Hàng mô phỏng, hay nói chính xác là hàng giả, lời của Quý Du Nhiên đã tính là nể mặt rồi.
Kỳ thật vòng cổ của vị phu nhân họ Triệu đã được làm hết sức tinh tế, rất khó có thể nhìn ra thật giả, bản thân Quý Du Nhiên có thể nhìn ra được cũng là do cô may mắn đã từng nhìn thấy chiếc vòng cổ thật ở một buổi triển lãm nổi tiếng, nếu cô chưa từng thấy qua hàng thật thì chắc chắn cô cũng đã không phân biệt được.
Triệu phu nhân nghe những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Phiên bản vòng cổ kim cương này của Mihilan được xem là có lịch sử lâu đời, trên thế giới chỉ còn số lượng cực kỳ ít, phần lớn đều thuộc về sở hữu tư nhân, tỉ lệ lộ diện trong các buổi triển lãm là cực thấp, nên rất ít người có thể nhìn thấy được hàng thật.
Ngay cả các quý phu nhân cùng đẳng cấp với bà ta cũng không thể nhìn ra được thật giả, vậy mà người phụ nữ trẻ tuổi lại không có thân phận và bối cảnh này, lại có thể nhìn ra được?
Triệu phu nhân cũng coi như là người từng trải, tuy trong lòng đã thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên khí thế như cũ.
“Ăn nói bừa bãi! Nghe nói cô cũng là một nhà thiết kế, sao lại nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy! Mọi người không cần nghe cô ta nói bậy. Vị tiểu thư này, sao cô dám nói lời khẳng định như vậy! Cô có bản thật nào để so sánh không, nếu có thể thì nên lấy ra để mọi người có thể tâm phục khẩu phục.”
Triệu phu nhân là vợ của một vị trùm dầu mỏ nào đó, giá trị con người của bà ta cũng khá cao trong giới thượng lưu, vậy nên phân lượng trong lời nói cũng cao hơn so với Quý Du Nhiên, đương nhiên khách mời cũng sẽ tin vào lời của bà ta hơn, vì thế vài người phụ nữ bên cạnh bà ta cũng lập tức phụ họa.
“Đúng vậy, đừng tưởng chỉ nhờ vào việc bản thân có thể xuất hiện ở đây, thì sau đêm nay có thể nhờ đó mà đánh bóng tên tuổi nhé.”
“Ngựa tốt thì phải đi cùng người tốt, đừng tưởng chỉ mặc một bộ trang phục “ảo mộng” là đã hơn người! Còn không biết mà phối với trang sức chính tông”
“Triệu phu nhân, bà có lòng tốt chỉ dẫn cho cô ta, nhưng có vẻ như người ta không biết cảm kích là gì! Tôi thấy vẫn là không nên để ý đến mấy hạng người không hiểu chuyện này làm gì.”
Quý Du Nhiên câu môi cười.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu chuyện, một người làm công ăn lương bình thường, tiết kiệm tiền cố gắng mua một cái túi xách cao cấp, cô ấy mang túi xách đi lên tàu điện ngầm, thì người khác đều sẽ cho rằng đó là túi giả. Nhưng nếu một người đạt đến một địa vị nhất định, cho dù bản thân cô ta mặc đồ dỏm, nhưng người khác vẫn cho rằng đó là hàng hiệu, đây thật sự đều là do danh tiếng và địa vị ảnh hưởng đến sự đánh giá của mọi người.
Với hành vi của Triệu phu nhân, cô hoàn toàn hiểu được, nói cho cùng thì trong các loại yến hội như thế này, các quý phu nhân các tiểu thư tụ hội với nhau, bề ngoài thì nói là gặp gỡ chuyện trò giao lưu, trên thực tế lại là cơ hội để các bà các cô tranh nhau khoe sắc.
Bà ấy vì muốn bản thân có thể được nâng tầm cao hơn người khác nên mới lựa chọn bộ trang sức mà rất ít người có thể phân biệt thật giả.
Nhưng sự thật chính là sự thật, và giả cũng chính là giả, cũng tội nghiệp cho vị Triệu phu nhân này, vì sao một hai phải chọc tới cô chỉ cơ chứ?
