Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 73: Thương Lang xuất hiện



Dãy Lĩnh Nam trải dài miên man, rừng rậm xanh thẳm, gió lớn thổi qua khiến muôn cây lay động, lá rụng như mưa. Những chiếc lá mỏng manh rơi xuống doanh trướng dưới gốc cây, binh lính tụm năm tụm ba, chợt có một con ngựa lao tới, dừng lại trước một căn lều.

Tiếng vó ngựa làm kinh động người trong trướng, một người đàn ông to lớn với chiếc đai vàng quanh eo nhanh chóng bước ra, ồm ồm hỏi, “Trong thành có tin tức gì không?”

Binh lính xuống ngựa bẩm báo, “Bẩm đại nhân, nghe nói sau khi họ Lục dẫn quân vào núi thì mất dấu, không rõ vị trí.”

Gã đàn ông không nén nổi cơn giận, “Chẳng phải hắn dẫn theo hai vạn quân hả? Sao lại không có tin tức?”

Người đến tiếp tục nói, “Họ Lục đã chia quân thành bốn hướng, ba đội quân khác đã đến cứ điểm tập trung, chỉ riêng đội quân của hắn là không thấy đâu.”

Sắc mặt gã đàn ông bỗng trở nên nghiêm nghị, “Hắn xuất phát từ đâu?”

Người kia biết tình thế không tốt, cẩn thận đáp, “Đó là đội quân mượn từ Giang Nam, không có binh lính bản địa.”

Gã đàn ông tức điên, đá mạnh một cú, “Thằng chó đẻ, chắc chắn hắn đã nghi ngờ nên mới cố tình cắt đuôi tai mắt!”

Người đến bị đá ngã lăn ra đất, không dám thở mạnh.

Gã đàn ông tức giận đi đi lại lại, cố dằn lửa giận, “Chỉ với năm ngàn người thì có tác dụng gì? Mặc xác bên ngoài tung hô Lục Thương Lang(*) hắn ta lợi hại thế nào, một khi đã đến đất Lĩnh Nam này, ta nhất định sẽ lột da sói của hắn.”

(*) Thương Lang có nghĩa là sói xám, phân biệt với tiếng gọi người trai trẻ của chữ ‘lang’ trong “Cửu lang”.

Hóa ra người này chính là Đô tướng vùng Lĩnh Nam tên Mao Diên, từ lâu đã bất hòa với Lĩnh Nam Tiết độ sứ, vừa nổ ra xung đột, gã lập tức đưa quân giam cầm Tiết độ sứ, thậm chí còn giữ lại sứ giả do Thiên tử phái tới chất vấn, đồng thời phát động binh lính trắng trợn cướp bóc khắp nơi, khiến vô số dân chạy trốn khỏi Lĩnh Nam.

Triều đình phát binh chinh phạt, gã chạy tót vào núi trốn, nhờ có địa thế thuận lợi, không những không bị bắt mà còn liên tục đánh bại đội quân của triều đình, được đà đắc chí. Nhưng vị tướng lần này do triều đình phái tới lại rất khác, khiến gã vô thức lo lắng, lòng tự bất an.

Lại một binh sĩ phóng ngựa tới, trinh sát hô lớn, “Bẩm đại nhân, dưới Tiều Sơn phát hiện có rất nhiều lều trại của quân địch, đóng tại Dương Can Giác.”

Mao Diên kinh ngạc, gầm lên, “Thật sự đóng tại Dương Can Giác? Có bao nhiêu người? Ngươi đã nhìn kỹ chưa?!”

Trinh sát báo lại, “Tiểu nhân đã nhìn tận mắt, lều trướng khắp nơi, ít nhất cũng lên đến vài trăm, ngoài trướng còn rất nhiều binh lính!”

Mao Diên nghe xong thì bật cười sang sảng, “Hóa ra chỉ là một tên ngu ngốc khinh xuất, hoàn toàn không hiểu địa thế phía Nam. Đối phó với hắn chẳng cần tới một đao một kiếm, hôm nay ta sẽ khiến hắn thành vong hồn dưới đáy nước.”

