Đao Đế giơ một cánh tay ra, đao khí liên miên bất tuyệt vun vút lao đến, thuấn gian liền hóa thành một cái lưới, tỏa định mọi không gian ở phía trước Tử Hoàng, và rồi lướt về phía sau mà chài.
Thân thể của Tử Hoàng liền cong lại, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, ống tay áo tung bay trong gió, thân thể như chớp giật lui về phía sau, cùng lúc đó màn lưới đao liền lao tới ….
Ở một bên khác, Phong Vân Vô Kị ở trên cao chém xuống một kiếm, một đạo bạch quang phát xuát ra khỏi tay. Đao Đế hừ lạnh một tiếng: "Đên đúng lúc lắm." Phất ống tay áo một cái, tay phải từ trong ống tay áo đưa ra, ngón tay giữa búng ra, tùy theo đó là một thanh trường đao băng lãnh màu bích lục thuận theo cánh tay mà tiến nhập vòa lòng bàn tay, trường đao tùy tay vung ra một cái, một đạo đao khí hình cung khoách triển lao lên.
Bồng!
Kiếm khí và đao khí tương hỗ va chạm, tương hỗ tiêu dung. Trong mắt của Đao Đế lướt qua môt đạo sát cơ, phất tay áo một cái rồi thân hình lao thẳng về hướng Phong Vân Vô Kị như điện xạ.
"Được thôi, hôm nay sẽ cho các ngươi thấy được đế vực tuyệt học – "Đao Đế Thiên Hạ Quyết" đệ nhất thức: Đao Thiên Hạ!"
Ngũ kinh tứ tọa, vang vọng hồi đãng mãi trong không trung, rồi trong tiếng hồi đãng, thân thể Đao Đế dang ở trên không trung đột nhiên xoay chuyển một vòng, chân phải tà tà đạp ra một bước về bên phải, sau đó trường đao trong tay mang theo hàng loạt hư ảnh nâng lên trên đỉnh đầu, rồi như cắt chém xuống.
Oanh!
Mây đen trên không trung bị một cổ lực lượng vô hình cắt ra làm hai, ở trung tâm là một phiến hư không chẳng có mây đen dài độ mười trượng, thiên địa oanh minh, một đao này của Đao Đế chém xuống trông như chậm nhưng rất nhanh, tại sát na này, Phong Vân Vô Kị và Tử Hoàng đều cảm thấy trên đỉnh đầu đang có một lực lượng hủy thiên diệt địa đang áp xuống, bên trong cổ lực lượng đó có mang theo đao ý mà hai người quen thuộc, trong lòng hai người chấn kinh mãi không thôi, tương hỗ trao đổi một ánh mắt, sau đó mỗi một người lao về một phương hướng khác nhau.
Oanh!
Trong phạm vi mấy trăm trượng ở hai bên của Đao Đế xuất hiện một đạo vòng cung cự đại hướng về phía trước mà duyên thân, mọi sơn xuyên hà lưu lẫn thảo mộc trong phmj vi nay đều biến mất vô tung. Ở phía trước rất xa đều nhìn không thấy bất kì vật gì nhô lên khỏi mặt đất, trong phương viên ngàn dặm trở thành một phiến bàng phẳng, trên mặ đất xuất hiện vô số đao ngân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tốc độ của Phong Vân Vô Kị và Tử Hoàng tuy nhanh nhưng y nhiên vẫn đánh giá thấp uy lực lẫn phạm vi của chiêu này, khi hai người ở ngay biên duyên của pahmj vi đao khí, Đao Đế Thiên Hạ Quyết đệ nhất thức – Đao Thiên Hạ đã cận kề, hai người kêu thảm lên một tiếng, thân hình đồng thời loáng lên bay về hai bên.
