Lâm Chức ngồi ở ghế phụ, nói cảm ơn với người đàn ông lái xe.
“Đừng khách khí, Hồ Đồng dặn tôi tới đón khách quý mà, sao tôi có thể để khách quý mắc mưa được.” Người kia trêu đùa, cất dù đi.
“Anh ấy luôn thích đùa như vậy. Chào anh, tôi là Lâm Chức.”
“Quý Song Thành.”
Trên đường đi, Lâm Chức và Quý Song Thành hàn huyên một hồi.
Quý Song Thành không phải người ở thành phố này, cha chú di dân ra nước ngoài, sang đời thứ ba thì phát triển kinh doanh. Hắn luôn muốn làm ăn trong nước, đã từng về một thời gian, giờ đang có kế hoạch hợp tác với doanh nghiệp nội địa.
Bản thân hắn có kiến thức về nghệ thuật, thế là kết bạn với Hồ Đồng.
Đến nơi, Hồ Đồng đang che dù đứng trước cổng chờ bọn họ.
Lâm Chức xuống xe trước, Quý Song Thành đi đỗ xe.
Hồ Đồng bĩu môi: “Nói chuyện thế nào, hắn là bạn mới tôi muốn giới thiệu cho cậu đấy. Anh tôi muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch, bảo tôi dẫn cậu ta đi chơi vài ngày, dù sao cậu cũng thích kinh doanh, hẳn là nói chuyện được.”
Không thể không nói Hồ Đồng là một người bạn rất trọng nghĩa, giới kinh doanh này nói lớn thì lớn nói nhỏ cũng nhỏ, có đôi khi bàn việc làm ăn còn phải hẹn ra gặp riêng, quay đi chuyển lại cũng hữu dụng. Quan hệ là tài nguyên, mặc dù không biết Lâm Chức có thể sử dụng không, nhưng Hồ Đồng cũng có lòng giới thiệu.
“Cũng được, nhưng tới chỗ anh chơi thì tôi không bàn việc làm ăn, vậy tầm thường quá.”
Lâm Chức cười giễu, chọc cho Hồ Đồng khúc khích, liên tục nói: “Tôi đâu có cấm cản gì.”
Đợi Quý Song Thành trở lại, cả ba mới cùng nhau vào trong.
Bên trong phòng tiệc là vài vị nghệ thuật gia, nói chuyện đương nhiên cũng toàn nghệ thuật thẩm mĩ. Lâm Chức không đả động chuyện làm ăn, Quý Song Thành cũng không nhắc, dù sao cũng không phù hợp.
Thái độ của Quý Song Thành với Lâm Chức rất tốt, thậm chí còn có chút lôi kéo thân mật.
Lâm Chức không biết đó là vì y là bạn của Hồ Đồng, hay vì y vừa bước ra khỏi tập đoàn Minh Thị, cũng không quá quan trọng.
“Bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, lát nữa tôi đưa cậu Lâm về nhé?”
Bữa tiệc đi tới hồi kết, tất cả mọi người chuẩn bị rời sân, Quý Song Thành nhìn mưa ngoài cửa sổ, đề nghị với Lâm Chức.
Lâm Chức gật đầu, cười nói cảm ơn.
Đối với kiểu nhiệt tình nhưng chưa tới mức vượt rào này Lâm Chức chưa từng từ chối, có lẽ bọn họ có thể trở thành bạn bè lợi dụng lẫn nhau.
Lâm Chức ở bên này cười nói vui vẻ, ở nhà họ Minh lại là người chó giằng co.
Ngày mưa khiến chân Minh Dao nhức nhối vô cùng, để ngăn chặn cảm giác này hoặc để xua đi suy nghĩ có phần hỗn loạn, anh quyết định xuống tầng hai tập thể hình.
Không lâu sau đó đã đối mặt với một con chó tròn xoe, cục lông trắng ngồi chồm hỗm ở trước cửa có khuôn mặt tươi cười trời sinh, con ngươi đen láy nhìn Minh Dao chằm chằm.
“Ra ngoài.”
