Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 69: Thầm thề ước



Hà Tây tháng Tám sắp bước vào mùa thu hoạch, dân chúng hồ hởi mong chờ, ngày qua ngày càng gần với niềm vui bội thu. Thế nhưng đó cũng chính là thời cơ để người Thổ Dục Hồn nhăm nhe rình rập, chỉ cần cướp bóc thành công sẽ bù lại chỗ lương thực thiếu hụt do hạn hán gây ra, trải qua một mùa đông đủ đầy.

Quân Hà Tây đã sẵn sàng xuất chinh, Thanh Mộc, Nhuệ Kim, và Huyền Thủy chuẩn bị ra trận, hai quân Xích Hỏa và Hậu Thổ ở lại trấn giữ.

Hàn Minh Tranh lưu lại doanh trại, Lục Cửu lang dẫn ba nghìn binh lính Xích Hỏa theo quân xuất chinh. Nhà họ Hàn đã có sắp xếp rõ ràng, chỉ cần lập chiến công trở về, hắn sẽ hưởng cả vinh quang lẫn giai nhân, từ đấy nắm giữ cả phương trời.

Đồng đội chiến hữu dù không biết nội tình cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Ngũ Thôi ganh tị la lên, “Toàn quân ở lại, chỉ có mỗi Lục Cửu xuất chinh, cậu đúng là cái đồ may mắn.”

Vương Trụ cũng đỏ mắt, “Hàn Thất tướng quân còn giao cho hắn một nửa Cận vệ doanh, cú này kiểu gì cũng nở mày nở mặt cho xem.”

Sử Dũng sẽ dẫn theo một nửa Cận vệ doanh đi cùng, không khỏi đắc ý, “Đợi ông đây lập chiến công trở về cho các ngươi thèm chết.”

Ngũ Thôi không nhịn được kêu ca, “Nghe bảo Bùi đại nhân tự mình dẫn binh chỉ để rèn luyện cho con trai, Triệu gia cũng đưa theo vài con cháu tiểu bối, nhà nào cũng chăm chăm lập công, không ngại đối mặt với thế trận lớn lao, dọa kẻ địch cuống cuồng bỏ chạy, tới lúc đó đến cả hạt bụi cũng chẳng có cho các ngươi hít.”

Vương Trụ móc ra bình rượu đã giấu kín, la lớn, “Vẫn theo lệ cũ, ăn uống một bữa thật no nào, Lục Cửu đâu rồi?”

Lần này Thạch Đầu cũng sẽ đi theo, vui vẻ cười ngây ngô, “Trong nhà không có người, phải dọn dẹp khóa cửa mới yên tâm, cậu ấy xin nghỉ phép về nhà rồi, tối nay mới trở lại doanh trại.”

Toán chiến hữu nhao nhao hô hào, càng thêm ghen tị.

Thực ra Lục Cửu lang đâu có gì để dọn dẹp, hắn đến tiệm vũ khí mua một cái đầu thương mới, chọn cho Thạch Đầu một chiếc giáp da, về nhà mài sắc đầu thương, thu dọn xong xuôi, chuẩn bị quay về doanh trại thì Hàn Minh Tranh tới.

Nàng mang theo một rương đồ, lúc đặt xuống nghe nặng trịch, “Cho ngươi đấy, vào thử đi.”

Đây là lần đầu tiên Hàn Minh Tranh đến nhà Lục Cửu lang, nàng nhìn quanh một vòng, trên cành cây có một cái tổ chim, mấy chú chim non ríu rít hót vang càng khiến lòng thêm rối, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng ngoái đầu nhìn lại.

Người đến giống Lục Cửu lang mà cũng như một người xa lạ.

Hắn khoác trên mình bộ giáp bạc, y hệt một ngọn núi sừng sững. Miệng thú dữ gắn trên cầu vai càng làm nổi bật bờ vai và cánh tay mạnh mẽ, trước ngực là một miếng bảo vệ tròn sáng loáng, lân giáp ôm chặt lấy eo hông thon gọn, khuôn mặt tuấn tú dưới chiếc mũ bạc toát lên vẻ kiêu ngạo, tựa thiên lang giáng thế hóa thành thần tướng, uy nghiêm đến mức khiến người ta run rẩy.

Hàn Minh Tranh biết Lục Cửu lang khôi ngô nhưng chưa từng để ý, thế mà khoảnh khắc này lại bị cuốn hút không thể rời mắt.

