Phép Tắc Thượng Vị

Chương 17



Quý Du Nhiên chần chờ một chút, đang suy xét xem có nên để Cảnh Hách Phàm đưa cô lên nhà hay không, thì Cảnh Hách Phàm đã chỉ vào chân cô.

 

“Cô không có mang giày.”

 

Một đôi chân tinh tế non mềm, nhưng đã sớm đổi sang màu đen kịt, đại khái là khi nãy chạy ở bên ngoài dẫm qua lung tung, còn có vài vết trầy xước.

 

“Ôi, chị gái ơi! Là tôi cứu cô khỏi tên lưu manh, cô chẳng lẽ không yên tâm đối với tôi sao?” Cảnh Hách Phàm vỗ ngực đôm đốp, ngữ khí mang theo sự trêu chọc.

 

Hai tiếng “chị gái” đã chọc cho Quý Du Nhiên nở nụ cười.

 

Rốt cuộc thì vẫn là một cậu bé, cô chần chờ kỳ thật không phải là không muốn để Cảnh Hách Phàm đưa cô lên nhà, chỉ là chính cô có chút không muốn trở về căn phòng đó, dù sao thì sau khi xảy ra sự việc như vậy, lẽ dĩ nhiên là cô sẽ cảm thấy không an tâm khi ở đó.

 

"Come on."

 

Cảnh Hách Phàm đi xuống, thay Quý Du Nhiên mở cửa xe, hai tay vươn ra.

 

Quý Du Nhiên lại tiếp tục được Cảnh Hách Phàm ôm lên lầu theo kiểu công chúa, nhưng hắn chỉ lễ phép đưa cô đến trước cửa phòng, chứ không có ý định bước đi vào.

 

Quý Du Nhiên vẫn luôn nhìn theo bóng dáng xuống lầu của Cảnh Hách Phàm, đến chỗ rẽ cầu thang, Cảnh Hách Phàm đột nhiên dừng lại, không đầu không đuôi hỏi cô một câu.

 

“Chị gái, cô, cô có bạn trai chưa?”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày, trả lời nói: “Không có.”

 

Nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Hách Phàm dừng trên cổ cô, Quý Du Nhiên có chút không được tự nhiên sờ sờ, ngay sau đó hào phóng cười.

 

“Có một số việc… cũng không phải nhất định chỉ có bạn trai mới có thể làm.”

 

Giản Đông Thần không phải bạn trai cô, gã đàn ông đáng khinh lẻn vào phòng cô tối nay cũng không phải, nhưng hai người bọn hắn, một người đã lên giường với cô, một người có ý đồ lên giường với cô.

 

Loại việc dục vọng này, có khi lại không quan hệ chút nào với tình yêu.

 

Cô tin rằng, cậu thanh niên trước mắt này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng hắn nhất định hiểu, thậm chí còn có thể hiểu được nhiều hơn so với cô tưởng tượng.

 

Cảnh Hách Phàm chỉ là có chút kinh ngạc “wow” một tiếng, nói câu ngủ ngon liền rời đi.

 

Cảnh Hách Phàm đi rồi, biểu tình không sao cả trên mặt Quý Du Nhiên phai nhạt, cô trở về phòng, nhìn đến cửa phòng của nam IT vẫn đóng chặt như cũ, cô hơi nhíu mi.

 

Thời điểm cô gõ cửa xin giúp đỡ, rõ ràng nghe được bên trong là có động tĩnh, nhưng khi cảnh sát tiến hành điều tra, đàn ông phòng này lại nói bản thân ngủ quá sâu, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

 

Quý Du Nhiên nhớ rõ ràng, khi hắn mở cánh cửa phòng, khăn giấy trắng vứt lung tung trên mặt đất, còn bay ra một mùi tanh nhàn nhạt.

 

Ở cái xã hội này tâm người lạnh nhạt là chuyện thường, cô cũng sẽ không oán trách người này không muốn xen vào việc người khác, việc cô có thể làm, chính là phải bảo vệ tốt bản thân mình, nỗ lực khiến bản thân thoát ly khỏi hoàn cảnh loạn thất bát tao như vậy.

 

Vì thế, Quý Du Nhiên càng thêm kiên định trong việc nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này.

 

Khoá cửa hỏng rồi, khăn trải giường dính tinh dịch của nam nhân đáng khinh cũng đã bị thu đi vì được xem là vật chứng, khi Cảnh Hách Phàm đưa cô lên, Quý Du Nhiên quyết định tối nay sẽ không ngủ lại nơi này, thậm chí trước khi tìm được phòng trọ mới, cô cũng sẽ không trở lại nơi này.

 



20 phút sau, Quý Du Nhiên một bên lôi kéo hành lý, một bên xem app đặt phòng khách sạn, chậm rãi bước ra khỏi tiểu khu.

