Phong Vân Vô Kị trước lúc tỉnh mê hồ nghe thấy âm thanh của U Vô Tà bên tai liên tục gọi 'Mộc Nguyệt, Mộc Nguyệt', mang theo những lời tự nhủ về chuyện trong quá khứ. Qua đó mới biết Mộc Nguyệt là đồ đệ của U Vô Tà , cũng là con trai của y.
Đợi đến lúc tỉnh hẳn, phát hiện U Vô Tà đang lay vai mình, trong miệng điên cuồng gọi tên Mộc Nguyệt, mới biết U Vô Tà nhầm mình với con trai y.
"U Vô Tà , ngươi tỉnh lại, ta là Phong Vân Vô Kị , không phải Mộc Nguyệt." Phong Vân Vô Kị đẩy U Vô Tà ra, nhưng U Vô Tà vội vàng bật dậy, ôm đầu hắn, kêu khóc: "Mộc Nguyệt, con đừng rời khỏi cha, cha chỉ có mình con thôi, nếu con đi rồi , cha biết làm sao? Yêu ma bọn chúng quá mạnh, con đánh không nổi chúng đâu, đừng có đi à!"
Phong Vân Vô Kị đưa tay ra, muốn đẩy y ra lần nữa, nhưng có chút không nhẫn tâm, trong thời gian hắn hôn mê,nội dung những lời tự bạch của U Vô Tà , đã làm hắn hiểu, y cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Thở dài một hơi, Phong Vân Vô Kị rút tay lại, nói: "Ngươi nhìn cho rõ, ta không phải là cái gì Mộc Nguyệt, ta là Phong Vân Vô Kị ."
U Vô Tà nghe thấy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn kỹ mặt Phong Vân Vô Kị , vào lúc Phong Vân Vô Kị cho rằng U Vô Tà đã tỉnh lại, U Vô Tà ôm lấy hai vai hắn, lo lắng nói: "Sao lại như thế này,sao lại như thế này? Sắc mặt của con sao lại tím đen thế này, có phải con trúng phải độc thủ của yêu ma?Đừng có lo, cha nhất định sẽ chữa khỏi cho con."
U Vô Tà không để mất thời gian, cắp thân thể của Phong Vân Vô Kị , để lưng hắn quay lại đối với bản thân,sau đó ngồi ngay xuống, hai tay đưa ra, một tay áp vào lưng Phong Vân Vô Kị , một tay áp trên đỉnh đầu hắn. Phong Vân Vô Kị đang muốn phản kháng, nhưng phát hiện ngay cả khi cửu chuyển Sinh tử huyền công sức mạnh đã tăng mười lần, cũng không phải đối thủ của U Vô Tà , trăm vạn năm khổ tu, cũng không phải ai cũng có thể chống cự, cho dù Cửu chuyển sinh tử huyền công có huyền diệu thế nào đi nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chân khí hàn tính tràn tới, như nước sông Trường Giang hùng dũng nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , trên đường chân khí đi qua, đả khai vô số ẩn huyệt.Nguyên là cửu chuyển sinh tử huyền công đệ nhị tầng 'Sanh Bất Như Tử', trong thời gian dài , làm sắc mặt của Phong Vân Vô Kị giữ nguyên như người chết, nhưng tại trăm vạn năm công lực tấn công, cửu chuyển sinh tử huyền công mà Phong Vân Vô Kị luyện đã đột phá đệ nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử', đệ tam trọng thiên 'Tử Cực Nhi Sanh'. Bước tiếp một bước vào đệ tứ trọng thiên là 'Phi Sanh Phi Tử Chi Cảnh'.
Phong Vân Vô Kị nguyên phi thăng khi ba mươi ba tuổi, khuôn mặt cũng giữ nguyên hình dạng hơn ba mươi tuổi, nhưng dưới tác dụng đặc thù của cửu chuyển sinh tử huyền công, tóc đen dài trên đầu tự chuyển động, tự tung bay, càng lúc càng đen, da dẻ cũng trở nên trắng trẻo, cơ mặt cũng thay đổi, dung mạo càng lúc càng trẻ ra, cho đến khi trở thành hình dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Sau lưng có tiếng vật rơi xuống đất, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, nhìn thấy U Vô Tà đang nằm trên mặt đất, trên mặt có một nụ cười khổ.
"Vài trăm vạn năm công lực của lão phu, như vừa rồi đã truyền hết cho ngươi rồi. A a" U Vô Tà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên đỏ bừng, đôi mắt từ đỏ hồng đã biến thành màu đen, sáng như sao: "Có lẽ đây là báo ứng chăng, ngươi không phải nói cần báo thù sao, đây là cơ hội tốt nhất đấy."
