“Thật ra các cậu có thể tự hỏi Tống Gia Trúc, cậu ấy là một người rất tốt, các cậu hỏi đi, cậu ấy sẽ trả lời.”
Lâm Chức không định hỏi thăm giúp các cô, không chỉ vì phải duy trì hình tượng của nguyên chủ, cũng là vì y không muốn có quan hệ quá rõ ràng với Tống Gia Trúc ở trường.
Y muốn mọi người tự động cảm thấy quan hệ của họ rất tốt, chứ không phải y chủ động thể hiện, như vậy thì y luôn là người nắm quyền chủ đạo.
Đây còn là một kiểu khuếch đại cảm xúc, có thể làm tăng cảm giác tương phản.
Chuyện xưa không muốn ai biết diễn ra trong góc tối, bí mật âm u khó có thể chấp nhận lại bị người nắm giữ, bên ngoài lại không hề giao thoa, vậy mới thú vị.
Hà Vũ Tình kích động nói: “Vậy tụi mình thử đi, cậu đi cùng không?”
“Các cậu đi đi, tớ phải đi vệ sinh.”
Lâm Chức cúi đầu nhìn đường băng làm từ nhựa, có chút áy náy từ chối.
Ba cô gái phất tay với y, nhìn nhau, sau đó đi tìm Tống Gia Trúc.
Khi bên tai vang lên tiếng bước chân, Tống Gia Trúc vô thức cho rằng Lâm Chức lại tới tìm mình.
Cậu ngẩng lên, lại phát hiện là ba nữ sinh, dẫn đầu là cán sự môn tiếng Anh - Hà Vũ Tình.
“Ừm... Ờ... Bọn tớ có bài này không biết làm, có thể hỏi cậu được không. Tại thầy Toán không có ở đây, nếu cậu cũng không biết thì để tan học tụi tớ đi hỏi thầy cũng được.”
Hà Vũ Tình nhìn vào mắt Tống Gia Trúc, không khỏi lắp bắp, mãi mới giải thích được ý đồ.
Tống Gia Trúc gật đầu, viết xuống hai chữ “đề bài” trong quyển vở nháp.
Hà Vũ Tình lấy từ trong túi ra một tờ giấy, trên giấy là đề toán Vương Lăng hỏi cô.
Lúc Hà Vũ Tình đưa đề bài, Vương Lăng còn bổ sung: “Cái này là bài tập học thêm bên ngoài của tớ, chắc hơi đi trước chương trình một chút.”
Nên dù thiên tài có không biết cũng rất bình thường!
Tống Gia Trúc cầm tờ giấy kia, suy tư một hồi, bắt đầu giải trên giấy nháp.
Đến khi cậu viết xong, đám Hà Vũ Tình mới biết không phải là người ta đang nháp thử, mà là viết luôn trình tự giải cho họ.
Tống Gia Trúc viết xong xé trang giấy đó xuống, bao gồm cả tờ giấy mà Hà Vũ Tình đưa, trả lại cho cô nàng.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, bọn tớ có thể xem bài cậu đang làm không?”
Hà Vũ Tình run rẩy hỏi, cô rất muốn biết thiên tài đang làm bài tập gì.
Tống Gia Trúc giơ ra cho các cô nhìn, ba cô gái luôn miệng nói cảm ơn rồi chạy mất.
Hà Vũ Tình: “Khủng bố, quá khủng bố!”
Vương Lăng: “Sốc tận óc, sốc tận óc* rồi!”
*Gốc là 精神污染, tinh thần ô nhiễm, gg thì nó ra khá nhiều nghĩa, nhưng nhìn chung là để chỉ việc một người bị nhiễm các tư tưởng độc hại. Tui đoán là cô nhỏ Vương Lăng này đang sốc với đống bài tập của Tống Gia Trúc.
Kiều Ngọc Khê không nói gì, nhưng cũng gật lia lịa.
Lâm Chức đứng ở cầu thang, quan sát toàn bộ quá trình. Y ngồi trong góc khuất, lẳng lặng làm tròn vai một người vô hình.
Nắng chiều khiến người ta lim dim, y ngồi tựa vào cây cột, gục đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Chức ngồi trong bóng râm, ánh nắng chao nghiêng khiến nửa gò má của y nhiễm lên chút ấm áp.
Có người đi qua ở dưới, đúng lúc thấy cảnh này.
