Có lẽ là do thiết lập nhân vật, Thẩm Đông Thanh trong này hơi gầy yếu, sợi tóc đen mềm rũ xuống trán, con ngươi trắng đen giờ hơi long lanh, nhìn mơ mơ hồ hồ.
Chu Văn Ngạn ho nhẹ, nhịn xuống cơn ngứa ngáy trong họng.
"Gọi thêm tiếng nữa đi."
Thẩm Đông Thanh chẳng biết gì, nhưng vẫn thỏa mãn tâm nguyện đó: "Anh."
Vừa dứt lời, Thẩm Đông Thanh liền nghe bên tai vang lên âm thanh cảnh cáo.
【 Xin người chơi hãy giữ nguyên tính cách nhân vật 】
【 Giữ nguyên tính cách nhân vật!!!】
Nó nghe từng tiếng gọi "anh" bên tai mà muốn phun máu.
Tại sao đi vào phó bản nào cũng chơi kiểu game yêu đương hết vậy?
Mà game cũng rất khổ, thấy bọn họ vào cái phó bản nào là hư cái đó nhưng vẫn không ngăn cản họ được, vì nó cũng chịu chi phối của quy tắc.
Chỉ cần chơi đúng luật, nó chỉ có thể nhìn từng cái phó bản bị chơi hư, mà không thể ra tay ngăn cản.
Nếu nó muốn hại chết hai người đó cũng phải dựa vào quy tắc hoặc nhờ tay người chơi khác.
Chỉ là nó không ngờ đám NPC với người chơi này cùi bắp quá mà thôi.
Thẩm Đông Thanh ngơ ngác: "Tính cách nhân vật?"
Thứ gì vậy?
Mặc dù Chu Văn Ngạn không nghe thấy tiếng nhắc nhở, nhưng nhìn biểu tình của Thẩm Đông Thanh cũng có thể đoán ra một chút, vì vậy, anh đứng dậy đổi chủ đề.
"Có điều gì cần tụi anh hỗ trợ không?"
Thẩm Đông Thanh thẳng thắn: "Không biết nha."
Game đã có chút khó thở:
【 Bảo bọn họ đi cắt chữ "Hỉ" 】
Lúc này Thẩm Đông Thanh mới sửa miệng: "Đi cắt chữ Hỉ thôi."
*
Có lẽ do thị trấn Tứ Thủy này hoàn toàn tách biệt với thế giới loài người nên bên trong rất ít thứ xuất xứ hiện đại, đều là kiến trúc kiểu cũ, vừa thấp vừa tối, đi vào làm người ta có cảm giác khó thở nổi.
Một đám người đi vào căn phòng đối diện, bên trong đã để sẵn giấy đỏ trắng với kéo.
Thiếu nữ JK cảm thấy kì quái: "Chữ Hỉ khi kết hôn đều là màu đỏ mà?"
"Người sống thì dùng màu đỏ." Một giọng nói già nua vang lên từ trong góc, "Mà đống này là dành cho người chết."
Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, thổi bay cả đống giấy trắng trên bàn.
Mấy người chơi cũng run run lên, liếc mắt nhìn nhau mới biết không phải người trong đội thốt lên.
"Ai đó?"
"Là ai đang nói chuyện đó?"
Người chơi tìm đi tìm lại nửa ngày, thấy một bóng đen từ trong góc bước ra.
Đó là một người cao tuổi, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, trên mặt không hiền lành như mấy người già khác mà lại rất âm trầm.
Khi cặp mắt kia liếc qua, cảm giác như bị một loài rắn độc theo dõi.
"Cậu hai." Lão ta chào Thẩm Đông Thanh.
【 Đây là bác Hà 】
【 Ông ta vẫn giữ nhà cũ từ đó đến giờ, rất tận tâm trung thành với nhà họ Thẩm, người chơi cũng rất tôn trọng ông ta 】
Thẩm Đông Thanh gật gật đầu: "Bác Hà."
Bác Hà di chuyển con ngươi, nhìn Chu Văn Ngạn kế bên, kì quái là thái độ của ông ta đối với hai anh em khác hẳn nhau, ông ta không thèm để ý đến anh tí nào.
