Phi Thăng Chi Hậu

Chương 115: trăm vạn phi thăng giả



Phía trước hoàng cung, trong một khoảng phạm vi rất lớn đều ngập tràn năm mươi vạn đại quân, thêm vào đó là hơn năm mươi vạn võ giả đã đến cảnh giới phi thăng của các phái trong giang hồ, ở ngoài khu vực này, quân chủ của Đại Đức đế quốc dĩ nhiên là đã cách li bách tính xung quanh ra.

Sau lần phi thăng này, thì ở cái vị diện này đều không còn có phi thăng giả nữa, cũng không còn có bất kì môn phái giang hồ nào cả. Vì thế Phong vân Vô Kị quyết định ở giữa mọi người, phi thăng tập thể, khiến chúng nhân nhìn thấy được tình cảnh vĩ đại này, có lẽ đó là một cảnh tráng quang mà cả đời một người đều khó có thể thấy được một lần. Bất quản là bọn họ nhìn thấy cái gì, tại không lâu sau, bọn họ đều sẽ quên hết.

Oanh long!

Một tiếng sấm nổ vang lên trong không trung, tiếp đó là cuồng phong nổi lên, mây đen bao phủ kháp cả thiên không, mọi phi thăng giả đều đã giải khai cấm chế công lực, toàn thân công lực cỗ đãng, tâm thần tấn nhập vào trong một cảnh giới kì diệu.

Oanh long!

Sau tiếng sấm nổ vang lên, trên trời đột nhiên ập đến một trận mưa to, những hạt mưa ồ ạt lao xuóng bên dưới, chúng nhan cỗ đãng chân khí, cách tuyệt những hạt mưa bên ngoài thân thể, nhưng hạt mưa chỉ đập vào màn chân khí hộ tráo của mọi người, tạo ra một phiến thủy hoa trắng xóa, trừ nhưng phi thăng giả ra, mọi bách tính đều bị mưa thấm ướt đẫm, nhưng không có một ai li khai. Bóng người dày đặc bao vây ở bên ngoài, từ xa nhìn lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phía bên dưới mái hiên của hoàng cung, Thịnh Minh hoàng đế lẳng lặng ngẩng đầu quan vọng.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không, sau khi mây đen ập đến, một điểm huyết hồng lúc ẩn lúc hiện, chỉ trong chớp mắt thời gian, mãnh nhiên từ trong hướng ra ngoài, thuấn gian dã bành trướng ra độ khoảng một mẫu đất, hơn nữa là còn đang bành trướng.

Phong Vân Vô Kị lí nào lại để cho kiếp vân hoàn toàn triển khai ra, thiên kiếp của cả trăm vạn người phi thăng, nếu như để nó hoàn toàn phát huy hết sức, dù cho có là cao thủ của Thái Cổ cũng tất tử vô nghi a!

Một tiếng kêu vang dội từ trong cổ họng của Phong Vân Vô Kị phát xuất, sau đó Phong Vân Vô Kị liền bay lên trên không, hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng lên trên thiên không, một tiếng long ngâm vang lên tứ phía, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dĩ nhiên là đã triển khai, hóa thành một đạo trương kiếm dài ba xích, Phong Vân Vô Kị lại phát ra một tiếng kêu cao vút, trường kiếm dĩ nhiên là dã xuất thủ, kiếm khí vô thất xông thẳng lên trên trời, nghênh đón lấy cơn mưa cuồng loạn, mấy chục đạo kiếm khí dài vạn trượng lao thẳng về phía kiếp vân, phân đạo hồng sắc kiếp vân hóa thành vô số đoạn.

Kiếp vân tiếp tục hợp trở lại, Phong Vân Vô Kị lại phát xuất mấy kiếm, thông thien kiếm khí trước khi kiếp vân phat huy uy lực đã bị nghiền nát tan tành, oanh, bên trong kiếp vân đột nhiên nổ tung ra, sau đó đám kiếp vân đỏ hồng đó ngập trên bầu trời bên trên hoàng cung, sấm chớp ầm ầm, chỉnh cả mấy trăm dặm vuông đều dồn mấy ngàn đạo thiểm điện màu tím về phía Phong Vân Vô Kị, những đạo thiểm điện đó còn chưa tiếp cận nhưng Phong Vân Vô Kị cũng đã cảm nhận được khí tức hủy diệt đến khủng bố cảu kiếp vân.

