Phép Tắc Thượng Vị

Chương 95



 

Sau khi chỉnh trang xong, Quý Du Nhiên từ toilet đi ra, hướng về phía phòng họp.

 

Tuy từ khi cô nhận chức vụ tổng giám thiết kế tại Giang thị thì vẫn rất ít khi lộ diện, nhưng chuyện đồn thổi về cô và Giang Dĩ Thành thì lại không ít.

 

Tốt xấu đều có đủ, trong đó không thiếu các lời ác ý, cái gì mà dựa vào nhan sắc để thượng vị, đi cửa sau… thậm chí đến cả việc thiết kế của thị trấn Lục Thành cũng bị đưa ra bàn tán.

 

Lời đồn chính là như vậy, càng nói càng lan xa, việc này Quý Du Nhiên đã từng có trải nghiệm, bất quá Giang Dĩ Thành vẫn còn khống chế tốt, ít nhất thì phạm vi truyền bá chỉ ở trong nội bộ người của tập đoàn.

 

Cho dù bản thân cô có năng lực đảm nhiệm, thì vẫn luôn có người không tin phục.

 

Giang Dĩ Thành muốn cô tham dự hội nghị lần này, đoán chừng cũng là vì muốn bình ổn những lời đồn đãi về cô.

 

Cô biết dự án thiết kế lần này cô làm khá gấp gáp, nhưng không vì thế mà cho rằng cô không bỏ tâm vào thiết kế lần này, đối với sự chuyên nghiệp và thực lực của bản thân, cô vẫn hết sức tin tưởng.

 

“Quý tổng giám? Hội nghị hôm nay cô cũng tham gia?”

 

Chu Hi Hằng ở hành lang lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được Quý Du Nhiên, vui sướng bộc lộ ra ngoài.

 

Quý Du Nhiên vuốt vuốt tóc, cười chào hỏi.

 

“Đúng vậy, Giang tổng đột nhiên đưa ra quyết định, nói muốn thảo luận về dự án thiết kế lần này của tôi.”

 

Hai mắt Chu Hi Hằng tỏa sáng.

 

Trong hội nghị ngày hôm nay có rất nhiều việc liên quan đến bộ phận quảng cáo, đa số trong đó đều do cậu ta phát biểu.

 

Không có người phụ nữ nào thích một người đàn ông không có năng lực.

 

Có thể được biểu hiện trước mặt Quý Du Nhiên, cậu nhất định phải trân trọng cơ hội lần này.

 

Giang Dĩ Thành nghẹn một thân dục vọng khó chịu, chuẩn bị tiến vào phòng họp, thì liền nhìn thấy Quý Du Nhiên đang cùng với một thanh niên trai trẻ nào đó cười cười nói nói rất là vui vẻ.

 

Nói chuyện thì nói chuyện thôi, đầu hai người còn dựa sát vào nhau đến thế, lại còn cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ trên mặt văn kiện.

 

Không biết là hội nghị sắp bắt đầu rồi sao?

 

Nghĩ nghĩ, Giang Dĩ Thành không bước vào phòng họp nữa, mà đứng ở tại chỗ ngoặt, dựng lỗ tai lên, nghe hai người họ nói chuyện.

 

“Ý kiến này quá tuyệt vời! Quý tổng giám, cô thật là lợi hại!”

 

“Cậu quá khen rồi, thời gian gấp gáp, nếu không thì còn có thể làm tốt hơn, thôi chúng ta mau đi vào thôi.”

 

“Từ từ! Quý tổng giám, tôi có thể hỏi lại cô một chuyện được không?” Trên khuôn mặt thanh tú của Chu Hi Hằng có pha nét đỏ ửng.

 

Giang Dĩ Thành cau mày, hai tay đan chéo trước ngực.

 

“Chuyện gì?”

 

“Cái kia… tôi nghe nói cô và chủ tịch...”

 

Quý Du Nhiên nhịn không được phải trừng mắt, lại là chuyện này.

 

“À, đó là lời đồn thổi thôi, tôi và Giang tổng chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới bình thường.”

 

Cậu Tiểu Chu này có vẻ nói khá nhiều, biết đâu cậu ta có thể giúp cô giải thích về những lời đồn đãi kia, Quý Du Nhiên nghĩ thầm.

 

Bàn tay của Giang Dĩ Thành siết lại thật chặt.

 

Người phụ nữ kia, khi nãy còn ngậm lấy dương vật của hắn nuốt vào phun ra, vậy mà lúc này đây lại cư nhiên dám nói là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường?

