Trong phòng làm việc thật lớn dành cho tổng tài, Giang Dĩ Thành mặc một bộ tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng sọc xanh, ngồi trên chiếc ghế bọc da cao cấp, không mang cà vạt, cổ áo hơi mở rộng, một tay bưng ly cà phê, một tay lật tạp chí, đầu không ngẩng lên mà chỉ nói một câu như vậy.
Cái gì mà rồng, cái gì mà tôm, rõ ràng là cô đã hẹn thời gian gặp mặt hắn.
Nhưng Quý Du Nhiên tự biết bản thân đuối lý, chỉ có thể phớt lờ sự âm dương quái khí của Giang Dĩ Thành.
Bản thân cô vẫn còn đang kiêm chức tổng giám đốc thiết kế của Giang thị, còn nhận một mức tiền lương kếch xù từ Giang Dĩ Thành, nhưng chuyện của công ty hắn đều bị cô xếp vào sau cùng, xác thật là có chút quá đáng.
Quý Du Nhiên nhìn quanh một vòng, có chút nghiền ngẫm.
Lần trước, ngay tại gian phòng này, cũng chính tại bàn làm việc này, cô và Giang Dĩ Thành suýt chút nữa đã có một hồi tính ái.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ bất tri bất giác đã đột phá giới hạn giữa những người bạn, càng lúc càng chạy xa về phương hướng bất bình thường.
Trò chơi rượt đuổi tình ái này có phải hay không sắp kết thúc chăng?
Chẳng qua thân phận của thợ săn cùng con mồi dường như đang chậm rãi thay đổi!
Nếu không, sao cô chỉ mới không xuất hiện trong một khoảng thời gian, Giang Dĩ Thành đã không nhịn được mà bộc lộ tính tình, thể hiện sự nóng nảy.
Quý Du Nhiên cong cong khóe môi, trên môi nở một nụ cười tươi tắn cùng hồn nhiên, ngồi vào đối diện hắn, đem bản thiết kế trên tay chậm rãi mở ra trước mặt hắn.
“Haiz! Gần đây công ty mới có quá nhiều việc, tôi vội đến mức cơm còn không kịp ăn, tối hôm qua thật vất vả bỏ ra cả đêm mới thể hoàn thành xong bản thiết kế, cả người đều gầy đi một vòng, đâu giống như Giang tổng ngài đây khí phách hăng hái! Nói thật nhé, nhìn anh hôm nay vô cùng có mị lực.”
Trình độ trợn mắt nói dối càng ngày càng tăng cấp độ, Quý Du Nhiên âm thầm bái phục bản thân.
Cô đương nhiên không có chuyện thức suốt đêm để đẩy nhanh tốc độ, nhưng đúng là hôm nay Giang Dĩ Thành vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là nơi cổ áo đang mở hững hờ kia, cơ ngực như ẩn như hiện, chà chà, phải nói là tràn đầy mị lực của sự nam tính.
Trong ánh mắt thâm thúy của Giang Dĩ Thành hiện lên ý cười, lúc này mới rời mắt ra khỏi tạp chí, nhìn chằm chằm vào Quý Du Nhiên.
Đúng là gầy thật, khuôn mặt nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của hắn, cằm nhọn đến mức có thể thấy cả góc, trong đôi mắt thanh thuần có thể thấy rõ một quầng thâm xanh xao, chính là bộ dáng ngủ không đủ.
“Dự án cũng không vội trong thời gian này, công ty bên kia cũng đã có người của tôi giúp em, hà tất gì phải khiến bản thân mệt đến thế?”
Giang Dĩ Thành gọi điện thoại cho thư ký đang ngồi ở bên ngoài, rất nhanh thư ký đã mang vào một dĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt và ngon miệng cùng một ít trái cây đã được rửa sạch sẽ.
“Nha! Không nghĩ tới Giang tổng ngài lại biết chăm sóc người khác đến thế!”
Quý Du Nhiên lấy một trái cherry căng mọng đưa vào trong miệng, đôi con ngươi đen bóng còn hơn cả trái cherry đảo quanh trên người Giang Dĩ Thành.
