Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 86



Sắc trời đã tối sầm, gió lại càng thổi mạnh, Tôn Vấn Cừ ngồi xổm trên bãi sông đầy vụn băng, nhìn chằm chằm về hướng sân sau nhà Phương Trì.

Mũ đã kéo xuống sắp chạm tới khẩu trang, mũ áo khoác lông vũ cũng đã đội lên, không chú ý nhìn có lẽ còn không nhìn ra được ngồi xổm ở chỗ này là một người.

Tiểu Tử về nhà đã được năm phút rồi, còn chưa thấy ai đi từ sân sau ra.

Con chó già nua này cũng chẳng đáng tin gì cả.

Tôn Vấn Cừ rụt cổ, rồi lo lắng không biết Tiểu Tử có khi nào lại đưa mảnh xương cho nhầm người không, như là cho Phương Trì, cho.... cũng không sao, cho bà nội thì hơi phiền toái thôi, hắn cảm giác khả năng mình trao đổi với bà nội cũng không dễ lắm.

Hoặc là Tiểu Tử không đưa cho ai cả, cứ thế nuốt luôn mảnh xương kia, dù sao cũng là cục xương mà...

Hoặc là đưa cho ông nội, nhưng ông nội không hiểu.

Lại hoặc là... Tiểu Tử ném luôn mảnh xương, sau đó về nhà ngủ.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy dáng dấp mình bây giờ, tốt nhất là chỉ có mình và ông nội biết được, để ai biết được hắn đều không chịu nổi, sống ba mươi năm được chăng hay chớ, vậy mà có một ngày lại ngồi xổm trên bãi sông kết băng trong làng, nhờ cậy một con chó...

Ba mà biết được có khi cười lạnh cũng không cười được.

Tiềm năng của anh đúng là lớn thật.

Lớn vô cùng.

Lạnh...

Ngay lúc Tôn Vấn Cừ cảm thấy giờ mình còn ngồi xổm xuống là sẽ đông thành một đống, tự hỏi nên về trên xe hay là đi thẳng tới nhà Phương Trì, bên phía sân sau xẹt qua ánh sáng của đèn pin cầm tay.

Tiểu Tử quá thông minh! Không uổng phí sống bao năm như vậy! Tiểu lanh lợi!

Có người đi ra từ sân sau, trong tay là đèn pin cầm tay, nhìn dáng người thật sự là ông nội, ông nội có một cái áo khoác quân đội, vừa vào đông liền hay mặc.

Tôn Vấn Cừ lập tức đứng lên.

Tiểu Tử cũng chạy ra cùng, kêu hai tiếng rồi chạy tới phía hắn, ông nội và Tiểu Tử cùng đi về hướng này, ánh đèn pin cũng chiếu tới.

Tôn Vấn Cừ đi về phía ánh sáng mấy bước, suýt nữa trượt chân ngã, đành phải đứng lại.

Tiểu Tử chạy rất nhanh, lập tức đã lỉnh đến bên chân hắn, liếm tay hắn, hắn sờ lên đầu Tiểu Tử: "Chó giỏi, chó ngoan."

Tiểu Tử quả thật đã thành công kéo được ông nội ra ngoài.

Lúc ông nội đi tới trước mặt hắn, trên mặt đầy kinh ngạc, đèn pin cầm tay chiếu lên mặt hắn nửa buổi rồi mới nói một câu: "Là Thủy Cừ thật à?"

"Là cháu," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Ông nội ăn Tết vui vẻ."

"Còn chưa đến Tết nữa," Ông nội tắt đèn pin đi, "Sao con lại chạy tới đây."

Về chuyện Phương Trì có phải đã thật sự công khai hay không, Tôn Vấn Cừ vốn không có tự tin trăm phần trăm, mà giờ nhìn thái độ của ông nội, hắn đã có thể chắc chắn, Phương Trì thực sự là giấu hắn nói với người nhà.

Thằng nhóc này, được lắm.

