Đại quân của Địch Ngân hành quân suốt một ngày dài, chỉ khi tắt nắng mới hạ trại. Con ngựa ô của Hàn Thất đã thu hút binh sĩ xúm lại ngắm nghía, nó không từ chối thức ăn hay nước uống, thỏa thuê nhai cỏ mà mọi người đem đến, có điều hễ kẻ nào thử chạm vào đều lập tức bị nó đá bay.
Tuy Hàn Thất đã tỉnh nhưng nàng yếu tới nỗi đám người Phồn sợ nàng sẽ chết, chúng lót một tấm thảm mềm bên dưới, cho nàng uống chút cháo loãng.
Lương thảo trên xe bị thiêu rụi hoàn toàn, dọc đường chỉ thấy toàn sa mạc và gò cát, bọn chúng buộc lòng cầm cự bằng lương khô. Lục Cửu lang được chia hai nắm cơm rang, lặng lẽ ăn, co mình vào một góc chờ đêm xuống. Đám người Phồn đã liên tục hành quân sau trận đánh đêm qua, ai nấy đều kiệt sức, đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất say.
Nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, trời chưa tối hẳn thì Địch Ngân đã dẫn một nhóm tướng lĩnh đến. Ban đầu hắn định quay về Lương Châu rồi từ từ tra khảo tù binh, nhưng nghe quân y nói ả ta thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào, hắn bèn đổi ý. Thay vì để ả dễ dàng chết do trúng tên, chi bằng nhân lúc ả còn sống mà nhục mạ nhằm trút cơn giận dữ.
Đạt Già hút chết dưới tay Hàn Thất nên hận nàng thấu xương, nhìn cô gái bị lôi ra khỏi lồng xe, hắn nở nụ cười tàn độc, “Đại huynh, ả đàn bà này có gương mặt đẹp đấy, hay cứ để các anh em được dịp vui vẻ.”
Lính Phồn tụ tập quanh xe lồng đông nghịt, ánh mắt hưng phấn dần thay đổi, chúng rì rầm bàn tán, cho rằng nàng yếu ớt như thế thì chỉ cần đụng vào cú là chết ngắc.
Đạt Già không bận tâm, “Dù ả tắt thở vẫn xài ngon chán, để anh em nếm thử mùi vị của con gái Hàn gia, sau này còn có chuyện mà kể cho quân Hà Tây nghe.”
Đám đông bật cười hả hê, tiếng cười lẫn với những lời dâm ô.
Hàn Thất ngồi dựa vào bánh xe gỗ, dáng vẻ nhợt nhạt kém sắc, tóc tai bết dính vào hai má, bờ môi ẩn hiện sắc xanh, trông không hề có chút cảm xúc.
Đạt Già muốn nhìn kẻ địch phải van xin vì bị làm nhục chứ không phải bộ dạng lạnh lùng vô cảm như thế này, hắn nắm chặt cổ nàng, vung tay tát liền mấy phát, đám đông xung quanh lập tức im bặt.
Hàn Thất không phản kháng, mà có lẽ cũng chẳng còn hơi sức. Mặt nàng sưng vù, máu chảy xuống từ mũi miệng rơi lên vạt áo.
Đạt Già vẫn không dừng, hắn bóp chặt cằm nàng, “Đây là con gái của Hàn Nhung Thu. Lát nữa trói ả lại, các ngươi cởi quần thay phiên phục vụ ả, cho ả trải nghiệm bản lĩnh của dũng sĩ chúng ta.”
Lũ lính Phồn xung quanh bật cười ha hả, không khí càng lúc càng dâm loạn.
Cuối cùng Hàn Thất cũng giãy dụa, thoát khỏi tay Đạt Già, cơ thể yếu ớt của nàng trượt ngã xuống đất.
Mũi tên gãy vẫn mắc trên người nàng, nếu đâm vào tim, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc. Đạt Già đâu cho phép nàng chết dễ dàng như thế, hắn túm tóc nàng kéo dậy, thấy tứ chi nàng mềm nhũn, hơi thở mong manh, hoàn toàn mặc người điều khiển.
Địch Ngân nhìn nàng bằng ánh mắt nham hiểm, tiến tới gần, “Nếu ngươi chịu tiết lộ điều hữu ích thì có thể sẽ được chết tử tế hơn.”
Hàn Thất bị kéo đầu lên, buộc nhìn thẳng vào Địch Ngân, cuối cùng cũng mấp máy môi, giọng thều thào, “Có người truyền tin, bảo Điện hạ đang ở Độc Sơn Hải.”
Sắc mặt Địch Ngân thoắt thay đổi, sát khí phừng lên, “Là ai?”
Hàn Thất ho ra một ngụm máu, chậm rãi nói, “Tin tức đến từ bộ lạc người Phồn, nhưng không tiết lộ số lượng đại quân.”
Nghe đến việc bị Xích Hỏa quân tập kích là do nội gián thông báo, Đạt Già cũng kinh ngạc.
Địch Ngân giơ tay, mọi người đồng loạt lui ra tạo nên một khoảng trống lớn. Hắn gằn giọng truy hỏi, “Nói tiếp đi!”
