Khác với tầng bốn lát sàn gỗ, sàn trên tầng năm được lát đá cẩm thạch.
Xe lăn thông minh do tập đoàn Minh Gia sản xuất có chức năng khóa bánh, có thể cố định xe lăn ở một vị trí.
Lâm Chức bị đè giữa cửa và Minh Dao, lưng dựa vào cánh cửa lạnh lẽo.
Cơ thể y được Minh Dao bế lên, chân cách một đoạn với đùi anh.
“Minh Dao!”
Kẻ săn mồi tâm tư kín đáo ngẫu nhiên cũng sẽ trở tay không kịp, Lâm Chức đã quen tiến hành hoạt động bí ẩn trong sào huyệt, tối thiểu cũng phải là không gian bịt kín an toàn, chứ không phải là hành lang trống trải.
Dù cho nơi này là tầng năm, sẽ không có người hầu lên quấy rầy.
Nhưng cách âm chỉ bao gồm giữa các phòng, chứ không phải là chiều không gian thẳng đứng lầu trên lầu dưới như này.
Điều này khiến Lâm Chức hơi bất an, nhưng bị ôm chặt trong lồng ngực Minh Dao, y lại có cảm giác an toàn kì lạ vì có thể trốn.
“Đừng lo.”
Minh Dao vén phần tóc mái mềm mại trên trán Lâm Chức, tựa trán với y, nhìn vào mắt thanh niên.
Minh Dao có một đôi mắt phượng rất đẹp, nhưng đôi mắt này đặt trên khuôn mặt anh lại tạo cảm giác sắc bén lạnh lẽo.
Giờ phút này, cặp mắt luôn như hai dòng sông băng kia lại dậy sóng, sự ôn hòa bình tĩnh cũng đầy chiếm đoạt, khiến người ta có cảm giác như đang đặt mình giữa biển cả xanh thẫm, chung quanh lặng gió lặng sóng, nhịp tim lại dồn dập như sắp chìm.
Hô hấp quấn quít, ngăn cách ra một vùng không gian.
Ban đầu Lâm Chức tưởng Minh Dao đang an ủi mình đừng lo bị phát hiện, sau mới biết là không phải.
Giao thoa ma sát di chuyển giữa kẽ hở, thỉnh thoảng đâm tới chỗ mềm.
Lâm Chức ôm cổ Minh Dao, vô thức nhắm mắt lại.
Thỉnh thoảng người trưởng thành cũng sẽ tồn tại cả lý trí lẫn điên cuồng, loại trạng thái này khác với đắm chìm, nó khiến mọi xúc giác trở nên rõ rệt hơn.
Bởi vì có chuẩn mực xã hội, có liêm sỉ đạo đức, nhưng dường như cũng vì thế mà mọi thứ càng chìm trong tĩnh lặng và ăn ý.
Thật ra không cần phải như vậy, Lâm Chức hiểu rõ, chuyện này không nằm trong kế hoạch của y.
Nhưng vậy thì sao, đúng, vậy thì thế nào.
Lâm Chức cắn lên vai Minh Dao, cơ bắp của người đàn ông rắn rỏi nên chỉ để lại được một dấu răng mờ.
“Lâm Chức.” Tiếng Minh Dao khàn khàn: “Có thể hôn em không?”
Minh Dao luôn có một loại nghiêm túc cố chấp, giấu kín dưới sự lạnh nhạt là ngọn lửa rực cháy.
Cuối cùng Lâm Chức vẫn ngủ lại ở phòng Minh Dao. Minh Dao dùng khăn nóng lau chân giúp y, lại nghiêm túc bôi thuốc cho nơi đã bị mài đến sưng đỏ, bao gồm cả chỗ trước đó Lâm Chức đã tự bôi.
Hôm sau Lâm Chức không đi làm, Minh Dao xin nghỉ thay y.
Máy tính bảng của Minh Dao đang ở trên tay Lâm Chức, trong này có mấy bản thảo thiết kế tinh túy độc nhất vô nhị, còn có một vài hình ảnh thành phẩm bao gồm các loại kim cương.