Ngay khi Phong Vân Vô Kị muốn xuất thủ đánh tan đám kiếp vân này, thì đột nhiên một đạo linh quang lướt qua trong đầu, thân hình đột nhiên gia tốc, trugn nhập vào bên trong kiếp vân.

Sẹt oành!

Đạo đạo thiểm điện kích trúng thân thể của Phong Vân Vô Kị, điện xà triền nhiễu quanh thân thể, Phong Vân Vô Kị không những không chống cự, mà cứ để cho những dạo thiểm điện cường đại từ trong đám kiếp vân đánh vào trên thân thể, sau đó Phong Vân Vô Kị khoanh chân ngồi xuống ở trong đám kiếp vân, Hấp Tinh Đại Pháp toàn diện triển khai.

Đạo đạo thiểm điện còn chưa kịp chuyển hóa thành lôi kiếp dẫ hóa thành từng phiến từng phiến sương mù dũng nhập vào trong than thể Phong Vân Vô Kị thông qua bách huyệt, không ngừng chuyển hóa thành kiếm nguyên tồn nhập vào bên trong đan điền.

Ở phía bên dưới, chúng phi thăn ggiả cũng há hôc miệng mồm, nguyên lại độ kiếp cũng còn có thể thực hiẹn như thế?!!! Kiếp vân đầy trời dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ tấn tốc dũng nhập vào trong nội thê của Phong Vân Vô Kị, chưa đầy phiên khắc, kiếp vân đầy trờ đã bị Phong Vân Vô Kị hấp nhập vào bên trong nội thể, lôi điện chân lực bị y dùng để thối luyện chân khí, cổ côt chân lực cường hãn lưu chuyển khắp mọi nơi bên trong thân thể, Phong Vân Vô Kị cảm thấy cực kì sảng khoái, cổ cổ khí nóng vận chuyển toàn thân, nhưng từ tren than thể chỉ nghe thấy những tiếng nổ lách tách truyền lại, thân thể của Phong Vân Vô Kị một lần nữa bay lên cao thêm mấy thốn, trên lớp da thịt, phiến phiến vân hà lưu động, đó hoàn toàn là nang lượng của kiếp vân đã biến mất.

Phong Vân Vô Kị không ngờ rằng nang lượng kiếp vân do cả trăm vạn phi thăng giả dẫn khởi lại bàng đại đến thế, đó đúng là một nguồn nang lượng khôn gnhỏ a, sau khi hấp thu hết vào bên trong nội thể, kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị điên cuồng tăng cao, ẩn ước đã có thể đối kháng với ma khí trong thân thể.

"Nhân loại to gan, không ngờ ngươi lại dám làm như thế! Đó là hành vi phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị. Chẳng lẽ Thánh Điện đã phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị rồi hay sao?" Một tiếng quát giận dữ vang lên, Phong Vân Vô Kị đứng thẳng thân người dậy, thì phát hiện trước mặt đã nhiều thêm mười mấy sinh vật kì quái ở sau lưng có những chiếc cánh màu trắng dài mấy thước, ai ai cũng tuấn tú phi thường, trong tay nắm lấy quang kiếm, toàn thân phát tán ánh sáng nhàn nhạt.

"Các ngươi là cái gì?"

"Bọn ta là chiến đấu thiên sứ trên Thiên Đường, phụng mệnh của chủ giám thị cái vị diện này, hành vi của ngươi đã hoàn toàn phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị ,nhiều phi thăng giả như thế thì không được cho phép." Một vị thiên sứ nói.

"Thiên sứ?" Phong Vân Vô Kị có chút ngơ ngác, sau đó liền nhớ tới cái gì đó, mục quang liền lướt qua một đạo sát cơ, nâng tay lên phát ra một kiếm quát: "Không ngờ lại là thiên sứ, thế thì các ngươi đều phải chết."

Đệ Ngũ Kiếm Đảm đại trướng kiếm mang, một kiếm huy xuất, kiếm khí bàng bạc liên lạp tức trảm sát mười mấy vị thiên sứ thành tro bụi, lông vũ bay đầy trời.

Bên trong màn mưa máu, mười mấy trái tim tinh oánh trong suốt chẳng khác gì thủy tinh lao ra bên ngoài, cấp tốc đào thoát hướng về phía thiên không.