Quý Du Nhiên nhìn chung quanh một vòng, cô tin rằng có thể được Jessica Chu mời đến đêm này thì đại bộ phận đều là những người với thân phận cao quý và tu dưỡng tốt đẹp, chỉ có một số ít có cách nhìn thiển cận như vị phu nhân họ Triệu đây và các nữ nhân bên cạnh bà ta.
“Bộ trang sức chính gốc của Mihilan, đại đa số người chỉ biết kim cương được mạ thành 7 mặt, nhưng không hiểu tại sao nó lại được mạ thành 7 mặt. Đó là bởi vì nhà thiết kế, trong quá trình chế tác sẽ vận dụng tài hoa của mình, tạo nên những đường khắc tuyệt đẹp giúp viên kim cương tản mát ra 7 dạng màu sắc, cộng thêm viên bảo thạch kết hợp nơi trung tâm, giúp vòng cổ nhìn vào sẽ giống như một chuỗi hoa hồng đỏ rực tuyệt đẹp.”
Quý Du Nhiên tiến bước đến trước mặt Triệu phu nhân, nhìn vào vòng cổ trên người bà ta. “Nhưng vòng cổ này của bà, lại không thể hiện được sự tài hoa này, nên đây chắc chắn là hàng mô phỏng.”
Năm đó, với chủ đề về châu báu, vì muốn vẽ một cách hoàn hảo nhất nên cô đã ra sức học hỏi từ rất nhiều các nhà thiết kế trang sức và các chuyên gia giám định, thậm chí cô còn thăm viếng một số triển lãm châu báu, cô nghiêm túc học hỏi các khóa học về châu báu trang sức, phải tìm hiểu một cách rõ ràng thì cô mới động bút vẽ, chứ không phải giống như những vị phu nhân tiểu thư này trước mắt này, chỉ xem trang sức và lễ phục như là một thứ trang trí dùng để nâng tầm thân phận của mình.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, bắt đầu đánh giá vòng cổ trên người phu nhân Triệu, phát hiện thấy đúng là vòng cổ này không phát ra bảy sắc màu.
Triệu phu nhân suýt tí nữa muốn thẹn quá hóa giận.
“Cô ngay đến yêu cầu cơ bản rằng mặc lễ phục của Jessica thì phải phối hợp với trang sức Mihilan cũng không biết, chỉ là một thứ nhà quê không hiểu sự đời, vậy mà dám nói tôi mang đồ giả?”
Quý Du Nhiên cười cười, không nhanh không chậm nói: “Sự đời? Cái gì là sự đời?”
Cô nhìn vào mọi người ở đây, đôi mắt như viên ngọc trai đen tản ra ánh sáng của sự tự tin.
“Theo tôi thấy, thì cái gọi là hiểu sự đời, bất quá cũng chỉ là một vài khía cạnh mà thôi, xin hỏi các vị ở đây có ai dám khẳng định bản thân đã gặp hết mọi mặt của cuộc sống?”
“Sự đời, a.” Quý Du Nhiên lắc lắc đầu, khinh thường cười khẽ một tiếng, cô đến bên cạnh một nhân viên phục vụ, lấy một ly rượu vang đỏ trên khay của cậu ta.
“Mọi người đều biết cơm Tây thì phải dùng với rượu vang đỏ, nhưng lại có mấy người có thể nói ra sự khởi nguồn của rượu vang đỏ? Quá trình sản xuất rượu vang đỏ như thế nào?”
Cô buông ly rượu xuống, lại xoay người cầm lấy dao nĩa trên bàn, cắt một khối thịt bò bít tết.
“Đi nhà hàng dùng bữa, món bò bít tết không nên ăn chín 10 phần, nhưng xin hỏi có vị nào ở đây biết, một con bò được nuôi dưỡng để lấy thịt như thế nào? Trải qua bao nhiêu quá trình rồi mới được đưa lên bàn ăn phục vụ thực khách?
Cuối cùng, Quý Du Nhiên trở về lại trước mặt Triệu phu nhân: “Bà nói lễ phục của Jessica Chu phải phối hợp với trang sức của Mihilan, nhưng bà có biết hay không, thiết kế của Jessica là thiên về sự cao quý, trang nhã, còn trang sức của Mihilan là được định hình theo phong cách hoa lệ, quý tộc và bắt mắt?”
