Bùi Đạc có một khuôn mặt trái ngược với tính cách thật. Đường nét hững hờ như dòng suối trong, như ngọn gió mát, đi cùng với nhã nhặn quý phải, làm người ta cảm thấy hắn là người dịu dàng.
Nhưng lời hắn thốt ra là mệnh lệnh khắc vào xương vào tủy, hoàn toàn tương phản với ngoại hình.
Lạnh lẽo, ôn hòa, đồng thời lại kiêu ngạo, cố chấp. Ngón tay lạnh băng bóp phần gốc đuôi, cơn đau nhói lại khiến dòng máu nóng phun trào.
Lâm Chức cúi đầu khẽ đáp, sắp không khống chế được ý cười.
Y không dám nhìn vào mắt Bùi Đạc, sợ cảm xúc của mình bị lộ. Nếu không phải y cố gắng nhịn xuống thì chắc đã giao hết cho hắn rồi.
Cơn cực khoái về mặt tinh thần khiến đầu ngón tay y run lên.
Lâm Chức thật sự rất thích cảm giác này, cảm giác khi bản thân được rót đầy tình cảm, được đòi hỏi, được ỷ lại, mọi thứ khiến y như yêu tinh thỏa mãn sau bữa ăn.
"Đừng lo, ta sẽ giúp ngươi, đảm bảo ngươi sẽ không cần phải chịu khổ vì yêu tính."
Hắn vuốt mái tóc mềm của thiếu niên, đây là thói quen khi Lâm Chức ở trong dạng cáo.
Ý nghĩ của Bùi Đạc rất đơn giản, nếu đây là cảm xúc hình thành bởi bản năng động vật, vậy giải quyết xong là sẽ yên.
Thế nên hắn cũng không làm quá nhiều chuyện dư thừa, cẩn thận dùng linh lực tẩy rửa khối ngọc một lần, sau đó mò xuống dưới đuôi cáo.
8 tuổi Bùi Đạc đã vào cung, hắn chứng kiến quá nhiều việc nhơ nhuốc trong hậu cung, thế nên luôn phản cảm với chuyện nam nữ. Lại thêm bản thân nặng nề tâm sự, thù nhà chưa trả, về sau còn bị ác quỷ đoạt xác, cơ thể luôn lạnh lẽo như người chết, nên hắn lại càng lạnh nhạt thờ ơ. Thái giám giả nhưng lại không khác gì thái giám thật, chưa từng chung chăn gối với ai.
Hắn không ngại, cũng tự coi bản thân là thái giám. Hắn có quá nhiều việc cần phải suy nghĩ, bớt chuyện nào hay chuyện đó. Huống hồ làm vậy còn giúp hắn tránh được việc bị người ta cài cắm người để lấy lòng dưới đủ loại danh nghĩa, tránh được những mỹ nhân rắn rết.
Hắn không có kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa là không biết.
Để giải quyết triệt để vấn đề, tất nhiên phải đẩy ra hai đồi tuyết, đầu ngón tay lõm vào giữa thung lũng, cảm giác còn mềm nhẵn hơn cả loại lụa gấm thượng hạng nhất trong cung.
Tất cả xúc cảm khiến Bùi Đạc khựng lại, hắn phát hiện hóa ra mình cũng không bài xích tiếp xúc với người khác như vậy.
Có lẽ là vì nuôi lâu, hắn cũng biết tính con hồ yêu này.
Dạng người và dạng cáo tất nhiên sẽ mang lại cảm giác khác biệt, so với bộ lông mềm mượt, da thịt nõn nà là một xúc cảm hoàn toàn khác.
Cũng không tệ lắm, Bùi Đạc đánh giá trong đầu, tiếc là dạng cáo sờ vẫn thích hơn.
Sau đó hắn phát hiện mọi chuyện cũng không thuận lợi như mình tưởng.
Hồ ly chỉ ăn một phần tư con cá đã no, có làm sao cũng không đẩy vào thêm được nữa.
Đuôi cáo nôn nóng vung vẩy, đánh lên cổ tay Bùi Đạc.
