Dòng Đoan khởi nguồn từ dãy Kỳ Liên sơn, uốn lượn từ Đông sang Tây, chảy qua những dãy núi và thảo nguyên, nối liền các đỉnh tuyết và hẻm vực, tưới mát vùng Tây Bắc khô cằn rộng lớn, lại men theo sa mạc chảy đi xa tít tắp. Xích Hỏa doanh tọa lạc bên bờ dòng Đoan, so với Thanh Mộc doanh cách đó mấy chục dặm, bao quanh nơi này toàn là vùng quê làng mạc, phần đa các tướng lĩnh còn khá trẻ tuổi, cũng vì thế mà không khí trong doanh trại sôi nổi hơn hẳn.
Trong sân tập luyện, một hán tử vạm vỡ đang giao đấu với một thiếu niên thân hình gầy gò. Hai người cởi trần, chân đạp đất, đối chọi nhau như trụ đá. Cánh tay nổi rõ các thớ cơ, mồ hôi tuôn như mưa. Thân hình to lớn của hán tử chiếm ưu thế, hắn cố sức giật mạnh khiến thiếu niên chao đảo, theo đà đó nhấc bổng lên, hét lớn một tiếng, chỉ cần ném ngã đối phương là có thể phân thắng bại.
Chẳng ngờ thiếu niên cực kỳ nhanh nhẹn, vặn người ngay trên không trung, hai chân kẹp chặt lấy eo hán tử, cánh tay siết quanh cổ hán tử khiến đối phương nghẹt thở, hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất. Hai người ngã chồng lên nhau, vẫn tiếp tục vật lộn, hơi thở phì phò, cuối cùng hán tử không địch lại, đành phải đập tay xin thua.
Thiếu niên cũng đã kiệt sức, hắn đứng lên, lau mồ hôi chảy ròng ròng, chúng binh sĩ vây quanh hò hét hoan hô, cười giễu sự thất bại của hán tử.
Sử Dũng đỡ thiếu niên dậy, cười ha hả, “Giỏi lắm nhóc con, không uổng công ta đặt cược lớn!”
Thạch Đầu vừa khâm phục vừa ghen tị, “Cửu lang lợi hại quá, ngay cả lão binh cũng bị cậu đánh bại.”
Vương Trụ to tiếng khoác lác với các binh sĩ, “Nhờ cả đội bọn ta cùng huấn luyện mới được đấy, cậu ta gầy yếu thế thôi chứ bản lĩnh không hề kém.”
Ngũ Thôi úp chén cược lại, tiền đồng lẫn bạc vụn vang lên leng keng, mọi người cười tít mắt, nghe binh sĩ thua cược thở dài không ngớt, càng thêm đắc ý.
Lý Tương đưa cho thiếu niên một chiếc khăn, quay đầu hô to, “Phiên huấn luyện buổi chiều bắt đầu rồi, ai muốn khiêu chiến thì đợi đến ngày mai!”
Các binh sĩ lập tức tản ra, Lục Cửu lang nhận lấy khăn lau mồ hôi, mặc áo vào, thò tay lấy luôn phần lớn nhất ở trong chén cược. Tuy cơ thể rệu rã nhưng tâm trạng hắn cực kỳ khoan khoái. Giờ đây hắn đã cảm nhận được rõ lợi ích của việc có thực lực, còn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người, quả thật hơn hẳn việc sống nhờ lừa gạt.
Hắn không ngờ mình bị bắt về nhưng chẳng những không chết, trái lại còn được chuyển từ Thanh Mộc sang Xích Hỏa, gặp lại các đồng đội cũ. Sự khoan dung của nhà họ Hàn quả thật khó tin, Lục Cửu lang còn nghi ngờ Hàn Nhung Thu bị trúng tà, chẳng lẽ bản thân hắn còn quý giá hơn cả thiếu chủ Bùi gia?
Chủ soái của Xích Hỏa doanh là Phương Cảnh, bình thường sẽ ở trong thành Sa Châu, lão tướng Đặng Tiêu thay thế cai quản doanh trại, Hàn Thất làm phó tướng, hỗ trợ luyện binh.
Nghỉ ngơi một hồi, buổi huấn luyện chiều bắt đầu. Lục Cửu lang nhấc một khúc gỗ nặng lên vai đầu tiên, chạy vòng quanh doanh trại, dưới ánh mặt trời, đôi vai trần đen nhẻm rịn một lớp mồ hôi, trông kiêu ngạo và mạnh mẽ hệt một con ngựa hoang.
Sức mạnh trong cơ thể trào dâng, mồ hôi tuôn rơi thoải mái, Lục Cửu lang không ngừng đánh bại đối thủ, ngày một tự tin. Hắn không quan tâm đến đồng đội nhưng lại có một nhóm người vây quanh; hắn cũng không cần bày mưu lấy lòng, tự khắc nhận được chấp thuận và tung hô. Trở thành kẻ mạnh quả thật rất tuyệt, giống như cảm giác lâng lâng khi đánh bại nô lệ Côn Lôn, khiến người ta không khỏi đắm chìm.
Mặc dù từng oán hận Hàn Thất và Thanh Mộc doanh vì những lần tra tấn lúc trước, nhưng cũng chính nhờ những đau khổ đó mà hắn mới lột xác, học được kỹ thuật cưỡi ngựa, thương thuật, cung thuật, cột dây, xếp hàng… Bây giờ huấn luyện càng nhiều, hắn càng tình nguyện chịu đựng.
Lục Cửu lang chạy vài chục vòng vẫn ngẩng cao đầu, lúc chạy qua còn đá một cái vào mông Hứa Thắng đang loạng choạng.
