[Kí chủ hỏi chuyện này là muốn thông qua tình yêu chinh phục đối tượng nhiệm vụ, từ đó cứu rỗi anh ta sao?]
01 cảm thấy tình yêu là tình cảm đặc thù nhất trong tất cả các loại tình cảm của con người, rất thích hợp với nhiệm vụ cứu rỗi.
Lâm Chức vốn định biểu thị đây chỉ là sở thích cá nhân của mình, dù sao đều là người trưởng thành, qua lại với nhau rất hiếm có tình cảm thuần túy.
Quan hệ giữa người với người phức tạp khôn cùng, muốn đạt tới cái bước tình yêu đó cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng y lại đáp: [Tôi sẽ thử xem sao.]
Còn thử được đến đâu thì phải xem con mồi có vừa miệng hay không.
01 tràn đầy sức sống nói: [Kí chủ cố lên! Con người sẽ luôn hướng tới tình yêu thuần khiết tuyệt diệu!]
Thuần khiết tuyệt diệu? Lâm Chức khẽ cười trong lòng.
01: [Kí chủ cười gì vậy? Tôi nói không đúng sao?]
[Nói rất đúng, chẳng qua tôi thấy cậu rất đáng yêu.]
01 có chút thẹn thùng: [Cảm ơn anh đã khen!]
Lâm Chức đi tới lầu một, Minh Dao cũng đến cửa thang máy.
Biệt thự này tổng cộng có năm tầng, tầng năm là không gian cá nhân của Minh Dao, nguyên chủ ở tầng bốn. Hợp đồng quy định hắn không được đặt chân lên lầu năm, Minh Dao lại luôn di chuyển bằng thang máy, đây cũng là một trong lí do khiến bọn họ rất hiếm khi gặp mặt.
“Tôi dặn vú Chung nấu cơm tối, anh có muốn ăn không?”
Lâm Chức mở miệng bắt chuyện với Minh Dao, dù kí ức của nguyên chủ thể hiện rõ Minh Dao rất khó gần, nhưng chung quy y vẫn cần phải thăm dò, dù sao anh ta cũng là đối tượng nhiệm vụ y nhất định phải tiếp cận.
Lâm Chức vừa nói, vẻ mặt vú Chung tức khắc trở nên kì quái.
Là một người làm lâu năm ở đây, vú Chung chứng kiến rất nhiều chuyện, bao gồm lúc cậu Minh vừa kết hôn, vị phu nhân này đã từng thử ăn cùng với ngài ấy, nhưng sau khi bị thẳng thừng nói bọn họ không cần phải ăn chung thì từ đó không thấy nhắc lại nữa. Tại sao hôm nay lại mở miệng?
“Không cần.”
Minh Dao đẩy xe lăn vào thang máy, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không cho, dứt khoát từ chối.
Hoàn toàn là kết quả trong dự kiến, Lâm Chức cũng không bận tâm cái nhìn vi diệu của người hầu bên cạnh, thản nhiên ngồi xuống dùng bữa.
Cũng may vì xây dựng hình tượng người thượng lưu, nguyên chủ đã học bổ túc một khóa lễ nghi lúc dùng bữa, để y không đến mức phải đóng kịch ở mấy chi tiết bé xíu thế này.
Lúc Lâm Chức dùng cơm, 01 đang bày mưu tính kế cho y.
[Kí chủ, anh muốn tấn công như thế nào? Muốn tạo cơ hội tình cờ gặp sao, tôi có thể định vị vị trí của đối tượng nhiệm vụ 24/7 nha!]
[Kiểu tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng như Minh Dao thì phải gặp mặt nhiều hơn mới được. Tăng độ hiện diện trước mặt anh ta, tẩy trắng ấn tượng về nguyên chủ, để anh ta cảm thấy anh đáng yêu, cảm thấy anh rất quan tâm mình, dần dà rung động với anh!]
[Hay là kí chủ có biết môn nghệ thuật nào không, để anh ta thấy anh ca hát khiêu vũ đánh đàn, cảm nhận được sức quyến rũ của anh?]