 

“Hi, chị gái! Thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp mặt nhau!”

 

Quý Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ngừng bên đường là một chiếc Bugatti màu lam, còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi hai tay tùy ý cắm vào túi quần, đứng dựa vào cửa xe.

 

Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay đuôi tóc hắn, khuôn mặt lập thể soái khí của đàn ông như được thợ thủ công lành nghề điêu khắc, đẹp đến nỗi không chân thật.

 

Xe thể thao, soái ca, cùng với ánh mắt nóng rực của tuổi trẻ không chút nào che giấu.

 

Nếu là mấy năm trước, Quý Du Nhiên nhất định sẽ bị trường hợp này mê đến muốn chết, nhưng hiện tại cô trừ bỏ cảm thấy vô cùng đẹp mặt, thì nhiều hơn nữa là cảm thán cho thanh xuât tốt đẹp.

 

Quý Du Nhiên nhịn không được cười một tiếng: “Sao cậu còn chưa đi?”

 

Cảnh Hách Phàm nhún vai, tiến lên kéo hành lý của Quý Du Nhiên qua.

 

“Bởi vì xe hỏng rồi.”

 

Đối diện với ánh mắt không tin của Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm nhếch miệng cười: “Được rồi, không đùa cô, tôi biết cô nhất định sẽ đi tìm phòng khách sạn, nơi này hẻo lánh không dễ gọi xe, tôi chở giúp cô một đoạn.”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên ấm áp, không nghĩ tới cậu thanh niên này thật sâu sắc, chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ đều có tâm tư tỉ mỉ như vậy hay sao? Có thể là lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với những người ở độ tuổi này, Quý Du Nhiên lần đầu tiên cảm thấy chính mình thật xa cách.

 

Cảnh Hách Phàm cất gọn hành lý của Quý Du Nhiên xong, lại giúp cô mở cửa xe, làm tư thế “Xin mời”.

 

Quý Du Nhiên đặt phòng khách sạn cũng không quá xa, như vậy thì thuận tiện hơn cho cô trước khi tìm được phòng trọ mới thì vẫn có thể về lại phòng cũ lấy đồ nếu cần, Cảnh Hách Phàm sau khi đưa cô đến khách sạn thì liền rời đi, cũng không hề đưa ra lời đề nghị lên ngồi linh tinh gì đó.

 

Sau vài giờ nghỉ ngơi đơn giản, thân ảnh của Quý Du Nhiên liền xuất hiện trước cửa khách sạn.

 

Buổi sáng tỉnh lại, tròng mắt cô hơi đỏ, hiển nhiên là bộ dáng nghỉ ngơi không đủ, cho nên hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.

 

Đầu tiên, Quý Du Nhiên đến công ty của nguyên chủ để trình đơn xin thôi việc, sao đó lập tức chạy đến cục cảnh sát để ký mấy chữ, sự tình đều không tính là phiền toái, chỉ là đường di chuyển thì xa, lại còn kẹt xe, cho nên khi xong xuôi hết tất cả những việc này thì đã đến giữa trưa.

 

Từ hôm qua đến bây giờ vẫn không thấy Giản Đông Thần tìm cô, Quý Du Nhiên liền chứng thực được suy đoán lúc trước của chính mình, cô đối với Giản Đông Thần mà nói căn bản không là cái gì, lúc đầu còn chút hứng thú, nói không chừng lúc này hắn đã chán ngấy.

 

Mới ra khỏi cửa cục cảnh sát, Quý Du Nhiên lại gặp được bóng người quen thuộc.

 

“Quý Du Nhiên tiểu thư! Xe chuyên dụng của cô đến rồi!”

 

Cảnh Hách Phàm hôm nay mặc một cái áo thun đen cùng một cái quần túi hộp tối màu, thoạt nhìn đã không còn vẻ hoa lệ bừa bãi như tối hôm qua, chiếc xe thể thao phía sau cũng đã đổi thành một chiếc Maserati màu trắng đơn giản, hắn nhìn thấy Quý Du Nhiên ra tới, liền phất phất tay, nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Quý Du Nhiên nghi hoặc đi lên trước: “Sao cậu cũng tới đây? Là vì chuyện tối hôm qua sao?”

 

Quý Du Nhiên nhớ tới gã đàn ông đáng khinh bị Cảnh Hách Phàm đánh tới nhập viện, có chút lo lắng. “Đương nhiên không phải! Tôi nhớ rõ ngày hôm qua đồng chí cảnh sát bảo cô hôm nay đến thêm một lần nữa, trùng hợp tôi có chút việc gần đây, tiện đường ghé qua. Ngày hôm qua cô không phải nói là muốn tìm phòng ở sao? Tôi có một căn hộ, chỉ là lâu rồi không có người ở, diện tích không lớn, thích hợp cho một người ở, thế nào, mang cô qua xem thử nhé?”