Đôi mắt sắc bén của Lục Cửu lang sáng rực, “Thế nào?”

Người hắn vốn cao lớn, vừa đến gần, bóng đen lẫn khí thế cùng lúc ập tới mang theo cảm giác xâm lấn mạnh mẽ.

Hàn Minh Tranh nghẹt thở, tim đập thình thịch, cố trấn tĩnh, “Không tệ, đã có dáng dấp của một tướng quân rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lục Cửu lang mặc giáp, áo giáp lạnh lẽo vừa cứng vừa nặng nhưng đem tới một sức mạnh cường hãn, như không gì có thể phá vỡ, hắn càng thêm tự tin hơn, cúi đầu nhìn nàng, giơ tay sờ soạng phần ngực giáp, “Hình như chỗ này hơi khó chịu.”

Hàn Minh Tranh tưởng dây buộc chưa chặt nên giơ tay giúp hắn chỉnh lại, bất thình lình vòng eo bị siết mạnh, bị hắn kéo vào lòng.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, Lục Cửu lang cúi xuống, xâm chiếm đôi môi đã khát khao bấy lâu.

Hàn Minh Tranh hoảng hốt đẩy ra, nhưng bị giáp sắt ôm chặt không thể tránh thoát, trái lại còn bị chiếm đoạt nhiều hơn.

Một tay hắn ôm lấy vòng eo thon, tay còn lại giữ sau gáy nàng, táo bạo cuồng nhiệt xâm chiếm môi nàng, đầu lưỡi quấn quýt đầy khiêu khích, dễ dàng khơi dậy những cảm xúc kỳ lạ. Hơi thở nàng rối loạn, cơ thể mềm nhũn, dần chìm vào cơn mê, đến mức gần mất khống chế. Bất chợt nàng cắn mạnh lên môi hắn, đổi lại một tiếng rên khẽ, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi nụ hôn cháy bỏng ấy.

Lục Cửu lang vẫn chưa chịu buông tay, hơi thở hắn phảng phất mồ hôi nóng hổi, trong mắt là dục vọng rực cháy, giọng hắn khản đặc đầy hơi nóng, “Hàn Thất, đợi ta trở về, nàng nhất định sẽ là của ta!”

Cánh môi Hàn Minh Tranh đỏ bừng, tim đập như trống trận, vừa xấu hổ vừa lúng túng, “Lục Cửu, ngươi đúng là đồ lang sói!”

***

Tuy Thổ Dục Hồn kéo quân đến cướp bóc nhưng cũng tự biết không dễ đối phó với năm quân Hà Tây, chúng vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi mãnh liệt – đúng như Ngũ Thôi đã nói. Khi quân Hà Tây vừa xuất hiện, Thổ Dục Hồn tự biết không thể đối địch, toàn quân lập tức rút lui.

Hàn Nhung Thu dẫn quân tiến công, há có chuyện dễ dàng từ bỏ, truy kích ngàn dặm đến tận biên giới nước Thổ Dục Hồn, vua Thổ Dục Hồn thất thế khốn đốn, không thể không nghênh chiến, tiếng trống dội vang trời, tiếng tù và vọng xa, bụi vàng cuồn cuộn mịt mùng khắp chiến trường.

Quân Hà Tây được huấn luyện nghiêm chỉnh, như bầy sói xông lên xé tan hàng ngũ quân địch. Lục Cửu lang dẫn đầu tiên phong, cực kỳ dũng mãnh, hắn mặc giáp bạc cưỡi tuấn mã, chói lóa y hệt mặt trời ban trưa, dẫn quân áp sát vào trung tâm trận địa của Thổ Dục Hồn, liên tiếp hạ sát hai tướng địch, hỗ trợ Nhuệ Kim quân bắt được đại tướng; Hàn Bình Sách dẫn quân xông vào hoàng thành, buộc vua Thổ Hồn phải dâng biểu xin hàng, giao nộp tể tướng để chuộc tội.

Hàn Nhung Thu nhận biểu đầu hàng trước sự chứng kiến của mọi người, khí thế oai phong lẫm liệt. Dù đối diện với vua Thổ Hồn, ông không cần tỏ thái độ vẫn toát lên vẻ uy nghi, khiến cả thành không ai không kính nể.