Minh Dao lạnh mặt nhìn chó của Lâm Chức, ra lệnh đuổi nó đi.
Nhưng con chó này hình như không nghe hiểu tiếng người, nó không chỉ không ra ngoài mà còn giơ cái chân ngắn cũn cỡn hưng phấn chạy tới chỗ Minh Dao, chạy quanh anh, nhiệt tình vẫy đuôi.
Nhu Nhu ngửi được mùi hương yêu thích của mình, mỗi lần ngửi thấy mùi này, chủ nhân sẽ cho nó đồ ăn ngon.
Minh Dao nhìn chó con nằm xuống trước mặt mình như đang đợi gì, quyết định bỏ đi.
Nhu Nhu không hiểu gì nhìn anh ta, chạy theo xe lăn, nhỏ giọng ẳng ẳng.
“Tìm tao làm gì, đi tìm chủ của mày ấy.” Minh Dao lầm bầm: “Cũng phải, cậu ta chưa về, có khi tối nay cũng không về. Với cậu ta, chắc mày chỉ là hứng thú nhất thời thôi.”
Nhu Nhu không hiểu anh ta đang nói gì, hoạt bát chạy tới chạy lui quanh chân Minh Dao, một lát sau bỗng chạy xuống dưới cầu thang.
Tốc độ của cún con rất nhanh, thoáng cái đã không thấy đâu.
Minh Dao hừ một tiếng, quả nhiên chủ nào tớ nấy.
Sau một hồi tập luyện mướt mồ hôi làm quần áo dính chặt lên người, cộng thêm không khí ẩm ướt khiến đôi chân nhức nhối càng khiến tâm trạng Minh Dao thêm tồi tệ. Anh rủ mắt ấn nút thang máy.
Đêm dần khuya, nước mưa không ngừng cọ rửa thế giới, vang lên tiếng rào rào.
Đêm mưa trước, có người không màng xua đuổi nằm lên giường anh, nói là phải hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền, hôm nay lại không thấy tăm hơi, xem ra đi gặp người khác rồi không quan tâm tiền lương nữa, chẳng chuyên nghiệp gì hết.
Minh Dao ấn xem giám sát trong nhà, chỉ còn một chiếc đèn trong phòng khách, những nơi khác đều tăm tối.
Con chó kia đang ngủ trong chiếc ổ mềm ở phòng khách, trông vô cùng an nhàn.
Minh Dao biết Lâm Chức vẫn chưa về, nếu không người hầu sẽ tắt đèn đi.
Anh nhìn hình ảnh trên màn hình, hơi ngẩn người.
Mấy phút sau, chó con đang nằm trong ổ bỗng dựng tai, nhảy ra khỏi ổ, bắt đầu chạy quanh cửa.
Minh Dao đột nhiên có cảm giác, vô thức phóng to hình ảnh.
“Cục cưng đang đợi anh về à?”
Máy quay trong nhà có thu âm, tiếng Lâm Chức rõ ràng vang lên từ laptop của Minh Dao.
Lúc Lâm Chức cười, giọng y sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, sau khi uống rượu, âm thanh ấy càng thêm mềm mại, khiến mọi giác quan của người nghe đều có thể nếm được hương vị ngọt ngào đó.
“Ngoan quá, thơm cái nào.”
Lâm Chức ôm Nhu Nhu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu và mặt chú cún.
Mặc dù mới hơn hai tháng, nhưng chó con đã nặng gần 5 kí, Lâm Chức bế một hồi lại bỏ xuống, xoa đầu nó.
Khuôn mặt ửng đỏ dưới ánh đèn như tô son điểm phấn, khóe miệng thấp thoáng ý cười dịu dàng, Minh Dao bỗng tắt giao diện.
Thân mật với cún con xong, Lâm Chức về phòng.
Sau khi tắm rửa, y vừa lau tóc vừa mở phần mềm trên điện thoại.
Góc quay của video rất thấp, bởi vì máy quay được đặt trong vòng cổ của chú cún.