Lâm Chức không mấy hứng thú lật xem, thật ra y cũng không có cảm giác gì với mấy thứ này. So với kim cương, thứ y thích là thái độ Minh Dao khi nghĩ phải dùng loại kim cương tốt nhất và thiết kế đẹp nhất mới xứng với y.
01 hưng phấn líu ríu trong đầu Lâm Chức: [Kí chủ, đối tượng nhiệm vụ đã bắt đầu tham gia huấn luyện khôi phục chức năng, tôi cảm giác chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi! Anh đỉnh quá đi mất! Anh ta đã vì anh mà gỡ bỏ khúc mắc!]
Lâm Chức lắc đầu: [Khúc mắc của Minh Dao vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, vả lại anh ta cũng không hoàn toàn là vì tôi, Minh Dao cũng là vì bản thân mình.]
01 không hiểu: [Chẳng phải giống nhau sao.]
“Sao giống nhau được.”
Lâm Chức đặt thứ trong tay sang bên, nằm xuống giường.
Trên đệm vẫn còn mùi hương của Minh Dao, Lâm Chức khó có thể hình dung chính xác mùi hương này, nhưng y không bài xích, thậm chí còn cảm thấy khá thích.
“Minh Dao chỉ đang đợi một cơ hội.”
Trong mắt Lâm Chức, Minh Dao vẫn luôn tự cứu lấy bản thân, chỉ là loại tự cứu này mịt mờ và tràn ngập mâu thuẫn.
Minh Dao không hề vứt bỏ chân mình vì ghét hay hận thù, thậm chí cũng không cảm thấy nó là vấn đề nhạy cảm. Anh ta chấp nhận sự không trọn vẹn của mình, thậm chí là hòa bình chung sống. Kết hợp với những thông tin y có, Lâm Chức hoài nghi Minh Dao đã coi nó thành một biểu tượng.
Có lẽ chỉ là khúc mắc hồi niên thiếu không thể vượt qua, cuối cùng thành một thói quen.
Y đã xem album ảnh ông Minh cho mượn, trước kia Minh Dao có gia đình hạnh phúc, có ông nội nghiêm khắc, có bà nội và mẹ cưng chiều, được cha quan tâm yêu thương. Hạnh phúc vỡ tan, khó tránh khỏi việc mãi không thể buông bỏ.
Minh Dao giãy giụa giữa “là lỗi của mình” và “không phải lỗi của mình”, dù chọn cái nào thì tâm lý anh ta cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận, thế nên chúng mới cùng tồn tại một cách lạ kì như vậy.
01 đã bắt đầu loạn lên: [Tức là anh ta không phải vì thích anh nên mới quyết định sống tốt hơn à?]
Không thể nào, nếu không thích thì sao hôm qua lại censor như vậy, thậm chí chương trình tính thời gian censor thấy quá 10 phút còn chiếu phim hoạt hình cho nó xem.
[01, là hệ thống cứu rỗi, cậu rõ bản chất của cứu rỗi là gì hơn tôi.]
[Mỗi một người có thể được cứu rỗi, đều là những người có khuynh hướng tự cứu tiềm ẩn.]
Còn bùn nhão thì vĩnh viễn sẽ chỉ là bùn nhão.
01 gật như gà mổ thóc: [Đúng rồi. Kí chủ siêu thật đó, câu đầu tiên trong sổ tay của hệ thống chính là nó.]
Lâm Chức hơi bất ngờ, xem ra người chế tạo của hệ thống này có quan niệm rất phù hợp với y. Trong một thoáng Lâm Chức còn hoài nghi mình có liên quan tới người này, nhưng nghĩ rồi lại thấy không thể nào.
Nếu là y, chắc chắn sẽ không thiết kế một cái hệ thống ngây thơ thế này.
Nhưng để khách sáo thì y vẫn thuận theo 01: [Xem ra người thiết kế cậu có cùng ý tưởng với tôi, hắn là người như thế nào?]