"Yếu ớt vậy sao?"
Bùi Đạc nhìn phần ngọc không có chỗ đỡ chầm chậm trượt ra, bóp chóp đuôi yêu hồ.
Ngón tay hắn chạm vào thứ nóng ẩm, khum khum lại nắm nhẹ, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thể đây chỉ là công việc.
Hắn đang đợi Lâm Chức nói đoạn sau, nghe xem mình làm sai chỗ nào.
Hồ yêu ngồi thẳng dậy, dịch người một chút để tay Bùi Đạc rơi vào khoảng không, khiến đôi mắt nâu nhạt thoảng qua sự bất mãn.
Nhưng hắn còn chưa kịp phân tích tâm trạng mình, đã đờ đẫn trước hành vi của Lâm Chức.
Hồ yêu mắt tím ướt nhẹp, do dự đặt tay lên tay hắn, dán vào hắn, cánh môi nhẹ nhàng cọ trên má hắn.
"Phải bắt đầu như vậy mới đúng. Cái này là chuyện bất cứ yêu hồ nào sinh ra đều biết, không thể sai được."
Bùi Đạc nhìn bộ dạng rõ là sợ mình nhưng vẫn nhất quyết muốn giữ mặt mũi cho hồ tộc của Lâm Chức, sự kinh ngạc dần bị hòa tan bởi ý cười.
Dường như trên má còn lưu lại chút mềm mại ấy, cơ thể đang dán vào hắn cũng ấm áp, thậm chí là hơi nóng, trong đêm thu lạnh lẽo này là vừa vặn.
Bùi Đạc nghĩ xem nên dùng ngôn từ như thế nào để nói cho hồ ly nhỏ biết, người và yêu khác biệt. Yêu cần mê hoặc con người, và bản năng thu hút lẫn nhau giữa đồng loại khiến chúng luôn muốn gần gũi da thịt. Nhưng ái tình của nhân gian không cần tới âu yếm mặn nồng.
Và hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ xử lý phiền phức cho y, để tránh y vì xao động quá bị kẻ khác vấy bẩn, thế nên hắn không muốn quá thân mật với Lâm Chức.
Có lẽ sự trầm tư của hắn khiến hồ ly hiểu nhầm thành thừa nhận, yêu hồ đã bị bản năng chi phối to gan hẳn, không kéo tay hắn nữa, mà khoác hẳn lên vai, lại gần hắn.
Trên người Lâm Chức có mùi thơm rất nồng, nhưng không hề sặc, tựa như một giấc mơ ngọt mềm khiến người ta muốn sa vào.
Mái tóc dài màu tím sẫm gần như là đen, đôi mắt long lanh ánh nước, bờ môi đỏ thắm căng mọng.
Dưới ánh nến mông lung, bóng người và yêu quấn quýt.
Bùi Đạc nhìn Lâm Chức tới gần mình, không hoảng, cũng không có ý định đẩy y ra.
Giây phút ấy đầu óc hắn trống rỗng tới độ chính Bùi Đạc cũng không hiểu tại sao, cảm giác đôi môi được nhẹ nhàng mơn man, chưa kịp cảm nhận thì hơi ấm ấy đã biến mất.
Ngỗng bay qua trời, thoáng cái đã biệt tích.
Bùi Đạc cau mày, không hiểu sao hắn lại bất mãn.
"Tóm lại là như vậy đó."
Hồ ly nhỏ ngồi quỳ trên giường, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trấn Yêu Sư trước mặt.
Tất nhiên Bùi Đạc sẽ không làm động tác mà y nói, hắn cúi xuống, bóp mặt Lâm Chức.
"Giữa ta và ngươi không cần phải làm thế." Giọng hắn trầm khàn, đôi mắt đen kịt nhìn hồ ly bị mình bóp má, cong môi cười.
Lâm Chức nơm nớp gật đầu, trong lòng lại cười thầm.
Làn sương đen đang bao trùm Bùi Đạc đã biến mất, nhưng hắn không hề hay biết.