 

Nửa phần đầu của hội nghị diễn ra khá thuận lợi, Quý Du Nhiên đột nhiên bị nắm tới cuộc họp, lúc trước hiển nhiên là chưa có chuẩn bị gì, nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh, không chút nào luống cuống mà giải thích vô cùng rõ ràng và hoàn mỹ về dự án thiết kế, làm tất cả các nhân viên cấp cao cùng ban lãnh đạo của Giang thị tâm phục khẩu phục.

 

Là ai nói tổng giảm thiết kế mới nhậm chức hoàn toàn không có năng lực?

 

Quý Du Nhiên về lại chỗ ngồi, liếc nhìn Giang Dĩ Thành đang ngồi bên cạnh, tên gia hỏa này cư nhiên lại dám thất thần?

 

Phần trình bày xuất sắc vừa rồi của cô, hắn không để vào tai sao?

 

Phần tiếp theo của hội nghị là đến phiên Chu Hi Hằng, cậu ta theo bản năng nhìn về phía Quý Du Nhiên, nở nụ cười với cô, sau đó bắt đầu tự tin nói về hạng mục phụ trách của cậu ta.

 

Sức sống của tuổi trẻ khiến Quý Du Nhiên cảm thấy vô cùng thích thú, sự tự tin cùng ánh mắt của cậu thanh niên vẫn luôn hướng về cô, Giang Dĩ Thành sao có thể không nhìn ra được?

 

Quý Du Nhiên phát hiện Giang Dĩ Thành không phải là thất thần, mà là cau mày nhìn chằm chằm vào Chu Hi Hẳng.

 

Tiểu Chu trình bày không tốt à? Sao ánh mắt của hắn cứ như muốn ăn thịt người luôn ấy nhỉ, còn luôn vào thời khắc mấu chốt thì ho vài cái, khiến Tiểu Chu sợ hãi rằng chủ tịch không hài lòng với phần trình bày này, đồng thời cũng khiến sự tự tin của cậu giảm hẳn xuống.

 

Quý Du Nhiên lấy điện thoại gửi cho hắn một tin nhắn.

 

[Giang tổng, anh đang nghĩ gì vậy?]

 

Điện thoại của Giang Dĩ Thành ở chế độ im lặng, nhưng màn hình sáng lên vẫn gây được sự chú ý của hắn, sau khi đọc xong tin nhắn thì hắn liếc nhìn Quý Du Nhiên một cái, lúc này di động của cô cũng rung lên.

 

[Đang nghĩ thao em.]

 

Quý Du Nhiên nhìn thấy vậy, lập tức liền ướt.

 

Mấy ngôn ngữ thô bỉ, sao qua miệng của Giang Dĩ Thành lại trở nên gợi cảm chết người như vậy chứ!

 

Cô nhịn không được mà nở nụ cười nơi khóe môi.

 

[Vậy anh chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.]

 

Ánh mắt khiêu khích.

 

“Nghỉ ngơi mười lăm phút.”

 



Sắc mặt khó coi của Giang Dĩ Thành đánh gãy phần trình bày của Chu Hi Hằng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà kéo Quý Du Nhiên ra ngoài.

 

"A~"

 

Nơi căn phòng ở cuối dãy hàng lang cùng tầng với phòng họp, Giang Dĩ Thành đẩy Quý Du Nhiên vào trong. Cửa “cùm cụp” một tiếng, đã bị khóa lại.

 

Lần này để xem thử xem mèo hoang nhỏ có thể chạy đi đâu.

 

Quý Du Nhiên đến một chút thời gian để phản ứng cũng không có, sau khi bị đẩy mạnh vào phòng thì đã bị Giang Dĩ Thành ấn lên mặt bàn, làn váy bao lấy cánh mông đã bị hất lên trên, quần lót nhỏ bị kéo xuống phía dưới, vùng tam giác bí ẩn đẹp đẽ đã bại lộ trong không khí.

 

"Bang!"

 

Giang Dĩ Thành nhịn không được mà đánh vào mông của Quý Du Nhiên, xúc cảm thật tốt.

 

A!

 

Giang Dĩ Thành lại dám đánh vào mông cô!

 

“Giang tổng! Giang tổng! Tôi sai rồi!”

 

Quý Du Nhiên bị ấn chặt khiến cô không thể động đậy được, chỉ có thể huơ huơ hai chân, đầu hướng về phía Giang Dĩ Thành nói lời xin tha.