Lục Cửu lang đứng bên cạnh Hàn Nhung Thu, một thân giáp bạc lấp lánh tôn lên khí phách hiên ngang, nổi bật giữa các tướng lĩnh.

Ngay cả Bùi Hựu Tĩnh cũng không khỏi liếc nhìn vài bận, lần này ông đã tận mắt trông thấy phong cách chiến đấu của Lục Cửu lang, dù ghét bỏ đến đâu cũng phải thừa nhận tên này quả thật có sức chiến phi phàm, mạnh mẽ linh hoạt, chẳng trách Hàn Nhung Thu luôn muốn khen ngợi, nếu con trai nhà mình bằng được như vậy, có nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh dậy.

Trông thấy cảnh ấy, Bùi Hành Ngạn cảm thấy nhói lòng, vừa hận vừa tức, ông anh họ Bùi Thịnh đứng cạnh hắn bị bộ giáp bạc thu hút, khó kìm nén ganh tị, “Huynh từng thấy bộ giáp này ở chỗ thương nhân người Hồ, giá cả rất cao, Hàn gia rộng rãi với thằng con hoang kia quá.”

Bùi Hành Ngạn càng thêm phẫn nộ, móc mỉa, “Huynh ghen tị thì đi nịnh bợ Hàn đại nhân đi, may ra cũng kiếm được một bộ để phô trương.”

Bùi Thịnh là con trai thứ của Bùi Hưng Trị, Tam gia nhà họ Bùi, tài cưỡi ngựa bắn cung bình thường, buôn bán cũng không có khiếu, khá lu mờ trong số các anh em nên hết sức nịnh bợ người chú Bùi Hựu Tĩnh. Hắn ta bị nói kháy thì đâm ra khó chịu, lặng lẽ lùi về sau.

Tuy Bùi Hựu Tĩnh không có cảm tình mấy với người cháu này nhưng dẫu sao cũng là thân thích, cau mày nói, “Nói năng kiểu gì đấy hả, Thịnh đắc tội gì với con.”

Bùi Hành Ngạn cũng biết mình lỡ lời, sầm mặt không đáp.

Bùi Hựu Tĩnh hiểu rõ lý do con trai bực bội, lên tiếng an ủi, “Không cần bận tâm đến kẻ khác, trận này con đã thể hiện rất tốt. Hàn đại nhân đã thấy cả, khi trở về, chuyện hôn sự nhất định sẽ thành.”

Bùi Hành Ngạn ngắc ngứ đáp, “Hàn gia lần lữa mãi không trả lời, rõ là cố ý xem thường nhà ta, đã vậy cần gì bám víu cưỡng cầu.”

Bùi Hựu Tĩnh không để ý, “Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu, cầu hôn vốn như vậy, mọi sự cứ từ từ, chỉ cần Hàn gia không kén rể cho Thất a đầu thì tất nhiên Bùi gia là lựa chọn hàng đầu.”

Bùi Hành Ngạn chưa từng nghĩ đến điều này, không khỏi ngạc nhiên, “Làm sao Hàn gia có thể kén rể?”

Bùi Hựu Tĩnh cười đầy thâm ý, “Thất a đầu vốn là tướng tài, nếu gả đi cũng chỉ có bề ngoài vẻ vang, chẳng thà giữ lại trong nhà sẽ lợi hơn nhiều, hẳn Hàn đại nhân cũng nghĩ đến điều này nên mới chưa quyết định.”

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên ông nảy ra một ý nghĩ, nhiều năm qua không hề phát hiện Hàn Nhung Thu có nhân tình, còn Lục Cửu lang tuy vô cùng xuất sắc nhưng đến nay vẫn không được nhận tổ quy tông, thậm chí cũng công khai tuyên bố hắn không phải người nhà họ Hàn, lẽ nào thật sự không phải con riêng mà là rể chuẩn bị cho con gái? Nếu không, tại sao không để Hàn Bình Sách quản giáo mà lại giao cho con gái huấn luyện?

Rồi con bé tiểu Thất còn kiên quyết bảo vệ thằng nhóc này, hay là lúc ở thành Thiên Đức đã bị mê hoặc, hai đứa nó đã có tư tình?

Bùi Hựu Tĩnh càng nghĩ càng nghi ngờ, ánh mắt nhìn Lục Cửu lang cũng thay đổi, càng thêm chán ghét.