Triệu phu nhân mấp máy môi, lại không phát ra âm thanh, bà ta không biết cách nào có thể phản bác lại lời nói của cô gái trước mắt này, trên người cô ấy mang theo một hào quang của sự tự tin bình tĩnh, thậm chí nó đã lấn át luôn cả một thân châu báu ngọc ngà trên người bà ta.
Quý Du Nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi không rõ ràng lắm người đầu tiên đề xướng cho sự phối hợp giữa lễ phục của Jessica Chu và trang sức Mihilan là ai. Nhưng bản thân tôi cho rằng, không phải cứ đem những thứ cao cấp đặt chung một chỗ với nhau thì có thể tự xưng là người hiểu biết, có thường thức, bà cảm thấy, việc đem hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau bắt buộc phải kết hợp lại là thích hợp hay sao?”
Cô sờ vào sợi dây chuyền bạch kim trên cổ mình, đây là quà Cảnh Hách Phàm tặng cô nhân dịp sinh nhật: “Với sự cao quý do trang phục của Jessica thể hiện, thì chỉ cần phối hợp với một sợi dây chuyền trang nhã, chứ không phải là một bộ trang sức lộng lẫy hoa lệ để tới lấn át vẻ đẹp của lễ phục.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều yên lặng nhìn chăm chú vào cô gái trẻ đang tràn ngập tự tin, đĩnh đạc nói chuyện kia.
Nói năng có khí phách, nói có sách mách có chứng.
Bốp, bốp, bốp.
Có người dẫn đầu vỗ tay.
Quý Du Nhiên theo hướng âm thanh mà nhìn lại, Cảnh Tông với dáng người cao gầy đang đứng nơi cầu thang xoắn ốc, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía cô.
Có sự mở đầu này, những người khác cũng theo đó mà nhiệt liệt vỗ tay tiếp theo, Jessica Chu bước nhanh tới bên người Quý Du Nhiên, kéo tay cô kích động nói: “Amazing! Miss Ji, tài nói chuyện của cô quá tuyệt vời!”
Jessica Chu thiếu điều lệ nóng doanh trong, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đã có người thay bà nói lên tiếng lòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lễ phục của bà chỉ được khách hàng chú ý đến theo dạng “hàng cao cấp”, “phiên bản có hạn”, mà bỏ qua ý nghĩa thiết kế của chính bộ trang phục.
Những lời này của Quý Du Nhiên đã khiến bà Jessica cảm nhận được thế nào là tìm thấy một tri kỷ.
Trên ban công lầu hai, Quý Du Nhiên và Cảnh Tông cùng nhau đứng nhìn cảnh đêm với ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
“Đêm nay Quý tiểu thư thật sự khiến tôi rất kinh ngạc.”
Quý Du Nhiên cầm ly rượu vang đỏ trong tay, không ngừng niết niết thân ly, động tác này đã thể hiện phần nào nội tâm khẩn trương của cô lúc này.
Dựa theo tính cách của cô, kỳ thật cô sẽ không mấy để ý đến những người phụ nữ đó, nhưng khi cô thoáng nhìn thấy Cảnh Tông đang đứng ở lầu hai, hay nói đúng hơn là cả một đêm nay cô vẫn luôn chú ý đến hình bóng của hắn.
Vì thế cô mới cố ý thể hiện bản thân một chút.
Cô muốn hắn có thể nhìn thấy ưu điểm của mình.
“Cảnh tiên sinh, ngại quá, đã để anh phải chê cười rồi.”
Cảnh Tông nghiêng đầu nhìn Quý Du Nhiên, phần da nơi bả vai trắng như tuyết của cô hơi có chút lộ liễu, nghĩ đến nhiệt độ tối nay dự báo là khá lạnh, vì thế hắn cởi áo khoác tây trang trên người mình, khoác lên người cô.
