Ánh đèn vàng ấm áp khiến căn phòng ngủ tràn ngập không khí kiều diễm mờ ám, trên chiếc giường đôi rộng được khắc gỗ cùng tấm nệm mềm mại, càng khiến không khí nóng lên, hương rượu vương vít luân chuyển giữa răng môi giao thoa.
“Cảnh tiên sinh... chúng ta như vậy... có phải là nhanh quá hay không?”
Quý Du Nhiên cả người mềm mại, ánh mắt mê ly, cổ áo sơ mi tơ tằm màu trắng mở rộng hơn phân nửa, vú tuyết trắng đang bị công chiếm, cô khẽ nhếch cánh môi bị hôn đến mức sưng đỏ, duỗi tay ôm lấy người đàn ông phía trên mình.
Trong đầu choáng váng, như mơ như ảo, cô sao có thể cùng Cảnh tiên sinh phát triển đến bước này nhỉ? Cô không nhớ rõ được.
“Nhanh sao?”
Cảnh Tông há mồm cắn vành tai mềm mại của cô gái, tiếng nói ôn nhuận trầm thấp dường như có sức mạnh mê hoặc nhân tâm vang lên: “Em không phải đã sớm hy vọng tôi làm như vậy rồi sao? Hừ, đúng là tiểu tạo hóa khẩu thị tâm phi, ngực mềm như vậy, núm vú cứng lên như vậy, thật là đáng yêu vô cùng.”
Một cỗ nhiệt lưu theo ngôn ngữ lộ liễu và hành động hơi chút thô lỗ của Cảnh Tông, chui thẳng vào đỉnh Quý Du Nhiên.
Chuyện này… sao có thể?
Những lời này sao lại có thể xuất phát từ một Cảnh tiên sinh mà cô quen biết lâu nay.
Đây… liệu là phải là một giấc mộng không?
Nhưng cho dù là một giấc mộng, thì cũng thật tốt.
Nghĩ đến cảnh người đàn ông cô chỉ mới nhìn qua một lần mà đã khiến trái tim cô loạn nhịp, lúc này đang bóp bộ ngực đầy đặn của cô, vuốt ve thân thể cô một cách nóng bỏng. Chất adrenalin tăng vọt trong cơ thể trong, nội tâm cô đạt được một cỗ vui sướng cùng sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Nếu là một giấc mơ, thì cô nhất định phải buông thả hết mình.
Quý Du Nhiên say mê nhắm mắt lại, câu lấy cổ của Cảnh Tông, trên miệng tràn ra vài tiếng ưm a hết hồn “Anh có thích không? Muốn nếm thử hay không? Uhm… tôi ăn ngon lắm đó.” Cô đưa nhũ ngực kề sát vòm ngực Cảnh Tông, không ngừng dùng ngôn ngữ cơ thể phát ra lời mời gọi với hắn.
Cảnh Tông ngắm nhìn khe rãnh nơi bầu ngực của người phụ nữ dưới thân mình, khẽ liếm cánh môi dưới. “Nếm thử cái gì? Nhìn tiểu tao hóa hút hồn người như em, gấp gáp mời gọi tôi làm em sao? Hửm?”
Cảnh Tông cúi đầu, cắn mút đùa bỡn đầu vú đã cương cứng như hòn đá nhỏ của Quý Du Nhiên. “Ồ… hương vị đúng là không tồi, vậy còn nơi kia thì sao?”
Hắn duỗi tay xuống dưới, đẩy ra lớp vải đã ướt dầm dề nơi làn váy của Quý Du Nhiên.
Sau khi chạm đến nơi hoa huyệt mềm mại nộn hoạt kia, hắn cong môi trêu đùa: “Ồ, tiểu dam oa đã ướt đẫm rồi sao?”
Ngón tay linh hoạt nhanh chóng tìm thấy giọt sương đang được giấu giữa hai cánh hoa, ra sức xoa nắn, rất nhanh đã khiến bên trong tuôn ra vô vàn dam thủy, chọc cho Quý Du Nhiên liên tiếp rên rỉ.
“Cảnh tiên sinh. A~ Cảnh tiên sinh. Cảnh tiên sinh.”
Cho dù đã nhắm mắt lại, đầu óc bị chất cồn làm cho tê dại vô cùng, nhưng thân thể của Quý Du Nhiên vẫn nhận một cách rõ ràng sự kích thích mãnh liệt này.