Lâm Chức nhai kỹ nuốt chậm, khen ngợi hệ thống trong đầu: [Kinh nghiệm phong phú ghê, 01 chắc hẳn là hệ thống có lượng nhiệm vụ hoàn thành siêu cao nhỉ.]
01 khiêm tốn nói: [Cũng không giỏi vậy đâu, chỉ là tôi cảm thấy như vậy sẽ có tác dụng. Tôi là hệ thống cứu rỗi thế hệ thứ nhất, kí chủ là kí chủ đầu tiên của tôi.]
[Vậy 01 của chúng ta đúng là thiên phú xuất chúng rồi. Mặc dù tôi chưa từng gặp các sản phẩm AI khác, nhưng tôi có thể cảm giác được cậu chính là hệ thống xuất sắc nhất trong số họ.]
01 được khen đến ngượng ngùng, có chút lâng lâng.
Kí chủ của nó đúng là bánh ngọt nhỏ, nói chuyện cũng làm người ta cảm thấy ngọt ngào.
Lâm Chức che giấu suy nghĩ trong mắt, hệ thống đời thứ nhất, vận hành đơn độc, không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ số dễ dụ dễ gạt tăng cao, lần sau có thể chọn thời cơ thích hợp hỏi thêm nhiều thứ khác.
Thuận theo câu chuyện của đối phương, vô tình dùng các loại hình thức ném ra câu hỏi của mình là một phương pháp tương đối dễ để có được câu trả lời chân thực.
Ăn xong, Lâm Chức cũng không ra ngoài mà trở lại phòng ngủ, tìm hiểu kĩ hơn về thế giới này.
Y cần biết rõ rốt cuộc gia tộc họ Minh liên quan tới những ngành nghề và lĩnh vực gì, rồi từ đó vạch kế hoạch xem có thể đạt được lợi ích hay vật phẩm nào giúp ích cho nhiệm vụ của y không.
Tính tình Minh Dao lạnh lùng, có thể nói là người sống đừng nên lại gần. Loại lạnh lẽo này cũng không phải là tính cách như núi băng, chỉ bằng hai cái nhìn, Lâm Chức đã nhận được cảm giác lãnh địa cực mạnh từ người anh ta.
Giữa Minh Dao với người ngoài có một khe vực khổng lồ, muốn vượt qua cái khe đó tiến vào biên giới lãnh địa của anh ta thì một người phải có năng lực khiến anh ta chịu nhìn nhận.
Người sinh ra ở trên đỉnh sẽ luôn vô thức bài xích người ở ngoài thế giới của họ, đây là quy tắc ngầm để họ sinh tồn, Lâm Chức biết quá rõ.
Dù sao Lâm Chức cũng từng có xuất thân như vậy, chỉ là quyết sách sai lầm của người lớn khiến mọi thứ biến đổi. Bọn họ bỏ ra vô số tâm tư, trăm cay nghìn đắng mới về lại được một bước kia, thứ dựa vào không chỉ đơn thuần là cơ hội.
Ngày kế tiếp, Lâm Chức cầm món quà đã tỉ mỉ chuẩn bị, lên xe ra ngoài.
01 nghe thấy điểm đến, có chút tò mò hỏi: [Chúng ta không đi tình cờ gặp đối tượng nhiệm vụ sao?]
[Tạm thời không cần, lúc này càng tới gần anh ta sẽ càng cảm thấy tôi có mưu đồ với anh ta, từ đó càng thêm nảy sinh tâm lý phiền chán.]
[Dịu dàng được thể hiện khi có người chứng kiến thì mới có giá trị.]
Lời này có lẽ hơi máu lạnh, 01 cảm thấy là lạ, nhưng cũng thấy rất hợp lí, tiếp tục cổ vũ cho Lâm Chức.
Lâm Chức không cảm thấy Minh Dao thiếu thốn quan tâm. Hư tình giả ý anh ta đương nhiên đã nhìn chán rồi, cộng thêm ấn tượng mà nguyên chủ để lại, muốn dễ dàng thay đổi là chuyện không thể nào, đã thế thì chi bằng quán triệt đến cùng.