Ở thế giới thuộc chiều không gian nào, có trình độ khoa học kỹ thuật ra sao mà có thể chế tạo được ra hệ thống như vậy?
Tại sao người thiết kế lại làm vậy, chuyện này có lợi gì cho hắn?
01 thành thật đáp: [Tôi không có dữ liệu liên quan đến ngài ấy, tôi chỉ biết đây là sứ mạng của tôi.]
Giọng nó bỗng sục sôi dâng trào: [Đó chính là dùng tình yêu cứu vớt mọi đối tượng nhiệm vụ! Sưởi ấm họ! Để họ có lại hi vọng với cuộc sống!]
Lâm Chức cũng cảm nhận được đầy đủ sứ mạng của 01, có hơi không biết phải nói gì.
[Vậy chẳng phải chúng ta sẽ phải ở lại đây rất lâu sao? Vì muốn để Minh Dao có hi vọng với cuộc sống, chúng ta không thể đi ngay khi anh ta vừa khỏe được. Mà cách thức rời đi của chúng ta là biến mất khỏi kí ức của Minh Dao, hay là chết vậy, chết thì chẳng phải sẽ thành đả kích lần hai sao?]
Thật ra đây là lần thứ hai Lâm Chức hỏi vấn đề này, mà câu trả lời 01 đưa ra cũng nhất trí với lần trước: [Sau khi nhiệm vụ sau khi hoàn thành, kí chủ sẽ biết nha ~]
Với trình độ trí tuệ của 01, nó không thể lừa y thế nên nhiều khả năng là chính 01 cũng không rõ. Một cỗ máy nghiêm ngặt chấp hành theo chương trình, xét bản chất thì đúng là như vậy.
Buổi chiều Lâm Chức tới chỗ ông Minh một chuyến. Hôm nay ông cụ mặc một bộ áo nhà Đường màu đỏ tím, dồi dào tinh thần.
“Chức Chức đấy à, qua đây ngồi, qua đây ngồi.”
Ông cụ cười tít mắt ngoắc y. Vẻ bệnh tật mấy ngày trước đã hoàn toàn tan biến, so với lần đầu Lâm Chức gặp còn hăng hái hơn nhiều.
“Vốn định gọi hai đứa tới ăn cơm, xem ra ông cháu ta có thần giao cách cảm rồi, ông còn chưa kịp gọi cháu đã tới.”
Lâm Chức ngồi xuống cạnh ông: “Ông nội gặp chuyện tốt sao, sao lại vui như vậy?”
Trong lòng y đã có suy đoán, nhưng không nói ra.
“Cháu không biết à?”
Ông cụ không biết mình có nên tiết lộ không, thế là do dự.
Trước kia ông làm giàu từ y dược, đặt nền móng cho tập đoàn ở ngành nghề này.
Sau khi Minh Dao xảy ra chuyện, ông dùng tài nguyên chữa bệnh tốt nhất, kỹ thuật chữa bệnh tân tiến nhất, nhưng đều không thể khiến Minh Dao đứng lên. Không cần bác sĩ nói ông cũng biết, tâm lý của Minh Dao là nguyên nhân, mà nguyên nhân ông cũng biết, chính là thằng con ruột của ông.
Năm bà nhà ông qua đời, con trai ông trở lại, tang thương chán nản, mà loại chán nản kia không phải vì cuộc sống túng quẫn khốn khó, mà là cố tình giày vò bản thân.
Ông tưởng là nó ra ngoài giải sầu vài năm, trở lại sẽ tốt lên, kết quả không ngờ người càng thêm ma chướng. Túc trực linh cữu vài ngày cũng không buồn nói với Minh Dao nửa lời, hờ hững như người xa lạ, trước khi đi nói một câu lại là để kích thích đứa nhỏ, chọc cho ông tức tới nỗi chỉ muốn cầm gậy chống đập cho nó một trận.
“Minh Dao quyết định đi trị liệu ạ?”
