cô nhớ rõ, bình thường Cảnh Tông khá thích uống cà phê, hơn nữa vào ngày giáng sinh hắn còn tặng cho cô một bức tranh sơn dầu, mãi đến nay cô vẫn chưa tặng quà đáp lễ cho hắn.

 

“Thưa cô, đây là sản phẩm do các thợ thủ công của Thụy Điển tạo ra, nếu cô thích thì tôi có thể lấy để cô xem ạ.”

 

Có thể là vì Quý Du Nhiên vừa mua một bộ ly thủy tinh đắt tiền, nên lúc này cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình với cô.

 

Quý Du Nhiên nhàn nhạt ngắm nhìn bộ ly cà phê một lần nữa, sau đó cười nhẹ với nữ nhân viên: “Cảm ơn, tôi không cần.”

 

Nghĩ đến đêm đó hình ảnh và tin nhắn đầy tính khiêu khích và ám chỉ mà cô nhắn cho Cảnh Tông, cuối cùng chỉ thu được hai từ “xin lỗi” của hắn, Quý Du Nhiên đột nhiên có chút không vui, không muốn tặng cho hắn. Cô xoay người đi về phía thu ngân, cầm lấy bộ ly đã được đóng gói cẩn thận.

 

Hôm nay cũng không hiểu sao, chỉ đi dạo phố một chút thôi mà cũng đã nhớ đến mấy người đàn ông rồi.

 

Ví dụ như lúc cô đi ngang qua một cửa hàng tây trang nam cao cấp, khi cô nhìn thấy một bộ tây trang và cà vạt, lại đột nhiên nhớ đến Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh của hai người họ khi mặc vào bộ đồ này.

 

Lúc cô đi đến một cửa hàng vật phẩm khác, khi nhìn thấy cặp kính râm, liền cảm thấy rất thích hợp với Nhiễm Nhất Bạch, một người không bao giờ thiếu được kính râm khi đi ra cửa.

 

Sau đó dạo bước qua một cửa hàng bán giày, khi thấy một đôi giày sneaker đang bày bán trong đó, trong lòng lập tức nghĩ đến Cảnh Hách Phàm, cảm thấy hắn nhất định sẽ thích đôi giày này.

 

Dường như bất tri bất giác, những người đàn ông đó đã xâm nhập vào cuộc sống của cô, trở thành một phần không thể thiếu.

 

Quý Du Nhiên nâng khóe môi, nói lời “cảm ơn” với hai nhân viên trong tiệm, sau đó xách túi quà rời khỏi cửa hàng.

 

Bởi vì Hàn Đình và Liêu Bằng còn phải ở lại văn phòng để sửa sang lại một vài vụ án kiện, cho nên thời gian hẹn là vào 8h tối, tuy tuy vậy trước đó Hồ Mộc Mộc đã nhắn wechat cho cô, nói mình phải về trước để chuẩn bị.

 

Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ, từ nơi này của cô đến nhà mới của Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng, nếu đi bằng đường cao tốc, thì mất khoảng tầm 40 phút.

 

Cô nghĩ nghĩ, dù sao thì cũng không bận chuyện gì, thôi thì tới nhà sớm để phụ giúp Hồ Mộc Mộc.

 

Trước khi rẽ vào cao tốc, Quý Du Nhiên đến một tiệm bánh ngọt mà Hồ Mộc Mộc thích để mua một ít bánh mang tới, đến khi cô tới nhà, đồng hồ đã điểm 7h.

 

Tiểu khu Liêu Bằng mua chỉ mới xây xong dạo gần đây, số lượng người vào ở vẫn chưa nhiều, rất nhiều phòng vẫn còn trống, hoặc là chủ nhà chưa có ý định trang hoàng nội thất bên trong, trong mấy dãy nhà cao như vậy, nhưng chỉ có lác đác vài căn hộ sáng đèn.

 

Sau khi Quý Du Nhiên đỗ xe trong bãi đỗ xe xong, liền gọi điện thoại cho Hồ Mộc Mộc nhưng cô ấy không nghe máy, đoán chừng là đang ở trong phòng bếp tất bật rồi, nếu vậy thì cô đành đi thẳng lên tầng 32.

