Biệt thự của Giản Đông Thần thoạt nhìn khá giống với tính cách của hắn, lạnh như băng không có một chút ấm áp, màu sắc đơn điệu chỉ có hai màu đen trắng, bày biện trong nhà cũng đơn giản.
Quả nhiên là dạng người gì thì ngôi nhà cũng sẽ là dạng đó.
Quý Du Nhiên tâm không cam, tình không nguyện, chỉ có thể đẩy đẩy người đàn ông đang say bất tỉnh ở trên giường.
“Giản tiên sinh? Giản tiên sinh?” cô nhẹ giọng gọi bên tai Giản Đông Thần, không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Đây là uống bao nhiêu rượu mới say đến mức này cơ chứ?
Cô khẽ thở dài, duỗi tay cởi cà vạt và nút áo sơ mi trông không được thoải mái kia đi.
Có vẻ như động tác Quý Du Nhiên giúp hắn cởi áo không được nhẹ nhàng, nên Giản Đông Thần hơi hơi nhíu mày, sợi tóc vốn thường được xử lý chỉnh tề lúc này đã rủ xuống trán, đôi mắt thanh lãnh ngày thường vẫn khiến người khác sợ hãi giờ cũng đã nhắm gắt gao, những điều này đã giúp con người hắn trông ôn hòa đi rất nhiều vào lúc này.
Giản Đông Thần say bất tỉnh nhân sự tựa như một con rối gỗ, mặc người đùa nghịch, Quý Du Nhiên bỗng nhiên nổi lên một chút tâm tư trêu cợt.
Cô đánh bạo nắm lấy gương mặt của Giản Đông Thần, lại đè mũi hắn xuống, khiến cho khuôn mặt tuấn lãng của hắn thành các dạng kỳ quái, cô nhịn không được mà cười ngửa tới ngửa lui.
Cánh tay bỗng nhiên bị nắm lấy, trong lòng Quý Du Nhiên cả kinh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Tiếp đó là một trận trời đất quay cuồng, Giản Đông Thần trở mình, đè cô xuống phía dưới.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt của Quý Du Nhiên, nhấp môi không nói một lời.
“Giản... Giản tiên sinh, tôi...”
Quý Du Nhiên dù một cử động cũng không dám, trong lòng cô thật sự run sợ, ảo não vì bản thân khi nãy có phải chơi quá tay nên mới đánh thức Giản Đông Thần hay không.
Kế tiếp, chuyện khiến Quý Du Nhiên run sợ đã xảy ra.
Tay Giản Đông Thần nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt cô, đầu ngón tay lưu luyến, động tác ôn nhu như đang chạm lên một vật phẩm vô cùng trân quý dễ vỡ, thậm chí cả ánh mắt hắn nhìn cô, cũng từ sự khinh thường vạn năm đổi thành một dòng nước ấm nhu hòa.
Quý Du Nhiên dường như cảm nhận được sự ôn nhu trước nay chưa từng có của Giản Đông Thần, sự tình không chân thật như vậy khiến cô cảm thấy hình như người say là mình.
Chuyện còn chưa xong, ánh mắt Giản Đông Thần dừng lại trên cánh môi đỏ bừng của Quý Du Nhiên, trong ánh mắt tựa hồ lóe lên vài cái, sau đó dần dần cúi đầu.
Không phải đâu! Giản... Giản Đông Thần muốn hôn cô?
Đại não Quý Du Nhiên đình trệ trong giây lát, nhìn khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần sát vào cô, cô nhanh chóng nhắm gắt gao hai mắt.
Phanh!
Trong nháy mắt khi hai cánh môi sắp dán vào nhau thì đầu của Giản Đồng Thần nghiêng đi, thân thể mất đi sự chống đỡ, đổ sụp lên người Quý Du Nhiên.
Nặng quá!
Người say rượu so với bình thường thì nặng hơn rất nhiều, Quý Du Nhiên cảm thấy thân thể của mình lập tức bị đè sâu xuống nệm, ép cô không thể thở nổi.
Thân thể của Giản Đông Thần rất nóng, cực kỳ nóng, mỗi một hơi thở của hắn đều nồng đậm hương rượu, Quý Du Nhiên cố sức thoát ra khỏi người hắn.