"Ông, cháu muốn tâm sự với ông." Tôn Vấn Cừ nói.

Ông nội không lên tiếng, trầm mặc một lúc rồi đưa mảnh xương nhỏ kia cho hắn, thở dài: "Con không lạnh à?"

"Cháu sắp chết rét rồi, xe cháu để ở bên kia, ông cháu mình lên xe ngồi được không?" Tôn Vấn Cừ bỏ mảnh xương nhỏ vào túi, giậm giậm chân nhớ tới trên tay còn mang theo hộp quà, liền đưa tới cho ông nội, "Cái này....người cao tuổi ăn rất tốt."

Ông nội nhìn hắn, rồi lại nhìn vào hộp quà trong tay hắn, qua rất lâu mới đưa tay ra nhận: "Khách sáo như vậy làm gì."

"Không phải khách sáo." Tôn Vấn Cừ nói.

Ông nội không nói thêm nữa, cùng hắn chậm rãi đi tới bên cạnh xe, Tôn Vấn Cừ mở cửa xe ra, nhường ông lên xe, hắn và ông nội đều cùng ngồi ở ghế sau.

Tiểu Tử ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài cửa xe, Tôn Vấn Cừ vẫy tay với nó, nó hơi do dự rồi cũng nhảy lên xe, đẩy chân ông nội ra rồi ngồi xuống.

Cửa xe đóng lại rồi, Tôn Vấn Cừ liền bật máy điều hòa trong xe lên, giờ mới cảm giác được chút ấm áp.

"Phương Trì gọi con tới à?" Ông nội nhìn qua xe rồi hỏi một câu.

"Không," Tôn Vấn Cừ lấy mũ len và khẩu trang xuống, thở phào một hơi, "Chuyện này cậu ấy căn bản không nói với cháu, là cháu đoán."

"Nó đã không nói với con, con còn tới làm gì." Ông nội nói.

"Cậu ấy thấy đây là chuyện của mình cậu ấy, nên tự mình gánh lấy," Tôn Vấn Cừ nói, "Cháu cũng không có ý kiến, nhưng cháu cũng biết cháu không thể nào không tới được, dù sao so với cậu ấy, cháu cũng là "người lớn"."

Ông nội nhìn hắn, thở dài.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy không được dễ chịu lắm, từ lúc gặp mặt tới giờ, ông nội vẫn liên tục thở dài, vào trong sẽ, đèn sáng lên rồi, hắn mới nhìn thấy được vẻ mệt mỏi trên mặt ông, từng nếp nhăn đều như thể sâu hơn.

"Ông, cháu không biết Phương Trì đã nói với hai người thế nào," Tôn Vấn Cừ nói, "Nếu như ông có gì muốn hói.... Chuyện gì cháu trả lời được cháu sẽ nói."

"Nó cũng không nói con thế nào cả, ông cũng không hỏi, nó không nói, sợ chúng ta trách tội lên đầu con," Ông nội nhìn cánh tay mình, "Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hàn huyên cũng hàn huyên rồi, nói thật, giờ ông cũng không biết còn có thể nói gì với con nữa."

"Ông, chuyện này thật sự không phải lỗi của Phương Trì," Tôn Vấn Cừ thả nhẹ giọng, "Nếu như có thể chọn lựa, ông có giết cậu ấy ngàn lần, cậu ấy cũng sẽ không chọn con đường này."

Ông nội nhắm mắt lại, rồi thở dài.

Qua một lúc mới hỏi một câu: "Người nhà có biết chuyện của con không?"

"Có biết," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Có điều... quan hệ của cháu với ba vẫn luôn không tốt lắm, cho nên ông ấy cũng không để ý."

"Ừ," Ông nội đáp, "Hai đứa, con và Phương Trì, hai đứa....đã được bao lâu rồi?"

"Được một năm rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ai..." Ông nội vỗ chân, than thở, "Ông bà nên sớm nhìn ra, nó với ai cũng không tốt như với con cả."