Hàn Thất vẫn bị túm tóc, hơi thở khó nhọc, há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, Đạt Già vội buông tay.
Nàng thở dốc một lúc lâu mới dần dần tỉnh táo, ngón tay chỉ thẳng vào Đạt Già.
Đạt Già sợ tới nỗi dựng đứng tóc gáy, cuống quýt biện bạch, “Đại huynh! Không phải đệ! Ả ta nói lung tung-”
Đương nhiên Địch Ngân cũng không tin, đang định mở miệng thì nghe thấy Hàn Thất yếu ớt bảo, “Hắn đánh ta, bảo hắn cút đi.”
Không khí căng thẳng chợt dịu xuống, Đạt Già nhận ra mình bị ả đàn bà này chơi một vố, vừa giận vừa muốn đánh mắng.
Địch Ngân không để ý đến lửa giận của em trai, ra lệnh cho gã lùi xuống, Đạt Già đành phải lui ra ngoài vòng tròn, lòng ghi hận, quyết tâm dùng cách độc ác nhất để hành hạ ả đàn bà này đến chết.
Cuối cùng Hàn Thất cũng nói, “Thân phận kẻ đó rất cao, có dính dáng tới quân Sóc Phương, tin báo đến muộn, thiết nghĩ không phải muốn Điện hạ chết, mà là muốn–”
Giọng nàng rất yếu, Địch Ngân chăm chú lắng nghe, vô thức cúi sát hơn. Bất thình lình, nàng xoay mình xoắn chặt khớp xương của Địch Ngân, lật người đè ngã hắn xuống đất, ấn chặt đầu và cổ hắn.
Chẳng ai ngờ cô gái đang thoi thóp lại có thể phản kháng, cả đám bỗng hốt hoảng, có kẻ kinh sợ, có kẻ lao tới, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Bị đè xuống đất, Địch Ngân hét lớn, “Lùi lại!”
Mọi người lập tức im bặt, kẻ đang la hét thì ngậm miệng, kẻ đang lao tới cũng khựng lại.
Hàn Thất ho dữ dội, nhưng lũ lính Phồn xung quanh còn la hét hỗn loạn hơn.
Địch Ngân cảm thấy có điều không ổn, quay đầu lại.
Khuôn mặt của Đạt Già lộ rõ vẻ kinh hoàng, một tên thương binh quấn khăn trên đầu đang kẹp chặt lấy gã, lưỡi dao sắc lẹm kề sát cổ.
Động tác của người này vô cùng nhanh nhẹn, bóp chính xác điểm yếu ở gân cốt, lưỡi dao đè chặt lên mạch máu, chỉ cần ấn thêm một chút là máu sẽ phun trào. Thậm chí Đạt Già có thể cảm nhận được nhịp đập rần rật của mạch máu dưới lưỡi dao, sợ tới mức không dám nuốt nước bọt, hơi thở bị dồn nén đến cực hạn.
Đây rõ ràng là một tên lính Hà Tây, không biết hắn đã trà trộn vào từ lúc nào, khi Hàn Thất đánh lạc hướng thì lập tức khống chế Đạt Già.
Bầu không khí chết lặng bao trùm, cuối cùng Hàn Thất cũng ngừng ho, thở hổn hển từng hồi.
***
Nắng chiều hắt trên lưng hai con ngựa đang phi vun vút, truy sát đằng sau là hàng trăm thiết kỵ binh.
Cuộc rượt đuổi đã kéo dài rất lâu, đội hình càng lúc càng giãn ra như đôi cánh u tối của tử thần, chỉ khi một bên tan biến thì bên kia mới có thể dừng lại.
Ngựa ô của Hàn Thất phi nước đại không giảm tốc độ, trong khi Lục Cửu lang chỉ cưỡi con ngựa bình thường, thua xa rất nhiều, chạy lâu dần đuối sức, bị roi quất nhiều lần cũng bắt đầu thổ huyết, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với truy binh, đủ gần để mũi tên từ phía sau bay tới.
Lục Cửu lang quay đao đón đỡ, ngựa bị bắn trúng chân sau, đau đớn hí lên rồi gục xuống. Lục Cửu lang ngã ngựa lăn một vòng, tuy hắn không bị thương nhưng mũi tên của bọn lính Phồn liên tục bay tới, cắm phập phập vào bên cạnh.
Mất ngựa chỉ còn cái chết, Lục Cửu lang đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc này con ngựa ô vốn đã chạy xa bỗng quay trở lại, Hàn Thất giơ tay kéo cung, bắn ba mũi tên cùng lúc, ba tên lính Phồn đang xông tới tức thì gục ngã, thành công ngăn cản thế tấn công của chúng.
Ngựa ô chạy đến, Lục Cửu lang nhảy lên cưỡi cùng Hàn Thất. Nhưng đấy cũng chỉ là sự cầm chân tạm thời, rồi vẫn sẽ bị đuổi kịp. Trong lúc hắn đang lo lắng thì Hàn Thất đột nhiên chao đảo, hắn không nghĩ nhiều, vội đỡ lấy nàng.