Cô gõ gõ đầu mình, đem những suy nghĩ vớ vẩn kiều diễm khi nãy tống ra khỏi đầu, rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Giản Đông Thần sao có thể sẽ đối xử ôn nhu với cô được cơ chứ? Chắc là hắn nhận nhầm người thôi.
Quý Du Nhiên tự giễu cong cong khóe môi, tài xế của Giản Đông Thần đã nói với cô, Giản Đông Thần là cùng với Giang Dĩ Nhu dùng xong bữa tối, sau đó mới một mình uống lên phát sầu.
Cô ngồi một hồi, lại quay đầu nhìn Giản Đông Thần đang luôn nhíu mày nằm trên giường, cô duỗi tay giúp hắn điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
Việc nên làm thì vẫn phải làm, rốt cuộc thì mục đích cô xuất hiện ở đây vào lúc này không phải là để chăm sóc tốt cho “kim chủ” của mình đó sao?
Quý Du Nhiên cố sức lột bỏ đi quần áo của Giản Đông Thần, cô làm đến mồ hôi đầy đầu mới xong những việc này, lúc này cô thấy sắc mặt của Giản Đông Thần hơi có chút ửng đỏ, hàng chân mày của hắn nhíu lại càng chặt.
Vì thế Quý Du Nhiên sờ lên trán của hắn.
Rút về tay, cô không chút do dự đứng dậy đi tìm hòm thuốc.
Không cần đo nhiệt độ, Quý Du Nhiên cũng có thể khẳng định Giản Đông Thần đang phát sốt, nhiệt độ ước chừng khoảng 38 độ C.
Từ lâu cô đã sinh hoạt một thân một mình, thời điểm sinh bệnh đều là tự bản thân mình chăm sóc mình, cố gắng cầm cự ở mức cao nhất, chỉ đến khi thật sự không được thì cô mới lái xe đến bệnh viện để truyền nước, nhiều năm kinh nghiệm nên khi đối mặt với những chuyện nóng sốt thế này, cô không hề cảm thấy hoang mang chút nào.
Nhưng điều khiến Quý Du Nhiên không ngờ tới chính là, nơi này của Giản Đông Thần căn bản không có hòm thuốc. Cô đi tìm khắp các phòng ở đây, nhưng căn biệt thự này như một mô hình kiểu mẫu để trưng bán, không có chút hơi thở sinh hoạt nào, Quý Du Nhiên chưa từ bỏ ý định, cô đi đến thư phòng của Giản Đông Thần.
Thư phòng của căn biệt thự này thoạt nhìn cũng có chút dấu vết sinh hoạt, nói đến dáng vẻ thường ngày của Giản Đông Thần, thì chắc là đại đa số thời gian sẽ ở trong thư phòng để làm việc.
Trên kệ sách trưng đầy các loại sách, đủ mọi thể loại, ngoài các sách báo liên quan đến kinh tế, thì còn có các tác phẩm văn học kinh điển trong và ngoài nước, thậm chí còn có một số nghiên cứu học thuật chuyên ngành này nọ.
Nhưng điều khiến Quý Du Nhiên kinh ngạc hơn nữa, đó chính là những quyển sách này không phải chỉ trưng cho có, mà mỗi một quyển ở đây đều có dấu vết từng được lật xem.
Có thể ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã thành người đứng đầu một tập đoàn, xác thật không đơn giản.
Quý Du Nhiên lục tung khắp nơi, quả nhiên phát hiện hòm thuốc nằm trong một cái ngăn kéo, bên trong còn có một quyển album hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cuốn album này thoạt nhìn có chút lâu đời, nhưng được giữ gìn khá tốt, Quý Du Nhiên mở ra xem, bên trong phần lớn là ảnh Giản Đông Thần khi còn nhỏ cùng thời kỳ thiếu niên, trên mỗi tấm ảnh chụp, đứng bên người hắn là một đôi nam nữ độ tuổi trung niên, thoạt nhìn rất ân ái, chắc là cha mẹ của hắn, từ ảnh chụp có thể nhận ra, tướng mạo của Giản Đông Thần giống mẹ của hắn hơn.