Ông cụ vui tươi hớn hở gật đầu: “Đúng rồi. Thằng bé bỗng đả thông tư tưởng, mặc dù ông không rõ bằng cách nào, nhưng đây là chuyện tốt.”
Minh Dao chưa báo với ông, mà là thuộc hạ cũ của ông báo lại, Minh Dao cũng không bảo hắn phải giấu giếm, thế là hắn tới báo tin vui.
Ông cụ cảm thấy chuyện này khéo thật sự liên quan tới số mạng, ít nhất là sau khi kết hôn với Lâm Chức, Minh Dao tốt lên rất nhiều.
Giờ ông chỉ ngóng trông tình cảm của hai đứa có thể tiến triển một chút, có một người biết nóng biết lạnh ở bên, Minh Dao chắc chắn sẽ còn sống tốt hơn.
Đã quá lâu không có ai yêu thương thằng bé, là người thân của nó, chuyện này ông cũng không có cách.
Nếu thế giới này con trai cũng có thể sinh con thì tốt biết mấy, Lâm Chức có thể cho ông một đứa chắt trai chắt gái, vậy chắc ông sẽ ngoác miệng cười cả ngày mất.
Nghĩ lại thì không có khả năng, nhưng nhận nuôi cũng tốt.
Lâm Chức không biết trong đầu ông cụ đang có tư tưởng không chính đáng như vậy, cũng không kể hôm sinh nhật y vào phòng Minh Dao, chỉ phụ họa: “Đúng là chuyện tốt. Có điều với tính tình của anh ấy, chắc phải có kết quả thì mới chịu tới kể với ông.”
“Ừ, cái tính của nó từ bé đã vậy. Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm đi, ông bảo chú Kim nấu thêm đồ. Nhưng vẫn còn sớm, theo ông qua đây.”
Lâm Chức đáp lời, đây cũng là ý đồ của y.
Để độ thân mật không ngừng gia tăng thì nó không chỉ giới hạn ở mối quan hệ của hai người, mà còn là giữa những người thân quen, để mọi thứ đan xen, càng thêm gắn bó.
Một bên khác, nhà họ Minh.
Quản Ý vồ hụt người, có hơi thất vọng. Hắn cứ tưởng hôm nay sẽ gặp được Lâm Chức, nhưng người hầu trong nhà lại nói Lâm Chức có việc ra ngoài rồi.
Không còn cách nào khác, Quản Ý cũng không gửi tin nhắn hỏi thăm, tập trung huấn luyện Nhu Nhu biết đi theo chủ và phòng ngừa bạo lực. Nhu Nhu tuy hoạt bát tràn đầy sức sống, nhưng cũng vô cùng nghe lời.
Trong công ty, người của ban thư kí chết lặng nhìn ông chủ tới công ty siêu trễ, chưa được bao lâu đã đúng giờ tan làm, cảm giác co quắp kiểu không bắt kịp thời đại.
Bọn họ không nhịn được đi hỏi thư kí Cao: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thư kí Cao lắc đầu biểu thị không biết, trong lòng thì nghĩ sếp còn xin nghỉ thay cậu Lâm kìa, sao đám đồng nghiệp này thiếu nhạy bén thế.
Minh Dao về nhà lại không thấy Lâm Chức, nhưng gặp phải huấn luyện chó đang dắt chó nhà mình về.
Quản Ý vẫn cảm thấy người bạn này của Lâm Chức quá khó gần, khiến hắn có hơi ngại. Đang định chào hỏi vài câu rồi ra về, ngoài cửa lại có một chiếc xe lái vào, Lâm Chức đã trở lại.
Quản Ý cười giơ tay chào Lâm Chức, một lần nữa mời y: “Ngày 27 anh có rảnh không, tôi có thể tới đón anh, ở đâu cũng được.”
“Em ấy không rảnh.”
Lâm Chức còn chưa kịp trả lời, một giọng nói đã vang lên.
Minh Dao lạnh nhạt nhìn Quản Ý, mở miệng: “Em ấy phải đi xem nhẫn với tôi.”