Phi Thăng Chi Hậu

Chương 137: Ám Hắc Đế Quân



Phong Vân Vô Kị thẳng đường truy theo, nhưng lại phát hiện tia thần thức mà bản thân tỏa định trên thân thẻ của Cầm Ma đột nhiên chấn động, rồi liến mất đi tung ảnh. Phong Vân Vô Kị xuất hiện ở nơi cuối cùng mà Cầm Ma xuất hiện trong cảm ứng của mình, nhìn khắp tứ phía nhưng chỉ thấy một phiến mênh mang mà không thấy tung ảnh.

Hai đạo thanh âm phá không từ phía sau truyền tới, Phong Vân Vô Kị biết được hai cao thủ phân biệt là Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng đang truy đến, trong lòng không muốn dây dưa với bọn họ, tâm niệm chớp động, thân thể đã hướng sang một hướng khác mà bay đi.

Tìm được một ngọn núi rậm rạp, Phong Vân Vô Kị bay ra đằng sau sườn núi và tạo ra một đông huyệt, rồi sau đó chui vào trong, thần thức bao bọc cả chu vị vạn dặm, mọi động tĩnh đều được thu vào trong mắt, lẳng lặng mà đợi chờ.

Đợi đến lúc hoàng hôn, thiên không hốt sáng hốt tối, ở phương hướng tây bắc cuồn cuộn ma khí, bên trong cảm ứng thì Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một đám đệ tử của Ma Vực đang hướng về phía này mà bay đến, người dẫn đầu là một nữ tử có thân thể yêu kiều. Phong Vân Vô Kị khẽ di một tiếng, nữ tử này y dã từng nhìn thấy qua, chính là một trong ngũ đại ma tướng của Ma Vực – Thủy Ma. Bốn ma tướng còn lại đều đang đi theo bên cạnh thân thể của thị, cách ngũ đại ma tướng hai bước là một đại hán mi rậm, toàn thân mang một bộ khải giáp đen tuyền, tại trên thân thể của người này, Phong Vân Vô Kị có cảm giác tựa hồ như đã từng quen biết, khí tức của y tiếp cận với kẻ đã từng xâm tập qua Kiếm Vực – Ám Vực Ma Quân.

Phia đông bắc phương hướng thì xuất hiện một nhánh đại quân áo trắng cũng đang ồ ạt đi đến, không phải là Đao Vực thì là ben nào nữa? Khi Phong Vân Vô Kị nhìn thấy kẻ dẫn đầu thì không khỏi giật mình kinh hãi, không ngờ lại là Độc Cô Phiêu!!!

Người trong hai vực lần lượt dừng lại, sau đó thì hạ xuống nghỉ ngơi. Trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi kì quái, dựa vào thực lực của hai vực lúc này mà muốn bắt Cầm Ma, chỉ e là không thể, hoàng cấp cao thủ của hai vực tựa hồ như không thấy một ai.

Phong Vân Vô Kị phân tán thần thưucs ra phi thường mỏng, lại chẳng chú dao động, người của mấy vực khi vừa mới tiến vào phạm vi bao bọc của thần thức Phong Vân Vô Kị thì cũng có cảm giác quai quái, nhưng loại cảm giác này rất nhanh sau đó liên biến mất, vì thế cũng tịnh không để ý.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Ma Vực ngũ tướng đột nhiên đứng dậy, hướng thân về phía một ngọn núi cao vút đâm thủng tầng mây ở phương xa. Ngọn núi nguyên bổn tối thui, phiến khắc trước ở đỉnh núi đột nhiên bùng phát một đám lửa lớn, khắp chu vi đỉnh núi, bừng sáng một loạt đám lửa. Ánh lửa yếu nhược trong đêm lạnh tựa hôg như tùy thời đều có thể tắt đi. Đêm khuya, núi cao thảng tầng mây, phiến hỏa diễm trên đỉnh núi, chu vi dập dờn ánh lửa, tất cả mọi thứ từ xa nhìn lại thì quỷ dị vô cùng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Ngũ đại ma tướng lao thẳng về phía ngọn sơn phong đó mà bay đi, hàng loạt thân ảnh mau chóng biến mất khỏi tầm mắt của Phong Vân Vô Kị, Thần thức của Phong Vân Vô Kị liền mau chóng thu hồi lại trong nội thể như thủy triều, vừa mới định đi đến tòa sơn phong đó thì trên đỉnh đầu một đạo thần thức cường hãn lướt qua, theo đó là trận trận lôi điện lẫn mây đen, tâm thần của Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, lập tức thu nhiếp tâm thần, lẳng lặng bất động.

Phiến khắc sau, thông qua khe hở của đám cây trúc dày đặc, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một gã nam tử đang lướt qua không trung như đại điểu, hướng về nhọn núi đó mà bay đến, loáng một cái đã biến mất không thấy.

Khí tức cảu gã nam tử này cường đại đến mức khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi biến sắc, loại cường đại như thế thì Phong Vân Vô Kị chỉ từng cảm ứng thấy ở trên thân thể Đao Đế, hơn nưa là so với Đao Đế thì y còn cường đại hơn nhiều.

Người này vừa lướt qua không lâu thì lại có mấy tiếng phá không từ khắp tứ phía bay đến, mỗi một đạo khí tức đều cường đại vô bỉ, đều là từ tứ phương tụ tập lại ở trên ngọn núi đang phát ánh lửa đó, khí tức của những người này -- hoàn toàn không phải là người của hai vực.

"Người của phái hệ tự do cũng tham gia vào chuyện này, xem ra sức dụ hoặc của Hiên Viên Đế Tâm Quyết đúng là lớn không chỉ ở mức bình thường a!" Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.

