Buổi sáng trời thu ở miền Bắc đã trở nên lạnh lẽo, Quý Du Nhiên ăn mặc đơn bạc đứng bên đường chờ xe, cô mất tới 15 phút mới có thể gọi được một chiếc xe trong buổi sáng sớm như thế này.
Nội tâm cô lúc này vô cùng kích động, tập tin kia chính là bằng chứng để phản pháo lại IRIS. Quý Du Nhiên vô cùng gấp gáp nên tranh thủ trong lúc đợi xe đến thì đã gọi điện thoại nói với Hàn Đình.
“Nội dung này là ai gửi cho em?”
Hàn Đình xem qua hết nội dung trong tập tin trên màn hình máy tính, quay đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên, trong ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.
Quý Du Nhiên lắc đầu, cô xác thật không biết, email này được gửi từ một địa chỉ mail xa lạ, cũng không có thông tin người gửi, cô gửi mail hỏi thăm đối phương là ai, cũng không thấy trả lời lại.
“Tôi đoán, có thể là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Giản Ảnh, có thể là Giang Thị chăng?”
Mặc dù bản thiết kế của cô là do tài xế của Giản Đông Thần gửi cho Giang Dĩ Nhu, nhưng nếu không có đồng ý của Giản Đông Thần thì liệu một người tài xế quèn có dám làm ra sự việc như thế này sao?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì ảnh hưởng của sự việc đối với tập đoàn Giản Ảnh cũng không hề thua kém gì việc Giang Dĩ Nhu làm ra chuyện đồi phong bại tục ảnh hưởng đến uy tín của Giang Thị, cho nên Quý Du Nhiên vô cùng tin tưởng, rằng đây là tài liệu chứng cứ do đối thủ của Giản Đông Thần gửi cho cô.
Hàn Đình cười nhẹ, phủ định suy đoán của Quý Du Nhiên.
“Nhưng IRIS là công ty con của Giang thị, em cảm thấy Giang Dĩ Thành sẽ làm ra loại chuyện tổn hại đối thủ 1000 và tự tổn hại bản thân 800 sao?”
Quý Du Nhiên ngẫm lại, hình như cũng khá hợp lý.
“Vậy có thể là ai?”
Ai có lòng tốt giúp cô như vậy? Đã vậy còn không để danh tính cho cô biết?
“Mặc kệ là ai, tóm lại người này đã giúp chúng ta một việc lớn. Nếu đối phương không muốn cho em biết bản thân là ai, em cũng không cần bận tâm lo nghĩ làm gì nữa. Video Giang Dĩ Nhu gặp riêng giám khảo cuộc thi hôm nay tôi sẽ thả ra trước, còn nội dung trong tập tin này thì cứ giữ lại, chờ đến thời điểm chính thức khởi tố thì sẽ lấy ra.”
Hàn Đình đem những tư liệu đó lưu vào một folder, đặt mật khẩu, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái trước mặt. Bọn họ chỉ mới tách nhau ra vào sáng nay, nhưng hắn lại cảm thấy rất lâu rồi mới được gặp lại cô, nếu không phải bây giờ hai người đang ở trong văn phòng, thì hắn thật sự muốn ôm cô, tiếp tục triền miên một phen.
Bất luận là tính cách của cô, hay là thân thể của cô, đều làm hắn có chút nghiện.
Quý Du Nhiên vẫn luôn gật gù đầu, như một người học sinh ngoan ngoãn.
Dù sao thì trong vụ kiện tụng này, Hàn Đình luôn là người ở sau chỉ đạo bày mưu lập kế, bao gồm những thủ đoạn để đổi hướng dư luận, cũng đều là Hàn Đình đưa ra chủ ý. Bản thân cô thì không cần phải lo lắng gì cả, cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần dựa theo chỉ thị của Hàn Đình là được.
Nếu không nhờ có Hàn Đình, cô thật sự không biết sự việc này rắc rối đến vậy, nếu một mình cô đối mặt thì hoàn toàn không có khả năng giải quyết một cách thuận lợi như vậy được.
