Quý Du Nhiên đứng hình nhìn người đó trong vài giây.
Ba tháng không gặp, mái tóc của Cảnh Hách Phàm đã ngắn đi một ít, ánh mắt nhìn cô so với lúc trước khi đi Mỹ càng thêm nóng rực, còn mang theo vài phần trầm ổn, dường như ba tháng qua hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nhờ đó trưởng thành lên không ít.
Cảnh Hách Phàm cười cười tiến đến bên người cô, tay nâng lên, chạm vào gương mặt cô, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt tinh tế của cô.
Người con gái hắn nhung nhớ suốt ba tháng qua, bây giờ đã không cần phải nhìn hình cô để giải bớt nỗi tương tự.
“Thật xin lỗi, vừa tới Mỹ thì tôi đã bị thương, bị người nhà ép buộc dưỡng thương trong suốt ba tháng, không có internet không có di động, nên không thể liên hệ với cô được.”
Cảnh Hách Phàm ôm Quý Du Nhiên vào trong lồng ngực của mình, ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ người cô, nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn mờ mờ nơi bờ vai trắng nõn của cô, hai tay đang ôm cô trở nên cứng đờ.
Tuy suốt ba tháng nay, mỗi chuyện của cô đều được anh trai hắn chụp ảnh lại và cho hắn xem, trước khi trở về nước hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy thì vẫn có một cảm giác khác biệt.
Chính là ghen ghét, đau lòng, lo lắng.
Ghen ghét vì đàn ông khác thay thế hắn ở bên cạnh cô, thưởng thức sự tốt đẹp của cô. Đau lòng vì trong khoảng thời gian qua có quá nhiều chuyện không tốt xảy đến với cô. Lo lắng vì việc hắn rời đi suốt ba tháng trời nhưng không có tin tức gì sẽ khiến cảm xúc của cô đối với hắn sẽ trở nên nhạt nhòa.
Quý Du Nhiên cảm nhận được hơi thở sạch sẽ thanh tân thoải mái riêng biệt chỉ có trên người Cảnh Hách Phàm, những hồi ức của mấy tháng trước chậm rãi xuất hiện, cái cảm giác mơ hồ khi mới mở cửa nhìn thấy người đã dần dần trở thành hiện thực.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của Cảnh Hách Phàm, nhẹ giọng nói: “Cậu… bị thương à? Vết thương như thế nào rồi? Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần nhưng đều không thể kết nối được.”
Sự oán trách chút đỉnh trong lòng Cảnh Hách Phàm, đến khi nghe được câu nói này của cô, liền tan thành mây khói.
Cậu nhóc con này, cũng thật tội nghiệp cho hắn, vết thương phải nặng đến mức nào mới cần phải dưỡng thương suốt ba tháng.
Đôi tay đang ôm Quý Du Nhiên của Cảnh Hách Phàm càng siết chặt hơn, như muốn khảm thân hình mềm mại của cô vào trong người của mình.
Hóa ra cô có gọi điện thoại cho hắn! Cô cũng nhớ đến hắn! Đây chính là chuyện vui vẻ nhất mà hắn đã nghe trong ba tháng nay.
Hắn nhịn không được mà hôn mạnh vào bên má của Quý Du Nhiên: “Vết thương vừa ổn, là tôi đã lập tức trở về nước rồi, rất nhớ rất nhớ cô!”
Quý Du Nhiên bị siết chặt trong vòng ôm của Cảnh Hách Phàm đến mức không thở nổi, vóc dáng của hắn rất cao, vì ôm cô mà hơi khom người xuống một chút, còn cô thì phải nhón mũi chân lên mới có thể đặt cằm lên trên vai của hắn.
Nhiễm Nhất Bạch bước ra khỏi thang máy, buổi sáng vì sợ Quý Du Nhiên không thích ăn, nên hắn lái xe qua suốt ba phố để mua rất nhiều loại thức ăn về cho cô lựa chọn.
Haiz, đường đường là một đại minh tinh như hắn đã bao giờ trải qua loại công việc của trợ lý như vậy đâu chứ! Thật là phong thủy luân chuyển. Có thể khiến hắn xuống nước hầu hạ như vậy, trừ bỏ cô gái ngu ngốc này thì làm gì còn ai khác nữa.
Nhiễm Nhất Bạch nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng trên thực tế, việc có thể chạy lòng vòng để mua đồ ăn sáng cho Quý Du Nhiên, hắn còn rất thích thú nữa là đằng khác.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, túi đồ ăn trên tay hắn suýt tí nữa là rơi trên mặt đất.
“Móa nó, cậu ta là ai!”