Trong lòng cô cười thầm, Giang Dĩ Thành chắc chắn sẽ không thích ăn những thứ này, vậy có thể thấy đây là hắn cố ý chuẩn bị cho cô.
“Là nữ thư ký mới nhậm chức biết chuẩn bị mà thôi.”
Giang Dĩ Thành buông tờ tạp chí trong tay xuống, cầm lấy bản dự án của Quý Du Nhiên lên xem xét, trong lòng lại dâng lên lời tự giễu.
Không ngờ Giang Dĩ Thành hắn lại có ngày vì một người phụ nữ mà tốn nhiều tâm tư như thế, tiểu yêu tinh này, thật là càng ngày càng khiến hắn mê muội.
“Chỗ thiết kế này là sao?” Giang Dĩ Thành chỉ vào một điểm trên bản thiết kế, đặt câu hỏi.
Bởi vì góc ngồi không đồng nhất nên Quý Du Nhiên chỉ có thể nghiêng đầu nhìn qua.
“Qua bên này đi.”
"Ùm."
Quý Du Nhiên còn không quên bưng theo tô cherry, trước nay cô đi dạo siêu thị cũng chưa từng gặp được loại cherry ăn ngon như vậy.
Lắc mông đi đến bên người Giang Dĩ Thành, vừa muốn cúi đầu xem phương án, thì eo đã bị một cánh tay ôm lấy. Hừ, biết ngay tên gia hỏa này thật sự không định nhìn phương án đây mà.
“Giang tổng, anh định làm gì vậy?”
Quý Du Nhiên ngồi trên đùi của Giang Dĩ Thành, cách hai tầng vải dệt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thứ đồ vật đang giấu dưới đũng quần kia, tuy là chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng cũng không thể khiến người khác bỏ qua được.
“Ăn ngon không?” Giang Dĩ Thành ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, đôi mắt trầm xuống.
Quý Du Nhiên gật đầu: “Ăn ngon nha!”
Cô làm lơ căn mệnh tử đang dần phồng to của Giang Dĩ Thành phía dưới mông cô, thong thả cắn tiếp một trái cherry, đôi mắt chớp chớp, nhìn Giang Dĩ Thành đang miệng đắng lưỡi khô, phảng phất như muốn nhấm nháp phần đầu lưỡi nhỏ tẩm đầy sự ngọt ngào của cô.
“Muốn nếm thử không?”
Quý Du Nhiên cầm lấy một trái khác, đưa đến trước mắt Giang Dĩ Thành, và dĩ nhiên cô cũng đã như ý nguyện khi nhìn thấy hầu kết của hắn lăn lộn một chút.
“Vậy em đút cho tôi thì sao?” Bàn tay đặt nơi eo bắt đầu không thành thật.
“Được nha!”
Quý Du Nhiên đưa trái cherry đến bên môi của Giang Dĩ Thành, lại bị hắn nghiêng đầu né tránh.
“Không cần thế này.”
"Hửm?"
Khóe môi Giang Dĩ Thành hạ xuống, tay giữ chặt đầu của Quý Du Nhiên, vươn lưỡi cuốn lấy trái cherry ngọt ngào trong chính miệng cô đưa vào bên phía miệng của mình.
Hương vị thơm ngọt vượt xa sự tưởng tượng của hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được, chỉ có thể tiếp tục đưa lưỡi càn quét khoang miệng của cô, mỗi một nơi một chỗ để nếm được tất cả hương vị ngọt lành.
Ăn ngon, ngon thật sự.
Quý Du Nhiên bị hôn đến mức đầu váng mắt hoa, bàn tay của Giang Dĩ Thành đã trượt vào bên trong vạt áo sơ mi của cô, đẩy áo ngực xuống dưới, bầu vú đầy đặn mềm mại đã bị hắn khống chế, nơi nhũ thịt trơn trượt đã được hắn xoa nắn thành muôn hình vạn dạng, đỉnh hồng mai cũng được ngón tay hắn khảy nhẹ khiến nó nhanh chóng dựng thẳng.
“Tôi muốn ăn chính là cái này.”