Vào lúc niên thiếu trông hắn cũng đã vô cùng xuất chúng, nhưng khác với thời điểm hiện tại, khi đó ánh mắt của hắn không lạnh băng như bây giờ, khóe môi giơ lên, thần thái tỏa sáng như ánh mặt trời.
Quý Du Nhiên tùy ý lật hai trang, sau đó ngay lập tức khép lại, kết quả phía cuối album đột nhiên rơi xuống hai phần văn kiện, Quý Du Nhiên nhặt lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
Một là hiệp nghị nhượng lại cổ phần, hai là hiệp nghị giải trừ hôn ước.
Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, ở trong thành phố, muốn nghe tiếng chim hót thì chỉ có thể đến vườn bách thú và công viên, ngoài ra thì chỉ có ở những khu biệt thự với cây xanh xung quanh như thế này thì mới có thể nghe được tiếng chim hót líu lo bên tại.
Quý Du Nhiên từ trên ghế tỉnh lại, máy tính bảng trên đùi đã hết pin, cũng may là tác phẩm cô vẽ xong đã kịp lưu lại.
Quý Du Nhiên đứng dậy khỏi ghế, chân có chút tê, cô đi đến mép giường, lấy khăn lông ra khỏi trán của Giản Đông, sờ sờ độ ấm, lại xoay người đi đến phòng tắm, thấm ướt khăn lông một lần nữa, rồi lại đắp về lại trán hắn.
Cái hòm thuốc kia không biết bao lâu rồi không được sử dụng, Quý Du Nhiên phát hiện toàn bộ thuốc bên trong đều đã quá hạn sử dụng, đành phải để Giản Đông Thần giảm nhiệt độ bằng cách vật lý thông thường.
Cũng may cơ thể hắn cường tráng, dưới sự chăm sóc cả đêm của cô, nhiệt độ đã trở về bình thường.
Quý Du Nhiên sạc pin cho máy tính bảng, đem bảng thiết kế cô đã vẽ xong tối hôm qua gửi lên trang mạng xã hội mà cô đăng ký, sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh của Giản Đông Thần vô cùng thiếu thốn, hầu như chỉ có nước uống, Quý Du Nhiên lựa chọn nửa ngày, mới lấy ra tìm ra được mấy thứ có thể sử dụng.
Tuy rằng cô sống một mình đã lâu, khả năng tự sinh hoạt rất cao, nhưng duy chỉ nghề nấu nướng là rất kém, trước kia mỗi ngày đều bận rộn với công việc, cô cũng không có thời gian tự mình xuống bếp.
Nhưng khẳng định so với Giản Đồng Thần thì cô vẫn hơn!
Quý Du Nhiên nghĩ như vậy, tay thả một bó mì vào trong nước sôi. Khi Giản Đông Thần tỉnh lại thì đầu vẫn còn đau, đại não sau khi say rượu vẫn còn choáng váng, hắn ngồi dậy, khăn lông trên trán rớt xuống dưới.
Chân mày nhíu lại, hắn nhìn chung quanh một vòng, chắc là có người tối qua ở đây chăm sóc hắn.
Là ai?
Hắn xoa xoa ấn đường, không ai biết kỳ thật tửu lượng của hắn rất thấp, trước nay trong các buổi giao tiếp bên ngoài, hắn chỉ nhấp môi một ít rượu, bản thân hắn cũng không thích rượu, nhưng ngày hôm qua.
Sau khi tắm rửa xong, tinh thần của Giản Đông Thần tốt lên rất nhiều, hắn mặc một chiếc áo tắm dài đi xuống lầu, nhìn thấy một thân ảnh tinh tế đang luống cuống tay chân trong phòng bếp.
Là cô ấy? Hóa ra tối hôm qua không phải là ảo giác.
Quý Du Nhiên nghe được âm thanh thì quay đầu nhìn lại, Giản Đông Thần đứng ở giữa cầu thang, dùng một ánh mắt.phức tạp nhìn cô, cô nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.