 

Cảnh Hách Phàm nói cực kỳ tự nhiên, ngữ khí giống như là đã quen biết Quý Du Nhiên lâu lắm rồi, nếu người khác nhìn thấy, căn bản sẽ không tin hai người bọn họ chỉ mới biết nhau vào tối hôm qua.

 

Không, là rạng sáng hôm nay.

 



Quý Du Nhiên đương nhiên là uyển chuyển từ chối.

 

“Cảm ơn cậu, chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa biết cảm ơn cậu như thế nào, chuyện phòng ở không thể tạo thêm phiền toái cho cậu được nữa.”

 

Đối mặt với sự khách khí xa cách của Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm hơi có chút thất vọng, nhưng điều này cũng ở trong dự kiến của hắn, Quý Du Nhiên khác hoàn toàn với các cô gái mà hắn đã tiếp xúc trước đó, gợi cảm nhưng không hề vồ vập như những người con gái kia.

 

“Làm ơn đi chị gái, cô đừng nghĩ nhiều! Chỉ là tôi thấy con gái một thân một mình thật không dễ dàng, hơn nữa lại không phải cho cô ở miễn phí, tiền thuê chắc chắn phải thu, nhưng vì là bạn bè, nên sẽ tính rẻ cho cô một chút, cô chỉ cần giúp tôi trông nom phòng ốc là được rồi.”

 

Cảnh Hách Phàm vừa nói như vậy, Quý Du Nhiên lại có cảm giác hình như bản thân có chút tự đa tình rồi.

 

Cô nhìn sườn mặt soái khí trẻ trung của Cảnh Hách Phàm, lúc này cô mới phát hiện, ngũ quan của Cảnh Hách Phàm là dạng lập thể, diện mạo có chút lai ngoại quốc.

 

Nhớ rõ tối hôm qua hắn nói là vừa mới về nước không lâu, có thể là chàng trai lớn lên ở nước ngoài nên tính cách thẳng thắn trực tiếp, xem ra hắn thật sự là chỉ muốn giúp đỡ cô mà thôi.

 

Quý Du Nhiên cười cười, cũng không từ chối thêm nữa, dù sao thì đúng là cô đang rất cần phải đổi phòng ở, hơn nữa Cảnh Hách Phàm ít nhất không phải là kẻ lừa đảo.

 

Căn phòng của Cảnh Hách Phàm là thuộc chung cư ABC của khu Tam Hoàn, vị trí địa lý vô cùng tốt, chỉ cần 20 phút là đã tới khu vực trung tâm thương mại, chung cư này Quý Du Nhiên trước kia cũng biết, giá cả xa xỉ, lúc ấy khi cô mua phòng ở cũng từng suy xét qua nơi này, nhưng cuối cùng là vì giá cả quá cao, thêm nữa cô cũng không quá thích ở chung cư, cho nên đã lựa chọn mua ở chỗ khác.

 

Một phòng ngủ và một phòng khách, trang hoàng rất tinh xảo, rất thích hợp cho dạng nữ sinh sống một mình như Quý Du Nhiên, hơn nữa phòng này đúng như lời của Cảnh Hách Phàm nói, đã rất lâu rồi không có người ở, trên mặt bàn phòng khách đã phủ một lớp tro bụi thật dày, nhưng các vật trang trí khác thì lại rất mới.

 

Nhìn Cảnh Hách Phàm giúp cô chỉ cách giới thiệu các thiết bị chức năng trong các phòng, còn chính thức cùng cô ký hợp đồng thuê nhà, Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt là khi đỉnh đầu mềm mại kia của hắn cứ tới tới lui lui trước mặt cô, càng khiến cô nghĩ tới Damon.

 

Trước kia cô có nuôi một chú chó Samoyed.

 

Damon đã mang đến rất nhiều lạc thú trong cuộc sống đơn độc của cô, cũng cho cô cảm giác an toàn, làm bạn bên cô rất nhiều năm.

 

Sở dĩ đặt tên này vì lúc ấy cô đặc biệt thích xem một bộ phim, trong đó nam chính tên là Damon.

 

Mà cái mái đầu này của Cảnh Hách Phàm lại có chút tương tự với người nam chính kia.

 

Đinh linh linh.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy cuộc nói chuyện vui vẻ của Quý Du Nhiên và Cảnh Hách Phàm.

 

Quý Du Nhiên cầm lấy di động, nhìn trên màn hình một chuỗi dãy số xa lạ, trong lòng có chút dự cảm không tốt.

 

"Alo?"

 

Quý Du Nhiên ấn nút nghe, bên trong truyền đến một âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết.

 

“Cho cô một giờ đến chỗ tôi.”

 

Không có bất kỳ lời nào dư thừa, nhưng Quý Du Nhiên vẫn nhận ra được âm thanh này.

 

Giản Đông Thần.

 

------oOo------