“Lưu Cao, mua được đồ ăn vặt rồi này, mau qua đây!”
Có nam sinh đứng trên bãi cỏ chụm tay trước miệng làm loa gào lên, Lưu Cao đứng ở dưới cầu thang giật mình, chạy ra sân tập.
Lúc chạy xuống, cậu ta vẫn không nhịn được, ngoảnh lại nhìn lên. Thiếu niên luôn rất mờ nhạt vẫn ngồi đó nghỉ ngơi, tựa như ánh sáng chợt lóe trên mặt nước.
Khi tiếng còi tập hợp của giáo viên thể dục vang lên, Lâm Chức lại nhận được kẹo từ Hà Vũ Tình.
Cô gái tóc ngắn mặt tròn này có vẻ yêu bánh kẹo sâu đậm, mỗi lần đều cho Lâm Chức một loại kẹo khác nhau.
Tống Gia Trúc liếc nhìn hành vi của Lâm Chức, thấy y nắm tay thu về, cũng thấy bộ quần áo của mình trên người y.
Điều này khiến cậu vô thức nhắm mắt lại, dường như trở lại đêm qua, khi mà Lâm Chức đặt tay lên mắt cậu, xúc cảm dần trượt xuống đó.
Chuông báo hết giờ vang lên, tiết thể dục cũng kết thúc, học sinh lần lượt trở lại lớp, trở lại biển tri thức rộng lớn.
Thời điểm tan học luôn là khi lớp học huyên náo nhất. Tống Gia Trúc đi vệ sinh, rửa tay xong vào lớp bằng cửa sau, nghe được tiếng cười đùa của đám Hà Vũ Tình.
Cậu không cố ý nghe người khác nói chuyện, chỉ là thính giác của cậu tương đối tốt.
“Học thần đỉnh thật đấy, mấy phút đã viết xong cách giải. Lưu Cao, chị tốt bụng cho chú đáp án miễn phí nè.”
“Cảm ơn chị Hà ạ. Nhưng sao bà tự dưng hỏi cậu ấy vậy?”
“Ban đầu bọn tôi nhờ Lâm Chức hỏi cơ, bọn họ thân nhau mà đúng không, nhưng Lâm Chức bảo bọn tôi có thể tự hỏi.”
Lưu Cao hơi ngạc nhiên: “Bọn họ chơi thân á, tôi thấy có giống vậy đâu.”
Cậu ta là con trai, đương nhiên biết con trai chơi thân với nhau sẽ như thế nào.
Trong tiết thể dục vừa rồi, lúc hoạt động tự do, Lâm Chức không đi chung với Tống Gia Trúc, đường ai nấy đi, không có bất cứ giao lưu nào.
“Cũng đúng nhỉ.” Hà Vũ Tình gãi mặt: “Lâm Chức bảo họ chỉ là bạn ngồi cùng bàn thôi. Mà kệ đi, không liên quan tới tụi mình.”
Tống Gia Trúc bình tĩnh về chỗ ngồi, thiếu niên tóc đen đang uống nước, cậu lấy sách giáo khoa tiết tiếp theo và vở ghi ra khỏi ngăn bàn.
Họ không có bất cứ giao lưu nào, dường như quan hệ chỉ là bạn ngồi cùng bàn xa lạ.
Quan hệ của Tống Gia Trúc với tất cả bạn cùng bàn đều như vậy, dù cho bạn học có nhiệt tình tới mấy, đối mặt với sự từ chối khéo của cậu cũng sẽ dần từ bỏ ý muốn kết bạn, chỉ duy trì quan hệ bạn cùng lớp.
Nhưng Lâm Chức khác với những người kia, y đáng ghét hơn bọn họ nhiều.
Tống Gia Trúc nhìn sách giáo khoa, trong đầu lại toàn là hình ảnh chân váy xếp màu mơ phơi nắng trên ban công.
Nó quấn lấy phần eo thon của thiếu niên, mép váy lay động theo động tác của y, tươi đẹp mà diễm lệ, thanh thuần lại sa đọa.
Đôi chân ma sát, Lâm Chức ngồi trên người cậu, bàn tay vì không thể tập trung nên chỉ che hờ, y tựa vào người cậu giải phóng bản thân.
Tống Gia Trúc không muốn nhớ kĩ những thứ này, nhưng càng ép bản thân phải quên, cậu lại càng trở lại đêm ấy, trở lại khoảnh khắc mình mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng kia, và những âm thanh mềm mại dồn dập bên tai.