Giang Dĩ Thành gấp gáp đến mức chờ không nổi, hắn hôn nhẹ một chút nơi sau cổ của cô, sau đó liền vùi đầu vào trước ngực cô.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, trong lòng Quý Du Nhiên biết cô và Giang Dĩ Thành sớm muộn gì cũng sẽ tới một bước cuối cùng này, tựa như lúc này đây phản ứng từ thân thể của hắn đã nói rõ ràng với cô, trong khoảng thời gian hắn đều chỉ nghĩ đến việc làm sao “thượng” được cô.
Nhưng tối qua cô đã được cho ăn no rồi, hôm nay cũng không có nhiều hứng thú, nhưng việc Giang Dĩ Thành không hề che giấu dục vọng mãnh liệt của bản thân đối với cô, càng khiến cô trên mặt tâm lý sinh ra một cảm giác thành tựu khi mình là người chiến thắng.
Trong trò chơi săn bắt lần này, cô đã là người chiến thắng rồi nha.
“Không phải em nói tối qua phải thức suốt đêm để hoàn thành dự án sao?”
Giọng nói của Giang Dĩ Thành vang lên, nhưng lại khiến Quý Du Nhiên cảm nhận được một tia không vui trong lời nói của hắn.
Cô cúi đầu nhìn xuống, hai bầu vú tuyết trắng đã bại lộ trong không khí, run rẩy nhẹ, núm vú hồng ngạnh dụ người hút lấy.
Nhưng càng khiến hút mắt người nhìn hơn, đó chính là trên da thịt của cô loang lổ các vết hôn ngân đỏ thắm, từ vùng vú đến eo nhỏ, Giang Dĩ Thành dường như có thể thấy được cảnh một người đàn ông khác điên cuồng hôn khắp người cô, lại dùng hàm răng cắn vào núm vú cô, sau đó thao lộng va chạm vào trong cô.
Không biết phần da thịt được che giấu dưới lớp quần áo này còn có bao nhiêu ấn ký nào khác?
Tiểu lừa đảo này, lại dám nói dối hắn tối hôm qua thức suốt đêm làm việc, trên thực tế chính là cô đã lêu lổng cùng với tên đàn ông nào khác rồi.
Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên trong chớp mắt, cái tên Giản Đông Thần chết tiệt kia, cứ thích lưu lại các dấu vết mờ ám trên người cô, nếu không phải là cô ngăn cản, nói không chừng ngay đến cổ cô, hắn cũng không bỏ qua.
“À, như anh đã thấy rồi đó, cái này người ta gọi là làm việc và nghỉ ngơi nên kết hợp một cách điều độ.”
Làm việc và nghỉ ngơi nên kết hợp điều độ?
Tay Giang Dĩ Thành dùng sức xoa bóp nơi vú của Quý Du Nhiên, xoa nắn đến mức Quý Du Nhiên nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng.
“Là ai?”
"Ân~ là người quen của anh đó a.”
Trong mắt Giang Dĩ Thành lập tức hiện lên tia nguy hiểm: “...Giản Đông Thần?”
Lực đạo nơi ngực dường như lại thêm vài lần đè nặng, Quý Du Nhiên nhịn không được mà rầm rì kháng nghị.
Trời ơi, vậy mà cô cũng có thể ướt được.
“Ân. Đúng vậy.” Quý Du Nhiên cắn môi nhìn Giang Dĩ Thành khi nặng khi nhẹ mà chơi đùa bầu vú của cô, đôi mắt thấm ướt đến mức muốn chảy nước.
“Hắn trở lại tìm em sao?” Giang Dĩ Thành rít ra những lời này từ kẽ răng.
Quý Du Nhiên gật đầu, dùng mông cọ cọ căn dương vật đã ngạnh đến bừng bừng của Giang Dĩ Thành.
“Ông chủ Giản nói sẽ làm tình nhân cho tôi trong vòng một tháng!”
Cô cần phải làm rõ với Giang Dĩ Thành, cô không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu muốn lên giường với cô, à không thuyền của cô, thì việc có thể vững vàng cập bờ hay không là việc cô không dám đảm bảo.
Suy cho cùng thì đàn ông bên người cô không ít, cô cũng không muốn nháo ra chuyện gì xấu, trừ bỏ chuyện làm tình, thì mọi chuyện khác cô cũng không muốn suy xét xa hơn.
