Phi Hổ Thương

Chương 2: Le lói thông tin









Lưu Huyền Đức sau khi theo hướng dẫn của Từ Thứ mời được Khổng Minh Gia Cát Lượng làm quân sư, hai trận đầu đánh quân Tào tơi tả. Trận đầu tiên, tại gò Bác Vọng, Khổng Minh đã bày trận hoả thiêu mười vạn quân Tào do Hạ Hầu Đôn làm đô đốc, Vu Cấm, Lý Điển, Hạ Hầu Lan, Hàn Hạo làm phó tướng.



Trận thứ hai tại thành Tân Dã, Tào Nhân, Tào Hồng đem mười vạn quân làm tiền đội, có Cuồng Sư Hứa Chử dẫn ba nghìn quân thiết giáp làm tiên phong tiến đánh Lưu Bị, nhưng trận này lại bị Khổng Minh dùng kế đánh tan tác. Tháo vô cùng căm tức, lập tức sai ba quân khởi động đông như kiến kéo đến Tân Dã, chia đại quân làm tám đường rầm rộ kéo đến Phàn Thành quyết dẹp tan Lưu Bị. Khổng Minh biết sức mình khó địch đại quân Tào, khuyên Bị bỏ Phàn Thành mà sang Giang Lăng tránh thế sóng cồn của địch, Huyền Đức nghe theo, dẫn hơn mười vạn dân và hơn ba nghìn quân mã từ từ kéo sang Giang Lăng, giao Triệu Vân bảo vệ gia quyến, Trương Phi đi chặn hậu, còn Quan Vân Trường thì sang Giang Hạ cầu viện binh.



Khi đi đến huyện Đương Dương, núi Cảnh Sơn, quân Lưu Bị bị quân Tào Tháo, do đại tướng Văn Sính dẫn đầu chặn đánh, may nhờ Trương Phi ra sức cự địch nên đánh lui được Văn Sính, nhưng thủ hạ chỉ còn vẻn vẹn hơn trăm kỵ binh đi theo, trăm họ, gia quyến và các tướng cạnh không biết lạc nơi nào, và lúc này chính là lúc Tử Long và bốn người thân cận đang dốc sức tung hoành xông pha tìm kiếm gia quyến Huyền Đức.



Lại nói từ lúc canh tư, Triệu Vân cự nhau với giặc đi lại xông xáo, đánh đến sáng thì tìm không thấy Huyền Đức, cũng để lạc mất cả gia quyến, vì vậy năm chủ tớ quyết định xông vào đám loạn quân mà tìm.




Quay đầu sang nói với Tô Uyển Vân, Triệu Tử Long dịu dàng nói:



- Chủ ta đem Cam, My hai phu nhân cùng A Đẩu uỷ thác cho ta, nay lại lạc mất cả, ta còn mặt mũi nào trông thấy chủ nữa. Chi bằng ta liều chết đánh giặc, cứu cho được hai phu nhân và A Đẩu.



Uyển Vân gật đầu:



- Vâng, lúc này là lúc báo ân chủ tướng, chúng ta cứ phải xông pha thôi. Chà, khá thương cho đám lương dân và những đứa trẻ vô tội cũng phải khổ lây vì chiến trận, mấy hôm nay không có được một phút giây yên ổn.



Triệu Vân thở dài:



- Ta đường đường là kẻ trượng phu, sức dài vai rộng, vùng vẫy trong đất trời mà lại không che chở được cho vợ con chủ tướng, nghĩ lại thực đau xót...



Tô Uyển Vân vội đỡ lời chồng:



- Phu quân không nên tự trách mình như thế, việc này xét kỹ ra hoàn toàn là tại bọn Tào Tháo bạo tàn, muốn triệt phá Lưu sứ quân mà thôi. Chiến tranh thực tàn khốc.



Lê Trung chen vào:



- Dù sao vẫn phải tìm kiếm chủ mẫu, đó mới là việc quan trọng lúc này, tướng quân suy nghĩ nhiều làm gì.




Vừa nói dứt lời, Lôi Đao Lê Trung liền thúc ngựa xông đi trước, năm con ngựa lấy hết sức phi về hướng tây bắc. Cả năm người tế ngựa xông thẳng vào đám loạn quân tìm kiếm, thấy dân kêu gào khóc lóc vô cùng thảm thương, người trúng tên, kẻ bị đâm, bỏ cả con cái anh em, chạy toán loạn. Xác người chất chồng khắp nơi, nào dân, nào lính, máu nhuộm đỏ đường quan lộ.



Cả năm người đang tìm kiếm thì thấy ở bên đường có người lê lết vẫy tay gọi, máu, bùn đất che kín không còn nhìn ra là ai. Vân vội phất tay gò cương dừng ngựa, Lôi Đao Lê Trung tiến lên, đỡ người bị thương dậy, nhìn kỹ thì ra là Giản Ung.