“Quý tiểu thư hiểu lầm rồi, ý của tôi là, từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua một cô gái nào ở độ tuổi này mà lại giống như cô, trong trường hợp bị người khác làm khó dễ, trong lúc lâm nguy lại không hề sợ hãi, mà vẫn có thể xoay chuyển cục diện, khi đó nhìn cô vô cùng hấp dẫn.”
Quý Du Nhiên nhanh chóng gục đầu xuống, trái tim đập bang bang.
Hắn đang khen cô, còn nói cô hấp dẫn. Vậy còn hắn thì sao? Có bị cô hấp dẫn không?
Quý Du Nhiên không dám nhìn xem biểu cảm khuôn mặt lúc này của Cảnh Tông, cô co rụt người trong chiếc áo khoác nam tính, tham luyến cái hương vị và độ ấm của chủ nhân chiếc áo khoác này, bất đắc dĩ cười.
“Kỳ thật tôi chỉ là gặp may thôi, vị phu nhân kia nói không sai, tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhoi, cũng không có tác phẩm nào lớn lao, nếu không phải nhờ Cảnh tiên sinh anh, thì đêm nay tôi hoàn toàn không có khả năng đứng ở chỗ này.”
Tuy rằng vị Triệu phu nhân kia không hiểu gì về thiết kế, lại còn có chút nông cạn, nhưng qua một đệm nhạc nhỏ tối hôm nay, sau đó bà ấy vẫn như cũ là một vị phu nhân cao cao tại thượng, không có ai sẽ vì việc bà ấy mang một chiếc vòng cổ hàng fake mà xem thường bà ấy, mọi người sẽ chỉ cho rằng bà ấy là bị lừa mua hàng mà thôi.
Hiện thực chính là như vậy, chỉ cần có tiền thì thật sự có thể làm được bất kỳ việc gì, không có người nào sẽ để ý lý do vì sao khi ăn cơm Tây thì phải uống với rượu vang đỏ, một con bò được nuôi dưỡng lấy thịt như thế nào. Phần đông mọi người đều sẽ chỉ nhìn đến một bộ lễ phục với số lượng hạn định trên thế giới sẽ được kết hợp với một bộ trang sức có giá trị liên thành, đồng thời kinh ngạc mà cảm thán, người mặc được một thân phục sức như vậy thì nhất định rất có thân phận.
Đúng, hiện thực chính là tàn khốc như vậy đó.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Quý Du Nhiên, Cảnh Tông nhàn nhạt nói: “Quý tiểu thư không nghĩ đến đến việc phát triển xa hơn sao? Với năng lực và sự linh hoạt của cô, nói không chừng tương lai sẽ trở thành một Jessica Chu thứ hai.”
Quý Du Nhiên đột nhiên nắm chặt thân ly rượu.
Ý của Cảnh Tông là, cô không chỉ phát triển trong nước, mà còn có thể vươn ra nước ngoài?
Mỗi một nhà thiết kế đều có mộng tưởng như vậy, hy vọng tác phẩm của bản thân có một ngày sẽ được công bố trên khắp thế giới. Cô cũng đã từng tưởng tượng ra một nhãn hiệu thuộc về chính cô, nhưng hành trình này thật sự quá khó khăn.
Kiếp trước cô nhiều nhất chỉ có thể thỏa mãn về sinh hoạt và vật chất, nhưng để có thể đạt đến tầm của Jessica Chu, thật sự là một chặng đường xa xôi và gian nào.
Nhưng, sống lại một lần nữa, bên người cô có nhiều tài nguyên và sự giúp đỡ như vậy, cô có phải là nên thử xem?
Quý Du Nhiên ngẩng đầu, phát hiện Cảnh Tông đứng đối diện cũng đang chăm chú ngắm nhìn cô.
Với khoảng cách này, cô có thể thấy rõ ràng trong ánh mắt của hắn chính là bóng dáng của bản thân, hình bóng cô giờ phút này đọng lại trong đôi mắt ôn nhu của hắn, làm cô hận không thể tự mình chui vào.
Một người đàn ông ưu tú đứng nơi đỉnh đầu của chuỗi thức ăn, vậy phải là dạng phụ nữ gì mới có thể xứng đôi với hắn đây?
Ít nhất cũng phải là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, có đúng không?