Núi phía Nam có địa thế đặc biệt, Dương Can Giác trông có vẻ thích hợp để đóng quân nhưng thực chất lại là nơi hiểm ác, bởi trên cao có một con suối chảy xiết, giữa chừng chảy vào khe núi biến thành sông ngầm, đứng bên dưới sẽ khó lòng nhận ra. Chỉ cần chặn dòng suối lại, nước sẽ dâng lên và Dương Can Giác sẽ trở thành một vùng nước mênh mông.

Mao Diên lo kẻ địch sẽ nhổ trại vào ngày mai nên thúc giục lính chạy đến thượng nguồn, chặt cây chuyển đá để chặn dòng suối. Lượng nước dồi dào, bề mặt rất rộng, dù điều động số lớn binh lính thì người nào người nấy cũng mồ hôi nhễ nhại, tốn không ít công sức.

Trong lúc binh lính bận bịu, Mao Diên cố tình đi xem khu trại của quân địch ở Dương Can Giác, dù bị rừng cây che phủ khó lòng nhìn rõ, song vẫn có thể thấy được một dãy lều san sát nhau, nhiều binh sĩ đang nghỉ ngơi, bấy giờ gã mới an tâm.

Khó khăn lắm mới chặn được dòng nước, nước sông nhanh chóng dâng lên, càng lúc càng mạnh, cuối cùng phá vỡ con đập, chảy trút xuống với tốc độ kinh hoàng, cuốn phăng mọi thứ ở hạ lưu.

Nước vừa rút, Mao Diên lập tức đi kiểm tra tình hình. Nhưng gã vừa lội qua một con kênh thấp thì đột nhiên có hàng ngàn mũi tên từ đồi cao bay xuống, giết chết một toán người.

Mao Diên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy giữa cánh rừng tối tăm hiện ra hàng ngàn binh mã.

Đứng trên đồi cao, kẻ dẫn đầu có thân hình cao ráo, tuấn tú kiêu ngạo, tay cầm một thanh Mạch đao, “Mao đại nhân để ta tóm dễ quá.”

Mao Diên vừa tức vừa sợ, không tin nổi, “Họ Lục! Vậy còn trại dưới kia–”

Người đàn ông cười nhạt, “Chỉ là lều không màn trống với vài nghìn bù nhìn đã khiến đại nhân phải lao lực nửa ngày, để ta có thời gian tìm ra đại bản doanh của ngươi, đốt hết lương thảo. Thế nào, có phải tuyệt vời lắm không?”

Trong lúc hai người nói chuyện, mưa tên từ trên cao không ngừng bay xuống, bắn cho quân phản loạn ngã liểng xiểng. Mao Diên giận dữ tột độ, nghiến răng ken két, biết đằng nào cũng không còn đường lui, hô hào thuộc hạ xông lên.

Người đàn ông chẳng chút sợ hãi cưỡi ngựa lao tới, thế đao mạnh mẽ như sấm sét, chém đôi một tên phản tướng, tứ chi đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe, khiến binh lính phía sau kinh hãi đến nỗi không dám tiến lên.

Trên trời sấm chớp ầm ầm, mưa lớn như trút nước, bốn bề nơi nơi vang dậy tiếng giao tranh, dù quân phản loạn đông hơn lính triều đình nhưng bọn chúng đã kiệt sức lúc dời đá chặn sông, chưa kể còn gặp phải mai phục, sĩ khí hoàn toàn sụp đổ, đâu còn lòng dạ chiến đấu, bị năm nghìn người đánh cho tan tác.

Mao Diên vẫn to tiếng quát tháo song không còn cách nào chỉ huy đội ngũ, gã lập tức bỏ rơi binh sĩ, đội mưa chạy trốn.

