“Xin thông báo số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”
Cảnh Hách Phàm buông di động xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn chùm chìa khóa trong tay.
Sau khi tạm biệt Quý Du Nhiên, hắn phát hiện chùm chìa khóa của cô rớt vào khe ngồi ở ghế, chắc là do lúc đó cô vội vàng xuống xe nên bị rớt ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, Cảnh Hách Phàm lại một lần nữa chạy xe đến phía dưới cao ốc Giản Ảnh.
20 phút sau, hắn dừng xe ở bãi đỗ xe phía trước cửa cao ốc Giản Anh, tắt máy, nhưng hắn không bước xuống xe mà nhàn nhã dựa lưng vào ghế, từ vị trí này của hắn có thể thấy rõ cửa chính của tòa cao ốc.
Thời gian này đã quá giờ tan tầm, Quý Du Nhiên không có thời gian nghe điện thoại, Cảnh Hách Phàm đoán là cô làm việc ở chỗ này, hiện giờ chắc đang bận rộn tăng ca.
Tập đoàn Giản Ảnh, hình như đã từng nghe qua.
Cảnh Hách Phàm lấy di động ra tìm kiếm thông tin, là một xí nghiệp lớn trong nước, bao gồm khá nhiều ngành nghề sản xuất, nhưng chủ yếu là giải trí truyền thông và công nghiệp chế tạo hạng nhẹ.
Hắn không cảm thấy hứng thú với phương diện đầu tư thương nghiệp này, sở dĩ hắn cảm thấy quen tại khi nhắc đến Giản Ảnh là do hắn nghe được từ bố mẹ và anh trai của mình.
Cảnh Hách Phàm đang ở bên này buồn chán nhìn dòng ra vào trong tòa cao ốc, còn Quý Du Nhiên thì đang thay đổi quần áo.
Nghe được âm thanh giày cao gót dẫm lên mặt sàn, Giản Đông Thần ngẩng đầu, trong ánh mắt hơi hơi hiện lên một tia kinh diễm.
Quý Du Nhiên mặc một cái đầm tơ tằm màu trắng ngà cổ áo hình chữ V, thiết kế thân váy đã khoe trọn hoàn toàn ưu điểm dáng người cô, chỗ lồi nên lồi, chỗ lõm nên lõm, đôi chân thon dài trắng nõn, sau khi mang thêm giày cao gót vào, chỉ cần liếc mắt một cái đã hớp hồn người.
Trên khuôn mặt là lớp trang điểm nhàn nhạt, nhìn một cái liền biết là cô mới dặm thêm phấn lại, màu sắc son môi cũng không phải là màu đỏ diễm lệ, không hề mang theo vẻ công kích người đối diện, cả người lung linh như nước, giống như một viên trân châu oánh nhuận, thuần khiết nhưng không mất đi sự gợi cảm.
“Giản tiên sinh, có được không?”
Giản Đông Thần thu hồi ánh mắt, báo thư ký chuẩn bị xe.
10 phút sau, một chiếc Bentley màu đen từ gara ngầm chậm rãi chạy ra.
Quý Du Nhiên ngồi bên người Giản Đông Thần, ánh mắt luôn luôn đặt bên ngoài cửa số xe, đột nhiên cô thấy được một chiếc xe thể thao khá quen mắt ngừng ở bãi đỗ xe trên mặt đất, sau khi đi ngang qua chiếc xe đó, Quý Du Nhiên nghiêng đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, động tác ngón tay của Cảnh Hách Phàm đang gõ theo nhịp điệu nhạc trên xe đột nhiên dừng lại, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt đuổi theo chiếc Bentley màu đen vừa mới chạy qua.
Chỉ do dự ba giây đồng hồ, Cảnh Hách Phàm liền khởi động xe, chạy theo.
“Đang nhìn cái gì?”
Giản Đông Thần sửa nút tay áo, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Quý Du Nhiên quay đầu lại, ngồi thẳng thân mình.
“Không có gì. Có thể là tôi nhìn lầm thôi.”
Giản Đông Thần nhìn cô một cái: “Khi tới nơi thì cô theo tôi là được rồi, đừng nói chuyện lung tung.”
Quý Du Nhiên gật gật đầu.
Tới nơi rồi thì Quý Du Nhiên mới biết được, nơi Giản Đông Thần mang cô tới, là một bữa tiệc tối với mục đích đấu giá từ thiện.
Giản Đông Thần nâng lên một bên cánh tay, Quý Du Nhiên vô cùng tự nhiên mà khoác tay mình vào.
Hai người vừa xuất hiện trong bữa tiệc, lập tức có rất nhiều đàn ông mặc tây trang giày da tới chào hỏi Giản Đông Thần, khi nhìn thấy Quý Du Nhiên bên người hắn, ánh mắt của những người này đều trở nên sôi nổi, tất cả đều hỏi chung một câu hỏi về thân phận của Quý Du Nhiên, mỗi lúc như vậy, Giản Đông Thần liền sẽ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu: “Vị này là Quý tiểu thư.”
Vì thế những người đó liền hiểu rõ thân phận của Quý Du Nhiên, họ lại thản nhiên trao đổi với Giản Đông Thần về những đề tài khác.
Trong mắt những người này cô là tình nhân của Giản Đông Thần cũng không sao, là bạn gái tạm thời thì cũng thế, dù sao thì sau khi bữa tiệc này kết thúc, hiển nhiên là chẳng có ai nhớ tới cô cả.