Nhiễm Nhất Bạch rống lên một tràng, nếu không phải sợ đụng đến Quý Du Nhiên, thì số đồ ăn sáng trong tay đã bay đến bên người Cảnh Hách Phàm rồi.
Hai người đang đứng ôm nhau bên cửa đồng loạt nhìn về phía hắn.
Trên mặt Quý Du Nhiên có một tia xấu hổ, nhưng rất mau đã biến mất, cô rời khỏi lồng ngực của Cảnh Hách Phàm, húng hắng lại giọng nói, định giới thiệu hai người đàn ông với nhau, nhưng môi cô mấp máy không biết nên nói lời giới thiệu như thế nào.
Mối quan hệ lằng nhằng này, nên nói như thế nào đây?
Bạn bè? Hay bạn tình?
Không cần Quý Du Nhiên lo lắng chuyện giải thích, sắc mặt của Cảnh Hách Phàm đã trầm xuống, trực tiếp xoay đầu, dùng một loại ánh mắt không chút giấu diếm địch ý để nhìn về phía Nhiễm Nhất Bạch.
“Còn anh, anh là ai?”
Nhiễm Nhất Bạch bực bội không thôi, hắn chỉ mới rời đi trong chốc lát, vậy mà người phụ nữ ngu ngốc này lại có thể trêu chọc một tên nhóc con rồi sao? Còn ôm cậu ta không buông tay?
Một loại cảm giác không phục đột nhiên sinh ra, luận về diện mạo khí chất thì Nhiễm Nhất Bạch hắn, một tình nhân hoàn mỹ được xưng tụng nơi nơi, sao có thể thua kém một tên tiểu tử như thế này được!
Nhiễm Nhất Bạch muốn tháo kính râm và khẩu trang trên mặt xuống, nhưng vì cả hai tay đang phải cầm đồ ăn sáng, tuy rằng thân hình cao ngất của hắn vẫn còn đó, nhưng không hiểu sao Nhiễm Nhất Bạch lại cảm thấy bộ dạng của hắn lúc này so với một Cảnh Hách Phàm đĩnh đạc đứng đó thì trông hắn hơi giống người đưa cơm hộp.
“Tôi là người đàn ông của cô ấy!”
Cảnh Hách Phàm cười lạnh cong môi: “Phải không? Tôi cũng là người đàn ông của cô ấy!”
Nhiễm Nhất Bạch cười nhạo một tiếng: “Cậu mà có thể sao? Chỉ là một tên nhóc con!”
Trong đầu Quý Du Nhiên gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô vội vàng đè lại tay của Cảnh Hách Phàm, cất cao giọng đánh gãy khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người đàn ông.
“Được rồi! Mới sáng sớm đừng làm ồn ảnh hưởng đến hàng xóm, vào trong nhà rồi nói!”
Vào phòng, Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch chia ra ngồi mỗi bên của ghế sô pha, giữa hai người là một khoảng cách thật lớn, hai bên còn dùng ánh mắt thâm trầm để nhìn chằm chằm đối phương, rất có cảm giác rằng ai mở miệng khiêu khích trước thì tiếp đó sẽ là màn động thủ.
Quý Du Nhiên thở dài, ngồi lên cái ghế cao đặt ở bên quầy bar, đầu tiên là giơ tay, chỉ về phía Nhiễm Nhất Bạch, nói: “Người này là Nhiễm Nhất Bạch.” Tiếp đó, lại đưa tay chỉ về phía Cảnh Hách Phàm nói: “Người này là Cảnh Hách Phàm.”
“Đều là...”
Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Áp lực đè lên Quý Du Nhiên rất lớn, cô nuốt một ngụm nước miếng, thỏ thẻ từng chữ: “Đều là… bạn của tôi.”
Hiển nhiên, cả hai người đều không hài lòng với cách giới thiệu của Quý Du Nhiên.
“Này này! Người phụ nữ ngu ngốc này! Tôi là bạn của cô? Cô nói tên nhóc này đi phòng ngủ nhìn xem, nhìn xem tối hôm qua chúng ta đã làm cái gì, đó là chuyện mà bạn bè có thể làm với nhau sao?”
Sắc mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, cúi đầu, giả bộ bản thân đang nghiêm túc lựa chọn bữa ăn sáng.
Tối hôm qua cô lăn lộn với Nhiễm Nhất Bạch, đến giờ cả phòng vẫn còn tràn ngập không khí dam mỹ, khăn trải giường cuộn thành một cục, đến bây giờ vẫn còn đang ướt mèm.