Gã chạy trốn nhanh đấy, nhưng làm gì có chuyện người truy đuổi sẽ bỏ qua một cái đầu đáng giá ngàn vàng. Thanh Mạch đao hung bạo lao tới, theo tiếng gió rít lên, lưng Mao Diên lập tức bị chẻ đôi, nửa người cùng máu phun tung tóe.

***

Lĩnh Nam mưa trút xối xả, qua Quan Trung thì hóa thành gió nhẹ mưa phùn, tựa màn sương mỏng bao phủ Trường An.

Liễu xanh tươi tắn đu đưa, từng căn nhà lợp ngói đen như hàng ngàn vảy rồng, uốn lượn theo con đường rộng lớn, xa xa là cung tường đỏ thẫm, những cung điện cao vút hiện ra giữa màn sương, trông chẳng khác nào thiên cung uy nghiêm mơ hồ.

Một kỵ binh nhanh chóng phóng ngựa qua đại lộ Chu Tước thẳng tắp, dõng dạc hô lớn, “Đại thắng! Lĩnh Nam đại thắng! Lục Thương Lang đại phá phản tặc, chém chết thủ lĩnh Mao Diên, bình định loạn Lĩnh Nam!”

Tiếng hô vang vọng thấu tầng mây, những vũng nước trên đường lăn tăn gợn sóng, dân chúng đã bắt đầu xôn xao bàn tán.

Cuối năm ngoái, sau khi nhiều nơi như Tuyên Châu, Đàm Châu nổi loạn, Đô tướng Lĩnh Nam Mao Diên cũng phản bội, khiến dân chúng miền Nam rơi vào cảnh lầm than, náo loạn một thời gian dài. Dù triều đình đã phát binh chinh phạt nhưng địa hình hiểm trở của Lĩnh Nam khiến cuộc thanh trừng không thuận lợi, Thiên tử vì thế nổi giận, trách phạt mấy vị tướng quân. Mà giờ đây tin đại thắng truyền về như cơn mưa rào gột sạch bụi trần, làm người ta sảng khoái tinh thần.

Trong các tửu lầu ven đường, thực khách náo nức bàn tán, gọi thêm món ăn, yêu cầu rượu ngon, hào phóng chi trả, những tay hầu bàn vui như mở hội, dưới chân như bước trên bánh xe lửa, từ đầu ngõ cho đến cuối phố đều hào hứng nhộn nhịp, khen ngợi tới tấp, tất cả đều nhắc đến một người.

Tại nhã gian ở tửu lầu xa hoa nọ, có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, phong thái uy nghiêm nhưng nét mặt có phần tiều tụy, nhấp ngụm trà rồi thở dài, “Lục Cửu lang mới theo Ngũ đệ chưa được năm năm, từ một Hiệu úy sau chiến thắng Kinh Châu, lên chức Hạ phủ khi giành lại được Tần Châu, tại Nguyên Châu đảm nhiệm chức Đô úy, đánh bại quân Phồn buộc chúng phải xin hòa, được tôn xưng là Thương Lang, thậm chí cả phụ hoàng cũng để mắt. Năm nay chỉ mới đưa hắn tới Lĩnh Nam, vậy mà đã lại lập được công lớn.”

Ngồi đối diện y là một người đàn ông trung niên với bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, khoác kim bào lấp lánh, giọng the thé, “Là do Chế trí sứ và Giám quân lơ là, tự dưng cho hắn cơ hội tỏa sáng, ở bên ngoài đắc chí thế nào thì tới lúc hồi kinh sẽ biết mùi ngay. Điện hạ không cần bận tâm, dù hắn có là sói đầu đàn chăng nữa, rừng núi ở Trường An cũng sâu thẳm lắm.”