"Ông, cháu xin lỗi," Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói, "Việc này thật sự không dễ gì dám để cho hai người biết."

"Hôm nay Phương Trì để mẹ một bạn học của nó nói chuyện với ông nửa buổi, chuyện này ông cũng coi như là hơi biết rồi, ông biết.... người như hai đứa, rất nhiều đều không thay đổi được, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng ông cũng sẽ không ngăn nó..."

Tôn Vấn Cừ nhìn ông, không nói gì.

Mẹ bạn học?

Bạn học nào?

Không thể là Tiếu Nhất Minh, vậy chỉ có thể là Trình Mạc.

Tôn Vấn Cừ hơi kinh ngạc, thằng nhóc này rút cuộc đã giấu mình làm bao nhiêu công tác chuẩn bị cơ chứ.

"Thủy Cừ à," Ông nội nói rất chậm, lộ ra vẻ uể oải, "Ông thật sự không nghĩ ra được, mà nếu không nghĩ ra được thì vẫn phải hiểu, dù sao đây cũng là cháu trai ông."

"Ông, Phương Trì là hai người nuôi lớn, hai người để tâm cậu ấy thế nào, cháu đều biết cả, cậu ấy cũng vậy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Nếu con đã đến đây rồi, ông liền hỏi con luôn," Ông nội nói, "Thủy Cừ, con lớn hơn Phương Trì, ông cũng nhìn ra được con từng trải hơn nó, bây giờ nó đã cắm đầu vào con rồi, không kéo ra được..."

"Vâng." Tôn Vấn Cừ đáp.

Ông nội hơi dừng lại: "Vậy còn con? Con là người từng trải, người hai mươi tuổi với người ba mươi tuổi... yêu rồi, cách nghĩ sẽ không giống nhau."

"Đúng là không giống nhau," Tôn Vấn Cừ khịt mũi, nghiêng đầu đi hắt hơi một cái, rồi rút khăn giấy ra ấn mũi, "Nói thật, cháu.... ông cảm thấy cháu là người thế nào?"

"Con à? Rất giỏi, cái gì cũng hiểu biết, là người có văn hóa," Ông nội nghĩ thêm, "Còn rất kiêu ngạo? Vừa mới đầu ông có cảm giác này, sau này thì không có nữa."

"Quá đề cao cháu rồi," Tôn Vấn Cừ cười, "Hôm nay cháu lái xe cả đường lại đây, trước khi ông ra đây cháu đã đợi trên bãi sông đóng băng gần một tiếng, bởi vì Phương Trì không cho cháu tới, nên cháu không thể để cậu ấy phát hiện ra được."

"Con thế này kiểu gì cũng bị cảm mất." Ông nội hơi giật mình nói một câu.

"Nếu cháu không nói với ông, ông cảm thấy cháu là người có thể làm ra việc này sao?" Tôn Vấn Cừ hỏi, hỏi xong liền cúi đầu cầm khăn giấy hắt hơi một cái.

"Không phải..." Ông nội lập tức nói.

"Vâng, cháu cũng cảm thấy cháu không phải người như vậy, cháu cũng không chỉ quen có một mình Phương Trì, trước đây cũng đã quen mấy người rồi, đá người hay bị đá đều có cả, tự cháu cảm thấy nghiêm túc lẫn không nghiêm túc đều có, nhưng không một ai có thể khiến cháu làm được tới mức này," Tôn Vấn Cừ nói, "Ông cũng là người đã yêu rồi, nhất định vẫn nhớ cảm xúc dành cho bà ngày trước, chính là ông có thể vì người này mà làm tới mức nào, tự mình cũng không biết, lần nào cũng sẽ ra ngoài dự đoán của mình... Đối với cháu, Phương Trì chính là người như vậy."

Ông nội nhìn hắn, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu, cũng có mê man.