Quý Du Nhiên cảm thấy, nếu một ngày nào đó Hàn Đình không làm luật sư, thì cũng có thể suy xét đổi qua làm quan hệ công chúng, cô nhất định sẽ đưa ra mức lương cực cao để mời về.
À mà hình như cô cũng không có đủ khả năng tài chính để mời con người này về làm.
Quý Du Nhiên yên lặng ngồi đối diện Hàn Đình xem các thao tác đâu vào đấy của hắn để khởi tố cáo trạng, sửa sang lại chứng cứ. Bộ dạng khi hắn làm việc hoàn toàn không giống với khi hắn ở trên giường, sự chuyên nghiệp ổn trọng, cùng cảm giác cự tuyệt người vạn dặm.
Quý Du Nhiên đột nhiên nổi lên ý xấu, nếu ở trong văn phòng câu dẫn hắn, liệu hắn còn có thể bảo trì sự ưu nhã khéo léo như vậy hay không?
Vì thế một tay cô chống cằm, khẽ liến cánh môi hồng nhuận, trong ánh mắt thuần khiết hàm chứa sự sùng bái vô hạn, nhẹ giọng nói với Hàn Đình: “Hàn luật sư, có ai đã từng nói với anh, khi anh làm việc thì bản thân sẽ toát ra mị lực không?”
Sau khi ra khỏi văn phòng của Hàn Đình, trên mặt của Quý Du Nhiên đỏ rực, đuôi mắt còn mang theo chút mị sắc.
Hồ Mộc Mộc còn không ngại phiền toái, luôn ở phía sau hỏi cô làm sao vậy? Vì sao mặt lại hồng đến thế? Khiến mọi người trong văn phòng luật đều nhìn cô cười cười.
Hồ Mộc Mộc đúng là người vô tâm vô phế, vẫn còn liều chết không ngừng hỏi cô sao chỉ vào văn phòng Hàn Đình một lúc, mà khi đi ra lại đi loạng choạng như vậy? Quý Du Nhiên thật sự chỉ muốn úp luôn cái mặt xuống đất.
Muốn cô trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cô bị vị luật sư nghiêm trang họ Hàn của bọn họ ôm vào ngực liếm mút vú, sau đó dùng ngón tay đùa giỡn đến mức cô lên cao trào?
“Đi thong thả a! Chị dâu!”
Cũng không biết là ai rảnh rỗi hô lên một câu, khiến Quý Du Nhiên ngay cả đầu cũng không dám quay lại, cắm mặt đi thẳng vào thang máy.
Đoạn video quay cảnh Giang Dĩ Nhu cùng Trình Minh Huy có mặt trong khách sạn được chia thành hai đoạn để đưa lên mạng, đoạn thứ nhất là khoảng thời gian trước khi bước vào trận chung kết, đoạn thứ hai là sau khi xảy ra sự việc sao chép bảng thiết kế.
Trong đoạn video còn thấy rõ hình ảnh buổi tối trước khi Giang Dĩ Nhu tiến vào phòng thì tóc tại uốn lượn vào nếp, đến buổi sáng bước ra khỏi phòng thì mái tóc rối loạn, chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết tối đó trong phòng xảy ra chuyện gì.
Dư luận lúc này lập tức bắt đầu lên án công khai công ty IRIS và Giang Dĩ Nhu, thậm chí còn liên lụy đến cả ban tổ chức cuộc thi là chính phủ thành phố A.
Bên phía thành phố A cũng nhanh chóng nói với truyền thông rằng sẽ sớm tra rõ việc này, cũng tuyên bố toàn bộ đều là việc đời tư cá nhân của Trình Minh Huy, và phía chính phủ hoàn toàn không liên quan đến.
Thảm nhất chính là Giang Dĩ Nhu, toàn bộ dân cư mạng đều mắng nhiếc cô ta, cái gì mà “thứ đàn bà dân loại”, “thứ không biết xấu hổ”, “đồ đê tiện bỉ ổi” vô cùng nhiều các lời mắng chửi xuất hiện khắp nơi, cuối cùng cô ta chỉ còn cách khóa weibo của bản thân, nhưng cũng chính vì thế mà nhóm quần chúng phẫn nộ chuyển qua tài khoản weibo của công ty IRIS và Giang thị tiếp tục thóa mạ cô ta.