Y phục trên thân thể của Tử Hoàng bị vô hình đao khí của Đao Đế cắt tơi tả, còn Phong Vân Vô Kị thì cũng chẳng hơn gì Tử Hoàng, trên thân thể phân bố đầy vết đao, từng giọt từng giọt máu từ trên những vết đao lăng loàn trên thân thể rỉ ra.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị và Tử Hoàng đều nhịn không được ngã về phía trước, rồi hộc ra một ngụm máu, nọi thể kiếm nguyên lưu chuyển, đạo đạo đao khí xán lạn từ trên các huyệt đạo bùng ra, trên mặt đất xạ xuất một loạt vết chém dài, sâu và hẹp.
"Lão già này quá cường đại! Đệ nhất chiêu đã cường đại như thế, những chiêu về sau – không biết là còn có tuyệt chiêu gì nữa hay không, huy hãy dùng tốc độ để lôi káo sự chú ý của ông ta, ta đi qua giúp Độc Cô tiền bối cùng Tây Môn huynh giải quyết những tên đó, huynh cứ quấy rầy và thu hút lấy sự chú ý của ông ta một lát, ta sẽ quay lại ngay, sau khi tiêu diệt Đao Hoàng thì bốn người chúng ta quay lại đối phó với ông ta!" Phong Vân Vô Kị sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Đao Đế, lặng lặng truyền âm nhập mật cho Tử Hoàng.
"Không thành vấn đề, dựa vào tốc độ của ta, tạm thời còn có thể quấy rầy y một lát, nhớ dùng võ học có cường lực, tốc chiến tốc quyết!" Tử Hoàng cũng cảnh giác nhìn lên Đao Đế ở trên không trung, sắc mặt chẳng hề biểu lộ ra cái gì.
Không có mệnh lệnh của Đao Đế, mấy vạn đệ tử rõ ràng là cường đại hơn đệ tử bình thưởng gấp đôi cũng không dám động đậy, thực lực của Đao Đế tịnh không cần hoài nghi, bên kia không động thân, Tử Hoàng cũng càng mừng, lần này Đao Đế mang theo những đệ tử toàn là có hơn hai trăm vạn năm công lực trở lên trong Đao Vực, những đệ tử trước đây xuất hiện đều là những đệ tử ngoại vi của Đao Vực, hai cái này không cùng cấp độ. Dưới chân núi tụ tập cả mấy vạn người đứng im lặng, nhưng trên thân thể của mỗi người đều xuất hiện đao khí vô hình đan xen lại với nhau, hình thành một đao trận như một cái kén bàng đại, nguy nhiên như núi, bất động như non.
Tử Hoàng với thương lượng đối sách với Phong Vân Vô Kị thì lí nào lại để Đao Đế xuất thủ mật lần nữa, thân hình nhoáng lên, hai người đồng thời xạ thẳng về phía Đao Đế, tay phải cầm kiếm, Tử Tiêu Kiếm và Đệ Ngũ Kiếm Đảm đồng thời ngân lên vút cao, nhưng Đệ Ngũ Kiếm Đảm chấn chiến càng lúc lợi hại nhất, hang loạt trận kiếm ngân vang lên, cho đến khi rời khỏi tay bay ra, Phong Vân Vô Kị đột nhiên tưởng tới chủ nhân trước đây của kiếm đảm tựa hồ như đã chết dưới tay của Đao Đế. Hơn nữa bản thân kiếm đảm lại có linh tính, thời khắc này thấy cừu nhân thì lí nào lại nhẫn nhịn cho được, nhưng bát quản là ra sao thì chỉ đi được nửa đường, thân hình Phong Vân Vô Kị run lên một cái, ròi biến mất trong gió ….
Ở bên kia, Tử Hoàng mang theo vô số ảo ảnh công kích đến Đao Đế, trường kiếm chấn động một cái liền mang theo một phiến âm ảnh, đâm thẳng vào yết hầu của Đao Đế, tay trái rung lên liền xuất hiện một đám bất diệt tử diễm màu tím nhạt cáo gần xích.