Phong Vân Vô Kị nâng tay phải lên, Hấp Tinh Đại Pháp dĩ nhiên là đã xuất thủ, mười mấy vật hình trái tim liền quay trở lại như lưu tinh nàm gọn trong bàn tay của y, chỉ có một vật vùng vẫy kiệt lực, đào xuất ra được rồi loáng một cái đã biên mất.

Phong Vân Vô Kị cũng chẳng chút để ý, đem mười mấy vật hình trái tim đó trói buộc ở tại chu vi, lòng bàn tay càm lấy một vật, tử tế xem xét thì thấy vật này không ngừng khiêu động trong tay, trông chẳng khác gì có sinh mệnh vậy. Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, thàn thức lướt qua, thì lại phát hiện vật này chỉ đơn thuần là do năng lượng cấu thành, độ tinh túy tinh thuần cao phi thường.

Tâm ý vừa động, mưới mấy vật đó liền bị Phong Vân Vô Kị dùng Hấp Tinh Đại Pháp nhiếp nhập vào trong thân thể, sau đó là phân giải hấp thu, trọng tân chuyển hóa thành chân nguyên.

Trên thiên không xuát hiện một phiến hà quang xán lạn, bao trụ lấy chúng phi thăng giả, một cổ phieu phiêu dục tiên cảm giác từ trong lòng chúng nhân thẳng khởi.

Oanh!

Dị biến đột nhiên phát sinh, khắp thiên địa vang vọng một tiếng nổ, sau đó là một cánh cửa to lớn độ trăm trượng do tinh quang lộng lấy tổ thành xuất hiẹn ở bên trên thiên không, tại ngay khi cánh của này xuất hiện, thì hà vân đầy trời bỗng dưng biến mất.

Bên trong cánh của to lớn do tinh quang tổ thành, một thân ảnh to lớn do quang mang xán lạn tổ thành xuất hiện ở giưax cánh cửa, quang mang cường liệt khiến người ta phải nhắm mắt lại.

"Các ngươi có tội …." Một thanh âm uy nghiêm cất tiếng nói, cả vị diện đều bị thanh âm này làm cho chấn động, đại địa dưới đất lần lượt băng liệt, thiên không oành oanhd nổ vang lên, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp xuống.

Vị thần bí tồn tại đó còn chưa hoàn toàn xuất hiện mà cổ uy áp đó đã khiến cả vị diện như muốn hủy diệt, dù cho là Phong Vân Vô Kị cũng cảm thấy một phiến tuyệt vọng khi cánh của ánh sáng này xuất hiện, uy năng cường đại đến thế, bản thân căn bổn không thể kháng cự được.

Đột nhiên, một đạo âm lãnh khí tức mau chóng ập đến, Phong Vân Vô Kị trong lòng có cảm giác liêng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, một âm ảnh hình lưỡi hái to lớn lướt qua cnáh cửa đó, trong cánh của đột nhien vang lên một tiếng kêu kinh hãi, cũng không nghe rõ đó alf kêu cái gì, nhưng sau đó tấm cửa ánh sáng to lớn sung mãn uy năng đột nhiên bị cắt ra làm hai, oanh nhiên toái liệt, hóa thành cơn mưa tinh quang đầy trời.

Phiến âm ảnh to lớn hình lưỡi hái xuất hiện đột ngột, mà biến mất cũng đột ngột, phiến âm ảnh đó lướt qua cánh cửa ánh sáng đó, đốn thời phân nó ra làm hai rồi biến mất ….

Cả vị diện đang chấn liệt đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kị vẫn ngẩng đàu nhìn lên trên thiên không, hy vọng nhìn thấy được phiến âm ảnh đã phân cắt tấm cửa ánh sáng đó ra làm hai, nhưng y đã thất vọng, người đó tựa hồ như chưa từng xuất hiên qua vậy, lẳng lặng biến mất ….

Đạo đạo hà quang từ trên đầu chiếu xuống, trăm vạn đại quân bay về phía thiên không, ở phía dưới là vô số bách tính quỳ bái ….

"Thái Cổ, ta lại trở về rồi ….." Phong Vân Vô Kị nhám mắt trở lại, trong lòng lẳng lặng nghĩ, để tụ cho hấp lực đó kéo bản thân lên trên thiên không ….