Người đàn ông có vẻ tiều tụy ấy chính là Đại Hoàng tử Lý Phù, theo lệ triều đình, trưởng tử sẽ được chọn làm Trữ. Dù y được các quan lại kỳ vọng nhưng không được lòng Thiên tử, sau khi trưởng thành đã nhiều lần bị kìm chế, nghe vậy chỉ cười nhạt, “Đinh đại nhân quyền cao chức trọng, đương nhiên không coi trọng tiểu bối hậu sinh, ta chỉ cảm thán sao người tài như vậy lại không lọt vào tay ta.”

Đinh đại nhân là Đại thái giám Đinh Lương, một trong những quyền thần được Thiên tử nể trọng nhất, cai quản Thần Sách Tả quân kiêm Tả Nhai Công đức sứ, phong tước Kinh Quốc công, nghe xong trấn an, “Điện hạ sinh ra đã cao quý, được muôn dân chú ý, không thể tránh khỏi có nhiều hạn chế; Ngũ Hoàng tử du ngoạn khắp nơi, luôn có người mù quáng chọn sai chủ, dù hắn có nhảy múa nhất thời thì cuối cùng vẫn là công cốc.”

Lý Phù giấu đi vẻ u ám, cười nhẹ, “Lần này công lao của hắn không nhỏ, không biết sẽ được thăng mấy cấp đây, nếu Ngũ đệ điều hắn về, hẳn là có ý định cho vào Cấm quân rồi.”

Đinh Lương nâng chén trà bằng đầu ngón tay, kiêu ngạo nói, “Cấm quân đâu phải dễ vào, huống hồ binh lính ở Lĩnh Nam cũng không phải dễ đối phó, dù tên họ Lục đã giết Mao Diên đi chăng nữa, không có căn cơ vững chãi cũng chưa chắc đã làm nên chuyện. Nếu bình rồi lại loạn ắt sẽ vui lắm cho xem, không biết có đủ phúc khí trở về kinh, nhận được sự tán thưởng của Bệ hạ hay không.”

Một câu nói thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sát khí, rõ ràng là không hề coi thường người đó như lời nói.

Lý Phù như không nhận ra, giọng ấm áp, “Nếu mệnh số thật sự xấu như vậy thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng, làm sao xứng đáng được phụ hoàng quan tâm?”

Ngoài cửa sổ, mưa xuân rơi lất phất, bên trong phòng, hai người trò chuyện vui vẻ, không khí dễ chịu.

***

Vùng đất Lĩnh Nam vừa bình định xong, các quan chức không bỏ lỡ cơ hội tiệc tùng thâu đêm. Trong lầu các nguy nga u ám, chỉ có vài ngọn đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng vàng lờ mờ. Tiếng nhạc du dương vang vọng hòa quyện với mùi hương nồng nàn của dầu thơm và thịt, một nhóm nam nữ đang say sưa tận hưởng thú vui thể xác, âm thanh vô cùng khó nghe.

Sau tấm bình phong, một bóng người cao lớn đang đọc một lá thư dưới ánh sáng nhờ nhờ phát ra từ đèn lưu ly, ánh mắt trở nên đăm chiêu. Bỗng có tiếng bước chân lại gần, hắn nhanh chóng đưa tờ giấy lên lửa, chỉ chớp mắt đã cháy thành tro.

Một viên quan say khướt lảo đảo đi vòng ra sau bình phong, chỉ tay vào người đàn ông, cười lớn, “Mọi người đều đang vui vẻ, sao Lục tướng quân lại lánh đi, thực không phải phép!”

Viên quan mặt mũi đỏ hoét tiến tới kéo hắn, nhưng trong thoáng chốc, cả người cùng với lầu các đã biến mất, hóa thành một màn sương trắng. Trong ánh sáng chói lòa thấp thoáng một bóng dáng thanh mảnh đang cất tiếng gọi, “Dậy mau!”

Giữa màn đêm yên tĩnh, người đàn ông nằm trên giường như gặp phải ác mộng, cả cơ thể run lên.

Ánh sáng trong mộng càng trở nên chói loá, giọng nói như xé toạc linh hồn, “Lục Cửu!”