Ông ta run rẩy đi tới trước mặt người chơi, gõ gậy xuống đất: "Đám cưới ma nghĩa là một sống một chết, tương ứng với một đỏ một trắng, đừng để sai lầm, nếu sai thì..."
Bác Hà cười cười, nếp nhăn chen chúc lại thành đống: "Sẽ trở thành một việc không tốt."
Sau khi nói xong, bác Hà chống gậy, đi từ từ ra ngoài.
Khi sắp ra khỏi phòng, ông ta nghiêng đầu: "Trước khi trời tối, đội đón cô dâu sẽ trở lại, mấy người phải chuẩn bị xong xuôi, nếu không... cô dâu sẽ tức giận."
Ông ta ho khụ khụ, sau đó bóng dáng gầy khòm kia dần biến mất.
*
Mấy người chơi hai mặt nhìn nhau, không dám động đậy.
Ông chú áo vest kéo kéo cà vạt: "Bắt tay vào làm đi, không còn nhiều thời gian đâu."
Đồng hồ treo tường chậm rãi chạy, giờ đã là ba giờ chiều rồi, không biết đang mùa gì, nhưng xem sắc trời thì hẳn năm sáu giờ thì sẽ tối.
Chỉ là có một vấn đề xuất hiện...
Đám này ai cũng là đàn ông mạnh mẽ, nhìn thì thấy chẳng ai tiếp xúc với cái nghề cắt giấy này rồi.
Tầm mắt của họ tập trung trên người Thiếu nữ JK.
Thiếu nữ JK: "Tôi không biết."
Thẩm Đông Thanh cầm kéo lên, vô cùng phấn khởi: "Làm thủ công hả? Nhưng đó giờ em chưa làm bao giờ."
Cậu rất hứng thú với mấy thứ chưa thử qua bao giờ.
Chu Văn Ngạn im lặng trong chốc lát: "... Anh cũng không."
Đây là một sự kiện hiếm thấy.
Trên bàn để vừa đủ sáu cây kéo, xem ra mỗi người đều phải cắt một xấp chữ.
May là nhiều người nhiều óc, một đám người ngồi suy nghĩ, sau đó cuối cùng cũng có thể cắt ra một chữ Hỉ vặn vẹo.
Thẩm Đông Thanh nhìn con chữ mình vừa cắt: "Được rồi nè!"
Chu Văn Ngạn lau mồ hôi trên mặt cậu: "Giỏi quá đi."
Nhìn thấy hai người bọn họ như thế, người chơi bên cạnh xì xầm.
"Ủa, hai người đó là anh em mà?"
"Theo kịch bản ra là vậy đó."
"Nhưng mà nhìn không giống lắm nha, chẳng lẽ đây là loạn luân trong truyền thuyết sao?"
*
Sắc trời ngày một tối dần.
Mấy người chơi hết sức chăm chú ngồi cắt giấy, còn chăm chú hơn cả thi học kì trên trường nữa, trong phòng chỉ toàn tiếng cắt giấy "sột soạt" vang lên.
"A!" Đột nhiên vang lên một tiếng thét.
Mọi người dừng hết mọi động tác lại, nhìn sang.
Không trendy hậu đậu cắt vào cả tay mình, cả một lỗ lớn, máu nhỏ xuống nhuộm đỏ hết miếng giấy trắng đang cắt. Hắn hít một hơi sâu.
May mà Thiếu nữ JK có mang theo băng cá nhân bên mình, cô xé ra dán vết thương lại.
Một cái tay của Không trendy bị thương, không làm gì được nên chỉ có thể ngồi nhìn. Do phải gánh thêm phần của hắn, nên mọi người càng phải nỗ lực hơn nữa, cuối cùng cũng hoàn thành công việc trước khi trời tối.
Như đã sắp xếp sẵn, đám người chơi vừa buông kéo xuống thì bác Hà tập tễnh trở về.
Ông ta nhìn chằm chằm đống chữ trên bàn, dừng mắt trên miếng Hỉ mới cắt phân nửa đã bị dính máu trong chốc lát, mở miệng: "Đội ngũ đón dâu sắp tới, phiền mấy vị đây tránh một chút."
*
Một đám người đi vào phòng ăn với bác Hà.