 

Cô không ngờ được rằng khi Giang Dĩ Thành tinh trùng chạy lên não thì có thể tùy hứng đến mức đó, hội nghị đang diễn ra một nửa vậy mà có thể nói dừng là dừng được ngay!

 

Giỡn hoài! Nếu bị hắn “làm” ngay tại chỗ này thì cô sao có thể quay lên cuộc họp được nữa?

 

“Lúc này mới biết sai sao?”

 

Giang Dĩ Thành bẻ ra kẽ mông đang cố khép chặt của Quý Du Nhiên, mật huyệt màu hồng nhạt giấu phía bên trong đã lấp lánh ánh nước, một chút lông sau cũng không có, vô cùng sạch sẽ, và cũng gợi vô số tình thú.

 

Hẳn tin rằng nếu mình còn bị người phụ nữ này chơi đùa thêm vài lần nữa, thì rất có khả năng hắn sẽ bị chướng ngại khi làm tình mất.

 

“Sai rồi sai rồi, lần sau, lần sau được không? Không phải anh nói giải lao mười lăm phút sao? Anh không thể chỉ mới mười lăm phút là có thể kết thúc, đúng không?”

 

Một bên chân mang giày cao gót của Quý Du Nhiên đã bị đá rơi, cũng không hề dao động một chút nào đến Giang Dĩ Thành.

 

Giản Đông Thần kia, tối hôm qua rốt cuộc đã muốn cô ấy bao nhiêu lần?

 

Ánh mắt sâu thẳm của Giang Dĩ Thành nhìn chằm chằm vào cánh hoa bị thao đến sưng đỏ của Quý Du Nhiên, lần đầu tiên bản thân sinh ra sự ghen ghét với Giản Đông Thần.

 

Hắn cũng không muốn lần đầu làm tình với mèo hoang nhỏ phải hấp tấp như vậy, nhưng thật sự thì hắn đã không thể nhịn nổi nữa rồi.

 

Giang Dĩ Thành cởi xuống lưng quần, tay liền móc ra căn dương vật đã cương cứng cả một ngày hôm nay, sau đó đặt lên nơi khe thịt nhỏ hẹp.

 

“Đau đau đau!”

 

Quý Du Nhiên kinh hô lên, vật kia của Giang Dĩ Thành cũng rất đồ sộ, hơn nữa sau đi vào lại bị khe huyệt của cô kẹp lại, nếu hắn cứ nôn nóng như vậy, thì chỉ với một chút bôi trơn này làm sao hắn có thể thuận lợi đi vào?

 

Giang Dĩ Thành nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, thời gian đã qua đi bốn phút, hắn căn bản không có thời gian để làm dạo đầu.

 

Vì thế hắn đỡ dương vật để quy đầu có thể dính dấp một chút mật dịch chảy ra từ nơi cửa động, rồi lại cọ cọ xung quanh cánh hoa cùng khe thịt, nhưng cho dù vậy thì hắn cũng chỉ có thể đẩy một chút phần quy đầu vào bên trong mà thôi.

 

“Ưm a.” Quý Du Nhiên nhịn không được rên rỉ thành tiếng, cô nghiêng đầu nhìn phần cằm cương cứng cùng hai bên thái dương đang ra đầy mồ hôi của Giang Dĩ Thành, thân thể bỗng dưng xao động vô cùng.

 

Nhớ lại trước đây khi nhìn thấy Giang Dĩ Thành, hắn và cô còn là hai người ở hai thế giới khác nhau, hắn nhảy cùng cô, cùng cô nói về đề tài văn học nghệ thuật, thoạt nhìn vừa nguy hiểm lại vừa xa xôi không thể với tới, ấn tượng đầu tiên của cô với Giang Dĩ Thành, đó chính là một người đàn ông mà mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng có

mị lực, nhất định là một người đa tình mà cũng vô tình, khiến cô chỉ muốn cách thật xa.

 

Lúc này đây, chỉ có thể cảm thán duyên phận thật sự là một điều kỳ lạ.

 

Cô càng muốn cách xa, thì càng có liên tiếp các cơ hội khiến hai người bọn họ ở bên nhau.

 

Hiện tại, người đàn ông khiến cô cảm thấy nguy hiểm lúc ban đầu, thì này đã trở thành tù binh của cô, vô cùng bức thiết muốn cô.

 

Chỉ nghĩ đến đó thôi, thì càng có thêm nhiều dam thủy chảy ra từ cơ thể của Quý Du Nhiên, giúp bôi trơn vùng giao hợp giữa cô và Giang Dĩ Thành.