"Hai người đàn ông ở bên nhau, không có gì để bảo đảm, cháu cũng không có cách nào nói những lời như là cháu nhất định sẽ cưới nhất định sẽ gả," Tôn Vấn Cừ cảm thấy cổ họng mình cũng bắt đầu khô khốc, không biết là vì nói nhiều rồi hay là căng thẳng, "Cháu chỉ có thể nói, cháu sẽ để cậu ấy cảm thấy vui vẻ, có thể mãn nguyện bao lâu, chỉ cần cậu ấy đồng ý, cháu sẽ cùng cậu ấy nỗ lực, chỉ có như vậy."

"Những lời này của con..." Ông nội dường như vẫn đang suy tư, "Đã nói cho Phương Trì chưa?"

"Chưa," Tôn Vấn Cừ nói, "Cháu và cậu ấy bình thường không nói những lời này, Phương Trì cũng không thích nói những lời như vậy, những chuyện này, tự mình hiểu rõ trong lòng là được."

Ông nội trầm mặc.

Thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Tôn Vấn Cừ cũng không lên tiếng, hắn hiểu rõ, ông nội có lẽ vẫn không chấp nhận, nhưng ông vẫn sẽ im lặng không cưỡng cầu nữa, nghe thử hai người nghĩ thế nào, nghe thử xem hai người làm sao, sau đó thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà ngầm đồng ý.

Nhưng bà nội, còn có ba mẹ Phương Trì nữa, sẽ là thái độ thế nào đây?

"Chốc nữa con lại lái xe về trong thành phố à?" Ông nội hỏi, "Trời cũng tối rồi."

"Không sao, cháu lái chậm thôi cũng được," Tôn Vấn Cừ nói, "Ông, bà nội giờ thế nào?"

"Vẫn đang giận, không hiểu được," Ông nội nói, "Cũng không nghe lọt tai gì cả, giờ cứ từ từ thôi."

"Cháu cũng đoán vậy," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Ông, cháu có câu này, nói ra có thể sẽ rất quá đáng, nhưng vẫn muốn nói."

"Con nói đi." Ông nội quay đầu.

"Phương Trì không nói gì với cháu cả, trước lúc cậu ấy chịu nói với cháu, cháu phải làm như không biết, cho nên giờ cậu ấy chỉ có thể một mình chống đỡ," Tôn Vấn Cừ nhìn ông nội, "Ông giúp cậu ấy một chút, cậu ấy có thể gánh vác thế nào đi nữa, thì vẫn còn nhỏ, cậu ấy không vượt qua được chuyện lớn như vậy, nếu ông không giúp cậu ấy, cậu ấy sẽ suy sụp mất."

Ông nội thở dài nặng nề.

Hàn huyên một lúc với ông nội xong, Tôn Vấn Cừ cảm thấy trước đó Phương Trì đã làm gần hết rồi, không cần hắn bổ cứu thêm nữa, hi vọng duy nhất là bà nội có thể bình ổn lại, đừng vì chuyện này mà lại sinh bệnh.

Ông nội xuống xe chuẩn bị về nhà, Tôn Vấn Cừ một lần nữa đưa túi quà cho ông.

Ông nội nhận lấy, ngẫm lại liền thả xuống: "Ông đi ra ngoài tản bộ một vòng về lại cầm cái này? Để bà nó biết con đến rồi có khi bà ấy lại không chịu được."

"A, đúng nhỉ?" Tôn Vấn Cừ giật mình, "Nói là nhặt được?"

"Ở quê đi ra lượn một vòng cũng chỉ nhặt được phân trâu," Ông nội nói, "Nào có nhặt được thứ gì cao cấp như vậy."

"Không thì ông cứ bỏ túi đựng đi? Thứ này lúc nào ông thấy mệt ngậm một miếng cũng rất tốt," Tôn Vấn Cừ nói, thật ra hắn rất muốn nói với ông cho Phương Trì một hộp.