Sắc mặt của Đao Đế có hơi biến đổi, Đao Đế Thiên Hạ Quyết đệ nhị thức đang định đánh ra, thì lại thấy Tử Hoàng đã cách bản thân ngoài mấy chục trượng, thân hình liên tục uốn lượn ở giữa Đao Đế và cả vạn đệ tử của Đao Vực, Đao Đế thấy thế trong lòng không khỏi mắng một tiếng, dĩ nhiên là phải thu lại một nửa chân khí về đan điền. Mắt ngơ ngác nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đi được nửa đường dã chuyển hướng, chuyển sang tấn công Đao Hoàng, liền hừ lạnh một tiếng: "Được thôi, bổn tọa cũng muốn xem thử các ngươi muốn giở trò gì? … Thu thập ngươi trước tiên rồi sau đó lần lượt thu thập bọn chúng. Không ngờ các ngươi lại tuyển chọn phản kháng, thế thì hãy để bổn tọa làn lượt kích sát từng tên trong các ngươi vậy, Kiếm Hoàng, hừ hừ, … mấy vạn năm trước các ngươi lựa chọn biến mất là một chọn lựa sóng suốt đó, nhưng hôm nay lại xuất hiện thì đúng là tìm đường chết."
Trường đao tỏa ra hàn khí bức nhân trên tay của Đao Đế đưa ra trước mặt, sau đó dựng đứng than đao lên, rồi đưa một tay còn lại lên cầm đao, cơ hồ như đồng thời thì Tử Hoàng cũng cảm giác thấy một cổ tinh thàn lực cường đại đã phong tỏa chặt chẽ lấy bản thân, dựa vào sự trân tĩnh của Tử Hoàng mà cũng không khỏi có hơi biến sắc.
Thân hình run lê, trong hư không đã xuất hiện bảy gã Tử Hoàng, Đao Đế thấy thế thì hừ lạng một cái, sắc mặt vẫn như thế mà vung đao ra, đao này chậm phi thường, cũng có thể nói là phiêu dật vô bỉ, khiến cho người ta quái dị nhất là một đao này tịnh khong phải chém về bất kì một đạo than ảnh nào trong bảy đạo tử ảnh ….
Ở một bên kia, Phong Vân Vô Kị còn chưa kịp tiếp cận, thì bàn tay đã đối với Đao Hoàng trảo một trảo trong hư không, đạo đạo kiếm hình dài ba xích như có như không từ trong lòng bàn tay gùng phát, xoay chuyển vòng tròn rồi ráp lại thành hình lưới vung về phía Đao Hoàng ….
"Độc Cô tiền bối, người mau sang giúp đỡ Tây Môn huynh, giúp y đỡ lấy đòn phản kích của mấy người kia, dựa vào kiếm thuật của Tây Môn Huynh thì một khi xuất chiêu thì tự nhiên là có thẻ dễ dàng giết những người đó." Phong Vân Vô Kị không kịp giải thích, chỉ là vộ vàng dùng truyền âm nhập mật mà nói với Độc Cô Vô thương.
Đao Hoàng nhìn thấy những kiếm hình lúc có lúc không phân bố đầy trời, con ngươi co rút lại, trong lòng không khỏi chấn kinh, loại tuyệt học này lí nào y lại không biết, căn bổn chẳng khác gì tuỵet học "Hư Tướng Đao Hình" của Đao Đế, chỉ là Phong Vân Vô Kị lại chuyển thành kiếm ý mà thôi.
Độc Cô Vô Thương chém ra một kiếm, Đao Hoàng điểm mũi chân một cái, thân thể liền lập thành một góc năm mươi độ với mặt đất, sau đó liền phiêu xạ như gió, một Độc Cô Vô Thương đã khó đối phó rồi, y lí nào lại dám cùng lúc đối phó với hai cao thủ cùng cấp.
Độc Cô Vô Thương dùng một kiếm bức lui Đao Hoàng, liền lập tức xoay người thối lui, hiển nhiên là đến chỗ của Tây Môn Y Bắc ….