Phép Tắc Thượng Vị

Chương 52



 

Hồ Mộc Mộc ngồi trong văn phòng luật sư rộng rãi, miệng cô ấy mở rộng tới mức có thể nuốt cả một quả trứng gà.

 

“Anh… anh nói tôi đã trúng tuyển?”

 

Hồ Mộc Mộc là sinh viên khoa tự nhiên học ngành tài chính, nhưng nội dung phỏng vấn đều là liên quan đến pháp luật này nọ, cô nàng cảm thấy bản thân nhất định là không đạt, nhưng không ngờ bây giờ Hàn Đình lại nói là cô đã thông qua phỏng vấn.

 

Trên mặt Hàn Đình không có biểu tình gì, hắn chỉ một khung ảnh ở trên bàn.

 

“Tối hôm qua Quý tiểu thư hối lộ tôi, cho cô đi cửa sau.”

 

Ánh mắt Hồ Mộc Mộc dời xuống, lúc này mới nhìn đến hình ảnh của một người được ký họa, lồng trong khung.

 

Một bức tranh nho nhỏ thế này mà cũng được xem là hối lộ sao? Ủa mà từ từ! Du Nhiên học vẽ tranh từ khi nào vậy nhỉ? Hồ Mộc Mộc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được là Quý Du Nhiên còn có cái tài lẻ này hay không.

 

“Thời gian thử việc ba tháng, Liêu Bằng, hôm nay cậu phụ trách hướng dẫn cho cô ấy đi.” Hàn Đình gọi một người cấp dưới tới: “Cô có gì không hiểu thì hãy hỏi cậu ấy.”

 

Hồ Mộc Mộc sững sờ nửa ngày không phản ứng được gì, không ngờ tới biểu hiện của cô không tốt lắm mà còn được tuyển dụng, hiện tại cô nàng cực kỳ hoài nghi nhất định giữa Du Nhiên và Hàn Đình có dây mơ rễ má gì đó!

 

“Hồ tiểu thư, xin chào cô, tôi tên là Liêu Bằng.”

 

Trong công ty luật của Hàn Đình đều là các chàng trai tinh anh, không có một ai là dưa vẹo táo nứt, Hồ Mộc Mộc lấy lại tinh thần, nhìn về cậu thanh niên tuổi trẻ khí vượng trước mắt mình, cao hứng vươn tay bắt lấy: “Chào cậu, kêu tôi Mộc Mộc là được!”

 

Hạng mục Lục Thành ở Thành phố A vì lùm xùm vụ đấu thầu không chính đáng nên hôm nay đã mở một phiên tòa để xử lý, hai vị chủ tịch tập đoàn Giản Ảnh cùng Giang thị tự mình đến trình diện, có thể thấy được vụ án này đối với cả hai bên là quan trọng đến cỡ nào.

 

Khi Quý Du Nhiên ngồi trên xe, nhìn thấy Giản Đông Thần đen mặt đi ra ngoài, cô liền biết, án kiện lần này hắn thua rồi.

 

“Giản Đổng, đa tạ.” Giang Dĩ Thành mỉm cười vươn một bàn tay, như tắm mình trong gió xuân.

 

Đôi mắt Giản Đông Thần híp lại, đưa mắt nhìn Hàn Đình đang đi ra từ phía sau Giang Dĩ Thành.

 

Không nghĩ tới, Giang Dĩ Thành lại có thể mời được người này.

 

Quả nhiên danh bất hư truyền, không chỉ khiến hắn vụt mất hạng mục Lục Thành, lại còn thâm hụt vốn tới một trăm triệu.

 

“Giang đổng trước sau đều không thay đổi, vẫn cáo già xảo quyệt như cũ, nhưng mà hình như bộ phận pháp lý của Giang thị có vẻ như đã bị giải thể rồi hay sao mà lại mời người từ bên ngoài tới giúp vậy!”

 

Bên ngoài tòa án có một nhóm các nhà truyền thông, nên vẫn cần làm ra bộ dáng, Giản Đông Thần cùng Giang Dĩ Thành bắt tay, thế nhưng hai bên vẫn nhận ra được sức lực đè xuống của đối phương.

 

Giang Dĩ Thành không nói gì nữa, mỉm cười nhìn theo đoàn người của Giản Đông Thần rời đi.