Lục Cửu lang giật mình, bật dậy khỏi cơn mơ, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Thạch Đầu vẫn đang ngủ say dưới chân giường, tiếng ngáy từ ngoài sân vọng vào đều đều, rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường. Thế mà Lục Cửu lang lại cảm thấy vô cùng bất an, điềm báo trong giấc mơ như một mũi kim sắc nhọn treo lơ lửng trước trán, ngay lúc đang nín thở tĩnh tâm, từ xa vang lên tiếng động khẽ, Lục Cửu lang nhảy xuống giường, đá vào Thạch Đầu đang ngủ say.

Thạch Đầu giật mình tỉnh dậy, nghe thấy Lục Cửu lang thì thào, “Đánh thức hết người trong sân, có kẻ tính ám toán.”

Thạch Đầu sợ tới mức cơn ngái ngủ bay biến, không kịp mặc áo, cứ thế cầm đao cùng Lục Cửu lang xông ra ngoài, đá thức đám binh sĩ nằm la liệt trong sân. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng bước chân bên ngoài đã như tiếng xuân tằm cắn lá, rì rầm tiến lại gần.

Vầng trăng đêm nay mới đẹp làm sao, ánh trăng bàng bạc soi rõ từng ngóc ngách trong sân. Chốt cửa sân đang bị một lưỡi dao từ từ rút ra, vô số ánh mắt tập trung nhìn nó chầm chậm xê dịch, cho đến khi *cạch* một tiếng, chốt rơi xuống đất.

Cửa sân đột ngột bị đá tung, lũ đột nhập cứ tưởng bọn chúng sẽ thực hiện vụ thảm sát lên những người đang say ngủ, ngờ đâu đứng bên trong cánh cửa là một bóng đen cao lớn, ánh mắt sáng rực, chẳng khác nào ác quỷ hiện hình. Đằng sau hắn là một toán binh sĩ để trần, ai nấy đều phừng phừng sát khí.

Tiếng đao kiếm, tiếng hú hét lẫn tiếng rên rỉ xé tan màn đêm, bóng tối che đi sắc đỏ khủng khiếp của máu. Trận chiến diễn ra vô cùng dữ dội nhưng cũng kết thúc cực kỳ chóng vánh, những kẻ đến để tàn sát cuối cùng lại bị tàn sát, chỉ bắt sống hai tên.

Lục Cửu lang thắp đèn tra hỏi, nghe từng tiếng rên la, lạnh lùng cười, “Là Tôn Áp nha sai các ngươi đến? Có kẻ muốn hắn trừ khử ta, mệnh lệnh từ đâu?”

Thạch Đầu nghe thế thì sợ đến rợn tóc gáy, vị đại nhân họ Tôn kia lúc nào cũng mặt mày tươi cười, chẳng hề có chút khí phách của một viên quan, hai canh giờ trước còn tán dương sự dũng mãnh của Thương Lang tại yến tiệc, vậy mà vừa quay lưng đi đã ra tay hãm hại, suýt chút nữa cả đám đã trở thành những hồn ma không đầu.

Ở Lĩnh Nam, Tôn Áp nha có địa vị chỉ sau Tiết độ sứ, lần này ám sát không thành, nhất định sẽ không từ bỏ. Binh lính Lục Cửu lang dùng để bình định loạn lạc vốn được điều động từ khu vực lân cận, hiện tại đã phát lệnh trả về các châu, dưới tay chỉ còn lại trăm người, làm sao có thể đối đầu với một kẻ lão luyện như gã ta?

Thạch Đầu càng nghĩ càng lo, “Cửu lang, tên họ Tôn thật độc ác, lại còn muốn đổ tội lên tàn dư của Mao Diên, ắt hẳn về sau sẽ còn lắm chiêu trò bẩn thỉu nữa. Dù gì loạn lạc cũng đã được dẹp yên, chúng ta nên rút lui ngay!”