 

“Thả lỏng!”

 

Giang Dĩ Thành đẩy áo của Quý Du Nhiên ra, vùng lưng trơn bóng trắng sáng cùng vòng eo mảnh khảnh và hai cánh mông đầy đặn, tất cả đã tạo thành một đường cong vũ mị, à còn có hai trái mật đào ở đằng trước nữa.

 

Hai ngón tay của hắn duỗi ra, tháo khóa áo lót của Quý Du Nhiên, bàn tay xuyên từ dưới nách cô, cầm lấy một bên mật đào xoa bóp.

 

“Ưm. Giang Dĩ Thành.”

 

Quý Du Nhiên không biết nên nói cái gì, nếu còn tiếp tục thoái thác kháng cự thì có vẻ quá giả tạo, đã tới lúc này, cô biết bản thân hôm nay không chạy thoát lần làm tình này nữa rồi.

 

Đều do cô trêu đùa quá mức.

 

Có càng nhiều chất lỏng bôi trơn, côn thịt sau vài lần đưa đẩy rốt cuộc đã có thể đi vào toàn bộ, con đường bên trong cùng vô số lớp thịt non chặt chẽ mút lấy hắn, sảng đến mức cả hai người đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.

 

Bàn hội nghị lãnh lẽo cùng không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng từ hai cơ thể.

 

Giang Dĩ Thành lại nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn lại chín phút.

 

Hắn không rảnh lo nghĩ đến việc mật huyệt của Quý Du Nhiên hút chặt đến mức muốn bẻ gãy dương vật của hắn, nơi khe huyệt như có một sức mạnh của tự nó để đẩy vật lạ đang xâm nhập ra bên ngoài, sau vài lần đưa đẩy một cách cứ thong thả, hắn đã gấp đến mức phải nâng cánh mông của Quý Du Nhiên lên, bắt đầu nhanh chóng thao lộng.

 

“A. Ô ô. A ưm ưm ưm~”

 

Vóc dáng của Giang Dĩ Thành rất cao, tuy Quý Du Nhiên đã bò nửa người lên trên bàn, nhưng cô vẫn phải tận lực nâng cao mông lên để đón ý nói hùa với hắn, cho dù vậy, thì Giang Dĩ Thành vẫn còn phải khuỵu gối thấp người xuống mới vừa vặn.

 

Không biết là do Giang Dĩ Thành đã nhẫn nại lâu lắm, hay là do thời gian không đủ, chỉ trong chốc lát mà hắn đã làm vô cùng mãnh liệt, căn dương vật cực đại liên tục va chạm vào nơi mẫn cảm của cô, sau đó một tiếng trống tinh thần vang lên, đẩy quy đầu đến ngay trước cửa tử cung, thể hiện tư thế phải thao chết cô, mật động lúc trước vẫn còn chưa ướt át lắm thì nay đã bị các dòng dam dịch tuôn trào ào ạt.

 

Giang Dĩ Thành không nói nhiều, hắn liên tục nảy sinh suy nghĩ phải thao chết cô, phải đem toàn bộ dục vọng tích góp lâu nay phát tiết lên trên người cô.

 

Rốt cuộc là từ khi nào hắn đã nảy sinh dục vọng mãnh liệt như vậy đối với cô?

 

Ngẫm lại, thì hình như là bắt đầu từ hôm bữa tiệc từ thiện, khi hắn cách một cánh cửa toilet, nghe thấy Giản Đông Thần ở bên trong thao cô, từ đó hắn vẫn luôn nhịn không được mà tưởng tượng ra hình ảnh bản thân và cô lên giường.

 



Sau đó, ở bể bơi của khách sạn Shangri La, hắn lại chính mắt mình nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc của cô khi lên cao trào, người phụ nữ này từ lúc đó đã để lại một bóng dáng không thể xóa nhòa trong hắn.

 

Hiện tại... hắn rốt cuộc đã có được cô.

 

Sớm biết tư vị của cô chính là khiến người muốn ngừng mà không được, thì hắn đã không quan tâm đến mấy trò chơi săn thú gì đó, mà đã trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung vào cái hôm cô đến thành phố A gặp hắn.

 

Âm thanh bạch bạch bạch bạch vang vọng trong căn phòng nhỏ, tư vị thao lộng mỹ huyệt trong một nơi đầy tính nghiêm túc như thế này càng khiến việc hoan ái trở nên dam mỹ vô cùng.