Đối với loại người như bọn họ, người thuần túy ôm mục đích tiền tài tiếp cận họ, mới là kẻ đơn thuần nhất.
Nếu Minh Dao cảm thấy y yêu tiền, vậy chi bằng để anh ta biết rốt cuộc y mê tiền đến mức nào. Trên thế giới này không ai không thích những thứ tiền tài có thể mang lại, bản thân Minh Dao cũng không phải ngoại lệ.
Tứ hợp viện cổ kính tĩnh lặng nằm giữa thành thị ồn ào náo động, tử đằng leo trên tường, trong ao đá có hai chú cá bơi lội, không khí thảnh thơi.
Lâm Chức bước vào cửa, con vẹt được treo dưới mái hiên lanh lảnh kêu lên, nói vài câu tốt lành.
Ông cụ đang đùa chim quay lại, thấy khách tới thì hơi bất ngờ.
Dù sao kết hôn được nửa năm, cậu cháu dâu này gần như chưa từng ghé thăm, ngoài lần ông tới tìm hai đứa ra thì từ đó họ chưa từng gặp.
Ông cũng nghe được chuyện Lâm Chức bí mật giao dịch với cháu trai mình, nhưng không quá đào sâu, dù sao thì Minh Dao cũng chịu kết hôn. So với đứa chắt chai không biết có hay không, mạng cháu trai vẫn quan trọng hơn.
Thế nên ông cũng coi như là khách sáo với cậu cháu dâu này, híp mắt cười: “Hôm nay sao lại thảnh thơi đến thăm ông vậy?”
Ông Minh năm nay đã bảy mươi, trông hiền từ vui tính, nhưng Lâm Chức cũng không thật sự coi ông như ông lão hiền lành nhà hàng xóm, loại người như này đều là già thành tinh.
“Đến thăm ông nội ạ. Cháu mới mua được món đồ cổ này, còn trẻ nên không có mắt nhìn lắm, trước đó lại từng nghe Minh Dao nhắc ông nội rất hiểu biết và thưởng thức những món này nên mới tới đây quấy rầy, muốn mời ông nội xem giúp cháu.”
Lâm Chức đương nhiên sẽ không giải thích tại sao trước đó không đến, mấy chuyện này bọn họ đều tự hiểu trong lòng, không cần thiết phải dối trá quá nhiều, đơn giản nói rõ ý đồ lần này là đủ.
Bình thường thì có thể ông cụ sẽ nhã nhặn từ chối, nếu thảnh thơi thì chưa biết chừng sẽ xem thử, nhưng vì y đã nhắc tới Minh Dao, tỉ lệ ông cụ đồng ý gần như là 100%.
Lâm Chức có hơi ngượng ngùng nở nụ cười, giống như thật sự cảm thấy xấu hổ. Dù ông cụ biết bản tính của cậu cháu dâu này có hơi ham hư vinh thì cũng không nghi ngờ liệu y có phải đang diễn không, còn nghe được Minh Dao nói mình lợi hại, trên mặt vô thức hiện nét cười đắc ý.
Ông cụ vươn tay, ra hiệu cho Lâm Chức theo mình vào trong đình ngồi, vừa đi vừa nói: “Vậy mang cho ông xem thử, mấy thứ này nước quá sâu, người ngoài nghề rất dễ bị lừa.”
Lâm Chức lấy món đồ đặt trong hộp quà lên bàn đá, để ông cụ giám định.
“Chất lượng... Có vẻ như là đồ thật... Để ông xem lại. Chú Kim, chú vào phòng tôi lấy đồ ra đây.”
Ông cụ đã chuẩn bị tinh thần thứ này là đồ giả, nhưng quan sát vài lần thì có vẻ như là thật, bèn nói quản gia bên cạnh đi một chuyến.
Lâm Chức nghe ông nói, vờ như người ngoài nghề hết sức cẩn thận nghe ngóng nội tình. Ông cụ thấy dáng vẻ ham học của y, cũng giảng thêm vài câu.
