Quán cơm Quý Du Nhiên đề cập mang phong cách phục vụ dân văn phòng điển hình, các bàn ăn được bày biện ngăn nắp với hai lầu, giá cả bình dân không quá đắt, thức ăn cũng không tệ, có thể là do đang vào giữa trưa, nên có khá nhiều người đến quán, bọn họ đợi nửa tiếng mới có thức ăn lên bàn.
“Đã phải khiến ông chủ Giản hạ mình đến đây, còn để anh phải chờ lâu như vậy, thật ngại quá, bữa ăn này để tôi mời đi."
Quý Du Nhiên ngoài miệng thì nói lời khách khí, nhưng trên mặt lại không có chút nào là ngượng ngùng, cô đưa cho Giản Đông Thần thực đơn, chính mình cũng cúi xuống xem thực đơn.
Kỳ thực bữa ăn này của hai người cũng không có gì đặc biệt để tiêu tốn quá nhiều tiền, cỡ một dân văn phòng lương tháng vài ngàn tệ thì cũng không phải là không ăn nổi, vậy nên vì suy xét thân phận của Giản Đông Thần, nên Quý Du Nhiên chỉ có thể nói vài lời khách khí.
Giản Đông Thần ngẩng đầu ra khỏi quyển thực đơn, nhìn cô một cái, không nói gì.
Tuy người trong cửa hàng nhiều, nhưng đồ ăn lên bàn khá nhanh.
Quý Du Nhiên vui vẻ gắp một miếng sủi cảo nhân tôm đưa vào miệng, miệng cô lập tức phồng lên một ụ nho nhỏ. “Ôi! Ngon thật.”
Sau khi nuốt xuống, cô lại bắt đầu hạ đũa với món bánh bao nướng hoàng kim.
Cô đúng là đói lả người, từ sáng đến giờ chỉ có mỗi một món bánh mì ở trong dạ dày.
“Tôi cũng không phải chỉ ăn mỗi thức ăn ở nhà hàng Michelin.”
Giản Đông Thần đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hắn nhìn cô gái ở đối diện đang không màng hình tượng mà gắp đũa liên tục, bất động thanh sắc mà cong cong khóe môi, hắn đưa cho cô một mảnh khăn giấy.
Quý Du Nhiên nhận miếng khăn, lau miệng, đột nhiên nhớ tới quá khứ từng trải qua của Giản Đông Thần.
Hắn cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, không phải hắn đã từng thiếu chút nữa gặp cảnh phá sản đó sao? Đoạn thời gian khó khăn đó ắt hẳn chỉ có chính hắn mới có thể thấu hiểu.
“A, vậy anh ăn nhiều thêm chút nữa đi.”
Không biết nên nói cái gì, Quý Du Nhiên chỉ có thể tiếp tục ăn thêm một cái bánh bao hoàng kim.
Hóa ra thích một người chính là chuyện khiến người ta cảm thấy thật vui vẻ, nhất cử nhất động của cô đều sẽ tác động đến tâm của mình, Giản Đông Thần nhìn Quý Du Nhiên đang tập trung ăn cơm mà ý cười hiện sâu nơi đáy mắt, có làm cách nào cũng không giấu được.
Có phải cô cũng đã từng nảy sinh một tình cảm nào đó với hắn, hay chăng?
Giản Đông Thần cúi đầu nếm món lẩu tôm, nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, một cô nương thiện lương đứng trong phòng bếp nhà hắn, vì hắn mà nấu món mì sợi nóng hầm hập.
Một chén mì nóng không hề có mùi vị gì cả, nhưng lại là bữa ăn ấm áp nhất mà trong mấy năm nay hắn mới cảm nhận được, nhưng khi đó hắn cho rằng đó là sự thương cảm mà cô “bố thí” cho hắn, nên không hề quý trọng tình cảm của cô.
Ngẫm lại thì khoảng thời gian một tháng hai người ở bên nhau, đều không có lần nào ngồi đối diện nhau ăn cơm giống như bây giờ, bây giờ hắn mới thấy bản thân hắn đã chân chính lãng phí khoảng thời gian một tháng ở bên cô đến thế nào.
“Ăn từ từ thôi, tôi cũng không đoạt đồ ăn của em mà.”
Cho dù không gian xung quanh ồn ào, nhưng giờ phút này trong lòng Giản Đông Thần lại vô cùng thỏa mãn, giống như được phủ một lớp mật ong ngọt ngào, hương thơm tràn đầy.
Quý Du Nhiên vẫn có chút không quen khi đối diện với khuôn mặt nhu hòa của Giản Đông Thần, hắn đã dỡ xuống khuôn mặt lạnh băng, không còn những đường nét lạnh lùng trên đó, tuy vậy điều này lại càng khiến cho trong lòng cô càng thêm hoảng sợ.