Tiến lên phía trước, Triệu Vân vội hỏi:



- Giản tướng quân có thấy hai phu nhân đâu không?



Mệt mỏi, đau đớn, Giản Ung nặng nhọc thở hắt ra một hơi rồi mới trả lời:



- Hai phu nhân bỏ cả xe, ôm A Đẩu bỏ chạy, ta phi ngựa theo bảo hộ, không ngờ gặp tướng Tào quá mạnh tên Hàn Quỳnh đâm một nhát kích ngã nhào xuống đây, đầu va tảng đá nên bất tỉnh, vừa mới tỉnh dậy.



Vừa lúc đó, Lê Trung cũng nhìn thấy có hai tên quân Lưu Bị từ xa đang phi ngựa chạy trối chết đến, phía sau là một viên tiểu tướng của Tào Tháo dẫn theo ba tên lính hộ vệ đang hò hét đuổi theo. Mắt trợn ngược, Lê Trung quát lớn một tiếng “Huầy!!!!” rồi nhảy phắt lên ngựa, xông thẳng về tướng Tào, ngựa Lê Trung sừng sững đứng chắn giữa quan lộ, chặn hẳn đường truy kích của bọn lính Tào.



Bốn tên cả binh cả tướng Tào tay cầm đại đao lập tức dang ra, đứng thành hàng ngang lạnh lùng nhìn Lê Trung, một tên ánh mắt rừng rực tiến tới vài bước, trỏ đao cười hung tợn nói :



- Chỉ một người như ngươi mà dám chặn đường Phiêu Kỵ Tả Doanh Thương Hồng tướng quân ư?




Lê Trung không nói không rằng, vó ngựa lùi sau một bước, thò tay ra sau, cây Lôi Hoả Đao từ trên vai rút ra đánh “xoẹt!!” một cái, chầm chậm đưa ngang ra trước mặt. Lê Trung “huầy!” một tiếng, vó ngựa sấn tới, nhanh như chớp vung đao chọc điểm thẳng vào giữa ngực tên lính vừa mở lời.



Viên tiểu tướng Tào Tháo lúc bấy giờ mới liếc mắt nhìn giáp kỳ của Lê Trung, nhếch môi cười khinh bỉ nói :



- À, thì ra là một con chó của Lưu cẩu...



Y chưa kịp dứt lời thì ngọn đao trong tay Lê Trung đã điểm tới, tên lính tay cầm đao vừa vung lên được giữa chừng thì y đã buông tay, bật ngửa ngã ra đất, ngực bị đâm một mũi sâu hoắm, máu vọt ra, thân hình ngã ngửa ra sau, hồn quy địa phủ.



Ba tên còn lại thấy vậy vừa kinh hãi lẫn tức giận, bèn buông tiếng quát to, nhất tề vung đao lao tới. Lê Trung đang khi đau lòng tột độ bởi lê dân lầm than, chủ mẫu thì loạn lạc không biết nơi đâu, lúc này đâu còn xem ba tên lính Tào trước mặt ra gì, lập tức kéo cương ngựa tạt người sang bên, vung đao chênh chếch chém vào giữa chân mày tên tiểu tướng tên Thương Hồng đó. Thương Hồng kinh hãi, vội trở đao hồi cứu, ngờ đâu Lê Trung xuất thân từ cửa võ nghệ danh gia, từ thuở bái sư đã được An Nam Đao Thánh hết lòng truyền dạy, học được tất cả sở trường của An Nam Đao Thánh, mặc dù lúc này đang nóng lòng tức giận, song vẫn không quên đấu pháp lấy ít chống nhiều.



Chiêu thức Lê Trung công về phía gã chủ tướng xem chừng như có ý đoạt mạng, nhưng kỳ thực chỉ là một hư chiêu, chờ đến khi đối phương vung đao đỡ gạt, Lê Trung lập tức thụp người, tay phải cầm đao trầm xuống và quét ngang, thân hình là là thân ngựa, bỏ qua kẻ địch chính diện, quay người theo đà tiến của vó ngựa quét vào hạ bàn hai kẻ địch phía sau nhanh như gió cuốn.



Hai tên lính phía sau bởi toan cứu nguy cho chủ tướng, vừa lúc lao đến sau lưng, thế là chỉ nghe “phụp phụp” hai tiếng khô khan, tiếp theo là tiếng rú thảm khốc, đôi chân của hai tên lính ấy đã bị chém phăng.



Lê Trung chẳng thèm đếm xỉa đến, vẫn giữ nguyên đà tiến của ngựa, xoay người lộn vòng đao, chém quét vào cổ viên tiểu tướng còn sống sót phía trước, Thương Hồng qua phút kinh hoảng, cũng vội hoành đao gạt phăng Lôi Hoả Đao ra. Hai người gườm gườm nhìn nhau trong vài giây rồi lao tới, xoắn vào nhau mà đánh.