Thứ này đương nhiên là thật, hôm qua Lâm Chức đã phải chạy đi tìm một lúc lâu mới tìm được một thứ không tệ lắm. Y cố tình đi tới mấy địa điểm thấp kém không phải để đãi vàng, mà chính là tìm món đồ thật như thứ này, làm cớ để bắt chuyện với ông cụ.
Thứ tốt nhất dù có bị mai một thì giá cả cũng không rẻ, nếu mang những thứ đó đến thì cũng hơi quá, với tính cách của ông cụ thì chắc chắn sẽ nghĩ sâu hơn.
Đợi ông lão giám định xong, Lâm Chức cũng không ở thêm, đưa thứ gì đó cho chú Kim đang tiễn mình ở cổng.
“Nó nhét cho chú cái gì vậy?”
Ông cụ tinh mắt, không cần chú Kim báo cáo đã thấy.
“Công thức nấu dược thiện nuôi dưỡng dạ dày bồi bổ lá lách ạ, trông có vẻ khá tốt, tôi sẽ mang xuống để đầu bếp nấu thử cho cụ.”
Chú Kim rất hiểu biết về Đông Y, liều lượng đơn thuốc và nguyên liệu đều phù hợp, không tính là phối bừa, chú cũng chưa từng thấy công thức này, xem như có tâm.
“Sao tự dưng lại muốn lấy lòng tôi nhỉ?”
Ông cụ thổi nguội trà nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Con cháu cũng nên hiếu kính.”
Chú Kim lại không nghĩ nhiều, dù sao thì Lâm Chức gả cho Minh Dao, có là vì mệnh căn thì gả cũng đã gả, nhà họ Minh lại không đối xử tệ với y, hao chút tâm tư là điều nên làm.
Lâm Chức lên xe, không trở lại biệt thự mà tới địa điểm tiếp theo.
Danh sách người quen của nguyên chủ cũng không hẳn toàn người vô dụng, có vài người có thể kết bạn, phát triển mạng lưới quan hệ.
Đơn thuốc kia không phải y vừa mua, mà là một thứ y căn cứ vào kí ức của mình viết ra. Kiểu người như ông Minh trước đây y quen biết không ít nhờ công việc kinh doanh, vì để đối phương đồng ý hợp tác, Lâm Chức đã phí rất nhiều tâm tư. Đơn thuốc đó là thứ y vất vả bỏ ra mười mấy vạn mua lại từ tay của truyền nhân một phái nào đó, bởi vì quá trình khá là trắc trở nên Lâm Chức đã cẩn thận ghi lại nội dung bên trong, quả nhiên thứ này đã có đất dụng võ.
Ngày hôm sau, Lâm Chức lại tới chỗ ông cụ.
Cũng không làm gì khác, chỉ ngồi chơi nghe hát đùa chim với ông, ngày thứ ba thì cùng ông đi câu cá.
Ông cụ cũng thấy được sự ân cần này, nhưng bởi vì cháu dâu tiến lùi vừa phải, dáng vẻ cũng hiền lành ngoan ngoãn làm người ta quý mến, thế nên ông cụ cũng vui vẻ để Lâm Chức đi theo. Tóm lại y không mở miệng nhờ vả thì ông cụ cũng không có vấn đề gì, dù sao thì ngồi chơi cùng Lâm Chức vẫn rất thư thái.
Liên tục như vậy 1-2 tuần, mỗi ngày ngồi chơi với ông lão xong Lâm Chức sẽ đi phát triển các mối quan hệ của mình, sắp xếp hành trình rất vẹn toàn. Y không nóng không vội, 01 lại ngồi không yên.
[Kí chủ, chúng ta đã sắp nửa tháng không gặp đối tượng nhiệm vụ rồi.]
Từ hôm đó gặp ở biệt thự đến giờ, bọn họ cứ thế không gặp nhau lấy một lần. Thấy nhiệm vụ cứu rỗi không thể tiến hành, 01 có chút nóng nảy.