Cảnh Hách Phàm thấy bộ dạng thẹn thùng của Quý Du Nhiên, hắn tức muốn xung huyết, tay siết chặt, hàm răng nghiến lại, hắn không muốn tưởng tượng đến cảnh cô lên giường với người đàn ông khác, bởi vì chỉ cần nghĩ đến thôi, là hắn đã muốn đánh cho tên đàn ông này một trận.
Đều do hắn không cẩn thận bị thương, nếu ba tháng qua hắn vẫn ở bên người cô, thì làm gì có chỗ cho tên đàn ông này xen vào!?
Hắn nhịn rồi lại nhịn, bàn tay nắm rồi lại buông, cuối cùng thở hắt ra một hơi, không cam lòng yếu thế, lạnh lùng cất lời nói với Nhiễm Nhất Bạch: “Chuyện anh làm thì tôi đã làm qua hết rồi, có cái gì hay mà đòi khoe khoang? Mọi việc đều phải nói đến thứ tự trước sau! Tôi mới là người đàn ông của cô ấy!”
Một ngụm cháo trong miệng Quý Du Nhiên khiến cô suýt tí nữa là bị sặc.
Loại chuyện này mà cũng có thể dựa vào việc đến trước đến sau sao?
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Các anh… không định ăn gì sao?”
Nhiễm Nhất Bạch đứng lên, khinh thường tranh luận với tên nhóc con này, chỉ khiến bản thân hắn bị mất giá mà thôi.
Hắn kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Quý Du Nhiên, định cùng ăn sáng với cô.
Cảnh Hách Phàm thấy thế, cũng lập tức kéo một một cái ghế khác, ngồi xuống phía bên kia của Quý Du Nhiên, đưa tay lấy một cái bánh sandwich trong đồ ăn sáng.
“Chị à, ăn cái này đi, sandwich sẽ bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.”
Nhiễm Nhất Bạch không vui, hắn đưa một cái trứng đến cho Quý Du Nhiên.
“Tiểu tử cậu làm cái gì đó, đồ ăn sáng là cậu mua à? Cậu đừng có mà mượn hoa hiến phật! Muốn ăn thì tự mình đi ra ngoài mà mua ăn!”
Tình địch gặp nhau, hai mắt đỏ rực, hơn nữa Cảnh Hách Phàm đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lập tức tiếp tục giằng co với Nhiễm Nhất Bạch.
“Như thế nào? Căn phòng này chính là của tôi, tôi đã cho phép anh bước vào chưa?”
Nhiễm Nhất Bạch sửng sốt, lập tức trầm mặt xuống, nói với Quý Du Nhiên: “Tôi còn có nhiều phòng ốc tốt hơn, còn có nhà và cả biệt thự, tùy cô lựa chọn.”
Quý Du Nhiên bị hai người làm phiền đến mức đầu như muốn phình to ra.
Đều là hai người đàn ông cao to, thân dài vai rộng, vậy mà tại sao lại đột nhiên trở thành như mấy đứa con nít 4 5 tuổi?
Cô đặt mạnh đũa xuống bàn, sắc mặt trầm xuống: “Tôi không đi đâu hết, căn phòng này là tôi bỏ tiền ra thuê, nếu hai người các anh không dừng lại, thì mời cả hai đi khỏi nơi này giúp.”
Chiêu này vẫn còn xài được, Nhiễm Nhất Bạch lập tức trở về trạng thái như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn nâng ly cà phê lên uống.
Cảnh Hách Phàm cũng híp mắt nở nụ cười với Quý Du Nhiên, còn làm động tác kéo khóa môi.
Quý Du Nhiên bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào phòng tắm để tắm rửa, bây giờ cô có thể hiểu phần nào tại sao Hàn Đình lại mang suy nghĩ không muốn chịu trách nhiệm về mối quan hệ, phụ nữ trong chuyện tình cảm đã rất phiền toái rồi, nhưng có vẻ đàn ông mà tranh giành trong chuyện yêu đương có vẻ cũng phiền phức không kém! Khoảng 20 phút sau, Quý Du Nhiên trang điểm hoàn tất, thấy hai người bọn họ vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, một người ngồi trên ghế quầy bar, một người ngồi trên ghế sô pha, đều xem người còn lại như không tồn tại.
Cô vừa cảm thấy bực mình, lại có chút buồn cười, cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, hôm nay cô có việc cần phải làm, nên không thể nào hao phí tinh lực vào chuyện của hai người đàn ông này được.
“Tôi hôm nay muốn ra ngoài, hai người các anh… định ở lại nơi này nói chuyện phiếm với nhau, đúng không?”
“Không!”
“Không!”
Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm cùng nói lời cự tuyệt.