Phong Vân Vô Kị trầm mặc im lặng, tiếp theo làm sao đây, hắn không thể ra tay được, trông bộ dạng của U Vô Tà , y đã tỉnh lại hoàn toàn.
Khối chân kh trong cơ thể vận chuyển, là chân khí hùng hậu mà Phong Vân Vô Kị không dám nghĩ đến, mênh mông như biển lớn, vô cùng vô tận.
Nhìn thấy U Vô Tà không ngừng thổ huyết, Phong Vân Vô Kị đưa ra một tay, nắm lấy tay U Vô Tà , chân khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể U Vô Tà .
U Vô Tà ho khan, cười thảm nói:"vô dụng thôi, ta biết, thương thế của ta không thể khỏi được, tuy nói ta trong tình huống thần trí mê hồ mang toàn thân công lực cấp cho ngươi, nhưng không phải bản thân chắc chết,thì sao lại làm như thế.Phá diệt đạo chủ công tham toạ hoá, ngay cả bằng ta trăm vạn năm khổ tu cũng không dám trước mặt y quá lời, một chiêu tấn công bằng thần thức của y, đã làm thần thức của ta đến rang giới bị huỷ diệt, như vậy ta chắc chắn chết.Ta khổ tu trăm vạn năm, một thân tu vi tuy không lọt vào mắt siêu cấp cao thủ, nhưng cũng không phải là đồ bỏ. Ngươi mới đến Thái cổ, khiếm khuyết duy nhất là công lực, có trăm vạn năm công lực của ta, ngươi ít nhất giờ có chỗ dựa, ít nhất, ngươi cũng hơn đa số người ở điểm khởi đầu. Đã có công lực duy trì, ta nghĩ, các võ học cổ quái của ngươi, có lẽ đã phát huy ra được 8 thành uy lực rồi.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị vẫn trầm mặc im lặng, U Vô Tà cười thảm vài tiếng, cố gắng đứng dậy, run rẩy đi ra bên ngoài." Xong rồi, ta vốn đối với ngươi không tốt, không nên đưa ngươi đến nơi này... Ngươi đi đi, ta U Vô Tà tuy đã cùng đường mạt lộ, nhưng quyết không để ai cười vào mặt.
"Ngươi có di nguyện gì muốn ta làm không?" Phong Vân Vô Kị đứng thẳng người, bình tĩnh nói.
U Vô Tà cười lớn: "Ha ha ha..., tốt, không hổ là đồ đệ của ta...ta truyền cho ngươi trăm vạn năm công lực, ngươi không cần cám ơn ta, chỉ cần thay ta giết ,một cao cấp yêu ma tên là Lộ Tây Pháp là được rồi."
"Ta biết rồi, ngươi đi đi..."
"A a... Cuối cùng cho ngươi một lời cảnh cáo, tuyệt đối không nên đi kiếm phá diệt đạo chủ,tuyệt đối đừng nghĩ thay ta báo thù....không thể phủ nhận, ngươi là người ngoài lạnh trong nóng...Ngàn vạn lần nhớ lấy.Phá Diệt ngươi không thể địch được,
Ngày sau khi ngươi thành đỉnh phong cao thủ, có thể cùng anh hùng trong thiên hạ so cao thấp thì hãng hay.Nên nghĩ đến chuyện bằng danh vọng của Phá diệt đạo chủ, sao có thể sống giữa hai vực Tuyết vực và Đao vực, mà cả hai vực chủ không động đến y!.."
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, nói:Ngay cả không phải vì ngươi, chỉ bằng sỉ nhục ta phải chịu, ta cũng không tha cho y, ta Phong Vân Vô Kị đã nói là làm..."
Sau lưng đột nhiên im lặng, Phong Vân Vô Kị quay người , chính đang nhìn thấy giây phút cuối cùng của hàn trì Thiên Ma U Vô Tà .
Thân hình cao lớn đứng giũa đất trời, toàn thân công lực mất hết, thân thể y trong gió dần dần biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung, ngay một chút dấu vết cũng không còn...
Ôi!
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, hai tay giơ lên trời, trên không một đám mây đen đang chuyển động, đầy sự bi thương.Lúc này, Phong Vân Vô Kị bắt đầu mê mang,sau khi U Vô Tà chết đi, hắn nhất thời không biết nên đi đâu làm gì.
Như đang thấy,bóng hình của U Vô Tà xuất hiện trên bầu trời nhìn hắn. Phong Vân Vô Kị trong lòng bây giờ hoang mang, không biết bản thân đối với y hận hay cảm kích nhiều hơn...