Âm đế bị Cảnh Tông xoa nắn đến mức nóng rát, dam dịch hỗn loạn, hoa huyệt dưới sự xoa nắn nửa vời của Cảnh Tông kiến nó càng cảm nhận một sự hư không cùng cực.
Nếu đây là một giấc mơ, thì cũng quá chân thật rồi.
Cảnh Tông rút ngón tay ra, hít sâu một hơi, ngữ khí say mê nói: “Lại có thể chảy được nhiều nước như vậy?”
Hắn hơi nhướng mày, kéo dây thắt lưng, không chút thương tiếc mà trói chặt hai tay của Quý Du Nhiên đang quơ loạn do tình dục quấy rối, tiếp đó ôn nhu hạ xuống một nụ hôn nơi cánh môi của cô.
“Ngoan ngoãn nghe lời, tiểu gia hỏa.” Hắn ngậm lấy vành tai tinh xảo của Quý Du Nhiên, sau đó dùng sứ chút, để lại trên đó một dấu răng mờ mờ: “Còn có….tôi hy vọng em có thể gọi tôi là Ethan.”
Âm thanh của Cảnh Tông dường như từ một nơi xa xôi nào đó truyền đến bên tai Quý Du Nhiên, nó có vẻ không được rõ ràng, lại thêm tác dụng chậm của rượu, khiến cô thậm chí còn không có sức lực để nói lời đáp lại.
Và hình như, những lời này của Cảnh Tông, không lọt được vào tai cô, trong miệng cô vẫn không ngừng gọi ba chữ “Cảnh tiên sinh”.
“Ô! Tửu lượng kém đến vậy luôn à, xem ra tiểu dam oa đêm nay không thể tỉnh lại được rồi.”
Cảnh Tông đến bên cái bàn nhỏ bên cạnh giường, trên đó còn một nửa chai rượu brandy chưa uống, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Rượu ngon như vầy thì không thể lãng phí được, còn dư nhiều thế này thì có thể làm gì nhỉ?” Hắn lắc lắc rượu trong bình: “A! Tôi biết rồi!”
Đôi mắt đen nhánh như có một đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót trong đó, hắn thong thả ung dung cởi chiếc quần lót đã ướt mèm của cô gái nhỏ, sau đó là nâng cao hai chân của cô lên, nhục huyệt đang chảy nước không như vậy đã trần trụi xuất hiện trước mắt hắn không có gì che đậy, một âm hộ sạch sẽ phấn phấn nộn nộn.
Thật xinh đẹp biết bao! Thật sự rất hấp dẫn đàn ông, khiến họ phải điên cuồng thao lộng cô!
A đúng rồi! Vài tiếng trước, không phải là nơi tao huyệt xinh đẹp này của cô đã hàm chứa đại dương vật của người đàn ông khác đó sao?
Nhìn xem! Bị thao đến mức sưng lên hết rồi!
Cảnh Tông chuyên chú nhìn ngắm nơi riêng tư của Quý Du Nhiên, mạch máu toàn thân toát lên sự sung sướng tột cùng, nhưng ngược lại đó, nơi đại não của hắn lại trở nên căng thẳng cực kỳ, thỉnh thoảng còn truyền đến đớn, thậm chí còn có một âm thanh nào đó muốn hắn “dừng tay”.
Hắn nhịn không được phải ôm đầu.
Hưng phấn và đau đớn luân phiên xuất hiện, dưới loại tình huống này, hắn ngược lại lại mỉm cười, hình như hắn cùng người khác nói chuyện, mà cũng có thể là đang cùng bản thân nói chuyện.
“Là do ngươi nhu nhược, ngươi đã sớm muốn cô ấy không phải sao? Tránh ra! Không cần quấy nhiễu ta!”
“...Nhìn xem, cô ấy cứ như vậy quần áo bất chỉnh nằm dưới thân ngươi, trong miệng còn kêu tên ngươi nghe thật dam đãng, hai mắt trông mong ngươi đến xuyên thấu tiểu huyệt kiều nộn của cô ấy.”
“Cô ấy sẽ không nhớ được chuyện này, thậm chí tiểu gia hỏa còn cho rằng bản thân là đang nằm mơ, ha ha.”
Thanh âm trong đầu Cảnh Tông càng lúc càng loạn, hắn dùng lòng bàn tay ra sức vỗ vào trán của mình, y như văng âm thanh kia ra khỏi đầu.