Dưới lầu, Nhiễm Nhất Bạch lái chiếc xe Ferrari của mình, Cảnh Hách Phàm cũng lái một chiếc Lamborghini màu trắng, hai chiếc xe một đen một trắng dừng trước mặt Quý Du Nhiên, khung cảnh này đã khiến những phụ nữ đi
ngang qua phải lộ ra ánh mắt hâm mộ cực kỳ.
“Để tôi đưa cô đi”
“Để tôi đưa cô đi”
Quý Du Nhiên liếc nhìn mỗi người một cái, cô không thèm để ý đến hai người đó, tự mình đến bên đường vẫy một chiếc xe taxi ngồi lên.
Sau khi ngồi lên xe taxi, Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Lúc này đây cô vô cùng bội phục những vị hoàng đế thời xưa, chỉ với hai người đàn ông chưa có mối quan hệ xác định rõ ràng và lên giường với cô vài lần, ấy thế mà đã khiến cô đau đầu không thôi, vậy thì không hiểu sao các vị hoàng đế đó có thể ứng phó với trăm ngàn mỹ nhân nơi hậu cung?
Quý Du Nhiên tạm thời vứt ra sau đầu những việc phiền toái đó, cô xốc lại tinh thần để làm việc chính của mình, trước tiên cô cần phải đến công ty đồ chơi để bàn bạc chi tiết về bản thiết kế lần hai của búp bê yooka, sau đó sẽ cùng một vị chủ biên của một tạp chí dùng cơm trưa, thuận tiện bàn bạc về vấn đề hợp tác giữa hai bên, tiếp đó nữa là đến tập đoàn Giang thị.
Các hạng mục thiết kế của Giang thị đang bước vào giai đoạn triển khai, có rất nhiều kế hoạch hành động cần phải tiến hành, người thiết kế chính như cô cần phải có mặt để phối hợp với các bộ phận khác, vì thế Giang Dĩ Thành tự mình đưa cô đến công ty IRIS, các nhân viên trong công ty sẽ hỗ trợ cô hoàn thành các dự án này, cũng sẽ nghe theo sự chỉ thị của cô. Điều này khiến Quý Du Nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, quyền hạn này tính ra thì thật sự rất lớn.
Cô vốn tưởng rằng do vụ kiện tụng với Giang Dĩ Nhu trong việc thiết kế thị trấn Lục Thành, thì nhân viên của IRIS sẽ có bất mãn đối với cô, nhưng điều ngoài dự kiến của cô, chính là những nhân viên trong công ty lại đối với cô vô cùng nhiệt tình, lại còn có cả sự khâm phục và cảm kích, dù cô không biết những điều này có phải là hư tình giả ý hay
không, nhưng ít ra trong bầu không khí làm việc thân thiện như thế này, thì sẽ khiến cho công tác của cô tiến hành càng thêm dễ dàng.
Những ngày kế tiếp, trong đầu Quý Du Nhiên đều đã lên kế hoạch rõ ràng, tuy rằng bận rộn, nhưng lại vô cùng phong phú thú vị.
Trời tháng mười, bầu trời tắt nắng, khi Quý Du Nhiên trở lại chung cư, khoảng 6h tối, sắc trời đã sụp tối.
Không ngoài dự kiến, xe của Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch vẫn đang đậu dưới lầu chung cư nhà cô.
Chỉ là.
Chiếc xe Ferrari của Nhiễm Nhất Bạch thì bị bể một bên đèn xe, còn chiếc xe Lamborghini của Nhiễm Nhất Bạch thì rớt mất một bên kính chiếu hậu.
Sau khi nhìn thấy cô từ xa tiến đến, cửa xe của hai chiếc xe đồng thời mở ra, Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm từng người rời khỏi xe của mình.
Quý Du Nhiên cạn lời nhìn hai người bọn họ.
Trên mặt của hai người họ đều có sắc bầm tím.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Nhiễm Nhất Bạch nơi khóe miệng hơi sưng, mảnh băng dán vốn ở trên trán không biết rớt đâu rồi, vết thương nơi cánh tay đã bị nứt ra, có vết máu thấm qua lớp vải trên tay áo.
Trạng thái bên Cảnh Hách Phàm tốt hơn một chút, trên ngũ quan tinh xảo của hắn chỉ có nơi khóe mắt hơi bị bầm tím.
Quý Du Nhiên nhịn không được mà phải đỡ trán.
Cảnh Hách Phàm tuổi nhỏ thì không nói, còn Nhiễm Nhất Bạch lớn đến thế mà còn theo nháo loạn như vậy? Hắn không sợ sẽ bị paparazzi chụp được sao? Rồi lại lên hot search tiếp?
Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hai người các anh, theo tôi lên lầu đi.”