Lâm Chức: [Nhiệm vụ của chúng ta có thời hạn không?]
01 im lặng một lát rồi nói: [Không, nhưng kéo dài càng lâu, đối tượng có thể sẽ vì bi quan chán đời mà tử vong. Anh ta rất khổ sở, chúng ta phải mau chóng giải cứu!]
Lâm Chức an ủi nó: [Đã có tiến triển rồi, cậu ngoan ngoãn nhìn là được.]
01 không hiểu lắm, nhưng kí chủ giống như có ma lực khiến nó buông xuống lo lắng trong lòng, đợi tiến triển mà kí chủ nói.
Lâm Chức cố gắng ngừng hai ngày không đến thăm ông cụ, ngày thứ ba mới bưng trà bánh tới cửa.
Ông cụ như lơ đãng nói ra: “Ông còn tưởng cháu chán theo ông rồi chứ, thanh niên luôn thích ra ngoài chạy nhảy mà, cứ ngồi ở nhà với lão già này thì làm được chuyện gì.”
“Bạn cháu hẹn đi tới nơi khác xem triển lãm tranh, cháu quên không báo cho ông nội.” Lâm Chức xin tha thứ, nhẹ nhàng cười bóc bánh, đặt vào chiếc mâm sơn đỏ, lại châm trà cho ông cụ: “Ngồi chơi với ông nội mà sao lại chán được.”
“Người nhà cháu mất sớm, ở cạnh ông nội khiến cháu có một cảm giác bình yên, còn học được rất nhiều tri thức.”
Lâm Chức vô thức vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên cổ tay, hơi ngẩn người.
Lời này nửa thật nửa giả, có một phần là diễn. Ba mẹ của nguyên chủ qua đời khi hắn học đại học, còn người thân của y thì ra đi sớm hơn. Nhưng nói chuyện phiếm với ông lão khôn khéo cả đời như vậy, có đôi khi đúng là sẽ đạt được lợi ích không hề nhỏ.
Cái này lại khiến lòng ông cụ hơi gợn sóng, trải qua nửa tháng, ông cảm thấy cậu cháu dâu này cũng rất tốt. Ông đã cho người điều tra, cháu dâu không phạm tội, không nợ tiền, không có gì cần ông phải ra tay, lâu như vậy cũng không thấy mở miệng nhờ vả hay xin gì, có lẽ thật sự chỉ là đến chơi với ông.
Như vậy khiến ông cụ cũng rất cảm khái. Ông đã bảy mươi, cũng là người nhân duyên nhạt nhòa. Bạn già mấy năm trước đã đi xa, con dâu mất sớm, con trai mất tích, cháu trai tiếp quản sự nghiệp của ông cả ngày bận rộn, cộng thêm đôi chân... Có khi hai ông cháu ngồi nói chuyện với nhau sẽ còn khiến cả hai thêm buồn.
Lâm Chức đến thăm cũng khiến xung quanh ông có thêm hơi người, mấy ông bạn dạo này gặp ông cũng nói trạng thái của ông rất tốt.
Nhưng ngoài miệng ông cụ sẽ không nói vậy, cười mắng: “Chỉ biết nịnh ông thôi.”
Vẹt trong lồng bắt chước: “Nịnh ông, nịnh ông.”
Giọng điệu gần như là giống y hệt, khiến người trong sân bật cười, khung cảnh hòa thuận vui vẻ.
Ở chỗ ông cụ đến tối Lâm Chức mới rời đi, tới địa điểm liên hoan.
Y cũng không nói dối, đúng là y bị hẹn đi nơi khác xem triển lãm tranh, giờ cũng là đi tới cuộc hẹn với đám người đó, vì trong nhóm có một người hữu dụng mà y cần phải tiếp xúc.
Người này gọi là Hồ Đồng, một cậu ấm đam mê nghệ thuật. Anh trai gã là ông chủ công ty bất động sản Khải Minh, mà Khải Minh lại có quan hệ làm ăn tương đối mật thiết với nhà họ Minh.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải tới gần đối tượng hơn, nhưng tình cờ gặp cũng phải có cách thức, để tiến vào nơi Minh Dao xuất hiện thì cần phải có tư cách để tiến vào, cũng cần lí do.