Suy nghĩ một lúc, rồi Phong Vân Vô Kị van khởi Súc Cốt Công, đổi thành tướng mạo của một nam tử trung niên, sau đó mới đi ra khỏi đám rừng trúc đó, rồi giả dạng thành người trong phái hệ tự do, hướng về phía ngọn núi có ánh lửa đó mà bay đi.

Sau khi có chuyến đi đến đông hải, Phong Vân Vô Kị đã hiểu được cao thủ trên Thái Cổ không chỉ giới hạn trong bốn vực, tai cả Thái Cổ mênh mông này thì bất cứ ở nơi nào cũng có thể ẩn tàng cao thủ, chỉ là những người này hoặc là ẩn tàng ở một nơi nào đó trong Thái Cổ, hoặc là ẩn thế bất xuất, hay là lại phân ra thành những thế lực bất đồng. Vì duyên cố này, những loại người vừa mới tiến vào trong Thái Cổ như Phong Vân Vô Kị thì những nhận thức ban đầu về Thái Cổ căn bổn vẫn cứ dừng lại ở ý nghĩ bốn vực này là cường đại nhất.

Cho đến hiện tại, thế lực cường đại nhất triển hiện ra trước mặt mọi người cũng là người trong bốn vực. Nhưng sau khi Phong Vân Vô Kị có chuyến đi đến đông hải thì đã có nhận thức mới, hai cao thủ hoàng cấp như Chiến Hoàng và Tử Y Tiêu Diêu Hầu đã chứng minh điểm này.

Đêm đến, trong những chổ hở của các đám mây trên thiên không ẩn hiện những ánh sao lấp lánh, nhưng ở trong màn đêm này lại khiến cho hàn khí lại càng thên bức người.

Dưới các đám mây đen, bên trên đại địa, một đạo nhân ảnh vội vàng lướt đi sát đất, từ xa lao về phía ngọn núi có ánh lửa đó mà bay tới.

Đợi đến khi Phong Vân Vô Kị đi đến nơi thì chu vi tòa sơn phong đó, từ dưới chân núi đến trên không trung đều phân bố dày đặc bóng người, Phong Vân Vô Kị đứng lại ở trên không trung của sườn núi, giữa y và người của Ma Vực có cách một vài người của phái hệ tựu do, nên nhất thời cũng không sợ bị chú ý.

Ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, Phong Vân Vô Kị giật mình phát hiện, điểm điểm quang hỏa ở chu vi tòa sơn phong này chính là những lồng đèn dầu đang lơ lửng ở trên không trung, Phong Vân Vô Kị tử tế nhin qua, thì phát hiện ở dưới đáy của những ngọn lồng đèn dầu đó đều có một sợi tơ tuyến cực kì mỏng manh, những tơ tuyến đó cũng mang màu đen tuyền, nếu như không nhìn tử tế thì cũng không phát hiện được.

Trên đỉnh núi, một ngọn lửa lớn trùng thiên, ánh lửa chiếu sáng cả một nửa tòa sơn phong. Trong hư không ở chu vi, bóng người dày đặc lơ lửng ở trên không trung, ai ai cũng có sắc mặt ngưng trọng.

Hoa lạp!

Ở trên ngọn núi này đột nhiên có mấy thứ lăn xuống, Phong Vân Vô Kị tức rhì kinh hãi, một lần nữa ngẩng đầu lên thì thấy có mấy dải vải với màu sắc lộng lẫy đang từ trên đỉnh núi hạ xuống, không ngờ lại dài hơn ngàn trượng. Hết vòng này tới vòng khác từ trên đỉnh núi hạ xuống, bao bọc cả tòa sơn phong này.

Cơ hồ như đồng thời, mấy trăm vòng vải ở trên sơn phong kéo dài ra rồi không ngừng vũ lộng trên không trung chẳng khác gì linh xà, dưới ánh lửa trong đêm lạnh trông rất là quỷ dị.

Đối diện với những hứ mà bản thân chưa biết thì con người đều rất thận trọng, vì thế nên khi nhũng dải vải với những màu sắc khác nhau từ trên đinhe núi hạ xuống thì không có một ai tiến lên phía trước để ngăn cẳn.

Phạch!

Những dải vải đó va vào sườn núi rồi sau đó bay về phía bên ngoài, tiếp đó là được kéo căng ra cố định ở trong không trung, khiến cho cả ngọn núi này chẳng khác gì một đóa hoa sen lộng lẫy đang khoe sắc trong đêm khuya.

"Mau mau quay về, vật của Hiên Viên, bọn các ngươi không thể vọng tưởng. Nếu như còn lòng tham nữa thì sinh tử tự chịu!" Một thanh âm băng lãnh từ tren đỉnh núi vang vọng khắp màn đêm, nghe thấy không khỏi kinh tâm.

"Bọn ta đông người như thế này, ngươi nói lui là lui? Giao Hiên Viên Đế Tâm Quyết ra đây, bọn ta tự nhiên là sẽ rút lui, nếu không thì … hừ, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đối phó với nhiều cao thủ như thế này hay sao?" Một gã tựa hồ như thuộc trong phái hệ tự do cao ngạo nói.

Bạch!

Một mảnh vải cách hắn ta rất gần đột nhiên lao đi như chớp giật, sau một bạch vang lên thì nặng nề đập vào lồng ngực của hắn, người này thạm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã hộc ra một ngụm máu, sau đó liền bị chấn bay ra xa chẳng khác gì như diều bị đứt dây.

Chúng nhân đều tức thì kinh hãi, lúc này mới biết những mảnh vải đó dùng vào việc gì, trong lòng có chút hối hận ….