Cả người Quý Du Nhiên bỗng nhiên tràn ngập động lực.
Cô gái nhỏ đứng trước mắt hắn, lúc đầu còn mang một biểu tình mê mang bây giờ đã trở nên kiên định, điều này khiến Cảnh Tông không khỏi động dung.
Trong ngăn kéo bàn làm việc của hắn, tấm ảnh khi cô lơ đãng ngồi bên cửa sổ nhà hàng, ánh mắt có vẻ như đang nhìn vào ống kính, đã được hắn ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần, và lúc này đây đôi mắt đó đang đứng ngay trước hắn, gần gũi đến thế, lại không kiêng nể gì mà nhìn chăm chú vào hắn, sinh động đến mức hắn thật sự rất muốn cúi đầu hôn lên nó.
Đầu bỗng nhiên hơi đau, Cảnh Tông áp xuống nỗi xao động trong lòng, chất giọng trở nên lạnh lùng một ít.
“Nếu Quý tiểu thư cần tôi giúp điều gì, thì có thể tùy thời tìm đến tôi, tôi nguyện ý đầu tư cho cô.”
Quý Du Nhiên bây giờ có thể lý giải câu nói “Yêu từ cái nhìn đầu tiên, và về sau chỉ muốn lên giường với nhau” kia của Cảnh Hách Phàm.
Cô không biết loại cảm xúc kỳ lạ này của bản thân có được gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không, nhưng một điều cô có thể chắc chắn, đó chính là cô rất thích người đàn ông này.
Chính là cảm giác không tiếc dùng bất kỳ phương pháp nào, cũng muốn giành được sự yêu thương của hắn.
Cô đối với Cảnh Tông người đàn ông này, thật sự không có sức chống cự.
Cảnh Hách Phàm không phải vẫn hay nói, sau khi có cảm giác yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, thì vẫn luôn muốn lên giường với cô đó sao?
Vậy còn cô thì sao? Rốt cuộc cô có phải là yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên hay không, chỉ cần ngủ một đêm thì sẽ biết được liền thôi mà, đúng không?
Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, đầu óc của Quý Du Nhiên đã trải qua muôn ngàn suy nghĩ như vậy đó.
Cô không thể sốt ruột, Cảnh Tông không giống với những người đàn ông khác, cùng hắn tiếp xúc mới chỉ là lần thứ hai, nhưng có thể thấy rõ hắn là người không dễ dàng để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Một người có lòng dạ thâm sâu như Giang Dĩ Thành, cũng không hề che giấu ý đồ của bản thân hắn với cô, nhưng cô lại không nhìn ra được cảm xúc của Cảnh Tông đối với cô.
Hắn cư xử ôn nhu lễ độ với cô, nhưng dường như đó cũng là cách hắn đối xử với mọi người xung quanh, trước sau vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa cũng không gần với cô.
Mặc dù ngày đó trên sân golf hắn dạy cô cách chơi, nhưng hắn vẫn rất có quy củ, không hề chạm một đầu ngón tay vào cô.
Cô chỉ có thể chậm rãi tiến hành từng bước.
“Cảnh tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi thăm một chút, anh đã có vị hôn thê hay bạn gái chưa?”
Cảnh Tông không ngờ Quý Du Nhiên đột nhiên đưa ra câu hỏi mang tính chuyển biến như vậy, hắn sửng sốt một chút, rồi trả lời: “Chưa.”
Không có? Vậy là tốt rồi.
Quý Du Nhiên khẽ cắn môi: “Lời đề nghị đầu tư vừa rồi của Cảnh tiên sinh thật sự là một lời tán thưởng vô cùng cao đối với tôi, sau khi trở về tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước để nói lời ra về với bà Jessica, qua mấy ngày nữa sẽ trả lời lại cho anh.”
Cảnh Tông cụp mi, không biết vì sao cô lại đột nhiên nói lời ra về, nhưng hắn vẫn giữ lễ phép không truy vấn thêm, còn dự định để tài xế đưa cô về.
Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Quý Du Nhiên ngay lập tức nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên mặt hắn.
Cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, cánh môi mềm mại chạm đến gò má của hắn, lại nhanh chóng rời đi.