Phòng khách cách phòng ăn một bức bình phong, có thể nhìn xuyên qua mấy ô vuông trên đó mà nghe ngóng được động tĩnh bên trong.
Đợi gần mười phút.
Đột nhiên nơi cửa vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Không trendy nằm trên cửa sổ, nhoài người ra nhìn đội đón dâu đi vào.
Gọi là đón dâu cũng không đúng lắm, vì trong đội ai cũng mặc áo tang, chỉ có mỗi cọng dây buộc bên hông là màu đỏ, bọn họ vừa đi vừa vứt tiền giấy, mặt không cảm xúc.
Đùng ——
Sáu nam nhân cường tráng khiêng một cái quan tài gỗ đỏ đi vào, đặt giữa phòng khách.
Tại nơi Không trendy đứng ngắm, có thể thấy được cái quan tài này không có nắp che, thấy được bên trong có bóng hình mặc áo cưới.
Không trendy nuốt nước bọt: "Đây... đây là cô dâu hả?"
Thiếu nữ JK nghĩ đến một vấn đề: "Vừa nãy bác Hà đã nói rằng đám cưới ma này là một sống một chết, cô dâu đã ở đây, vậy chú rể nơi nào?"
Áo da nhớ lại thiết lập nhân vật, nhìn Chu Văn Ngạn, đùa: "Nè cậu cả Chu, chú rể chắc không phải cậu đâu ha?"
Nhìn thì như đùa giỡn, nhưng quan sát kĩ thì thấy cả người hắn đang run lên.
Chu Văn Ngạn không để ý tới Áo da.
Từ khi quan tài được khiêng vào, tình trạng anh cũng không quá tốt, anh chau mày, mặt hơi trắng.
Những người chơi khác cũng phản ứng kiểu này, nên ai cũng cho là anh bị giật mình.
Thẩm Đông Thanh nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Không lẽ bị dọa thật sao?
Chu Văn Ngạn lắc đầu: "Không có gì, chẳng qua anh thấy..."
Thấy trường hợp này hơi quen quen, như là đã từng trải qua rồi.
*
Quan tài được khiêng vào xong thì đội đón dâu đã đi rồi.
Bác Hà đi tới phòng ăn: "Cô dâu mới vừa tới, trời xa đất lạ, khó trách sợ hãi, phiền mọi người ở phòng ăn trông coi một đêm, đợi ngày mai cử hành hôn lễ."
Kì thực mấy người chơi chả ai muốn ở chỗ này cả.
Nhưng mà NPC đã lên tiếng rồi, còn cách nào nữa đâu?
Bác Hà: "Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho mọi người đây, mọi người muốn ăn gì?"
Người chơi ai cũng mang tâm lí sợ hãi, nào còn có tâm trạng ăn uống?
Không ai trả lời.
Thẩm Đông Thanh nhìn trái rồi lại sang phải, thấy không ai phát biểu liền giơ tay: "Tui ăn lẩu."
Bác Hà không dám tin tưởng thứ mà lỗ tai mình vừa nghe được: "Cái gì cơ?"
Thẩm Đông Thanh: "Lẩu á, nơi này có lẩu không?"
Ông ta: "Có thì có, nhưng mà..."
Thẩm Đông Thanh cười híp mắt: "Vậy phiền bác Hà quá nha."
Nếu như người khác mở miệng yêu cầu, bác Hà đã liếc cháy người bọn họ rồi, nhưng đây là lời của Thẩm Đông Thanh, dựa theo giả thiết, ông ta chỉ có thể đồng ý.
Thị trấn Tứ Thủy cả điện cũng chẳng thông, chỉ chiếu sáng bằng cây nến to.
Ánh sáng nó cứ lập lòe, theo gió khi sáng khi tối, thêm cái xác bên quan tài kia, không khí dần kinh dị.
Nếu như đang trong hoàn cảnh bình thường thì đám người chơi đã run lẩy bẩy.
Nhưng bây giờ... cái nồi lẩu này sao mà thơm thế không biết!
Bởi vì vị trí của thị trấn này quá xa xôi, điều kiện phần cứng không được đủ đầy cho lắm, nồi lẩu là kiểu nồi đồng cổ, thiếu chút hương vị hiện đại, mà nước lẩu bên trong sôi ùng ục, tràn đầy hương thơm.