Ông nội hơi do dự rồi gật đầu: "Vậy có thể để cho bà nó ăn, nói là chú Trương hàng xóm cho một hộp."

Tôn Vấn Cừ tháo hộp quà đi, bỏ mấy lọ nhỏ bên trong vào trong túi ông.

Tôn Vấn Cừ muốn đưa ông trở về, lại bị ông nội ngăn: "Con đừng xuống nữa, cứ lái xe về luôn đi, về rồi thì uống ít nước gừng, đậm đặc chút, con thế nào cũng bị cảm lạnh cho mà xem."

"Cháu không yếu vậy đâu." Tôn Vấn Cừ cười.

"Hắt xì hơi liên tục rồi," Ông nội phất tay, "Con về đi."

"Ông nội," Tôn Vấn Cừ không kiên trì nữa, "Cháu cảm ơn ông."

"Cảm ơn gì?" Ông nhìn hắn.

"Cảm ơn ông chịu nghe cháu tâm sự," Tôn Vấn Cừ nói, "Không đánh cháu."

"Muốn đánh, mà cảm giác tính tình con không tốt lắm, sợ con đánh lại." Ông nội xoay người kéo áo, dẫn Tiểu Tử trở về.

Điện thoại Phương Trì đang kêu, đã kêu mấy lần rồi, cậu liếc mắt nhìn, đều là Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc gửi tới, cậu không muốn trả lời.

Cậu đã nằm sấp trên giường rất lâu rồi, không muốn động đậy, không muốn rời đi căn phòng này, không muốn giao lưu với ai cả, chỉ muốn buồn bực như vậy.

Giống như thể hiện giờ dù cậu có làm bất cứ việc gì, cho dù là tán gẫu với ai, hay là đi lại, nỗi hổ thẹn với ông bà sẽ lại càng sâu thêm một tầng, cậu chỉ có thể như vậy, nằm sấp như con rùa ngủ đông, không hề động đậy mà đứng lại, mới có thể được.

Mẹ Trình Mạc nói chuyện với ông cũng tạm ổn, tin nhắn Trình Mạc gửi tới cậu đã đọc rồi, ý của mẹ Trình Mạc là cảm thấy ông nội là người già rất dễ trao đổi, cũng đồng ý thử nghe qua để chấp nhận, nhưng vẫn bảo cậu phải để cho ông một thời gian làm bước đệm.

Mà giờ chẳng mấy chốc là ăn Tết rồi, ba mẹ cũng về ngay rồi, đến lúc đó phải làm thế nào?

Người thân trong nhà cũng sẽ lục tục trở lại, căn nhà mới xây cũng đã thu dọn xong, có chỗ ở rồi người sẽ càng trở về đông đủ, ông bà nội ở trạng thái này, lúc đó nên làm thế nào?

Phương Trì cảm thấy không thở nổi, chuyện này như thể một ngọn núi có bò thế nào cũng không lên được đỉnh, một con đường làm thế nào cũng không đi được xong, cậu vừa giãy dụa hướng về phía trước, lại vừa không biết mình còn phải chống đỡ bao lâu nữa, còn có thể chống đỡ bao xa, phía trước có gì đang chờ cậu.

Bà nội cả ngày hôm nay đều không nấu ăn, ông bà nội ăn gì cậu cũng không rõ lắm, dù sao thì cậu vẫn không ăn gì cả, nhét vài thỏi socola là xong việc.

Vốn là định ăn nhiều luôn, mà đã bóc ra rồi, đột nhiên cảm thấy ông bà đau lòng thành như vậy, mình lại còn ăn socola, vô cùng có lỗi với hai người, vì thế liền cất đi.

Hiện giờ, cảm thấy bụng đói cồn cào, giờ cơm tối cũng đã qua, đói bụng khiến cậu hoảng lên.

Muốn ăn thịt kho tàu, còn có cánh gà nữa....

Phương Trì nhắm mắt lại, chính mình có lẽ đã đói bụng ra ảo giác rồi, cậu ngửi thấy mùi thịt kho tàu.