"À."
Cô máy móc nuốt xuống một chiếc bánh bao, sau đó lại gắp tiếp một miếng cá.
Vừa rồi, trong lúc chờ mang thức ăn lên, Quý Du Nhiên mặc vào một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, thay cho bồ đồ công sở trên người, đến khi ăn cơm thì cô lại tùy tiện cột cao tóc lên, gương mặt sạch sẽ thanh thuần lại mang theo nét hồn nhiên, khiến cô trông thật giống những cô gái tuổi 18 đôi mươi.
Nhìn bộ dáng này của cô, Giản Đông Thần nghĩ thầm, thì cô với tên tiểu tử kia cũng không cách xa tuổi tác lắm.
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện này đã ngay lập tức bị hắn phủ định.
Tiếp đó, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn bộ tây trang bốn mùa như một của mình, rồi nhớ đến buổi sáng nay tên tiểu tử Cảnh Hách Phàm gọi hắn một tiếng “ông chú”.
Trong lòng hắn xổ ra một câu thô tục, Giản Đông Thần quyết tâm lát nữa về là phải nói thư ký đi mua cho hắn một số quần áo mới với màu sắc sáng sủa trẻ trung.
“Du Nhiên? Đúng là cậu rồi!”
Hồ Mộc Mộc với vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo Liêu Bằng đến trước mặt Quý Du Nhiên.
“Mộc Mộc? Các cậu cũng đến đây à?”
Quý Du Nhiên gặp được Hồ Mộc Mộc cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, gần đây vì vô cùng bận rộn nên không có thời gian để gặp mặt chị em tốt của mình, mỗi lần Hồ Mộc Mộc hẹn gặp cô thì đều trùng hợp là cô đã có hẹn với người khác.
Trong lòng áy náy, vì thế Quý Du Nhiên lập tức mời Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng cùng ngồi xuống bàn mình.
Hồ Mộc Mộc lại lắc đầu cự tuyệt.
“Buổi chiều Liêu Bằng cần phải tham gia một phiên tòa, chúng tớ ăn xong rồi, chỉ là vừa đi ngang qua nhìn vào thấy người giống cậu, tớ chạy thử vào xem, thật đúng là cậu rồi! Du Nhiên, dạo gần đây cậu bận rộn chuyện gì mà cứ như thần long, thấy đầu không thấy đuôi vậy!”
Hồ Mộc Mộc liếc qua liếc lại trên người Quý Du Nhiên cùng Giản Đông Thần, trong lòng thầm nghĩ, Du Nhiên đây là trúng vận đào hoa gì vậy? Diện mạo khí chất của người đàn ông này hoàn toàn không thua kém Hàn luật sư của bọn họ nha.
Không ai biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong phòng làm việc của Hàn Đình ngày hôm đó, về sau không thấy Du Nhiên tới văn phòng luật, cũng không thấy Hàn luật sư nhắc đến tên của Du Nhiên nữa.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, Hàn luật sư như biến thành một người điên cuồng làm việc, khiến cho mọi nhân viên trong văn phòng luật cũng phải tăng ca theo, tiếng oán thán đầy trời, hắn tuyệt đối không bình tĩnh như biểu hiện của vẻ bề ngoài, có mấy lần hắn còn im lặng xuất hiện sau lưng cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi, khiến cô thật không biết là hẳn định làm gì.
Theo trực giác của phụ nữ, Hồ Mộc Mộc cảm thấy tình cảm của Hàn luật sư đối với Du Nhiên vẫn là chưa dứt.
Nhưng nhìn vào hiện tại… cô cảm thấy lo lắng thay cho Hàn Đình a.
Chuyện này là gì đây, Du Nhiên?
Quý Du Nhiên thấy Hồ Mộc Mộc nháy mắt với cô, lập tức hiểu được ý tứ của cô ấy, vì thế cũng nháy mắt lại với cô ấy.
Nói ra thì rất dài, về sau tớ sẽ nói rõ với cậu.
“Đừng hỏi về tớ, hai người các cậu là có chuyện gì đây?” Quý Du Nhiên nhìn thấy Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng mười ngón tay đan vào nhau rất chặt, lập tức ánh mắt trở nên ái muội.
Hồ Mộc Mộc thường ngày là một người khá tùy tiện, vậy mà vào lúc này đây cũng nhịn không được mà lộ ra bộ dáng thẹn thùng.
“Ai nha! Còn có thể thế nào nữa, cậu thấy sao thì chính là như vậy đó!” Hồ Mộc Mộc đỏ mặt, thoải mái hào phóng thừa nhận.