 

Kỳ thật Giản Đông Thần đã chuẩn bị vô cùng vẹn toàn, nếu không phải nhờ có Hàn Đình, Giang thị thật đúng là không thể thắng được trận kiện tụng này.

 

Người thắng không kiêu, chút đạo lý này hắn vẫn hiểu được.

 

Giản Đông Thần vừa lên xe, Quý Du Nhiên liền phát hiện áp suất trên người hắn vô cùng thấp, khiến cho không khí trong xe cũng vì thế mà trở nên lạnh lẽo hơn.

 

“Trở về.” Câu từ ngắn gọn, ngữ khí có chút mệt mỏi trầm thấp.



 

Tài xế vội vàng khởi động xe, chiếc limosine nghênh ngang rời khỏi từ cổng tòa án thành phố A.

 

“Hàn Đình?”

 

Quý Du Nhiên vội vàng nhìn thoáng qua, nhìn bóng người có chút quen thuộc đang đứng nói chuyện với Giang Dĩ Thành.

 

Nếu thật là Hàn Đình, vậy thì Giản Đông Thần thua kiện cũng là chuyện có thể hiểu được.

 

“Cô biết người đó sao?” Giản Đông Thần ấn xuống một cái nút, một tấm vách ngăn giữa phía trước tài xế ngồi và buồng sau chậm rãi nâng lên, tách biệt hai không gian trong xe.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên có loại dự cảm không ổn.

 

Quả nhiên, Giản Đông Thần tháo lỏng cà vạt, còn cởi đi hai nút áo sơ mi, tiếp đó, bàn tay to chui vào dưới làn váy của cô.

 

Đến khi xe ngừng dưới cao ốc Giản Ảnh, tóc tai Quý Du Nhiên đã thành hỗn độn, hai chân run run được Giản Đông Thần dắt xuống khỏi xe, theo lý thuyết thì hành động lịch sự đầy tính chăm sóc này Giản Đông Thần trước nay chưa từng làm bao giờ, nhưng có lẽ là vì hắn cũng ý thức được mới vừa rồi hắn thao cô quá tàn nhẫn, nên mới bồi thường bằng hành động chiếu cố như thế này.

 

Suốt quãng đường hai tiếng đồng hồ, hắn không buông tha cho cô chút nào!

 

Sắc mặt Quý Du Nhiên có chút đỏ ửng, giống như cánh hoa đào tươi non mới ngắt xuống, vì hơi bất mãn mà đôi môi hơi hơi vểnh lên, hung hăng trừng mắt Giản Đông Thần một cái.

 

Đáng chết! Ai làm hắn thua kiện thì hắn đi tìm người đó chứ! Xả lên người cô làm gì! Đến cả sức để đi cô cũng không còn!

 

Quý Du Nhiên hiển nhiên không biết cái liếc mắt vừa rồi của cô có bao nhiêu là hờn dỗi, còn phía Giản Đông Thần khi nhận được cái liếc mắt đó lại cảm thấy tâm tình do thua kiện đã trở nên thoải mái không ít.

 

Giang Dĩ Nhu đứng ở một góc bên cạnh cao ốc Giản Ảnh đã nhìn thấy hết một màn này, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

 

Cô ta vừa nghe nói Giản Đông Thần thua kiện liền vội vàng chạy tới nơi này, nghĩ muốn thừa dịp an ủi hắn rồi giải thích cho chuyện tối hôm đó, lời gièm pha đã bị cô ta đè ép xuống, người bên ngoài ắt hẳn cũng không rõ ràng chuyện xảy ra tối hôm đó. Có lẽ nếu cô ta hạ thấp bản thân một chút, lại nhắc về tình xưa nghĩa cũ, nói không chừng có thể Giản Đông Thần sẽ mềm lòng, rốt cuộc thì hắn vẫn là cọng cơm cuối cùng cứu mạng cô ta! Cô ta nhất định phải tranh thủ!

 

Nhưng!

 

Nhưng người phụ nữ kia vẫn còn ở đây!

 

Cô ta cho rằng Giản Đông Thần đã sớm vứt bỏ người phụ nữ ấy, không ngờ tới cô nàng vẫn còn chưa đi!