Thơm thật...

Đói thật....

"Ăn gì đi," Giọng ông nội đột ngột vang lên trong phòng.

Phương Trì mở choàng mắt ra, thấy ông đang bưng một cái bát đặt lên bàn cậu, cậu bật lên từ trên giường, nhảy xuống: "Ông?"

"Bà nội con không muốn nấu cơm, ông liền nấu mì," Ông nội nói, "Bỏ thêm ít thịt kho tàu, hai ngày nay con cũng không được ăn cơm ngon rồi, đói bụng rồi đúng không?"

Phương Trì không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì thịt kho tàu trên bàn.

"Có là chuyện gì đi nữa, muốn giải quyết cũng cần thời gian," Ông nội quay người qua nhìn cậu, "Chuyện càng lớn, thời gian càng dài, ông không thể nói ủng hộ con đến thế nào, nhưng con cũng phải cho ông bà thời gian..."

"Ông..." Phương Trì khàn họng gọi một tiếng, giọng nói hơi run rẩy.

"Ăn đi." Ông nội nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Phương Trì đi qua ngồi xuống, nhìn thịt kho tàu trong bát, cảm giác gì cũng không có, nước mắt đã rơi xuống bát, cậu nhanh chóng gắp lên miếng thịt nước mắt này nhét vào miệng, rồi gạt nước mắt, cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng mì.

Ông nội nấu cơm ăn rất ngon, mà nấu mì cũng ngon vô cùng, Phương Trì đói sắp chết, giờ ăn lại càng cảm thấy ăn ngon tới mức có thể gặm cả bát luôn.

Ăn mì xong, cậu cầm bát xuống tầng, lúc rửa xong trở vào nhà, ông nội gọi cậu lại: "Bà nội con đang ở trong phòng, đi vào với bà đi."

"Vâng." Phương Trì gật đầu, bước nhanh tới hướng phòng ngủ của bà, lúc đi tới cửa lại đột nhiên hơi sợ.

"Thuận theo bà, đừng có tranh với bà," Ông nội ở phía sau nói, "Giờ ông nói gì cũng chẳng có tác đụng, phải con đi dỗ bà ấy."

"Vâng." Phương Trì gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bà nội đang gối lên chăn dựa vào giường, trước mắt là một đống ảnh, Phương Trì đi tới, nhìn thấy đó đều là ảnh của cậu, đủ loại ảnh từ nhỏ tới lớn.

"Bà," Cậu kéo băng ghế dài qua ngồi vào cạnh giường, duỗi tay ra nắm lấy tay bà nội. "Bà. bà còn giận con không?"

"Mày là ai, không quen." Bà nội rút tay về, tiếp tục nhìn ảnh.

"Con là thằng ranh con đây mà," Phương Trì một lần nữa kéo tay bà qua, kề sát lên mặt mình, "Bà, con biết con làm bà đau lòng."

Bà nội không lên tiếng, nước mắt chảy ra giàn dụa, bà giơ tay dùng tay áo ấn ấn lên hai mắt.

"Bà nội, con vẫn là con mà, là Phương Trì, là cháu nội bà," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Bà như vậy con thật sự không chịu nổi, con sợ bà không thương con nữa...."

"Ai không thương con," Bà nội khóc, đập một cái lên vai cậu, rồi lại thêm một cái nữa, "Ai không thương con! Ai không thương con chứ! Ai lại không thương con!"

Phương Trì nhắm mắt lại không nói gì.

"Chính là thương con! Thương con nên mới không hiểu nổi!" Bà nội lại vỗ một cái lên đầu cậu, không nặng, vỗ xong rồi tay cũng không rút về, sờ ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng nắn lấy.

Chỗ gáy bị ông dùng tẩu thuốc đập lên vẫn luôn sưng, lúc đi ngủ Phương Trì cũng không dám nằm ngửa, giờ bị bà nội nhấn một cái, cậu xuýt xoa một tiếng.