Bên dưới làn váy, bên trên chân cậu, nóng ướt. Mùa thu này khắc sâu ấn tượng với cậu hơn bất cứ mùa thu nào khác.
Không ai biết bên dưới vẻ hướng nội trầm lắng của Lâm Chức là những âm u dối trá như vậy, đây là bí mật chỉ có cậu biết, chẳng bao lâu nữa cậu cũng sẽ thoát khỏi bí mật này, không còn quan hệ với Lâm Chức.
Cậu sẽ có bạn cùng bàn mới, cuộc sống sẽ lại yên bình như trước.
Hết giờ tự học buổi tối, Tống Gia Trúc trở về nhà.
Trừ ngày đầu tiên ra, Lâm Chức không còn chờ cậu sau khi tan học để đi chung, Lâm Chức đã biết nhà cậu, cho nên kiểu gì cũng sẽ đạp xe tới trước cửa nhà chờ sẵn.
Tống Gia Trúc đi tới lối vào ở tầng một, không nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc.
Cậu lên tầng ba, cũng không thấy Lâm Chức ôm tay chờ mình ở cửa.
Tống Gia Trúc vào nhà, để cặp lên ghế sô pha trong phòng khách, thấy chiếc chăn lông đã bao trùm cơ thể trần trụi của Lâm Chức theo nghĩa đen, lên kế hoạch cuối tuần này giặt hết vải bọc ghế, còn chăn lông thì có thể giặt hôm nay luôn.
10 rưỡi, vẫn không thấy Lâm Chức tới.
Chăn lông đang được vắt trong máy giặt, Tống Gia Trúc nhìn ba món đồ trên giá phơi, hơi cau mày lấy chúng xuống, đặt lên ghế sô pha.
Vật phẩm tràn ngập dấu vết tuổi dậy thì của thiếu nữ, đúng hơn là thiếu nam, không thuộc về lĩnh vực của cậu, khiến cậu chỉ nhìn thôi đã thấy khó chịu.
Ghế sô pha của Tống Gia Trúc không có gối ôm, cậu giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn gấp chúng lại, bỏ vào túi, sau đó đặt vào trong góc nhà, đảm bảo bản thân không nhìn thấy.
Bỗng chốc cõi lòng thoải mái hơn nhiều, Tống Gia Trúc vào phòng ngủ, thấy tin nhắn của Lâm Chức.
[Lâm Chức]: Tối nay không qua.
Xem ra mai mới bảo Lâm Chức cầm về được.
Tống Gia Trúc không hỏi vì sao, cũng không trả lời tin nhắn.
Đêm nay thật bình yên. Không cần nghe Lâm Chức nói chuyện, Tống Gia Trúc vốn định đi ngủ sớm, lại phát hiện đồng hồ sinh học của mình đã bị Lâm Chức ảnh hưởng trong tuần vừa rồi, thế là dứt khoát đọc sách tới 12 giờ.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cậu nhìn thấy tất đen đã rách trong thùng rác, vội rút mấy tờ giấy ném vào che đi, rồi buộc túi lại bỏ ngoài cửa.
Ở bên kia, Lâm Chức đang ngồi nhà học ngôn ngữ tay qua video.
Mặc dù đôi khi nhìn Tống Gia Trúc vì không thể mở miệng cãi cọ với y mà âm thầm tức giận cũng rất thú vị, nhưng y vẫn cần tiến hành trò chuyện với cậu, để Tống Gia Trúc biết họ có thể giao lưu.
Ngày hôm sau, thứ Ba, Lâm Chức lại không đến.
Lâm Chức gửi cho cậu tin nhắn giống hệt hôm qua, Tống Gia Trúc vẫn không trả lời.
Cậu nhìn túi quần áo bị mình đặt trong góc, thầm nghĩ có phải Lâm Chức định kết thúc luôn việc học kèm của họ không.
Kết thúc sớm cũng tốt, dù cậu đã đặt bộ quần áo đó vào góc mình không nhìn thấy, nhưng trong lòng biết chúng vẫn luôn ở đây, còn ở trong phòng mình, chưa được chủ nhân lấy đi.
Lâm Chức gửi tin nhắn xong cất điện thoại đi. Bây giờ mới 10 giờ tối, thành phố này về đêm vẫn náo nhiệt như cũ.