Bùi Đạc à Bùi Đạc, lắm mưu nhiều kế thì cũng sẽ có lúc lộ sơ hở thôi.
Nhớ kĩ lời anh nói hôm nay đấy, đừng có quên.
Bùi Đạc không hôn Lâm Chức, nhưng cũng không cứng nhắc như trước.
Ai bảo hồ ly nhỏ quá đỏng đảnh, mà hắn thì luôn nuông chiều y.
Lòng bàn tay bọc lấy lục lạc, nét mặt vẫn lạnh nhạt.
Đêm thu trăng rọi trên ngô đồng, phủ cho nó một lớp sương trắng.
Trong điện Ngọc Huyễn vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ cũng không có tiếng côn trùng kêu.
Lòng đất bên dưới hoàng cung chính là nhà giam của Trấn Yêu Tư, chắc chẳng ai ngờ rằng vị Chủ Tư khiến bất cứ yêu quái nào cũng phải xanh mặt, lại đang ở trên đầu chúng, vỗ về cơn động dục của một con yêu quái.
Cổ tay Bùi Đạc chuyển động, cá ngọc đẫm nước.
Đuôi cáo bông xù đong đưa theo tần suất, có phần lông ướt bết lại, trong đêm lại khó mà thấy được.
Hồ ly khe khẽ thở dốc, Bùi Đạc vẫn vững như Thái Sơn.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, trái ngược với động tác hiện tại.
Lâm Chức cố nhịn không dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Bùi Đạc để tránh bị lộ, nhưng mà thế này thật quá hấp dẫn, kẻ lòng dạ càng sâu thì mất khống chế lại càng thú vị.
Khúc nhạc đêm thu cũng có lúc kết thúc, Lâm Chức cảm giác được Bùi Đạc thoáng dừng tay.
Nhưng ngay giây sau hắn đột nhiên tăng tốc.
Lâm Chức giương mắt nhìn Bùi Đạc. Sắc mặt hắn trắng bệch, đến mức đôi mắt nâu nhạt lại trở nên đậm hơn.
Y biết chứng đau đầu của Bùi Đạc lại phát tác, nhưng cũng không kịp nói gì, chỉ nhả ra được âm tiết mơ hồ không rõ.
Đuôi cáo rủ xuống, khúc nhạc kết thúc.
Ánh trăng rọi vào cung điện, bàng bạc chảy dài.
Trán Bùi Đạc nổi gân xanh, cơn đau kịch liệt khiến hắn chỉ miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo. Hắn chưa bao giờ hận căn bệnh của mình như bây giờ, sớm không tới muộn không tới, nhất định phải tới vào lúc này.
Lâm Chức mặc kệ dư âm của cơn cực khoái, lập tức cho hắn một thuật an thần, vươn tay đỡ Bùi Đạc.
Bệnh này đúng là không chọn giờ, Lâm Chức nhìn Bùi Đạc cũng đang lẳng lặng nhìn mình, thật ra rất muốn an ủi hắn.
Không sao đâu, không chỉ có một mình anh mất mặt, hai mảnh vỡ nhân cách trước cũng mất mặt rồi, chỉ là anh mất mặt nhiều hơn thôi.
"Đại nhân, sức khỏe của ngài quan trọng hơn."
Lâm Chức nói vậy, sau đó nhường vị trí cho Bùi Đạc, để hắn lên giường nằm.
Tuy là biểu cảm của Bùi đại nhân cho thấy thay vì nằm xuống, hắn muốn giết y diệt khẩu sau đó tự sát hơn.
Bùi Đạc cũng không cố cậy mạnh, vì hắn không biết cứ tiếp tục thì nhóc con này sẽ còn nói những lời săn sóc cỡ nào khiến hắn càng thêm khó xử nữa.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hắn từng trải biết bao sóng gió, chuyện này có là gì.
Bùi Đạc nỗ lực làm tâm tình lắng lại, bàn tay đặt bên người bấu chặt khiến phần đệm xuất hiện dấu tay.