Còn về phía “Nhiên Nhi tiểu thư”, tất cả đều là những lời nói an ủi ấm lòng người, danh tiếng của cô thậm chí còn nổi bật hơn trước, những công ty ký hợp tác lúc trước với cô cũng nhanh chóng gọi lại nói lời xin lỗi, và bày tỏ thành ý tiếp tục hợp tác.
Nhưng Quý Du Nhiên cũng không nói lời đồng ý với tất cả các đối tác, hiện tại cô cơ bản là không thiếu mối kinh doanh, vậy nên điều cô cần lúc này là phải nghiêm túc lựa chọn các công ty có danh tiếng tốt để ký hợp đồng.
Trong lúc Quý Du Nhiên đang cùng Hàn Đình ăn bữa tối uống rượu vang đỏ chúc mừng, thì bên kia Giang Dĩ Nhu bị Giang Dĩ Thành kêu vào văn phòng nói chuyện.
“Thật không ngờ đến cả loại hành vi này mà cô cũng làm được, Giang Dĩ Nhu, tôi thật đúng là đã xem thường cô.” Giang Dĩ Thành lạnh lùng vứt mấy tờ báo đến trước mặt Giang Dĩ Nhu, mấy ngày nay hắn vất vả lắm mới có thể cứu vãn được một chút tổn thất, thế nhưng tất cả đã bị Giang Dĩ Nhu phá vỡ.
“Cô có biết luật sư của đối phương là ai không? Hàn Đình cô đã từng nghe qua chưa? Hắn đã chính thức khởi tố IRIS, điều này có nghĩa là trên tay hắn đã nắm được bằng chứng, cô tốt nhất là nên nói rõ hết sự thật với tôi, ngoài chuyện có mối quan hệ với Trình Minh Huy, rốt cuộc cô còn làm điều gì nữa?”
Giang Dĩ Thành xoa xoa giữa hai chân mày, thật hận không thể khiến thời gian lùi lại mười mấy năm về trước, hắn nhất định phải ngăn cản bố mẹ lựa chọn một cái tai họa như thế này.
Giang Dĩ Nhu trong khoảng thời gian này sống thực sự không tốt, cô ta không còn trang điểm kỹ càng như xưa, khuôn mặt vàng vọt, phảng phất như già đi mấy tuổi.
Tên Trình Minh Huy kia sau khi ăn được một lần liền tiếp tục uy hiếp cô ta, nói nếu cô không thuận theo hắn ta, hắn ta liền cá chết rách lưới, tố giác việc cô ta hối lộ giám khảo cuộc thi, lúc này cô ta mới phải đến khách sạn lần hai với hắn ta, tên đó cũng đảm bảo với cô ta rằng khách sạn này hắn ta nắm chắc nên cứ yên tâm, vậy mà giờ Quý Du Nhiên lại nắm được bằng chứng!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm đó trong khách sạn, Giang Dĩ Nhu không nhịn được mà run rẩy cả người.
Tên đàn ông ghê tởm Trình Minh Huy kia, vậy mà còn gọi thêm một tên đàn ông trung niên khác, hai kẻ đó cùng nhau cưỡng hiếp cô ta! Hai tên đó thay phiên nhau thao cô đến mức suýt sùi bọt mép, thậm chí còn sử dụng các loại đạo cụ, đến cả hậu môn của cô ta cũng không buông tha! Điều khiến cô ta không thể chấp nhận được nhất chính là hai tên đó còn dám quay lại video uy hiếp cô ta, nói cô ta nếu dám kể chuyện này ra ngoài, thì liền tung video lên mạng cho cô ta sống không bằng chết luôn!
Cô ta rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Cô ta chỉ muốn thắng cuộc thi! Muốn chứng minh bản thân! Muốn lấy lại IRIS! Cô ta cố gắng như vậy, tranh đua như vậy, thậm chí còn tự nguyện dâng hiến cả thân thể của mình, vì sao lại không thể có được hồi báo tốt đẹp?
Thứ phụ nữ như Quý Du Nhiên kia, không phải cũng là dạng bán thân thôi sao? Vì sao ả ta lại có thể đạt được nhiều lời khen ngợi như vậy! Dựa vào cái gì?