"Đau à?" Bà nội hỏi.

"Vâng." Phương Trì đáp.

"Đau mới tốt! Phải thế! Không cho con đau chút con lại không biết chúng ta đau thế nào!" Bà nội lại đập cậu một cái.

"Ông bà thương con chừng nào thì đau chừng ấy." Phương Trì thở dài khe khẽ.

Bà nội không nói gì, cúi đầu nhìn ảnh, vừa gạt nước mắt vừa lật từng bức lên nhìn.

"Đứa trẻ ngoan thế này," Bà nội nói rất khẽ, "Ngoan như vậy, vừa hiểu chuyện, vừa nghe lời, chưa bao giờ khiến ai bận lòng."

Phương Trì cúi đầu chậm rãi nằm nhoài người lên giường, dùng trán chạm vào thành giường.

"Ông nội con nói, cái bệnh này của con không thay đổi được," Bà nội nói, "Ông ấy còn nói đây không phải là bệnh, người như vậy cũng rất nhiều, chỉ là ông bà không nhìn thấy."

Phương Trì không nói gì.

"Bà vẫn luôn ngóng trông cháu dâu, ôm chắt trai..." Bà nội vừa nói vừa khóc, "Con nói đi, có phải là vì bà cứ nhắc con suốt, con phiền, cho nên mới..."

"Không phải, bà, thật sự không phải..." Phương Trì nắm chặt lấy tay bà nắm nắm, "Con vẫn luôn như vậy."

Bà nội thở dài, mãi một lúc lâu mới mở miệng: "Bà cũng biết, bà có khóc, có ầm lên, có giận, cũng không có tác dụng, ôm hay không ôm chắt trai, bà cũng không thèm nghĩ nữa, thế nhưng bà lại sợ, con nói xem con sống cả đời, người xung quanh đều có cái miệng, người này một câu, người kia một câu, bà xót chứ."

"Con không để ý chuyện đó, người khác nói nhiều nói ít, con đều không nhìn tới," Phương Trì ngẩng đầu lên, "Con chỉ để ý ông bà, chỉ quan tâm ông bà là được rồi."

"Ai," Bà nội nhìn cậu, im lặng rất lâu mới nhíu mày, "Con nói xem, Tôn Thủy Cừ kia, tốt như vậy à, con thích nó đến vậy kia à?"

"A?" Phương Trì ngây người.

Bà nội cầm lấy một tấm ảnh, nhẹ nhàng chạm lên: "Nhưng cũng không chỉ riêng Thủy Cừ, ông nội con nói, không có Thủy Cừ, con cũng sẽ thích người con trai khác, dù sao cũng sẽ không là con gái."

Phương Trì cúi đầu, một lần nữa nằm nhoài xuống mép giường.

"Bà liền ngồi đây nghĩ, nghĩ, cái gì cũng nghĩ, có hay không," Bà nội gạt nước mắt, "Bà chỉ nghĩ, Thủy Cừ này, lúc vừa mới tới, giường cũ không muốn, phải đổi thành giường mới, còn muốn đệm nước, rèm cửa sổ và vỏ chăn đều phải thay, còn phải là một kiểu một cách, không, là cùng một bộ, ghế tựa cũng phải mua một cái nằm rồi là không dậy nổi, mùa đông sợ lạnh, mùa hè sợ nóng, ăn cơm miệng còn kén chọn, Đại thiếu gia thế này... Con làm thế nào mà chịu được?"

"Bà," Phương Trì cười, "Bà không phải cũng thích anh ấy lắm à?"

"Ừ thì, vốn là bà cũng thích nó lắm chứ, giờ cũng không làm sao mà ghét nó được," Bà nội thở dài, ngẫm nghĩ lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, đập một cái lên người cậu, "Con không phải là vì toan tính gì tiền của nó chứ, bà thấy nó cũng có tiền lắm?"