 

Thang máy nhảy từng tầng, đến nơi, bước ra khỏi cửa thoát hiểm là sẽ thấy cửa căn hộ của Hồ Mộc Mộc.



 

Nhớ rõ thời điểm nguyên chủ và Hồ Mộc Mộc mới tốt nghiệp, vì bôn ba ngược xuôi tìm thuê phòng trọ, Hồ Mộc Mộc mỗi khi nhìn thấy hình ảnh những diễn viên trẻ giới thiệu căn hộ sang trọng cao cấp của họ, trong miệng cô nàng cứ hâm mộ mãi, không biết khi nào mới có thể giống bọn họ, được vào ở những nơi như thế.

 

Quả nhiên, “vận may” của cô nàng đã tới, khi cô nàng nhảy việc lần thứ hai, đã bị một người đàn ông có gia đình quấy rối, dụ dỗ cô nàng làm tiểu tam, thì sẽ cấp cho cô một căn phòng lớn.

 

Kết cục, ngay trước toàn thể công ty, Hồ Mộc Mộc chửi người đàn ông một trận té tát, máu chó đầy đầu.

 

Nghĩ đến những chuyện thú vị ngày trước, khiến bước chân của Quý Du Nhiên càng nhẹ nhàng thêm.

 

Bởi vì hôm nay cô có cuộc họp, nên mang một đôi giày cao gót, tiếng gót giày ma sát với sàn nhà tạo nên tiếng vang thanh thủy trong hàng lang.

 

Khi tới trước cửa nhà Hồ Mộc Mộc, cánh cửa nhà khép hờ, ánh đèn lọt ra từ khe cửa. Quý Du Nhiên bất đắc dĩ thở dài.

 

Cô nàng tâm hơ tâm hất này, ngay đến cả cửa mà cũng không biết đóng cho kín.

 

Nơi huyền quan khá dài, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy một góc của phòng khách, trong TV đang phát một bộ phim thần tượng khá nổi dạo gần đây, trong phòng bếp truyền đến âm thanh máy hút khói.

 

Quý Du Nhiên hô lên một tiếng “Mộc Mộc” nhưng không ai trả lời, cô cúi đầu, lấy một đôi dép lê dành cho khách được đặt trong tủ giày, bên trong tủ giày là một hàng các đôi giày thể thao của Hồ Mộc Mộc, và một số đôi giày da bóng loáng, chắc là của Liêu Bằng.

 

“Mộc Mộc?”, sau khi đổi giày xong, Quý Du Nhiên lại tiếp tục hô lên.

 

Nhưng vẫn không ai trả lời.

 

Quý Du Nhiên cho rằng Hồ Mộc Mộc không nghe được, liền bước nhanh vào trong, nhưng chỉ mới vài bước, cô liền ngửi được một mùi bất ổn trong không khí.

 

Mùi rượu.

 

Còn có nhàn nhạt mùi máu tươi.

 

Biểu tình cô trở nên căng thẳng, vội vàng chạy vào phòng khách.

 

Mặt đất nơi phòng khách lộn xộn, bình hoa bể nát, điều khiển TV bị ném xuống đất, cục pin cũng rớt ra ngoài, trái cây lăn lông lốc trên mặt đất, hai chiếc ghế của bàn ăn cũng nằm xuống đất, khăn trải bàn trên đó cũng bị kéo xuống.

 

Trong tâm Quý Du Nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

 

Nhưng càng khiến cho cô kinh sợ hơn, đó là, cô thấy một ít vết máu trên mặt đất.

 

“Mộc Mộc! Mộc Mộc!” Lông tơ trên người Quý Du Nhiên dựng thẳng, cô vừa lớn tiếng gọi tên Hồ Mộc Mộc, vừa lần theo vết máu, tiến vào trong phòng.

 

Vết máu kéo một đường đến cửa phòng ngủ, Quý Du Nhiên cả người rét run, tay run rẩy đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.