Y xuất phát từ nhà, tới tiệm hoa gần nhất theo định vị.
Đèn trong tiệm sáng trưng, trong ngoài bày đủ các loại hoa cỏ xinh đẹp.
Lâm Chức nhìn quanh tìm kiếm, chợt nghe thấy một giọng nói ngập ngừng vang lên.
“Lâm Chức?”
Lâm Chức ngẩng lên, phát hiện là bạn cùng lớp - Lưu Cao, cán sự môn Đại Số, một thiếu niên đeo kính mang lại cảm giác rất chín chắn.
Bọn họ không chơi thân, Lâm Chức chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
“Đây là tiệm hoa của chị tớ, thỉnh thoảng tớ sẽ tới phụ. Cậu muốn mua hoa gì, cho dịp gì thế, tớ có thể giúp cậu chọn.”
Lâm Chức đáp: “Sen đá* thích hợp cho mùa này.”
*Gốc là 多肉, thực vật mọng nước, nhưng gg toàn ra hình sen đá mà đọc miêu tả có vẻ cũng giống.
Sen đá là một loài thực vật thường gặp khá dễ trồng, thường người ta sẽ tự tay nuôi trồng, nhưng cũng có người tới tiệm hoa chọn mua cây đã thành hình.
“Vậy mấy cây này đều được, nhưng tớ đề cử cậu nuôi sen đá nhung viền đỏ*.”
*Gốc là 养锦晃星, echeveria pulvinate/gấm lắc tinh, nhưng gg thì có người gọi là sen đá nhung viền đỏ nên tui chém tí.
Lưu Cao chỉ vào bồn cây nhỏ trồng sen đá nhung viền đỏ, phần rìa lá xanh lại có màu đỏ nhạt, rất đẹp.
“Nó dễ chăm lắm, người lần đầu trồng sen đá cũng chăm được, mà còn sống được vài năm.”
Còn một câu Lưu Cao không nói, đó là cậu ta cảm thấy sen đá nhung viền đỏ rất hợp với Lâm Chức.
Loài cây chỉ một cái nhìn tưởng như không có gì đặc biệt, sẽ chìm giữa thảm thực vật xanh, nhưng chỉ cần chú ý một chút thì sẽ phát hiện phần ngọn lá màu đỏ rực rỡ, khiến người ta khó lòng làm lơ.
Lâm Chức gật đầu, hỏi giá cả.
Lưu Cao báo giá, còn dặn Lâm Chức những việc cần chú ý.
“Hay là cậu lưu số tớ đi, cây có vấn đề thì có thể hỏi tớ. Đằng nào tụi mình cũng học chung lớp, lần sau cậu tới mua tớ giảm giá cho.”
“Cảm ơn.”
Lâm Chức kết bạn với cậu ta trên mạng xã hội rồi chào tạm biệt.
Thứ Tư.
Dù cho Lâm Chức ngồi ngay cạnh, cậu cũng không hỏi có phải y định ngừng luôn chuyện học bổ túc không.
Cậu sợ là với tính cách của Lâm Chức, nếu y định từ bỏ, nghe vậy sẽ đổi ý rồi cố tình tiếp tục.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Tống Gia Trúc vẫn không nhìn thấy xe của Lâm Chức ở dưới tòa nhà, cũng không thấy Lâm Chức trước cửa nhà.
Có lẽ hôm nay y cũng không tới.
Tống Gia Trúc rất kiên nhẫn, vì để không bị Lâm Chức quấn lấy, để vượt qua lời hẹn 1 tháng này, cậu có thể đợi thi giữa kì xong sẽ trả quần áo cho Lâm Chức, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa họ.
Mấy phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
Tống Gia Trúc mở cửa, nhìn thấy Lâm Chức.
Trong tay y ôm một chậu sen đá, tay còn lại đẩy cậu ra, đi vào trong nhà.
“Nhìn cái gì, đâu phải lâu lắm mới gặp đâu?” Lâm Chức nhìn đồng hồ: “Mới 10 phút thôi mà.”
Đúng là dáng vẻ quen thuộc lâu rồi mới được thấy, khác hẳn với lúc trong trường.
Tống Gia Trúc lặng lẽ nhìn Lâm Chức, giao hẹn khiến cậu buồn bực lại tiếp tục, nhưng cậu phát hiện hình như mình cũng không mấy thất vọng.