“Giản tiên sinh, ngài tỉnh rồi à? Chờ tôi một chút, bữa sáng sắp xong
rồi!”
Quý Du Nhiên mặc tạp dề, vội vàng đập một trái trứng gà vào trong nồi.
Năm phút sau, một bát mỳ trứng nóng hôi hổi ra lò.
“Tranh thủ lúc nóng mà ăn đi!” Quý Du Nhiên dọn ra một đôi đũa, lại rót một ly nước chanh mang đến.
Giản Đông Thần trầm mặc ngồi ở trước bàn ăn, nhìn tô mì trứng bình thường trước mắt cùng với nữ nhân đang sửa sang đống hỗn loạn trong phòng bếp, căn biệt thự quạnh quẽ dường như có một hơi ấm, loại cảm giác hình như đã rất lâu rồi hắn không được trải nghiệm qua.
Hắn do dự một chút, cầm lấy chiếc đũa, nếm một ngụm.
Thật khó ăn.
Nhưng hắn vẫn trầm mặc, một ngụm một ngụm ăn xong tô mì, thậm chí đến cả nước dùng cũng húp sạch sẽ.
Quý Du Nhiên thu dọn xong, quay đầu nhìn lại, không khỏi kiêu ngạo đắc ý nâng lên khóe môi.
Ai nói cô trù nghệ kém? Giản Đông Thần loại người bắt bẻ này không phải cũng đã ăn sạch sẽ đó sao?
“Giản tiên sinh, anh có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”
Không biết vì cái gì, Giản Đông Thần cảm thấy hôm nay người phụ nữ này phá lệ ôn nhu, ánh mắt nhìn hắn cũng không giống như lúc trước “Việc công xử theo phép công”, lúc này có thể nhận ra vài phần tình cảm chân thật. Hắn gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Tôi sẽ nói thư ký đưa cô một khoản tiền, thích cái gì thì đi mua đi.”
Ngữ khí của hắn, vừa nghe thì có chút lạnh lùng, nhưng cẩn thận nghe lại thì có thể cảm giác được đã có sự nhẹ nhàng trong đó.
Quý Du Nhiên biết Giản Đông Thần chắc lại hiểu lầm cô, cho rằng cô làm như vậy là vì tiền, cô kéo kéo khóe miệng, cũng không giải thích cái gì.
“Thuốc men trong hòm thuốc đều không thể dùng được nữa, nếu có thời gian, anh mời bác sĩ đến đây để thay thế các loại thuốc đi.”
Quý Du Nhiên vốn là có ý tốt, nhưng ai ngờ Giản Đông Thần nghe được lời này thì nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Thần sắc u ám bao phủ cả khuôn mặt, từ đầu đến chân đều là hàn ý, Giản Đông Thần nhấp môi, từng câu từng chữ nói: “Cô đã nhìn thấy cuốn album kia.”
Quý Du Nhiên cũng không phủ nhận, gật gật đầu: “Không cẩn thận thấy được, xin lỗi, không phải cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư của ngài.”
“Cút!”
Giản Đông Thần vứt cái ly trên tay, trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh như đang cười nhạo hắn.
Quý Du Nhiên rũ hàng mi, không nói lời gì.
Cô thừa nhận khi cô biết song thân của Giản Đông Thần qua đời, gia đạo sa sút lại bị Giang Dĩ Nhu từ hôn, trong lòng cô sinh ra một ít sự đồng tình với hắn.
Nhưng kia không phải là toàn bộ, càng có nhiều hơn, đó chính là cô thấy được trên người hắn, một quyết tâm thay đổi cuộc đời, cắn răng nhẫn nhịn từ bóng tối cuộc sống mà thành công vươn lên.
Cô hoặc nhiều hoặc ít thấy được bóng dáng mình trong đó, nên cô muốn tới gần một chút, cho hắn một ít ấm áp.
“Thu hồi biểu tình kia của cô đi.”
Giản Đông Thần lại khôi phục thần sắc ngày thường, hắn đứng lên, trong liếc mắt của hắn hơi mang theo sự khinh thường mà nhìn Quý Du Nhiên một cái.
“Loại phụ nữ như cô, còn không xứng để thương hại tôi.”