"Cái..." Phương Trì ngẩng đầu lên, vừa thương bà nội, lại vừa đột nhiên hơi buồn cười, "Con là loại người như thế sao?"

"Không phải, cháu trai bà tốt như thế này," Bà nội sờ mặt cậu, nước mắt lại trào ra, "Làm sao lại, sao lại thế.... Sao lại như vậy chứ, thế này là làm sao.."

Phương Trì ôm chầm lấy bà, vỗ nhẹ lên lưng bà.

Bà nội khóc rất thương tâm, Phương Trì có thể nghe được từ trong tiếng khóc của bà là lo lắng, sợ hãi, giận dữ, oan ức không thể nào giải tỏa được.

Cậu rất đau lòng, nhưng lại không biết còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể ôm lấy bà, không ngừng nhỏ nhẹ nói: "Bà, bà đừng đau lòng nữa, con nhất định sẽ sống tốt, người giống con nhiều như vậy, bọn họ đều sống tốt, không có gì khác cả, sẽ không có gì khác cả..."

Lúc từ phòng bà nội đi ra, ngực áo Phương Trì đã bị nước mắt của bà làm ướt đẫm.

Ông nội vẫn đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, nhìn thấy cậu đi ra, liền hỏi một câu: "Nói chuyện được chưa?"

"Không biết nữa, bà đuổi con ra ngoài," Phương Trì nói, "Nói là buồn ngủ."

"Vậy cứ để bà ấy ngủ đi, khóc một lúc cũng có thể thoải mái chút, rồi cẩn thận ngủ một giấc, mai lại nói sau," Ông nội phất tay với cậu, "Con về phòng nghỉ ngơi đi, ông để bình rượu thuốc trên bàn, tự mình xoa qua, cũng ngủ sớm đi."

"Vâng." Phương Trì gật đầu, quay người đi lên tầng.

"Đúng rồi," Ông nội còn nói, "Chuyện này, đừng nói với ba mẹ con vội, qua Tết đã."

Phương Trì quay đầu lại nhìn ông: "Vâng."

"Để ông nói với hai người họ." Ông nội nói.

"Gì ạ?" Phương Trì sửng sốt.

"Con trai ông, ông tự biết nên nói thế nào cho phải," Ông nội nói, "Tự con nói, ông lo chuyện lại loạn lên."

"Ông.." Phương Trì không thể nào hình dung nổi cảm xúc của mình lúc này, có kích động nói thêm một chữ nữa sẽ gào lên.

"Thôi, nghỉ ngơi đi đã," Ông nội đứng lên, "Ông nghĩ xem."

Điện thoại di động đang kêu, Tôn Vấn Cừ nhìn lướt qua, là Phương Trì.

Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, dừng xe ở ven đường, rồi nghe điện thoại: "Đỡ hơn không?"

"Đỡ nhiều rồi," Phương Trì cười, "Anh nghe giọng em xem, đỡ nhiều rồi đúng không?"

Giọng Phương Trì vẫn như cũ, không hề thay đổi gì, khàn đặc, Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi: "Không nghe ra được, giọng vẫn như vịt đực."

"Anh ăn cơm chưa?" Phương Trì hỏi.

"Ăn lâu rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Hai ngày nay đều ăn lẩu siêu cay, đầu lưỡi tôi sắp cay rách ra rồi."

"Cẩn thận nhiệt," Phương Trì nói, "Giờ trời khô, cũng bớt ăn socola đi, ăn cái đó nhiệt, còn béo nữa."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Biết rồi."

"Em..." Phương Trì hơi ngập ngừng, "Em đã nói điều này bao giờ chưa, có lúc em sẽ nhớ anh vô cùng, là, bình thường em cũng nhớ anh, nhưng có thi thoảng sẽ rất rất nhớ, nhớ vô cùng."

"Giờ à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ, nhớ đến phát khóc luôn," Phương Trì nói xong liền khàn họng cười kha kha hai tiếng, "Aii, buồn thật."