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Giang Dĩ Thành, Giang Dĩ Nhu tuy muốn nói mấy lời biện giải cho bản thân, nhưng cô ta biết, nếu lúc này còn không nói thật, thì cô ta sẽ càng thảm hơn so với hiện tại, bây giờ ít ra cô ta còn có thể bấu víu vào Giang thị, chính là vì Giang thị, nên Giang Dĩ Thành sẽ không để yên mọi chuyện xảy ra như vậy.
Cuối cùng, cô ta cũng đã thừa nhận bản thân đã làm những chuyện gì, bao gồm cả việc mua chuộc tài xế của Giản Đông Thần để lấy cắp bản thảo thiết kế cho cô ta.
Giang Dĩ Thành nghe xong mọi chuyện, hắn tức giận đến mức muốn bật cười, hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ trầm tư một hồi lâu, mới lạnh lùng mở miệng.
“Giang Dĩ Nhu, không phải cô vẫn luôn khát khao được gả vào gia đình hào môn sao? Đáng tiếc, câu chuyện thối nát của cô đã truyền đi khắp nơi, chủ tịch Chu Nguyên Xương đã nói lời từ hôn rồi, cô không thích Chu đổng vì ông ta lớn tuổi, nhưng bây giờ chính là ông ta chướng mắt cô, từ nay cô sẽ cắt đứt vĩnh viễn với Giang thị, chuyện hôn nhân sau này của cô, cô hoàn toàn được tự quyết định.”
“Mặt khác, IRIS sau này cũng không có bất kỳ quan hệ nào với cô, chuyện sao chép bản thiết kế này, cô tốt nhất là nên cầu xin đối phương thông cảm mà rút đơn kiện, bằng không mọi tổn thất cô ngẫm xem có thể bán thân để gánh vác đi.”
Giang Dĩ Nhu trợn tròn mắt.
Bán thân? Dù cô ta có bán thân cả đời cũng không thể đền bù được hết cái tổn thất này!
Mưa tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, ánh đèn nơi phố thị hắt vào trong phòng thông qua cửa sổ sát đất, Giản Đông Thần ngồi trước bàn làm việc, ngắm nhìn con búp bê yooka trên tay, ánh mắt liên tục nhìn vào mấy chữ trên màn hình máy tính.
[Xin hỏi bạn là ai?]
Hắn là ai? Hắn nên trả lời như thế nào?
Khi hắn biết được chân tướng sự việc về bản hiệp ước kia từ miệng Chung Niên Huy, hắn thậm chí đến cả dũng khí đứng trước mặt cô cũng không có.
Nghĩ lại toàn bộ lời nói hắn đã nói với cô từ trước đến nay, bản thân còn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, thật sự là khiến người buồn cười đến cực điểm.
Cô hẳn đã sớm muốn rời khỏi hắn, đúng không? Hắn lại còn tự suy diễn rằng cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, còn nói với cô những lời khó nghe đến vậy.
Hẳn cô cũng đã từng có lúc thực lòng thực dạ đối xử với hắn nhỉ? Cô không chỉ chăm sóc lúc hắn ốm bệnh, mà còn thức suốt đêm để trông coi hắn.
Nhưng bản thân hắn đã làm gì?
Hắn mắng cô không xứng, muốn cô cút đi.
Haha, hết thảy đều là do chính hắn phá vỡ, là chính hắn đã đẩy cô đi xa khỏi mình.
Hắn hiện tại, còn có tư cách gì để tìm cô?
Cửa văn phòng bị đẩy ra, suy nghĩ của Giản Đông Thần bị đánh gãy, hắn nhìn về phía người đang đi tới, ánh mắt lạnh nhạt ngàn năm không đổi.
“Cậu tới làm gì? Quay phim xong rồi à?”
Nhiễm Nhất Bạch đi thẳng đến trước bàn, đưa một tờ giấy trắng và một cây viết đến trước mặt Giản Đông Thần.
“Đóng phim? Tôi còn có tâm tình đóng phim sao? Nói cho tôi biết nhà cô ấy ở đâu.”