Đại khái là cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản trôi đi như vậy, Tống Gia Trúc thầm nhủ trong lòng, không hề nhận ra khi nhìn thấy Lâm Chức, một cảm giác bình yên chợt thoảng qua.
“Đây là quà cho cậu, cảm ơn cậu lần trước đã tới đón tôi.”
Lâm Chức đặt chậu sen đá kia lên mặt bàn. Buổi chiều y mang cái này từ nhà tới, gửi ở bên ngoài trường, vừa rồi mới đi lấy.
Y cố ý không tới hai ngày vừa rồi là để đánh vỡ quán tính trong tư duy của Tống Gia Trúc, để cậu phải đoán xem liệu y có tới không.
Tống Gia Trúc cũng cần không gian và thời gian để có thể nghiền ngẫm những chuyện đã xảy ra.
Tống Gia Trúc muốn lắc đầu từ chối, lại nghe thấy Lâm Chức bảo: “Không cho cậu vứt, vứt một chậu tôi mua lại cho cậu hai chậu, cậu vứt hai tôi mua bốn, không mở cửa thì tôi cứ chất đống trước cửa đấy.”
Thiếu niên mắt cười cong cong nhìn cậu, dùng khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đó nói những lời uy hiếp.
Ánh mắt Tống Gia Trúc rơi trên chậu sen đá khá đẹp kia, phần viền lá xanh lại có màu đỏ nhạt. Nếu không có sự tô điểm ấy, nó chỉ là một chậu cây tầm thường không mấy thu hút sự chú ý, là loại có thể thấy được ở khắp nơi. Nhưng, chính vệt đỏ tươi sáng ấy lại khiến nó vô cùng nổi bật.
Đặc điểm bên ngoài của chậu sen đá này thật phù hợp với người tặng nó.
Tống Gia Trúc nhìn bộ dạng Lâm Chức lúc này, trong đầu vô thức hiện lên ý nghĩ đó.
“Tôi sẽ gửi những điều cần chú ý và cách chăm cho cậu, nhớ chăm sóc nó tốt vào nhé.”
Lâm Chức nhấn mạnh chữ “chăm sóc” một cách vi diệu, ngồi xuống ghế sô pha của Tống Gia Trúc.
Sao lại có người ngang ngược vô lý như vậy, tặng quà cảm ơn lại bắt cậu phải chăm sóc tử tế.
Tống Gia Trúc không thể mở miệng, âm thầm thở dài, bắt đầu buổi học hôm nay.
Cậu ngồi đối diện Lâm Chức, vẫn duy trì một khoảng cách với y, từ ngày đầu tiên đã vậy.
Kết thúc buổi học, cậu đưa túi quần áo cho Lâm Chức cầm về.
Sinh hoạt trong trường bình yên quy luật, Lâm Chức lại khôi phục quy trình mỗi ngày tới nhà Tống Gia Trúc học bổ túc, thỉnh thoảng sẽ xem tâm trạng mà bỏ một hai ngày.
Cuộc sống của y trong trường cũng có sự thay đổi, tuy vẫn có vẻ vô hình như trước, nhưng đám Hà Vũ Tình thường xuyên tới bắt chuyện với y sau giờ học, thỉnh thoảng còn hẹn y ra ngoài ăn.
Lâm Chức chia sẻ bánh kẹo mà cha mẹ nguyên chủ gửi từ nước ngoài về cho Hà Vũ Tình và các bạn của cô, xúc tiến tình hữu nghị giữa họ.
Giữa tháng 10, trăng còn khuyết.
Lâm Chức ra ngoài lúc chiều muộn nhìn thấy vầng trăng trên trời, một quầng sáng hồng ngoại bao lấy mặt trăng, tạo nên cảm giác tĩnh mịch đẹp tựa ảo mộng.
Rất nhiều học sinh và phụ huynh cũng thấy, nhao nhao ngẩng đầu thưởng thức, cũng không ít người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh kỉ niệm.
Lâm Chức không đi trước, đợi Tống Gia Trúc rồi vừa dắt xe đạp vừa đi cạnh cậu, bảo cậu ngẩng lên nhìn trăng.
Người bình thường sẽ cảm thán hiện tượng của tự nhiên thật mỹ lệ, Tống Gia Trúc thì nhìn một lúc, lại viết bốn chữ ra giấy.