Sau một lúc lâu, hắn đình chỉ việc lầu bầu một mình, chậm rãi rót rượu tưới lên khe huyệt của người con chìm vào giấc ngủ kia.
“Mới vừa rồi đã bị người đàn ông khác làm qua, bây giờ phải rửa cho sạch sẽ trước đã….Đúng không nhỉ?”
Sự lạnh băng và nóng rực từ nơi tư mật truyền đến, làm Quý Du Nhiên nhịn không được rùng mình một cái rên nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm, theo xoang mũi tiến vào đầu óc khiên thần kinh của cô trở nên nặng nề thêm, mí mắt như treo ngàn cân, cô chỉ hé được một chút liền chậm rãi khép lại.
Người trước mắt... là Cảnh tiên sinh, trong giấc mộng của bản thân thì cô không thể nào sai được.
Chất cồn đã khiến cho hạ thể của người con gái được gột rửa trở nên sáng bóng, hai cánh hoa run run rẩy bông hoa yêu kiều được cơn mưa tưới tắm, ngoan cường đứng thẳng, chọc người trìu mến.
Cảnh Tông nhìn cảnh này khiến cho cả người trở nên khô nóng, trong đầu không ngừng hiện lên những tấm hình sắc tình, trên đó là hình chụp của người phụ nữ được đnaf ông thao lộng đến mức dục tiên dục tử. Đang lúc hắn chuẩn bị rút dương vật ra, hành lang ngoài cửa mơ hồ truyền đến các tiếng bước chân.
“Tiểu thiếu gia! Xin chờ một chút, tiên sinh đang có khách quý, không tiện quấy rầy!”
“Không có việc gì, tôi nói một câu thì sẽ đi liền, anh trai sẽ không trách tôi đâu.”
Ngay sau đó, liền nghe được tiếng gõ cửa thư phòng bên cạnh.
Đầu của Cảnh Tông lại nhói đau thêm lần nữa, lần này cơn đau so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn, trực tiếp phải ôm đầu ngồi xuống giường.
“Sao thế? Nghe được tiếng của Alex đã khiến cho ngươi lùi bước rồi à?”
Ngũ quan tuấn dật của Cảnh Tông vì cơn đau đầu mà nhăn nhíu hết lại, nhưng bên khóe môi vẫn nở nụ cư
phúng.
“...Muốn tiếp tục sắm vai là một anh trai tốt nữa à… Không chạm vào người con gái của em trai? Ha ha. Đừng nghĩ nữa. Trong lòng ngươi căn bản là không hề nghĩ như vậy! A.”
Đầu và cơ thể hắn đau đớn đến muốn nứt toạc ra, lý trí dần dần chiếm được thế thượng phong, trong cơn đau đớn hắn loạng choạng rời khỏi giường, đỡ vào tay vịn sô pha, hít thở một cách nặng nề.
“Nghe xem, Alex đang ở ngoài cửa. Nếu ta kêu hắn vào phòng thì sao nhỉ? Để hắn nhìn rõ người anh trai
hắn vô sỉ hạ lưu đến mức nào!”
“Câm miệng! Cút đi!”
“Ha ha ha ha ha ha ha. Thừa nhận đi! Đây mới là con người thật của người!”
“Cút!”
Chú Tề khẩn trương đuổi theo sau, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng đợi một lúc thật lâu, trong thư phòng không có tiếng đáp lại nào.
Cảnh Hách Phàm tiếp tục gõ cửa: “Anh ơi, em đã về rồi.”
Đáp lại hắn vẫn là một sự yên lặng.
Hắn nhìn về phía chú Tề, hỏi: “Anh trai của tôi đâu?”
Chú Tề nhất thời cũng không biết trả lời thế nào: “Này...”
Trước khi ông rời đi, thì tiên sinh và Quý tiểu thư rõ ràng vẫn còn ở trong thư phòng.
Rầm!
Đột nhiên, frong phòng ngủ của Cảnh Tông vang lên tiếng động, dường như là có món đồ nào đó bị rơi xuống đất.
Cảnh Hách Phàm nhìn cánh cửa phòng ngủ đã được khóa chặt của Cảnh Tông, hắn nhíu mày nhìn về phía phòng ngủ: “Khách quý? Trong phòng ngủ của anh trai tôi?”