 

Máu huyết của Giang Dĩ Nhu như muốn chảy ngược lên đầu, điều này có ý nghĩa gì thì cô ta quá rõ ràng, với hiểu biết của cô ta về Giản Đông Thần, hắn giữ một người phụ nữ ở bên cạnh gần một tháng trời là một chuyện cực kỳ hiếm lạ! Hơn nữa với ánh mắt vừa rồi của hắn, Giang Dĩ Nhu càng xác định suy đoán trong lòng!

 

Kia tuyệt đối là ánh mắt khi Giản Đông Thần yêu một người!

 

Giang Dĩ Nhu bỗng nhiên nhớ tới những lời Quý Du Nhiên đã nói trong buổi tối đêm tiệc từ thiện.

 

Hắn chán tôi chưa thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là hắn đã chơi chán Giang tiểu thư cô rồi!

 

Giang Dĩ Nhu lạnh mặt, phẫn nộ xoay người rời đi.

 

Tiện nhân! Cô chờ đó mà xem!

 



Quý Du Nhiên nhờ có tác phẩm thiếu nữ yooka mà phát triển được danh tiếng, còn thêm nhờ Nhiễm Nhất Bạch chia sẻ hình ảnh và viết câu khen ngợi, càng hấp dẫn một số lượng lớn người hâm mộ.

 

Công ty đồ chơi chính là nhìn thấy những điều này, biết rằng hiệu quả sẽ rất cao, nên sau khi nhận được hình ảnh thiết kế của Quý Du Nhiên, liền chiếu theo đó mà chế tạo hàng mẫu, chỉ qua vài ngày sau, các sản phẩm đã chính thức có mặt trên thị trường.

 

“Đây là cái gì?” Giản Đông Thần nhăn mày, nhìn một chiếc hộp được bọc xinh xắn đặt trên bàn.

 

Quý Du Nhiên nhướng mày.

 

“Là sản phẩm do tôi thiết kế, tổng cộng có 12 kiểu dáng, anh có muốn xem thử không?”

 

“Ấu trĩ.” Giản Đông Thần vùi đầu tiếp tục lật xem văn kiện: “Mấy ngày nay cô vẽ vẽ chính là những cái này à?”

 

Quý Du Nhiên nhún nhún vai: “Cũng gần như vậy, thôi cái này để lại cho anh làm kỷ niệm, ngày mai là kết thúc hiệp ước của chúng ta rồi.”

 

Cây bút trên tay Giản Đông Thần ngừng lại, ngòi bút nhiễm mực trên trang giấy.

 

Ngày mai là hết hạn hiệp ước sao?

 

Giản Đông Thần không thể nói được tâm tình của mình lúc này là gì, lo âu, bực bội, còn có chút mất mát.

 

Chắc là vì thua kiện!

 

Nghĩ nghĩ, hắn trầm giọng nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

 

Quý Du Nhiên còn muốn đi tìm hiểu một số đối tác liên hệ với cô gần đây, sau khi cô đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt của Giản Đông Thần lập tức trở nên lạnh lùng, trên những văn kiện xin ý kiến của hắn, hắn đánh cho mấy dấu “X” to bự, kèm theo những lời phê bình vô cùng sắc bén.

 

Đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy không cách nào hài lòng được, chỉ có thể buông cây bút trong tay xuống, cầm lấy cái hộp xinh xắn kia.

 

Yooka xinh đẹp.

 

Ở mặt kia của hộp, có vẽ hình dáng của 12 cô gái nhỏ, bộ dạng tương đồng, chỉ khác về biểu tình trên mặt cùng quần áo.

 

Nghĩ nghĩ, Giản Đông Thần mở hộp ra, xé giấy bọc.

 

Một cô gái nhỏ với lỗ tai dài như yêu tinh cùng đôi chân trần rớt ra khỏi hộp, mái tóc đen dài đến vai, trong lòng ngực ôm một quả cầu thủy tinh bị bể, trên mặt mang biểu tình phẫn nộ.

 

Hắn so với hình dáng của 12 yooka trên mặt hộp, tìm được tên yooka hắn nắm trong tay, chính là Yooka tức giận.

 

Giản Đông Thần nhíu mày, càng nhìn tiểu yêu tinh đang phẫn nộ này hắn càng thấy tâm tình của mình tệ hơn.

 

Yooka xinh đẹp?

 

Đẹp ở chỗ nào chứ?

 

Không hề đẹp một chút nào.

 

------oOo------