Giọng nàng khản đặc yếu ớt, “Lục Cửu, lát nữa ta sẽ xuống cản đường, ngươi hãy trốn đi, bọn chúng muốn ta, sẽ không đuổi theo ngươi.”
Lục Cửu lang nghe mà đầu óc quay cuồng, không biết bản thân đang nghĩ gì.
Hàn Thất đau thấu ngực, lại ho mấy lần, biết là do nàng vừa bắn cung gây ra, “Sống một người là tốt lắm rồi, ngươi về gặp cha–”
Lục Cửu lang không hề ư hử, cánh tay ôm chặt nàng, Hàn Thất vùng vẫy hai lần không thoát được, yếu ớt nói, “Hai người cùng cưỡi không thoát nổi đâu, ngươi đã cố gắng hết sức rồi–”
Lục Cửu lang vẫn chẳng trả lời, giữ dây cương từ phía sau, con ngựa bứt tốc lao về phía trước. Trời dần tối, xung quanh mờ mịt, đằng trước loáng thoáng xuất hiện ba con lạc đà.
Hai bên dần tiếp cận, hóa ra người đến chính là Thạch Đầu, hắn kích động hét lên, “Là Cửu lang! Cậu ấy thật sự cứu được tướng quân kìa!”
Bên cạnh Thạch Đầu là Ngũ Thôi, vẻ mặt vui sướng lẫn ngạc nhiên nhìn cát bụi bốc lên phía sau con ngựa ô.
Hai tên ngốc này! Lục Cửu lang gần như phát điên, gào to, “Quân Phồn sắp đuổi kịp rồi!”
Khi ấy hai người bọn họ mới nhận ra, lập tức hoảng hốt.
Vẫn là người phụ nữ Ốt Mạt nhanh trí, vội hô to cho lạc đà quay đầu, “Chạy nhanh! Đi về phía rạch Quỷ!”
Lạc đà nếu chạy hết sức còn nhanh hơn cả ngựa, người phụ nữ Ốt Mạt dẫn đầu chạy như bay, may thay mặt trăng đã lên cao, soi sáng con đường phía trước. Khi quân Phồn còn vài trăm bước, bọn họ đã lao vào một hẻm đá.
Bên trong hẻm, những mỏm đá dựng đứng chi chít, răng rạch giao nhau như một mê cung tự nhiên, vừa vào đã dấy lên vô số âm vang, sóng âm khuếch tán tứ phương. Lục Cửu lang chưa vội chạy xa, hắn chém một nhát vào hai con lạc đà rồi đuổi chúng chạy vào sâu hơn, còn mình dẫn người lặng lẽ di chuyển ra sau các mỏm đá, quả nhiên quân Phồn bị dụ đi xa.
Ngũ Thôi và Thạch Đầu tìm được một tốp thương binh trong thung lũng, nhờ người phụ nữ Ốt Mạt đến xin dân du mục giúp đỡ, sắp xếp cho đồng đội. Nhưng Thạch Đầu vẫn đau đáu về Lục Cửu lang, muốn lần theo dấu quân địch tìm kiếm, Ngũ Thôi không yên tâm bèn đi cùng, còn gọi người phụ nữ Ốt Mạt chỉ đường, đúng lúc gặp Lục Cửu lang đang liều mạng chạy về, xém chút nữa cả hội đã cùng nhau bỏ mạng.
Bấy giờ mọi người đều đã thấm mệt, Thạch Đầu nhỏ giọng lầm bầm, “Đây là nơi nào, không biết trời sáng có bị tìm thấy không?”
Người phụ nữ Ốt Mạt dựa vào vách đá thở hổn hển, “Rạch Quỷ rộng lắm, tìm thấy mới lạ, mà dù chúng có giết chúng ta cũng không ra ngoài được, sẽ chết ở đây thôi.”
Thạch Đầu ngớ người, “Chúng ta cũng vậy ư?”
Người phụ nữ Ốt Mạt không vui nói, “Không ai có thể tìm thấy lối ra trong rạch cả, trừ phi có thần tiên dẫn đường.”
Ngũ Thôi cứ ngỡ mình đã thoát khỏi đường cùng, ai dè lại lâm vào tình cảnh này, ngạc nhiên hỏi, “Vậy sao cô còn dẫn bọn ta vào đây?”
Người phụ nữ Ốt Mạt lườm hắn, “Nếu anh chịu để quân Phồn chặt đầu thì không cần vào.”
Ngũ Thôi và Thạch Đầu thức thời im lặng, sống thêm khắc nào là hay khắc ấy.
Lục Cửu lang nhìn Hàn Thất trong vòng tay, nàng đã chìm sâu vào hôn mê, khuôn mặt trắng bệch như đã chết, hơi thở mong manh, trên mũi tên gãy có vệt máu ướt, hẳn là do trước đó dùng lực đã làm mũi tên cắm sâu hơn, khiến vết thương trở nặng.
Người phụ nữ Ốt Mạt lo lắng tới gần, “Nếu rút mũi tên ra, có thể cô ấy sẽ chết ngay.”