Cảnh Hách Phàm tuy không rõ nguyên do, nhưng chú Tề thì khác, ông liền hiểu được căn nguyên sự việc, vội vàng sải bước chắn trước mặt Cảnh Hách Phàm.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đúng là có khách quý, nên ngài ấy tạm thời không thể gặp mặt cậu được.” Cuối cùng ông do dự một lúc rồi bổ sung thêm: “...Là một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Nói đến đây là đã đủ rõ ràng. Cảnh Hách Phàm chậm rãi mở to hai mắt, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên nét khó mà tin được.
“Phụ nữ?” Hắn chớp mắt hai cái, nhẹ nhàng huýt lên một tiếng sáo: “Cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng đã nở hoa rồi sao?”
Đây thật đúng là một tin tức lớn.
Trong ấn tượng của hắn, anh trai là một người đàn ông có năng lực tự chủ rất mạnh, đối với nữ sắc trước mặt là đạm bạc nước, hiếm khi đụng tới. Dường như đã rất nhiều năm nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh anh trai xuất hiện một người nữ nào cả.
Trong lòng hắn càng thêm tò mò, rốt cuộc là dạng phụ nữ gì có thể tiến vào phòng ngủ của anh trai hắn? Khiến anh ấy làm ra động tĩnh lớn như vậy?”
Chú Tề thấy Cảnh Hách Phàm tiến nhanh đến bên cửa phòng ngủ của Cảnh Tông, ông không màng gì nữa
tiến lên ngăn cản.
Cảnh Hách Phàm không nói gì, chỉ duỗi tay đến lên miệng làm dấu hiệu giữ yên lặng, sau đó dán tại mình
cánh cửa.
Có thể khiến anh trai hắn phải mang về nhà, đây ắt hẳn không phải là một nữ nhân đơn giản.
Đoán chừng có thể trở thành chị dâu của hắn.
“Em đang làm gì?”
Cửa phòng ngủ đột nhiên được mở ra từ bên trong, ánh sáng từ trong phòng lập tức bị một thân hình cao
chắn lại.
Cảnh Tông hơi nhíu mày, cũng không hề cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy em trai đang trong tư thế “nghe lén”.
“Khụ khụ, anh à...” Cậu thanh niên trẻ tuổi để tay lên môi ho nhẹ vài cái để che giấu sự xấu hổ: “Thì em chỉ đến nói với anh là em đã trở về, chuyện bên công ty ở Thượng Hải thì tuần sau ký hợp đồng nữa là xong.” Cảnh Hách Phàm có chút lơ đãng, ánh mắt không ngừng nhìn ngó vào phòng ngủ của Cảnh Tông. Khi cửa mở ra, hắn ngửi được hương rượu nồng đậm trên người anh trai, cùng với, mùi hương thoang thoảng.
Nhìn lại anh trai hắn, áo sơ mi ngày thường không chút cẩu thả, lúc này đã bị xả ra lung tung, tóc cũng không còn hình tượng nghiêm túc mỗi ngày khi chuẩn bị giáo huấn hắn?
Cảnh Tông di chuyển thân thể, ý đồ ngăn cản ánh mắt của Cảnh Hách Phàm: “Ừm anh biết rồi, em còn chi
không?”
Cảnh Hách Phàm không cam lòng nhìn ngó xung quanh: “Đây là lần đầu tiên em thực hiện một cuộc thương nghiệp của công ty, lại có thể làm tốt như vậy, anh không khen ngợi em vài câu sao?”
Cảnh Tông dứt khoát đem cánh cửa phòng ngủ phía sau mình đóng lại chặt chẽ, hoàn toàn ngăn cách ánh
của Cảnh Hách Phàm.
“Còn có chuyện gì khác không?” Hắn nhịn xuống, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Cảnh Hách Phàm hừ một tiếng: “Keo kiệt.”
“Em nói cái gì?” Cảnh Tông cài lại các nút áo một cách cẩn thận.
Cảnh Hách Phàm hiểu rõ tính cách của Cảnh Tông, thái độ này của anh ấy chính là không muốn người khác hỏi về sinh hoạt cá nhân của mình, vì thế hắn đành nhún vai tỏ vẻ không hứng thú, tùy ý đút tay vào túi quần.
“Không có việc gì, vốn dĩ em định nói với anh là em sẽ đi ra ngoài mấy ngày, tuy nhiên...” Hắn nâng tay xem đồng hồ, có chút tiếc nuối nói: “Haizz, trễ thế này thì chắc cô ấy cũng ngủ rồi, ngày mai lại nói sau.” Động tác cài nút áo của Cảnh Tông hơi dừng lại, sau đó hắn nói: “Trở về thì lo nghỉ ngơi đi, chuyện lần này không tệ.”