Lâm Chức lại cho hắn thêm thuật an thần, không định phân tích tâm trạng hiện tại lẫn bệnh tình của Bùi Đạc.
Tiếng hít thở có phần hỗn loạn khiến Bùi Đạc mở mắt ra, đối diện với mắt Lâm Chức.
Trong mắt Lâm Chức còn sót lại ái tình, mịt mờ hơi nước, ánh mắt y nhìn hắn giống như là nhìn tình nhân.
Cá nhỏ trượt ra được y cầm trong tay, kề lên má nâng niu, cười rất ngọt ngào.
Bùi Đạc mở to mắt, quên cả cơn đau.
"Đại nhân có thể cho tôi thứ này không?"
Y giống như tìm ra biện pháp giảm thiểu ưu phiền, vui vẻ xin chỉ thị từ chủ nhân.
"Cấm đưa thứ đó cho người khác xem, cũng cấm ngươi làm hành động như vậy trước mặt người khác."
Bùi Đạc lập tức bổ sung hai lệnh cấm, lo lắng hồ ly nhỏ vô tri mang thứ đó cho người lạ xem, khiến người kia hiểu lầm ấy là lời mời, mà có khi yêu quái cũng sẽ hiểu lầm.
Bùi Đạc hận không thể phân chút đầu óc của mình cho Lâm Chức, để tránh y tự dâng mình tới tận cửa nhà người ta. Nhưng yêu tính của hồ ly vốn là vậy, e là Lâm Chức sẽ không từ chối.
Sự uất nghẹn bỗng dâng lên trong tâm hồn cùng với cơn giận bản thân, đốt cho trái tim Bùi Đạc đau đớn.
"Tôi biết rồi."
Lâm Chức đáp ngay, dáng vẻ vô tư hời hợt đó khiến Bùi Đạc chỉ muốn túm gáy y lại răn dạy một phen.
Có thuật an thần của Lâm Chức, cơn đau đầu rút về phạm vi hắn có thể chịu đựng. Hắn nhìn Lâm Chức, muốn bảo y biến về dạng cáo, lại thấy hồ ly nhỏ ôm đồ chơi tự nghịch.
Mái tóc dài màu tím thẫm đung đưa theo động tác, tấm lưng cong như vầng trăng mới nhú.
"Đại nhân vuốt tạm tóc tôi đi, nếu ngài thích thì sờ tai cũng được."
Hồ ly nhỏ hơi bò về phía trước, tiện cho Bùi Đạc chạm vào mái tóc dài của mình.
Đôi mắt Bùi Đạc tăm tối nhìn thứ yêu quái chỉ biết hưởng lạc không biết tiết chế là gì, nhớ tới ngày đầu tiên gia nhập Trấn Yêu Tư, sư phụ đã nói với hắn.
Bản tính của yêu là tham lam thèm khát, buông thả với dục vọng, không có đạo đức không có lương tri của con người, thế nên chúng làm vô số điều ác, giết người ăn thịt người.
Sự tồn tại của Trấn Yêu Tư chính là để trừ tà trừ yêu.
Lâm Chức không phải yêu quái gian ác, lại khó nén được yêu tính của mình.
"Sao đại nhân lại nhìn tôi như vậy, tôi đâu có cho người khác xem, tôi chỉ cho đại nhân xem thôi mà."
Đôi mắt màu tím ướt át và vô tội, dường như y không hiểu sao mình đã ngoan ngoãn vâng lời rồi mà con người nắm giữ tính mạng mình còn không vui.
Ngón tay Bùi Đạc quấn lấy lọn tóc tím, ngỡ ngàng nhận thấy sự biến hóa của cơ thể.
"Ngươi thi triển mị thuật với ta?"
Bùi Đạc nâng cằm Lâm Chức, nheo mắt nhìn y.
Lần này Lâm Chức ngạc nhiên thật, vội lắc đầu.
Sau đó ấm ức nói: "Sao tôi dám thi triển mị thuật với đại nhân chứ. Mà với công lực của đại nhân, e là mị thuật của tôi cũng không có tác dụng."