Đám chơi nghệ thuật này đều có chút phẩm cách. Hồ Đồng là một thanh niên văn nghệ mặt tròn, Lâm Chức nói về nghệ thuật với gã, làm quen chưa được một tuần, Hồ Đồng đã coi y là bạn bè có cùng đam mê.
Một đoàn người tới quán bar nhạc nhẹ, ở trong đó uống chút rượu rồi trò chuyện, mười hai giờ hơn Lâm Chức mới thoát được để về nhà.
Từ hầm đỗ xe dưới lòng đất đi thang máy đến tầng bốn, Lâm Chức nhìn thấy hầu gái đứng trước cửa phòng mình.
“Phu nhân, tiên sinh nói ngài về thì mời xuống phòng khách nhỏ ở tầng ba chờ tiên sinh ạ.”
“Biết rồi. Chuẩn bị cho tôi một cốc sữa bò giải rượu.” Lâm Chức dặn dò, sau đó đi tới cầu thang.
Phòng khách nhỏ ở tầng ba được kiến trúc sư thiết kế để chủ nhà có thể tiếp đãi những người bạn tương đối gần gũi. Vách ngăn khắc hoa chạm rỗng để tia sáng có thể dễ dàng xuyên vào qua ô cửa sát đất, đèn nhỏ tạo bầu không khí, dây leo gỗ thô mang phong cách thanh nhàn, còn những ngọn đèn nhỏ dạng ngôi sao rủ xuống.
Nhưng nguyên chủ vào ở nửa năm cũng không thấy Minh Dao tiếp đãi bất cứ người bạn thân nào, hắn cảm thấy Minh Dao không có bạn là chuyện quá bình thường.
Lâm Chức không biết rõ nên không bình luận, nhưng trên thế giới, không một tình cảm nào có thể bị cưỡng ép, luôn phải đến từ hai phía, tình bạn cũng vậy.
Có người hầu quét dọn mỗi ngày nên dù không đón khách, phòng khách nhỏ vẫn sạch sẽ tinh tươm. Lâm Chức ngồi trên ghế mây, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tiếng động nho nhỏ truyền đến từ phía sau, Lâm Chức nghiêng người. Người đàn ông ngồi trên xe lăn có đường nét khuôn mặt rõ rệt, mũi cao thẳng, hốc mắt hơi lõm xuống, lộ vẻ lạnh lùng nham hiểm hung ác không nên lại gần. Dù có đang ngồi xe lăn thì cũng không khiến khí thế của anh ta giảm xuống, thậm chí còn tăng thêm mấy phần khiến người ta phải bụm miệng giữ im lặng.
Gương mặt Lâm Chức bởi vì chếnh choáng mà ửng lên màu đỏ xinh đẹp, ánh sáng trong mắt càng trở nên mềm mại.
Y thích đồ ăn sạch sẽ, tiếc là không dễ vào miệng.
Minh Dao thấy y có vẻ như say, bèn hỏi: “Giờ cậu có đủ tỉnh táo để nói chuyện không, tôi hi vọng cậu sẽ không quên những gì tôi sắp nói vào ngày mai.”
Lâm Chức miễn cưỡng nói: “Anh nói đi.”
“Tôi không cần biết cậu có ý đồ gì, tránh xa ông tôi ra.”
Minh Dao vốn cho rằng Lâm Chức hiến mấy ngày ân cần là đủ, không ngờ y lại kiên trì như vậy. Anh ta vốn định cảnh cáo Lâm Chức từ mấy hôm trước, lại nghe tin y không đi, Minh Dao tưởng Lâm Chức đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại tái diễn.
Chú Kim nói y ở chỗ ông nội rất ngoan, Minh Dao lại chỉ nhớ bộ dạng tham lam của y khi tới đòi anh tiền cùng với dáng vẻ tức hổn hển vì thất bại, không cho rằng y là hạng người tốt lành.