Cảnh Hách Phàm tùy ý phất phất tay, cất bước tới bên cầu thang, đến khi chuẩn bị bước lên bậc cầu thang đột nhiên xoay người, cười cười nhìn về phía Cảnh Tông, không tiếng động nói câu gì đó.
Tâm tình Cảnh Tông lập tức trầm xuống.
Hắn đọc hiểu khẩu hình của Cảnh Hách Phàm.
Have fun!
Chơi vui vẻ!
Nếu Tiểu Phàm biết được người phụ nữ trong phòng ngủ, chính là người mà em ấy vội vã muốn đi tìm, thì liệu có thể nhẹ nhàng nói ra những lời này với hắn hay không?
Cảnh Tông kéo kéo khóe môi, trên nụ cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Ắt hẳn là em ấy sẽ phẫn nộ, tiến lên cho hắn vài đấm!
“Chú Tề, hôm nay chú làm tốt lắm.” Cảnh Tông nhìn lướt qua vị quản gia vẫn đang đứng thẳng nãy giỡ,
nói.
Chai rượu Brandy kia, chú ấy đã bỏ thêm thuốc, nếu không hắn sẽ không thể nhanh như vậy đã có thể khiến cô mất lý trí.
Nhưng đây là thuốc đặc chế, nhằm điều trị chứng bệnh của hắn, nếu người bình thường sử dụng sẽ gây ra ảo giác, dùng chung với rượu càng tăng thêm dược lực, cho nên cô ấy... mới say đến bất tỉnh nhân sự như vậy.
Chú Tề hơi gục đầu xuống, giọng nói cất lên nhỏ đến mức nếu không chú ý thì sẽ không thể nghe được: "Cảnh tiên sinh, đã 5 năm rồi ngài không phát bệnh.”
Chú Tề muốn nói nữa lại thôi.
Có vài điều không phải ông có thể nói được, nhưng cho dù ông không nói, thì hẳn cũng chính tiên sinh có thể hiểu được.
Căn bệnh vẫn luôn khống chế tốt, 5 năm qua đều không phát ra triệu chứng gì, tại sao sau khi có sự xuất hiện Quý tiểu thư, thì lại phát ra, điều này có ý nghĩa gì đây?
…Ý chính là, Quý tiểu thư đối với tiên sinh mà nói, chính là một nhân tố không ổn định, rất bất lợi với sức khỏe của bản thân hắn.
Chú Tề thở dài, bản thân ông đã tận mắt nhìn thấy sự lớn lên của hai anh em nhà này.
Khi trưởng thành, tiên sinh vẫn luôn chỉ uống cà phê đắng, cũng không phải là do ngài ấy thích vậy, mà
khi còn nhỏ hắn rất thích thêm đường vào cà phê, nhưng vì để người nhà có thể phân biệt được khi nào thì bệnh, nên hắn liền trực tiếp sửa lại thói quen này của bản thân.
Đôi mắt đen nhánh của Cảnh Tông lúc này đã khôi phục lại sự sáng suốt.
Ý tứ trong lời của chú Tề, hắn đều hiểu rõ, nhưng hắn tạm thời không muốn nói về việc này, đằng sau cánh cửa này còn có một đống hỗn độn đang chờ hắn. Nhưng, hắn lại không có dũng khí vặn tay nắm cửa.
Ký ức trong lúc hắn phát bệnh cũng không hoàn chỉnh, hắn chỉ có thể nhớ một ít chuyện linh tinh vụn vặt. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một hồi ức duy nhất, đó chính là thân thể mê người đang nằm trên giường hắn.
Nơi răng môi dường như vẫn còn lưu giữ sự thơm ngọt của cô, trên tay vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Cảnh Tông nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cấm cản bản thân hồi tưởng lại.
Hắn không thể lại mất đi khống chế lần nữa, bằng không, hắn không chắc rằng mình có thể tìm lý trí về lại không.
Tay nắm then cửa cuối cùng vẫn buông xuống, hình ảnh dụ hoặc người bên trong kia, hắn không thể nhìn thêm nữa.
...Ít ra là không phải vào đêm này.
“Chú Tề, tìm một người hầu gái đáng tin cậy lên trên này đi.”