Rau dưa nông thôn đủ nước trong veo, thịt dê tươi rói cắt thành từng miếng từng miếng mỏng, nhúng vào một cái rồi rút ra là đã chín, mùi lẩu ngào ngạt làm người khác thèm nhỏ dãi.
Thẩm Đông Thanh gắp một miếng thịt dê, chấm một chút sốt rồi nhét vào miệng, nước thịt hòa quyện nước chấm nháy mắt lan ra khắp miệng.
"Ngon quá đi!"
Gắp thêm một đũa thịt dê bỏ vào trong chén Chu Văn Ngạn.
Mà Chu Văn Ngạn vẫn mất tập trung.
Đến khi Thẩm Đông Thanh đưa thịt đến tận mép mới phản ứng lại.
Thẩm Đông Thanh vừa ăn vừa đút, ăn đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Ông chú áo vest: "Hình như cái không khí này không hợp để ăn lẩu đúng không?" Hắn nhìn từng chiếc đèn lồng trắng dán chữ Hỉ đỏ, quá làm người khác sợ đi!
Không trendy gật đầu: "Ừ..."
Áo da: "Nhưng mà thơm quá."
Thiếu nữ JK nhịn không được: "Kệ mịa nó, ăn!"
Bốn người nhào lên như hổ đói vồ mồi, bao quanh cái bàn, vui vẻ nhúng thịt dê.
Nồi lẩu quá ngon thậm chí còn làm con người mất trí quên đi cái quan tài còn để cách đó một bức bình phong.
Một đám người ăn no nê, ngồi liệt trên ghế.
Thẩm Đông Thanh đang lau miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở bên tai.
【 Người chơi từ nhỏ đã ở im trong thị trấn Tứ Thủy, từng chứng kiến đám cưới ma rất nhiều lần, biết rõ về tập tục này, nếu như không có chú rể bước vào quan tài, Cô Dâu Ma sẽ điên lên】
【 Mời người chơi chọn chú rể cho Cô Dâu Ma, và đưa vào quan tài trước nửa đêm 】
Thẩm Đông Thanh nghe xong, thì thầm: "Sao mà cứ như lấy phải kịch bản nhân vật phản diện vậy?"
Cậu là thanh niên năm tốt cơ mà, không bao giờ làm chuyện xấu đâu.
Nói nói, ăn no làm buồn ngủ quá đi...
Thẩm Đông Thanh gật gù, đầu dựa vai Chu Văn Ngạn, mơ màng thiếp đi.
*
Thẩm Đông Thanh mơ một giấc mơ.
Cậu nghe có một âm thanh già nua đang nói chuyện: "Bà Chu lúc mang thai từng vô tình đụng trúng quỷ thần, làm cho đứa nhỏ này sinh non ngay tháng quỷ, bát tự quá yếu, âm khí quấn thân, sợ là không sống qua mười tám."
Trước mắt Thẩm Đông Thanh vốn đen thùi, sau khi nghe được giọng nói này thì toát ra chút ánh sáng, cậu tò mò bay ra ngoài, nhìn thấy được một ngôi biệt thự tráng lệ.
Một cặp vợ chồng sắc mặt đau khổ, nhìn đứa nhỏ nằm trên giường.
Bên cạnh có một lão đạo sĩ, trong tay cầm phất trần, dạng tiên phong đạo cốt.
"Cầu xin đại sư hãy cứu con tôi." Bà Chu nước mắt đầy mặt, yếu đuối dựa vào ông Chu, nếu ông Chu không đỡ thì chắc giờ bà đang nằm trên sàn.
Lão đạo sĩ vuốt ria mép, suy nghĩ hồi lâu: "Tôi đây có một biện pháp, chỉ là..."
Ông Chu: "Mời ngài cứ nói."
Lão đạo sĩ: "Cậu nhà đây có mệnh âm mang phú quý, là mệnh cách mà đám cô hồn dã quỷ thích đoạt xác nhất, không để ý sẽ mất mạng, tôi đã để lại một tấm bùa chú, bảo đảm trước mười tám tuổi thì cậu ấy sẽ sống bình an không lo."
Bà Chu: "Vậy sau mười tám tuổi thì sao?"