Ánh mắt Lục Cửu lang lóe lên vẻ lạnh lùng sắc bén, “Rút lui? Nếu chúng ta rời đi, kiểu gì gã cũng làm ầm lên, nói rằng quân phiến loạn chưa được bình định, chiến công của chúng ta là do giết người vô tội mà nên, rồi trong tấu chương sẽ đảo lộn trắng đen, công lao của chúng ta sẽ bị xóa sạch.”

Thạch Đầu choáng váng, vừa tức vừa sốt ruột, “Thật là khốn nạn, vậy phải làm sao đây?”

Lục Cửu lang đứng dậy, rút đao chém một nhát, hai cái đầu của tù nhân lập tức rơi xuống, thân thể đổ gục.

Thạch Đầu sững sờ, “Sao cậu giết hết rồi? Chẳng còn nhân chứng, nếu triều đình tra hỏi, làm sao chứng minh được là họ Tôn giở trò?”

Ánh nến hắt bóng Lục Cửu lang lên tường, hắn như một con sói kiêu hùng nở nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn, “Thạch Đầu, ngươi ngu ngốc thế, tàn dư của Mao Diên đã dám tấn công chúng ta thì sao có thể bỏ qua cho Tôn đại nhân?”

***

Khi sao mai vẫn chưa mọc, trong phủ Áp nha đã tràn ngập máu tươi, xác chết la liệt tứ phía.

Lục Cửu lang trở về phòng, ung dung ngồi xuống ghế, trước mặt hắn là một người.

Tôn Áp nha bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, nước miếng lẫn máu chảy ướt đẫm cổ, miệng ú ớ cầu xin, đầu óc vẫn đang tính toán cách lừa gạt, nhưng làm gì còn có cơ hội nào nữa, hai tên lính thô bạo đã bắt đầu tra tấn.

Lục Cửu lang thong thả rửa tay ăn uống, vừa nghe tiếng rên rỉ của Tôn đại nhân vừa ăn hết một đĩa thịt, thỏa mãn dùng tăm xỉa răng rồi mới ném một khúc xương xuống đất, ra hiệu cho thuộc hạ dừng tay.

Đường đường là Áp nha đại nhân lại trở nên thê thảm không thể nhận ra, mặt mũi sưng vù như cái đầu heo, mười ngón tay gãy thành những hình thù kỳ lạ, nửa người to béo không còn chỗ nào lành lặn, quần áo bẩn thỉu, bốc mùi thối rữa. Cơ thể gã mềm nhũn, tinh thần hoàn toàn suy sụp, hỏi gì đáp nấy.

Lục Cửu lang càng hỏi càng chi tiết, cho đến khi không còn gì để hỏi thêm mới uể oải ra lệnh, “Mỗi người một đao, chém nát cho ta, đừng để ai nhận ra.”

Tôn Áp nha bị bịt miệng kéo ra khỏi phòng, trời bắt đầu sáng, ngoài đường đã có tiếng động, có lẽ họ đã phát hiện ra điều bất thường trong phủ Áp nha.

Lục Cửu lang nghỉ ngơi một lúc rồi bước ra khỏi phòng. Binh lính trong sân vừa xử lý xong, trên đầu và người vẫn còn dính máu, vừa thấy hắn lập tức chỉnh đốn đứng nghiêm.

Những binh lính này do chính tay Lục Cửu lang huấn luyện, theo hắn chinh chiến khắp nơi, thưởng vàng bạc ra uy, chế ngự bởi thiết luật, ai nấy đều trung thành.

Lục Cửu lang rất hài lòng với sự yên lặng này, khoé môi nhếch lên, cười nửa miệng, “Đã muốn gây chuyện thì gây cho lớn, chúng ta đến phủ Áp nha để cứu người, Tôn đại nhân thân phận tôn quý, tài sản phong phú, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Bầy sói gào rú hưởng ứng, tiếng cười vang vọng khắp nơi.