“Hẹn gặp lại.”
Cô gái cúi đầu, cởi áo khoác tây trang trên người trả lại cho hắn, sau đó kéo làn váy rời đi.
Cảnh Tông cầm trên tay áo khoác của bản thân, đứng sững sờ tại chỗ, trái tim đang đập bang bang từ từ thong thả trở lại.
Hắn không tự chủ mà cúi đầu ngửi thấy mùi hương còn lưu lại nhàn nhạt trên áo, máu trên cơ thể như lập tức hội tụ lại một chỗ nào đó.
Một ý niệm tà ác dường như không cách nào kìm nén được đang muốn lao ra khỏi cơ thể, khiến cho đôi mắt ôn nhuận như nước mát của hắn phủ nhiễm một màu hắc ám.
Cô đang câu dẫn hắn.
Trong đại não cảnh báo tín hiệu nguy hiểm, trong đầu xuất hiện từng cơn từng cơn đau đớn, Cảnh Tông đỡ lấy lan can, móc điện thoại từ trong túi, nhanh chóng bấm một dãy số.
“Lập tức gọi bác sĩ Wilson đến đây.”
Quý Du Nhiên vội vàng rời khỏi hội trường buổi tiệc, trên mặt nóng rát, thậm chí còn chưa nói lời từ biệt với bà Jessica thì đã cuống quýt chạy ra ngoài.
Hành vi vừa nãy của cô cũng quá lớn mật rồi.
Cũng không biết sao đầu óc lại nóng lên rồi làm ra hành động như vậy.
Nhưng cũng không sao, cô tuyệt đối không thấy hối hận.
Nếu về sau Cảnh tiên sinh còn muốn gặp mặt cô, vậy thì đã nói lên rằng ít nhất hắn không phản cảm với cô.
Tính cách cô thuộc về trường phái hành động, cho dù là với đàn ông hay sự nghiệp, đã có đề ra mục tiêu thì phải làm đến cùng.
Nghiêm túc suy ngẫm về lời đề nghị của Cảnh Tông, cô xác thật có thể tự tạo ra một thương hiệu cho bản thân. Nếu chỉ lấy thân phận nhà thiết kế mà hợp tác với các công ty xí nghiệp khác thì trừ bỏ kiếm được chút tiền, nó cũng chẳng khác gì công việc kiếp trước của cô, mãi chỉ dừng lại ở mức đó.
Quý Du Nhiên cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi có thể quen biết với Cảnh Tông, nếu không nhờ gặp được hắn, cô có thể sẽ không có dũng khí thực hiện một bước đi lớn như thế này.
Người đàn ông này vô hình chung đã tạo một sự khích lệ cho cô, khiến cô không tự chủ được mà muốn bản thân ngày càng tốt hơn.
Quyết tâm đã có, cô đi đến bên đường, chuẩn bị gọi một chiếc xe taxi.
Taxi không gọi được, nhưng có một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng trước mặt cô.
Quý Du Nhiên lập tức nhận ra chiếc xe này.
Khi trước, cô chính là ở trên ghế sau của chiếc xe này, bị người đàn ông nào đó đưa lên “đỉnh mây mưa” không biết bao nhiêu lần.
Không chờ tài xế mở cửa xe, một người đàn ông với bộ đồ tây trang phẳng phiu trực tiếp mở cửa sau, bước xuống xe.
Lâu rồi không thấy, người đàn ông này vẫn luôn mang bộ dạng lãnh khốc như vậy, chẳng qua trong cặp mắt lạnh lùng kia, vào lúc nhìn thấy cô lại hiện ra một luồng cảm xúc kích động.
Quý Du Nhiên không nói chuyện, bình tĩnh đứng đó nhìn Giản Đông Thần.
Giản Đông Thần từng nghĩ tới rất nhiều lần cảnh tượng hai người họ gặp lại nhau, hắn đoán rằng cô sẽ quay đầu bỏ đi, hoặc là nói những lời châm chọc mỉa mai hắn, nhưng thật sự không ngờ, trên thực tế cô trấn định tự nhiên đứng đó.
Do dự một chút, môi mỏng của hắn khẽ mở: “Có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em một lát.”