 

Nhìn vào màn hình tối đen của chiếc tivi gắn trên tường, Quý Du Nhiên có thể nhìn rõ bản thân lúc này vô lực đến mức nào.

 

Tốc độ của Giang Dĩ Thành rất nhanh, dương vật đảo lộng nơi mật huyệt ra ra vào vào đến nỗi không thể thấy rõ hình dáng, chỉ có thể nghe được tiếng mông thịt bành bạch nhấc lên vô số đợt dam lãng.

 

Giản Đông Thần nói không sai, cô xác thật càng ngày càng lẳng lơ.

 

Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo nhóm tình nhân của cô đều là những người đàn ông dũng mãnh như vậy chứ? Nếu cô không thể hiện phóng đãng một chút, nhanh nhanh cho bọn họ có thể tước vũ khí đầu hàng sớm một chút, nếu không thì sớm muộn gì cô sẽ bị bọn họ thao chết ở trên giường.

 

Quý Du Nhiên cũng rất trung thành với phản ứng cơ thể của bản thân, chuyện nam nữ hoan ái, vốn chính là một chuyện vô cùng sung sướng, khiến cô càng ngày càng nghiện.

 

“A Giang Dĩ Thành! Giang ca ca! Giang thúc thúc~ được, sắp hư rồi a ~ cầu anh... đừng dùng sức nhiều như vậy, tôi… tôi không chịu được, sắp hư rồi a!”

 

Quý Du Nhiên chỉ trong mười phút mà đã liên tiếp nhận cao trào, mật thủy tiết ra tựa như cơn đại hồng thủy, chỉ là đã hoàn toàn bị dương vật chặn lại nên không có cách nào trào hết ra ngoài, mà chỉ có thể theo hành động thọc vào rút ra như máy đóng cọc của Giang Dĩ Thành mà tí tách nhỏ từng giọt xuống đất, lúc này trên sàn nhà đã đọng thành một vũng nước nho nhỏ.

 

Khóe mắt cô đong đầy nước mắt sinh lý, bộ dáng vô cùng đáng thương lại kiều suyễn.

 

Trên trán Giang Dĩ Thành đã tích đầy mồ hôi, chảy dọc theo khuôn cằm kiên nghị của hắn mà rơi xuống.

 

Mười lăm phút đã hết, nhưng hắn căn bản không có ý định kết thúc.

 

Hắn rút côn thịt ra, lật người Quý Du Nhiên lại, tách hai chân của cô, hai luồng nhũ thịt khi nãy bị mặt bàn đè ép khôi phục lại hình dạng như thường.

 

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, cúi đầu ngậm lấy một bên núi vú, điên cuồng liếm mút, dùng hàm răng khẽ cắn nãi thịt ngon ngọt, lại đem côn thịt nóng hầm hập cũng vô cùng bừng bừng phấn chấn lại lần nữa cắm vào phía dưới khe huyệt đã bị thao đến sưng phù của Quý Du Nhiên.

 

“Ô ô ô ~ Giang Dĩ Thành đã đến giờ, anh nhanh lên~”

 

“Nói cho tôi biết, tôi có nhanh không?”

 

Giang Dĩ Thành hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải của Quý Du Nhiên, côn thịt tăng thêm tốc độ, hung ác đấu đá lung tung.

 

Mỗi một lần đều là đâm sâu vào các nếp uốn bên trong nhục huyệt, chỉ là sau khi rời khỏi rồi lại tiến vào, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong cô đã khôi phục lại nguyên trạng, giống như con người cô vẫn luôn hướng về hắn khiêu khích thị uy, gắt gao bọc lấy dục vọng của hắn, thúc giục hắn mau chóng đầu hàng. Quý Du Nhiên đã bị thao đến mức mềm nhũn cả người, sương mù đã bao vây lấy phần đại não của cô, lý trí nhắc nhở

cô phải nhanh chóng kết thúc trận tính ái này, nhưng từ sâu bên trong thân thể lại là sự hoan hỉ khi có thể đắm chìm trong niềm vui thích thích cực hạn.

 

Hiển nhiên trong lòng Giang Dĩ Thành cũng rất sốt ruột.

 

Nếu thời gian kéo dài quá lâu thì nhất định sẽ có người đến đây hỏi thăm, sau đó hành động giữa hai người họ nhất định sẽ bị phát hiện.

 

Tổng giám thiết kế cùng chủ tịch công ty làm tình trong phòng họp, lời đồn như vậy mà truyền đi thì ảnh hưởng nhất định là không tốt.