Hứa Thắng bị đá suýt ngã nhào, định mắng chửi nhưng người kia đã bỏ xa, hắn bực bội quay sang phàn nàn với Lý Tương, “Hồi trước tên nhóc đó còn thua cả phế vật, giờ sao lại giỏi thế?”
Lý Tướng cũng thở hổn hển, “Lúc hắn bị lôi về đây… ta đã biết không thể coi thường, chẳng trách… Sử Dũng cũng… phục hắn…”
Sử Dũng lười biếng không muốn chạy nhanh nên chạy chung với mấy người họ, cười híp mắt nói, “Ta ngu chắc? Đấy là cây hái ra tiền, không ôm chặt mới lạ.”
Hai chân Vương Trụ đã mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, “Đúng thế… Nghe nói hắn gây họa ở Thanh Mộc doanh… mà không bị phạt… chắc chắn là có chỗ dựa… sau này biết đâu… còn làm tướng quân… Mẹ nó mệt chết ta rồi…”
Hắn đứt quãng nói từng ý một, đến câu cuối cùng đột nhiên thay đổi khiến cả bọn cười phá lên.
Sử Dũng đỡ giúp hắn thân gỗ nặng, khinh thường nói, “Ngươi đúng là kẻ yếu nhất, còn hai vòng nữa cố mà chạy cho xong, bằng không lại bị phạt thêm giờ.”
Vương Trụ cảm thấy lưng nhẹ nhàng hơn, thở hắt ra, trợn mắt, “Ngươi chê ta yếu? Ta vừa đem hai trái dưa từ ngoài về, nếu chê yếu thì đừng ăn.”
Ngày trước hắn vốn là một thương nhân, miệng mồm khéo léo nên kết thân được với vệ binh trong doanh, thường xuyên có thể mang theo ít đồ vào trại. Nghe hắn nói, mọi người càng cười to, rối rít khen ngợi, dưới nhân như được tiếp thêm sức mạnh.
Lục Cửu lang chạy một cách tự do, bỏ xa đồng đội, gió thốc vào mặt khiến hắn càng chạy càng nhanh, cảm giác như mình có thể làm được mọi thứ. Nhưng ngay lúc đang phấn khởi, một bóng dáng mảnh mai vác khúc gỗ nặng lướt qua, dập tắt tất cả sự kiêu ngạo trong hắn.
Hàn Thất cũng thường xuyên tham gia huấn luyện chung. Tuy nàng là con gái nhưng lại có sức mạnh phi thường, có thể kéo cung cứng nhất, nâng tạ nặng nhất, múa thương hàng nghìn lần không bỏ sót một ngày, luyện đến khi y phục thấm đẫm mồ hôi. Nàng yêu cầu binh sĩ nghiêm khắc, với bản thân lại càng khắt khe.
Lục Cửu lang không thể không ngầm so sánh, thử sức với những bài tập tương tự, nhưng chưa được một nửa đã mệt rã rời. Cớ sao tiểu thư con nhà danh giá lại phải tự chuốc khổ như thế, hắn không hiểu nổi, cho đến khi vô tình biết được đáp án.
Đêm hôm đó, các đồng đội ngồi ngoài trại gặm dưa, Vương Trụ lén lút tiết lộ, “Mọi người có biết thực ra Hàn Thất tướng quân là con nuôi không.”
Lời này khiến cả hội bất ngờ, không ai không ngạc nhiên, tranh nhau hỏi han.
Vương Trụ đắc ý nhổ hạt dưa, “Thị vệ của Phương tướng quân nói cô ấy được đưa vào Hàn gia hồi năm, sáu tuổi. Có người đoán là con riêng, thực ra chẳng có máu mủ gì với Hàn đại nhân, chỉ là Hàn phu nhân nhận nuôi thôi.”
Thạch Đầu kinh ngạc nói, “Cô ấy thân với Hàn tiểu tướng quân lắm mà, sao có thể không phải ruột thịt?”
Sử Dũng nghĩ thực tế hơn, “Nuôi nấng bao nhiêu năm cũng không khác gì con ruột, với tài năng của Hàn Thất tướng quân, Hàn gia chắc cũng chẳng nỡ gả cô ấy đi.”
Lý Tướng tặc lưỡi, “Chẳng trách Hàn gia có mấy tiểu thư nhưng chỉ mình Thất tiểu thư tòng quân. Ta thấy cô ấy tìm phu quân không dễ đâu, đàn ông ai chịu nổi? Chỉ mới cãi nhau thì đã bị cô ấy đánh thừa chết thiếu sống rồi.”
Ngũ Thôi khinh thường, “Có gì mà phải cãi vã? Đổi lại là ta, chắc chắn ta sẽ ngoan ngoãn phục tùng, nói đi Đông tuyệt không đi Tây, cung phụng như bà cố nội. Con nuôi thì đã sao, ở Hà Tây cũng như công chúa, cưới về sợ gì không phú quý?”
Lục Cửu lang nghe xong, chẳng biết trong đầu đã suy nghĩ bao điều, nhưng mặt ngoài vẫn lặng thinh.
Sử Dũng đập vỡ một trái dưa khác, cười nhạo, “Cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga, trời chưa tối đã nằm mơ, cô ấy nhìn trúng nhà ngươi chắc? Số tạ đá ngươi nâng còn không bằng một nửa của người ta.”
Không ngờ hắn nói chuyện phân tâm, không khống chế được lực tay, quả dưa nứt toác, nước dưa bắn tung tóe đầy mặt.