 

Lạch cạch!

 

Hộp quà trên tay rơi xuống mặt đất, ly thủy tinh ở bên trong rơi ra ngoài, bể nát.

 

Đồng tử trong mắt Quý Du Nhiên mở lớn, cả người cứng đờ.

 

Trong phòng ngủ, Hồ Mộc Mộc trong tình trạng cả người trần trụi nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy nước mắt, cả người không còn chút sinh khí.

 

Chân cô ấy bị banh ra thành một đường thẳng, khắp người là dấu vết bầm tím, mũi miệng đều đổ máu, thậm chí nơi đầu vú không biết do cái gì làm tổn thương mà vẫn luôn chảy máu ra ngoài.



 

Nhưng càng đáng sợ đó là, giữa hai chân của cô ấy, đã huyết nhục một mảnh mơ hồ.

 

Bên cạnh nơi cô ấy nằm, cây kéo vươn vết máu, có quần áo bị xé nát, còn có mấy chai rượu dính máu.

 

Quý Du Nhiên không thể nhớ rõ bản thân đã làm cách nào để xác định là Hồ Mộc Mộc còn hít thở hay không, cũng không nhớ rõ làm cách nào mà mình có thể gọi xe cứu thương đưa cô ấy đến bệnh viện.

 

Chờ đến khi cô có phản ứng, thì bản thân đã đứng ở phòng cấp cứu rồi.

 

Chỉ trong vòng hai tháng, cô đã hai lần ngồi ở nơi này, đờ đẫn nhìn ánh đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu.

 

Lần trước là mẹ cô, lần này là bạn thân nhất của cô.

 

Liêu Bằng và Hàn Đình sau khi biết tin, lập tức chạy tới đây.

 

Hàn Đình nhìn một cái đã nhận ra được thân ảnh đang ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, cô gái với ánh mắt ngây dại, sắc mặt trắng bệch, thân thể đơn bạc đang không ngừng phát run.

 

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em không sao chứ?” Hàn Đình chạy nhanh đến bên cô, đè lại thân thể đang run rẩy của cô, khuôn mặt đầy lo lắng.

 

Ánh mắt tan rã của Quý Du Nhiên dần ngưng tụ lại, nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, chậm rãi lắc đầu.

 

Tiếp đó, cô nhìn phía sau lưng Hàn Đình, chính là Liêu Bằng đang níu áo bác sĩ hỏi thăm tình hình bên trong phòng cấp cứu, rồi sau đó, có một nhóm cảnh sát tới, cùng Hàn Đình và Liêu Bằng nói chuyện.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân không chỉ động tác trở nên trì độn, mà thính lực cũng đã giảm xuống nghiêm trọng, chỉ có thể nghe một số từ đứt quãng.

 

“...Dương Đào… được tạm thời phóng thích để chữa bệnh… có ý định trả thù.”

 

Có ý định trả thù.

 

Cô sửng sốt.

 

Đột nhiên, toàn bộ âm thanh bên ngoài như biến mất hoàn toàn, cho dù Quý Du Nhiên nỗ lực như thế nào, thì cũng chỉ có một trận ù tai trong đầu cô.

 

Cô mờ mịt nhìn bọn họ.

 

Hàn Đình trầm mặc mím môi, các đồng chí cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc trao đổi với hắn, còn Liêu Bằng đầu óc hỗn loạn, chỉ có thể ngồi dưới đất khóc rống.

 

Còn cô, trừ bỏ tiếng ù ù quanh quẩn trong đầu, thì chỉ còn hình ảnh hạnh phúc của Hồ Mộc Mộc ngày đó.

 

Du Nhiên! Tớ có thể quen biết với Liêu Bằng, chính là nhờ có cậu đó! Cậu chính là bà mai của hai đứa tớ!

 

Du Nhiên! Nếu không có cậu thì tớ đã không quen biết với Liêu Bằng rồi.

 

Du Nhiên, cảm ơn cậu!

 

Trước mắt Quý Du Nhiên trở nên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

 

------oOo------