Giản Đông Thần vẫn luôn bận rộn trò chuyện vào các đối tác trên thương trường, Quý Du Nhiên chờ ở bên cạnh, ánh mắt tùy ý đảo vào một vòng trong sảnh yến hội.
Chắc vì đây là bữa tiệc với mục đích từ thiện, nên cách bố trí nơi đây cũng không phải là quá xa hoa, mà còn khá là đơn giản.
Ở ngay chính giữa là khu vực bàn đấu giá, bên trái là một vài ghế sô pha để nghỉ ngơi, một người đánh đàn dương cầm đang diễn tấu, còn bên phải là quầy thức ăn và thức uống, phía trên còn có một tháp rượu tạo hình tinh xảo.
Tuy rằng bữa tiệc từ thiện này có vẻ mộc mạc, nhưng Quý Du Nhiên lại phát hiện những người tham dự bữa tiệc đều không mang thân phận tầm thường.
Những người này vừa nhìn đã biết là thuộc tầng lưu thượng lưu thành công trong cuộc sống và sự nghiệp, cách nói năng và khí chất đều là bất phàm, tuy nhiên đại đa số đều đã từ hàng 40 trở lên, dường như rất ít người trẻ tuổi như Giản Đông Thần.
30 tuổi mà đã là tổng tài của tập đoàn Giản Ảnh, năng lực của Giản Đông Thần, thật sự là không thể phủ nhận.
Buổi đấu giá tiến hành rất nề nếp, như là một buổi đấu giá bình thường mà cô vẫn thường xem, các khoản tiền sau khi đấu giá xong sẽ dùng cho việc từ thiện, không khí cũng khá hài hòa, hầu như mỗi người trong buổi tiệc đều sẽ lựa chọn một sản phẩm phù hợp để đấu giá.
Quý Du Nhiên thật sự không rõ, một bữa tiệc tối như vậy với Giản Đông Thần mà nói thì cũng không phải là bữa tiệc quan trọng gì, vì sao một hai phải mang cô tới cùng?
Rất nhanh, nghi vấn này của Quý Du Nhiên ngay sau buổi đấu giá kết thúc đã được giải đáp.
Bữa tiệc tối từ thiện này chỉ là khởi đầu, thời gian còn lại, thật ra là để cho những con người ở đây có thể trao đổi, thương thảo chuyện công việc hợp tác.
Ngay khi Giản Đông Thần đang cùng một người đàn ông trung niên câu được câu không nói chuyện, thì có một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt của Quý Du Nhiên.
Đó là một người đàn ông với bộ tây trang xám nhạt, dáng người cao gầy, tuổi khoảng hơn 30, tướng mạo vừa nhìn qua thì sẽ không khiến người đối diện kinh diễm, nhưng lại vô cùng dễ nhìn.
Quan trọng nhất đó chính là khí độ bất phàm kia của hắn thật khiến người khác không thể nào bỏ qua sự tồn tại của hắn, bất kỳ nơi nào hắn đi qua đều sẽ có nhiều người hướng ánh mắt nhìn lại.
Từ đầu đến chân của con người này đều tản ra khí chất trầm ổn không cùng với độ tuổi của hắn, là loại khí chất mà bất kỳ phụ nữ nào nhìn vào hắn đều sẽ cảm thấy vô cùng có mị lực, muốn tiến lên tìm hiểu, rồi lại sinh ra cảm giác tự ti không dám lại gần.
Mà trên cánh tay của người đàn ông này, lại được một thục nữ đài cát tướng mạo ôn nhu mỹ lệ khẽ kéo lấy, đang đi về hướng của Giản Đông Thần và Quý Du Nhiên.
Giản Đông Thần hiển nhiên cũng chú ý tới hai người kia, bởi vì Quý Du Nhiên phát hiện khi hắn cùng người khác nói chuyện nhưng hắn lại có vẻ thất thần, ánh mắt luôn là như có như không dừng lại trên người phụ nữ kia.
“Giản Đổng, lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông với khí tràng cường đại kia gật đầu nói một câu với Giản Đông Thần, thanh âm và khí chất của hắn giống nhau, trầm thấp mà lại từ tính.
“Đúng là lâu rồi không gặp.”
Giản Đông Thần cũng nhàn nhạt gật gật đầu, xem như chào hỏi.
“Đông Thần, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không tới, em với Dĩ Thành vừa rồi cũng không định tới, nhưng cuối cùng cũng không thoát được.”
Người phụ nữ ôn nhu bên người Giang Dĩ Thành nở một nụ cười tươi tắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Giản Đông Thần.
Giản Đông Thần nhàn nhạt cười một chút, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
“Giang tiểu thư khách khí.”
Giang Dĩ Nhu dường như không có ý trách cứ gì với thái độ lãnh đạm của Giản Đông Thần đối với mình, cô khách khí nhìn về phía Quý Du Nhiên.
“Đông Thần, vị tiểu thư này là?”
“Trợ lý bên người của tôi.”
Không biết có phải là trực giác của phụ nữ hay không, Quý Du Nhiên hoàn toàn cảm thấy được khi Giản Đông Thần nói đến hai chữ “bên người”, ngữ khí gằn xuống rất mạnh, nhưng cố ý muốn cho người phụ nữ này nghe rõ.
Quả nhiên, Giang Dĩ Nhu hơi ngốc lăng trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã che giấu đi được, cô cười cười vươn tay về phía Quý Du Nhiên.