Vải vóc dán chặt lên đường cong cơ bắp trên lưng người đàn ông, Lâm Chức lẩm bẩm “cục cưng ngoan”, không rõ là khen Nhu Nhu hay gì, cái này còn phải đợi giải thích.
Nghe được tiếng Minh Dao càu nhàu, Lâm Chức khẽ cười bấm lên màn hình.
“Sao lại ấu trĩ như vậy, còn đi nói xấu với cún con.”
Đối với con mồi yêu thích, đồng thời là đối tượng nhiệm vụ cần cứu rỗi, độ kiên nhẫn và bao dung của Lâm Chức rất cao. Y nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo khép kín luôn đẩy người khác ra xa của Minh Dao, trong âm thầm lại đi kể xấu với một chú chó, thật là đáng yêu.
Minh Dao đời này chưa từng nghe ai nói mình “đáng yêu” còn đang vừa không yên lòng xem giấy tờ, vừa chú ý tới động tĩnh ở cửa.
Khi có tiếng vặn chốt, mắt anh hơi sáng lên, lại theo thói quen làm mặt lạnh.
“Tôi tới xem anh thế nào.”
Lâm Chức vẫn dùng lời dạo đầu như lần trước, ánh mắt lướt trên mặt Minh Dao.
Minh Dao có bề ngoài rất xuất sắc, dù làm mặt lạnh cũng khiến người ta cảm thấy anh thật tuấn tú. Bởi vì khí chất mạnh mẽ của mình, dù không đi đứng được thì cũng không khiến người ta cho rằng anh là người tầm thường.
Sự mạnh mẽ của Minh Dao là để che giấu yếu đuối, giống như bức tượng chim ứng bằng băng kiên cố, để lại con dấu vĩnh cửu ở lãnh địa của y.
Đương nhiên, cơ thể sạch sẽ không có chút tạp chất nào kia cũng khiến Minh Dao trở nên vô cùng mê người.
Minh Dao biết Lâm Chức tới đây để hoàn thành nhiệm vụ check-in, qua loa tới vậy, hết ôm chó lại đi tắm, xong xuôi rồi mới thong thả tới, cũng không sợ muộn quá người ta ngủ rồi.
Minh Dao nhìn tà liệu trong tay, giọng điệu thản nhiên đều đều: “Ra ngoài.”
Chỉ một tiếng này, không lạnh lùng, cũng không lớn giọng.
“Xem ra trạng thái của Minh tiên sinh khá tốt, vậy hôm nay tôi sẽ không quấy rầy.”
Lâm Chức nghe vậy đi ra ngoài, chụp Minh Dao một tấm rồi tươi cười nhẹ nhàng vẫy tay.
Minh Dao ngẩng phắt lên, cửa đã bị đóng lại, chỉ kịp trông thấy bóng dáng Lâm Chức qua khe cửa dần thu hẹp.
Tất cả trở lại yên tĩnh, thậm chí còn có chút tĩnh mịch.
Ga giường màu đen bị túm thành nếp uốn, giấy tờ tán loạn trên mặt đất, Minh Dao đè đôi chân đau đớn vô cùng, ánh mắt trở nên ảm đạm lạnh lẽo.
Đã sớm biết Lâm Chức là hạng người gì, cũng chính anh là người cấm y không được nói những lời vớ vẩn đó nữa, không được làm những chuyện quá giới hạn, rõ ràng y làm đúng như ý anh, tại sao lại phiền muộn bực bội tới vậy.
Minh Dao cau mày, không nghĩ ra nguyên nhân.
Vẫn nên mau chóng điều chuyển Lâm Chức, rời xa khỏi anh.
Dù sao thì những chuyện Lâm Chức nói cũng không hề xảy ra, y có xe ngồi không cần đi nhờ xe, công ty cũng không ai gây khó dễ cho y, y căn bản không cần thể hiện mình là phu nhân. Đúng, y bây giờ ở trong nhà cũng là Lâm tiên sinh, đã không cần người hầu gọi y là phu nhân nữa.
Chỉ cần cách xa một chút, nhìn không thấy thì mọi chuyện cũng sẽ bình thường lại thôi.
Lâm Chức đi xuống cầu thang, tắt đèn.