Đạo sĩ lắc đầu: "Có thể sống được đến mười tám tuổi đã nghịch thiên rồi, trừ phi... cậu ấy kết hôn với ác quỷ."
Bà Chu ngẩn người: "Cái gì?"
Lão đạo sĩ giải thích: "Ác quỷ là kẻ có dục vọn.g chiếm hữu rất cao, nhưng nếu có thể kết hôn với nó thì ngoại trừ nó ra, không ai có thể tổn hại được tới cậu ấy đây cả."
Bà Chu chần chừ: "Nhưng mà ác quỷ..."
Lão đạo sĩ: "Vụ kết âm thân này thì hai người đã là vợ chồng, ác quỷ chỉ có thể đợi người kết thân chết thọ, không thể chủ động hại người, nhưng có điều là cậu đây không thể thân mật quá mức với người khác, cả nam lẫn nữ."
Ông bà Chu nhìn nhau: "Để chúng tôi suy nghĩ thêm chốc lát, dù gì Văn Ngạn cũng còn nhỏ."
Lúc đầu Thẩm Đông Thanh còn tưởng là tiết mục lão đạo sĩ giả danh bịp bợm, nhưng khi nghe đến hai chữ "Văn Ngạn" thì lại cảm thấy chắc không phải như thế.
Cậu nhẹ nhàng bay qua, nhìn đứa nhỏ trên giường.
Nó khoảng bảy, tám tuổi, mặt mũi còn chưa dậy thì, nhưng đã nhìn ra được mấy nét tương tự Chu Văn Ngạn.
Đây là bé Văn Ngạn sao?
Thẩm Đông Thanh chìa tay ra muốn chọc má em bé của bé Văn Ngạn, nhưng chưa kịp chọc, cảnh trước mắt đã thay đổi, tới một nơi có kiến trúc cổ kính.
Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn, phát hiện cửa sổ bốn phía đều dán chữ Hỉ một đỏ một trắng, ở giữa đặt một cái quan tài rỗng, bé Văn Ngạn lớn hơn một chút, mặc một bộ đồ cưới đỏ, tay nắm một cái khăn lụa đỏ thắm, đầu kia dính chỗ quan tài.
Bà Chu nôn nóng: "Đại sư, việc thành chưa vậy?"
Lão đạo sĩ sờ râu mép, chau mày: "Thành thì đã thành, chỉ là..."
Bà Chu hỏi tiếp: "Chỉ là gì?"
"Chỉ là ác quỷ kết hôn với cậu nhà đang ở trong một cái thế giới sâu xa khó hiểu, không thể ở lại kế bên cậu ấy."
Ông Chu: "Vậy nó còn tác dụng không?"
Đạo sĩ: "Đương nhiên là có, hai người đã thành vợ chồng, bất kể việc gì ác quỷ đều sẽ bảo vệ che chở cho chồng mình."
Bà Chu thở một hơi: "Vậy là may rồi, nếu như ở bên người thì còn khá sợ hãi đó."
Nhìn hai ông bà ôm bé Văn Ngạn mừng rỡ, lão đạo sĩ vẫn mặt mày cau có, ông ta bấm tay tính toán, sau lại lắc đầu.
Kết thân với ác quỷ không đơn giản như vậy, một ngày nào đó, nếu không phải ác quỷ đi tìm người thì là Chu Văn Ngạn bị kéo vào một thế giới khác.
Mà...
Tất cả đều là ẩn số.
*
"Aaaaaaaaaa —— "
Thẩm Đông Thanh bị một tiếng thét đánh thức.
Còn đang nghiền ngẫm về giấc mộng mình mới làm, đừ ra nửa ngày mới phản ứng lại, cậu quay đầu đối diện mới hai con mắt tỉnh táo của của Chu Văn Ngạn.
Bên kia, Thiếu nữ JK điên cuồng hét: "Đều là máu! Trên đất đâu đâu cũng là máu!"
Nền gạch màu xanh dính đầy máu tươi, qua một đêm đã thành màu nâu đậm, tỏa ra một mùi hôi thối.
Máu tươi nhỏ từ phòng ăn tới phòng khách, mãi đến tận chỗ quan tài mới dừng lại, như là có một người bị tóm vào quan tài.