“Mục đích của tôi rõ ràng đến vậy sao, anh cũng biết tôi không đủ tiền tiêu, nếu anh không chịu cho thêm, vậy tôi chỉ có thể xem liệu kẽ tay ông nội có bằng lòng để lọt ra chút gì cho tôi không.”
Người có tiền án lại muốn giải thích với người đang hoài nghi rằng mình có ý tốt, e là sẽ càng thêm bị nghi ngờ động cơ, Lâm Chức cũng không muốn tốn nước bọt. Y phơi bày tính toán như vậy sẽ khiến Minh Dao yên tâm hơn.
“Lại nói, tôi như thế cũng là dùng sức lao động đổi lấy thành quả mà. Dù sao thì ông nội sống một mình, anh lại không thể thường xuyên tới thăm ông, nên tôi tới cho ông đỡ buồn, tận hiếu giúp anh. Anh cũng nên thưởng cho tôi gì đó chứ nhỉ?”
Lâm Chức chống hai tay lên má. Hôm nay y mặc bộ trang phục khá thoải mái, theo động tác của y, ống tay áo hơi trượt xuống, để lộ chuỗi vòng kết từ hạt gỗ đàn hương.
Y không định diễn vẻ ngoan hiền trước mặt Minh Dao, nhưng ai nói đây không phải là một kiểu ngụy trang khác.
Ánh mắt Minh Dao rơi trên chuỗi hạt trên tay Lâm Chức, ấn đường nhíu lại.
Cái này là ông nội cho, Minh Dao tin chắc là vậy.
Nghĩ đến việc chú Kim nói với anh dạo gần đây ông cụ vui vẻ hơn nhiều, Minh Dao suy tư.
Cửa phòng khách truyền đến tiếng gõ, hầu gái nhỏ giọng nói: “Phu nhân, sữa của ngài ạ.”
Lâm Chức đặt tay xuống, sửa sang lại ống tay áo, miệng nói: “Mang vào đi.”
Một cốc sữa ấm áp được đặt lên bàn, hầu gái cực nhanh lui ra ngoài.
“Mỗi tháng tôi sẽ cho cậu thêm 10 vạn, cậu hãy định kì tới thăm ông nội, đừng có mấy suy nghĩ dư thừa. Ông nội tin vào mệnh căn, tôi thì không.”
Giọng điệu Minh Dao không nặng nề, nhưng đôi mắt cực lạnh.
Nguyên chủ sẽ bị dáng vẻ này của Minh Dao dọa sợ, Lâm Chức lại không, không chỉ không sợ, y còn muốn được một tấc lại tiến một thước.
“Mới có 10 vạn à, thêm 10 vạn nữa đi, có được không chồng ơi.”
Tay Lâm Chức dán lấy ly thủy tinh, chất giọng dịu dàng nũng nịu.
Gò má trắng nõn ửng lên sắc hồng, cặp mắt mềm mại vô tội vì cơn say, đèn ngôi sao phản chiếu trong mắt y, đẹp tới nỗi khiến người ta ngẩn ngơ.
01 cũng ngẩn ngơ, hận không thể gật đầu hộ Minh Dao, được chứ được chứ!
Minh Dao hiển nhiên cũng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo: “Đừng có kì kèo.”
01 sợ ảnh hưởng tới kí chủ phát huy nên không dám nói gì, chỉ có thể ngầm tức giận trong lòng, đồ đàn ông tâm địa sắt đá!
Lâm Chức nhấp một ngụm sữa, nuốt xong còn liếm đi vệt trắng trên môi, để lại ánh nước mỏng manh.
Y có vẻ tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, chốt đơn.”
Minh Dao điều khiển xe lăn quay đi, không nhìn thấy ý cười trong mắt y.
Trước khi bắt được con mồi, nhện vẫn cần thời gian để dệt lưới mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau ai sẽ điên cuồng hối hận, chỉ muốn nghe thêm mấy tiếng chồng ơi nhỉ, tôi không nói tất cả đều biết