Nghĩ đến phản ứng của Minh Dao, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
01 có hơi lo lắng: [Kí chủ, chúng ta cứ vậy đi sao, sao tôi thấy đối tượng có vẻ đang giận?]
[01 của chúng ta đúng là giỏi quan sát sắc mặt, không cần lo đâu, anh ta tức giận chứng tỏ nhiệm vụ đang tiến triển khá tốt.]
Ngay cả 01 cũng có thể nhìn ra Minh Dao đang giận, vậy xem ra cơn giận của anh ta thể hiện thật rõ ràng.
Hệ thống cứu rỗi 01 xoắn xuýt: [Tức giận lại có nghĩa là tiến triển tốt sao?]
[Người là một sinh vật phức tạp, tức giận có đôi khi không chỉ là tức giận, bài xích cũng chưa chắc đã là chán ghét.]
[Trên đời này có rất nhiều người vừa khát vọng lại vừa chối từ, bởi vì được yêu không liên quan tới sức mạnh, ai cũng có thể bị vứt bỏ.]
Lâm Chức cầm chén nhấp một ngụm nước, xa xăm thở than.
01: [Kí chủ cũng vậy sao?]
“Không, tôi không phải.” Lâm Chức cong mắt: “Tôi sinh ra đã được yêu thương tưới tắm.”
Từ khi chào đời, tất cả mọi người đã nói cho y biết sau này y sẽ trở thành người thành công như thế nào.
Một đợt long trời lở đất, tuổi còn nhỏ Lâm Chức đã phải theo người nhà bị trục xuất khỏi vòng tròn lợi ích, tới vùng đất xa xôi. Y giống như cây cỏ cứu mạng duy nhất, gánh vác kì vọng của tất cả, nhìn bọn họ chết đi hoặc trở nên điên cuồng, bị thúc giục phải không ngừng tiến về phía trước, vĩnh viễn không được dừng bước.
Nếu y bị thương, bọn họ sẽ còn đau khổ hơn gấp trăm gấp nghìn lần khi chính họ bị thương.
01 cảm thán: [Chẳng trách kí chủ lại thiện lương như vậy.]
01 cảm thấy nó thật sự gặp may rồi, lần này là thuận lợi trước nay chưa từng có!
Hả? Tại sao nó lại nghĩ là trước nay chưa từng có, phải là lần đầu tiên chứ!
Lâm Chức không chút chột dạ nhận lời khen của hệ thống, tắt đèn nghỉ ngơi.
Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, dường như không có lúc nào ngừng.
Lúc tỉnh giấc, Lâm Chức cảm thấy người uể oải lờ đờ, có thể là hôm qua hóng gió bị cảm rồi. Đánh răng rửa mặt xong cũng không thấy khá hơn, y bèn uống hai viên thuốc rồi về giường nằm, gửi tin nhắn cho Minh Dao.
01 nhắc nhở: [Kí chủ, anh chưa gõ xong.]
[Tại sao phải gõ xong.]
Lâm Chức ráng chống đỡ trả lời nó một câu rồi thiếp đi.
Minh Dao đang xuống hầm xe thì nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
- --- Minh tiên sinh, hôm nay tôi
Không có đoạn sau.
Minh Dao nhắn lại, một phút sau vẫn không thấy câu trả lời của đối phương.
Anh nhìn sang quản gia bên cạnh: “Lâm Chức ra ngoài chưa?”
Quản gia trả lời: “Hôm nay chưa thấy Lâm tiên sinh ra ngoài ạ.”
Minh Dao vốn định bảo quản gia đi xem có chuyện gì, nhưng ngẫm nghĩ rồi quyết định tự đi kiểm tra, để tránh còn phải đợi đáp án.
Lâm Chức gửi tin nhắn cho anh, lỡ xảy ra chuyện thật thì ông nội cũng sẽ lo, mà anh đã quyết định điều Lâm Chức đi nơi khác, giờ đi xem một chút cũng không sao.
Nghĩ kĩ vài lí do, Minh Dao nhấn nút thang máy đi lên tầng 4.