Ví dụ như yêu đương, hay như là kết hôn.
Cô hiện tại chỉ muốn chuyên tâm phát triển sự nghiệp của bản thân.
Giang Dĩ Thành rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cũng đúng, người phụ nữ này có thể chinh phục được hắn, thì Giản Đông Thần sao có thể toàn thân rút lui được?
“Thật đáng tiếc, hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây, Giang tổng ngài nên đi họp rồi.”
Quý Du Nhiên biết hôm nay 10h Giang Dĩ Thành phải tham dự một cuộc họp quan trọng, cho nên cô mới cố ý đặt cuộc hẹn lúc 9h30, 30 phút đồng hồ chắc chắn không thể làm được bất cứ chuyện gì.
Đây cũng không phải là cố tình chơi hắn, chỉ là khó khăn lắm cô mới có thể đoạt được quyền chủ động vào tay mà, đúng không?
“Thời gian bắt đầu hội nghị không phải là do tôi định đoạt sao?”
Giang Dĩ Thành tên đã trên dây, hắn hạ quyết tâm không chơi trò rượt đuổi hay săn bắt gì nữa, nhất định phải chinh phục xong tiểu gia hỏa này mới là chuyện chính.
Thấy Giang Dĩ Thành bắt đầu giải khai lưng quần, Quý Du Nhiên mới ý thức được rằng hắn sẽ thật sự ra tay, lập tức nổi lên ý định chạy trốn, đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói như một lời thông báo từ phía nữ thư ký.
“Giang tổng, Giang phu nhân!”
Giang tổng?
“Giang tổng” không phải đang ở trước mặt cô đây sao? Còn vị Giang tổng nào nữa?
Trong lòng Quý Du Nhiên reo lên hồi chuông cảnh báo.
“Không phải là...”
“Không sai, là cha mẹ tôi.” Hành động tháo lưng quần của Giang Dĩ Thành dừng lại, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bố mẹ mình vào lúc này.
Quý Du Nhiên hít một ngụm khí lạnh, văn phòng của Giang Dĩ Thành không có phòng nghỉ giống như văn phòng của Giản Đông Thần, bây giờ cô có sửa sang lại quần áo rồi giả bộ đang thảo luận phương án thiết kế với Giang Dĩ
Thành thì cũng không kịp.
“Nơi này của anh có chỗ nào giấu mình được không? Như là đường tắt để đi ra quầy thư ký hay gì đó.”
“Em xem nhiều phim truyền hình quá rồi à? Bên trong cái đầu nhỏ đang tưởng tượng cái gì vậy?”
Sắc mặt của Quý Du Nhiên đã trở nên trắng bệch, vậy phải làm sao bây giờ?
Cô đang sợ, sợ rơi vào tình cảnh xấu hổ nha!
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng tiến gần cửa phòng.
“Hai ngài muốn uống nước gì ạ? Để tôi có thể chuẩn bị ạ!”
Ngoài cửa, nữ thư ký cũng đang bấn loạn đầu óc, vị chủ tịch lớn tuổi vốn đã lui về sau màn, trước nay chưa từng bước chân vào cửa lớn cao ốc Giang thị một lần nào, hôm nay không hiểu sao lại không báo trước một tiếng mà đột nhiên xuất hiện?
“Không cần, Dĩ Thành ở bên trong sao?” Giang Chấn Sơn cất giọng nói vang vang như chuông lớn.
“Vâng ạ, chỉ là Giang tổng sắp có một cuộc hội nghị.”
“Ừ, chúng ta tiện đường đến xem, nói xong mấy câu rồi sẽ đi.”
Thư ký thấy tình hình là không thể ngăn được nữa, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở người ở trong phòng.
“Giang tổng! Giang lão chủ tịch cùng phu nhân chuẩn bị vào phòng ạ!”
Giang phu nhân liếc nhìn nữ thư ký một cái, bà cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trực giác của phụ nữ khiến bà liên tưởng đến một phương diện nào đó, ánh mắt bà trở nên sáng ngời, không đợi thư ký thay hai người họ mở cửa, mà đã trực tiếp đẩy cửa bước vào văn phòng của con trai.