Trong ánh sáng mờ tối, Lâm Chức phân biệt được thứ cậu viết.
- -- Sắp nổi gió rồi.
Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa, hiện tượng quang học khí quyển này là một báo hiệu, do băng trong không khí chiết xạ mà thành, đúng là chẳng mấy chốc sẽ nổi gió.
Lâm Chức biết, nhưng vẫn chẹp miệng: “Nhóc câm, cậu đúng là chẳng biết lãng mạn gì hết.”
Tống Gia Trúc không trả lời, cậu không cần lãng mạn.
Ban đêm quả nhiên nổi gió lớn, thổi cửa sổ rung lên.
Tống Gia Trúc tưởng là Lâm Chức sẽ ngủ lại, nhưng Lâm Chức lại không.
Cậu ra khỏi phòng, đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên theo tiếng bước chân cậu.
Tống Gia Trúc đứng trên ban công, nhìn bóng người đạp xe lắc lư trong gió.
Một lát sau, cậu đóng cửa ban công, nhìn chậu sen đá trong phòng khách một hồi, sau đó vào phòng ngủ.
Buổi tối đúng là gió rất lớn, khiến đường về nhà của Lâm Chức hơi gian nan.
Bị gió lạnh thổi hồi lâu, Lâm Chức về nhà lại không uống nước nóng tắm nước nóng ngay, mà ngồi đợi một lúc.
Đêm gió rét về nhà như vậy, hôm sau bị ốm cũng là bình thường nhỉ?
Lâm Chức nắm chắc tiết tấu, không để cùng một chuyện xảy ra liên tục, nhưng cũng không định thả câu mà không thu dây.
Có điều nằm ngoài dự đoán của y, cơ thể này thể lực yếu xìu, nhưng bị gió lạnh thổi cả buổi, sáng hôm sau vẫn không bị ốm, hắt hơi mấy cái rồi thôi, ngay cả nghẹt mũi cũng không có.
Lâm Chức không có ý định tự ngược, nếu kế hoạch này không thuận lợi thì tính tiếp kế hoạch khác, tóm lại trước khi thi đại học Tống Gia Trúc sẽ không chạy.
Nhưng y lại phát hiện hôm nay Tống Gia Trúc có vẻ lạ. Tuy cậu vẫn trông như mọi ngày, nhưng sức quan sát của Lâm Chức luôn rất xuất sắc, từ gò má hơi ửng hồng và động tác có vẻ chậm chạp hơn mọi ngày, y đoán cậu ốm rồi.
Lâm Chức không hỏi, đến trưa tan học, nhìn Tống Gia Trúc ra khỏi lớp.
Hôm nay là Chủ Nhật, như thường lệ buổi chiều nghỉ.
Mùa thu ngắn ngủi ở thành phố này bỗng giáng lâm, hôm qua còn hơi nóng bức, theo trận gió lớn đêm qua, hôm nay nhiệt độ không khí đã hạ thấp.
Sáng nay trời hơi âm u, hơi lạnh khiến khá nhiều học sinh phải mặc áo khoác mùa đông, bên trong vẫn là áo đồng phục mùa hạ cộc tay.
Đại khái chừng 1 2 giờ chiều, trời vẫn sáng, mưa lại đột nhiên rơi.
Sau đó nổi gió, người đi đường vội vàng tránh mưa.
Lâm Chức đóng cửa sổ trong nhà, hỏi 01 vị trí của Tống Gia Trúc.
01: [Cậu ấy ở trong nhà, tọa độ không thay đổi.]
Lâm Chức khẳng định Tống Gia Trúc ốm rồi, bởi vì mỗi chiều Chủ Nhật, cậu ta đều sẽ tới tiệm sách. Đây là một bước cố định trong sinh hoạt của Tống Gia Trúc, rất hiếm khi thay đổi, trừ khi có chuyện.
Lâm Chức che dù ra cửa, trời mưa nên gọi xe cũng khó, y chọn đi xe buýt.
Đến nhà Tống Gia Trúc, Lâm Chức gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.
Có thể là vì tiếng gõ hòa lẫn với tiếng mưa nên hơi khó nghe.
Lâm Chức gọi điện cho Tống Gia Trúc, không nghe máy.
01: [Kí chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?]
01 đã nghĩ đến việc bạo lực phá cửa, nhưng Lâm Chức đã gọi cho số điện thoại trên quảng cáo.
“Trời mưa không tới được?”