 

Bản thân hắn thật ra không sợ lời đồn đãi, nhưng với mèo hoang nhỏ thì hắn không đành lòng, lời đồn đãi lan truyền, hắn căn bản cũng không có cách nào lấp hết miệng của thiên hạ, loại chuyện này mà nháo lớn thì chỉ sợ mèo hoang nhỏ nói không chừng sẽ cào rách mặt hắn mất.

 

“Em vừa mới kêu tôi là gì?” Giang Dĩ Thành tăng thêm lực đạo.

 

“Ưm. Dĩ Thành, Giang ca ca, Giang thúc thúc.”

 

Quý Du Nhiên cũng không biết Giang Dĩ Thành muốn nghe cái nào, dù sao chỉ cần có thể làm hắn nhanh bắn ra, thì kêu hắn là Giang ba ba cũng được!

 

Da đầu Giang Dĩ Thành tê rần, ngoài miệng thì nói: “Vậy Giang thúc thúc thao em có thoải mái không? Lần sau có để Giang thúc thúc tiếp tục thao em không?”

 

Lần này quá hấp tấp, hắn cần thiết phải thừa dịp tiểu nha đầu này còn đang trong trạng thái mơ hồ thì phải lấy được hứa hẹn lần tiếp theo.

 

Ý cười vọt đến bên môi của Quý Du Nhiên bị tiếng rên rỉ thay thế.

 

Hai tên oan gia này.

 

Một người thì muốn cô gọi là anh rể, một người thì khiến cô phải kêu thúc thúc, sao tên nào cũng đều thích làm trưởng bối của cô mới chịu!

 

"Ưm~ Giang thúc thúc thật lớn, thao cho Nhiên Nhiên thật thoải mái, a ~ lần sau. Còn muốn Giang thúc thúc tới thao Nhiên Nhiên~”

 

Giang Dĩ Thành đỏ mắt.

 

“Thao nơi nào của Nhiên Nhiên?”

 

Quý Du Nhiên lại lần nữa tới cao trào, phía bên chân bị rớt giày của cô các mũi chân đã co quắp lại, bàn tay nắm chặt tây trang của Giang Dĩ Thành cũng siết chặt lại.

 

“Ô ô a ~ thao, thao tiểu tao huyệt của Nhiên Nhiên~”

 

Thời gian giải lao mười lăm phút thời gian rốt cuộc bị kéo dài tới hơn nửa giờ, Quý Du Nhiên cảm thấy nếu không phải cô liều mạng thể hiện sự phóng đãng của mình để kích thích Giang Dĩ Thành, thì hắn căn bản sẽ không thể nào kết thúc nhanh như vậy được.

 

Trong phòng hội nghị, mọi người cũng không biết rốt cuộc thì Giang Dĩ Thành và Quý Du Nhiên đã xảy ra chuyện gì.

 

Bọn họ nghĩ đến việc cả ngày hôm nay từ lúc chủ tịch tiến vào phòng hội nghị thì sắc mặt luôn âm trầm, trong lòng bọn họ đều có suy đoán rằng tâm tình hôm nay của ông chủ chắc chắn không được tốt lắm.

 

Bằng không thì sao một bài phát biểu đầy hoàn mỹ như vậy từ tổ trưởng tổ 1 của bộ phận quảng cáo, vẫn bị chủ tịch vặn vẹo nhiều đến thế?

 

Kiểu này thì chắc là tổng giám Quý bị kéo ra ngoài để răn dạy rồi chăng?

 

Nếu không thì sao lúc mới vào họp vẫn còn khá rốt, đến khi giải lao trở về thì mắt cô ấy đã hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn thế này thì chắc chắn là đã khóc rồi!

 

Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình, chỉ có Chu Hi Hằng là vẫn còn bàng hoàng, ánh sáng trong mắt cũng đã trở nên ảm đạm.

 

Ắt hẳn ở đây chỉ có mỗi một mình cậu là biết trong nửa giờ trước đã xảy ra chuyện gì.

 

Mới đầu cậu cũng lo lắng Quý Du Nhiên sẽ vì cậu ảnh hưởng mà chịu sự giận chó đánh mèo của chủ tịch, nên đến khi hết mười lăm phút giải lao, cậu lấy hết can đảm tiến đến căn phòng nhỏ để nhắc nhở chủ tịch tiếp tục cuộc họp.

 

Chỉ là với tấm ván cửa vô cùng dày cộm cùng với sự cách âm rất tốt, cậu ta vẫn có thể nghe được âm thanh loáng thoáng bên trong.

 

------oOo------