“Tẩu...” Liêu Bằng nhìn lướt qua Giản Đông Thần, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà suýt tí nữa là bật ra hai tiếng “tẩu tử” để gọi Quý Du Nhiên, lập tức bị Hồ Mộc Mộc bấm một cái, mới vội vàng sửa miệng lại: “Quý tiểu thư,
đã lâu không gặp.”
Quý Du Nhiên gật gật đầu: “Ừ, đúng vậy, đã lâu không gặp, Liêu Bằng, Mộc Mộc nhà tôi chính là lần đầu yêu đương, phải đối tốt với cô ấy đấy nhé!”
Trên khuôn mặt của Liêu Bằng xuất hiện một nụ cười đầy chân thành, bàn tay đang nắm tay Hồ Mộc Mộc lại càng chặt thêm.
“Dĩ nhiên rồi!”
Sau khi ăn xong, Giản Đông Thần lại đưa Quý Du Nhiên đi xem xét một số nơi để mở cửa hàng bán sản phẩm, có hắn ở bên cạnh kiến nghị, Quý Du Nhiên rất nhanh đã có thể nhìn ra các điểm mấu chốt để lựa chọn.
“Kế tiếp còn muốn đi chỗ nào?” Giản Đông Thần hỏi.
Quý Du Nhiên thấy thời gian vẫn còn sớm, hay giờ về nhà để thiết kế bản vẽ nhỉ? Bởi vì chuyện xây dựng công ty mà rất lâu rồi cô không ngồi xuống vẽ ra thiết kế nào, chỉ là còn chưa kịp cất lời, Giản Đông Thần đã thay cô quyết định.
“Tôi đưa em đi dạo phố, thế nào?”
Chuyện đàn ông khác có thể làm được, thì Giản Đông Thần hắn cũng có thể.
Tuy rằng trước đây hắn chưa từng làm ra chuyện này với bất kỳ người phụ nữ nào khác, thậm chí hắn còn dùng tiền để tổng cố những người phụ nữ đó đi, chứ hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian quý báu của bản thân vào chuyện của các
cô ấy.
Nhưng hôm nay hắn đột nhiên phát hiện hắn rất thích cảm giác này, cứ như vậy mà cùng cô ăn uống cùng cô đi dạo, tất cả những điều này khiến hắn nảy sinh một cảm giác rằng họ đang là một cặp tình nhân yêu đương thắm thiết.
Hai mắt của Quý Du Nhiên trừng lớn hết mức có thể, có chuyện gì vậy?
“Hôm nay đã làm phiền anh rất nhiều rồi, ông chủ Giản không bận việc gì sao? Hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi như vậy?”
Giản Đông Thần nghĩ đến lịch trình hôm nay đã loại đi chín hạng mục cần làm, nhàn nhạt nói: “Rảnh chứ, muốn mua gì thì em cứ mua, tôi sẽ trả tiền, xem như là phần quà của tôi tặng nhân dịp công ty khai trương.”
Ngón tay linh hoạt gõ gõ vào vô lăng xe, suy nghĩ của Quý Du Nhiên thay đổi thật nhanh.
Lúc trước bị Giản Đông Thần chèn ép, cô còn chưa kịp xả ra hết tức giận đâu nhé! Lúc này chính là hắn muốn tặng lễ vật cho cô, vậy thì hôm nay cứ “làm thịt” hắn luôn!
“Được! Nếu Giản tổng đã mở miệng thì tôi đây không khách khí nữa!”
Thông qua kính chiếu hậu, Giản Đông Thần nhìn thấy cô gái nhỏ nghịch ngợm nở nụ cười xấu xa, tâm tình hắn ngược lại lại giống như tiết trời quang đãng, xán lạn đến vô cùng.
“Được.”
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, từ trung tâm thương mại này qua trung tâm thương mại khác, Quý Du Nhiên đã được một phen thể nghiệm đãi ngộ của quý phu nhân nhà giàu, mua hàng mà không cần xem giá.
Nhân viên của các cửa hàng thuộc dòng sản phẩm cao cấp hôm nay cũng phục vụ vô cùng nhiệt tình, chỉ hận không thể đem toàn bộ các sản phẩm trong cửa hàng đưa ra hết.
Không có phụ nữ nào là không yêu thích mua sắm.
Quý Du Nhiên từ trước đến nay cũng rất thích mua sắm, nhưng cho dù thế nào thì cũng không bằng như ngày hôm nay.
Ví dụ như cái cái đầm dài hơn mười vạn tệ chỉ có thể giặt khô, đến cái túi xách bằng da thật được làm bằng hình thức thủ công với giá mười mấy vạn tệ. Các sản phẩm này từ trước nay đều được cô xếp vào hạng mục “chỉ có đẹp nhưng vô dụng” hoặc “chỉ đồ ngốc lắm tiền mới mua”, nhưng hôm nay nháy mắt đều được cô mua hết.