“Tôi trả thêm tiền.”
Bên kia bảo 'tới ngay', Lâm Chức cúp máy.
Gió lùa qua khe cửa sổ, hình thành tiếng rít dị dạng.
Tống Gia Trúc trốn trong chăn, cảm nhận từng trận rét run, mặt lại nóng vô cùng, cổ họng khô rát như lữ khách lạc trong sa mạc đã lâu, thật sự hi vọng có thể bổ sung nước.
Cậu cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng, khiến cậu không thể làm gì.
Ý thức như bồng bềnh ở phần nước cạn nơi biển xa, không thể dung hợp với cơ thể, cơ thể bệnh tật nặng nề khiến cả suy nghĩ của cậu cũng vô cùng rã rời.
Lúc này hình như có ai nâng đầu cậu lên, mớm nước cho cậu.
Cảm giác ấm áp vào miệng, khiến Tống Gia Trúc tỉnh táo hơn chút. Cậu ráng sức mở mắt ra, dòng suy nghĩ chìm trong trì độn.
“Há miệng.”
Tống Gia Trúc vô thức làm theo, bị nhét một viên thuốc đắng ngắt, lại uống thêm ngụm nước.
Người mớm nước cho cậu đã đi tới trước cửa sổ, kéo rèm lại.
Trong ánh sáng trắng xám, bóng y dường như trở nên mềm mại.
Khi Tống Gia Trúc tỉnh lại lần nữa, căn phòng tối nhờ nhờ.
Cậu lờ mờ nhớ chuyện trước đó, xỏ dép ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách có người đang vừa xem video vừa ăn, thấy cậu tỉnh thì chào hỏi.
Tống Gia Trúc làm động tác tay, hỏi Lâm Chức làm thế nào vào được.
Hỏi xong cậu giơ tay ấn huyệt thái dương, cảm thấy mình đúng là bệnh ngu người rồi, định tìm giấy bút nói chuyện với Lâm Chức.
Lâm Chức lại mở miệng: “Tôi tìm thợ khóa, cậu nhớ đổi khóa nhé, trời mưa tôi phải trả thêm tiền thợ mới tới, nhớ trả lại tiền cho tôi đấy.”
Suy nghĩ của Tống Gia Trúc loay hoay giữa “cảm ơn” và “tại sao cậu lại tới đây” và “tại sao phá khóa nhà tôi còn bắt tôi trả tiền, cậu chưa đủ điên hả”, mãi một lúc sau mới nhận ra trọng điểm.
- -- Cậu hiểu được ngôn ngữ tay?
Lâm Chức: “Một chút, cậu không nói được cũng tốt, nhưng lần nào cũng phải đợi cậu viết, phiền chết.”
Tống Gia Trúc im lặng, cuối cùng vẫn cảm ơn Lâm Chức, bảo y lần sau không cần tới.
“Đoạn sau không hiểu, quanh đây không có hàng cháo, tôi nấu một ít cho cậu, tự vào bếp múc đi.”
Lâm Chức hiểu có chọn lọc, dù sao Tống Gia Trúc cũng không biết y có thật sự hiểu hay không.
Lần này Tống Gia Trúc đứng im mãi, nhìn Lâm Chức, không giao lưu nữa, vào phòng tắm rửa ráy rồi mới vào bếp.
Bên trong nồi cơm điện sáng đèn là cháo đặc, vẻ mặt Tống Gia Trúc có phần phức tạp.
Cậu rủ mắt, chầm chậm múc cho mình một chén.
Loại chuyện này cậu đã không nhớ rõ bao lâu rồi mới lại xuất hiện trong đời, mà còn xuất hiện theo cách cậu chưa từng ngờ tới, người làm chuyện này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự doán của cậu.
Thật ra chén cháo này chẳng có gì đặc biệt, cũng không có hàm lượng kĩ thuật, chỉ là một bát cháo hoa bình thường. Nhưng Tống Gia Trúc chỉ cần nghĩ cháo này là Lâm Chức nấu cho mình là lại có một cảm giác rất lạ, lạ đến mức cậu phải nhìn chén cháo một lúc lâu.
Không muốn ăn lắm, nhưng cũng không phải là không muốn ăn.
_____________________
Dạo này ốm đau liên miên, tui đang bị cúm mùa, thời tiết chán quá. Mọi người nhớ giữ sức khỏe nhé~