À mà không đúng, là Giản Đông Thần mua hết.
Cái cốp xe Mazda rộng rãi lúc này đã chất đầy các túi mua sắm đầy màu sắc, thậm chí còn có một số lớn đồ đã mua vì không còn chỗ chứa trong xe nên được cửa hàng hứa là sẽ phái người đưa đến tận nhà cô.
“Lấy cái này đi.”
Quý Du Nhiên sau một hồi xem xét, quyết định chọn một cái đồng hồ đeo tay giá 7 vạn.
“Lấy cái vừa nãy em xem luôn đi, cái mà có đính mặt kim cương đó, gói lại luôn.” Giản Đông Thần vung tay, lấy tấm thẻ đen giao cho nhân viên cửa hàng.
“Vâng ạ! Tiên sinh! Ngài chờ một lát!” Nữ nhân viên bán hàng kích động vô cùng, trong lòng hưng phấn vì thành tích bán hàng tháng này đã đạt được chỉ tiêu.
Tuy đã gặp qua nhiều người giàu có đến đây mua hàng, nhưng người giàu đến thế này thì đúng là lần đầu tiên thấy! Lại còn trẻ tuổi đẹp trai đến thế! Cũng không biết cô gái này là gì của vị tiên sinh đây? Cũng khó trách nhân viên cửa hàng nghĩ như vậy, Quý Du Nhiên vẫn đang mặc trên người bộ độ thể thao kia, cộng
thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến cô thoạt nhìn khá non nớt, mỗi lần cô tiến vào cửa hàng đều sẽ gặp được sự nghi hoặc trong ánh mắt của các nhân viên.
“Ồ! Như vậy có phải là hơi nhiều rồi hay không?” Quý Du Nhiên giả mù sa mưa nói.
Trên môi Giản Đông Thần không nhịn được mà xuất hiện ý cười: “Tôi đổi cho em một chiếc xe mới nhé?”
Cứ nghĩ đến cảnh cô lái chiếc xe do tên tiểu tử kia đưa, là trong lòng Giản Đông Thần cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đừng đừng, thế này là quá đủ rồi.” Quý Du Nhiên mỉm cười nói lời cự tuyệt, danh sách các món đồ mà cô yêu thích đều đã mua hết rồi, vậy mà Giản Đông Thần vẫn còn muốn cô mua nữa, thật sự đã khiến cô mua đến mức mỏi tay luôn rồi. Điều càng khiến cô cảm thấy buồn cười hơn nữa, đó chính là mới vừa rồi hắn lấy lý do “nhìn quá cũ kỹ” để vứt đi đôi giày đế bằng cô mới mua trên xe, sau đó thay bằng đôi một đôi giày chất liệu da mềm khác.
“Mua cái gì mà mua!? Nhìn làm gì! Vừa nhìn là biết dạng được bao dưỡng, còn mong thành dạng người như vậy à! Một cái túi xách coi như là quà Giáng sinh và quà năm mới rồi, cô đừng trông mong thêm nữa!”
Bên cạnh quầy thu ngân là một người đàn ông tuổi tác trung niên, hắn ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn người đàn ông mặc tây trang đang đưa thẻ quẹt tiền, trong lòng tức giận hậm hực, âm thanh của hắn ta tuy không lớn, nhưng vì trong cửa hàng yên tĩnh nên nghe được rất rõ ràng.
Người phụ nữ đi cùng với người đàn ông đó mang theo vẻ mặt hâm mộ mà nhìn tới nhìn lui trên người Quý Du Nhiên và Giản Đông Thần, hai người bọn họ kết hôn mấy năm nay nhưng chưa từng được chồng tặng cho món quà nào, lần này chỉ vì muốn được tặng một cái túi xách mà đã nói hắn ta rất nhiều lần.
Một câu “được bao dưỡng” đã nhấc lên một gợn sóng trên khuôn mặt bình tĩnh của mọi người có trong cửa hàng.
Sắc mặt Giản Đông Thần lạnh lùng, hắn theo bản năng liền ngước nhìn vẻ mặt của Quý Du Nhiên, chỉ sợ cái từ này chạm vào “vảy ngược” của cô.
Ai ngờ Quý Du Nhiên vẫn cười tủm tỉm như thường, không có biểu hiện khác lạ nào, cô cười nói xác nhận kiểu dáng với nhân viên cửa hàng, sau đó liền tới khoác tay vào cánh tay của hắn, từ sâu trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt, khiến cho Giản Đông Thần đột nhiên nảy sinh một cảm giác bản thân bị rơi vào bẫy. “Anh rể à, anh nói nếu chị gái biết anh tiêu cho em nhiều tiền như vậy chị ấy liệu có cãi nhau với anh hay không đây?"