Phi Thăng Chi Hậu

Chương 38: Chấn hám đích địa hạ mộ huyệt



(Bất ngờ ở huyệt mộ dưới lòng đất)

"Cái gì là kẻ biến dị?" Phong Vân Vô Kị nhìn Mặc Lê, nhãn thần sáng chói lọi.

Mặc Lê thở dài một tiếng, đứng dậy, quay đầu đối với Phong Vân Vô Kị nói: "Ngươi đi theo ta."

Mặc Lê ở một góc bới một lớp đất ra, bên dưới lộ ra một tấm sắt rỉ sét loang lổ, Mặc Lê phí sức nâng tấm sắt hình vuông ra, bên dưới lộ ra một huyệt động tối đen dưới lòng đất,từng bậc đá chật hẹp kéo dài từ cửa động xuống bên dưới.

Phong Vân Vô Kị bật dậy, kinh ngạc nhìn huyệt động dưới đất mới lộ ra. Mặc Lê hướng phía y vẫy vẫy tay, sau đó đi xuống trước. Phong Vân Vô Kị theo sát sau ông ta , các bậc đá xây hình xoắn ốc kéo dài xuống bên dưới, chật hẹp gập gềnh, thân thể già nua của Mặc Lê lảo đảo như muốn rơi , tuỳ lúc đều có thể rơi xuống dưới.

"Đây là nơi nào?"

"Đừng hỏi nhiều, xuống dưới ngươi sẽ biết." Mặc Lê lạnh lùng nói.

Mắt của vũ giả,nhìn vật trong bóng tối là năng lực cơ bản nhất . Không biết qua bao nhiêu lâu, lão già đột nhiên đứng trên bậc đá không cử động nữa.

"Sao rồi?" Phong Vân Vô Kị nhìn lão già, hỏi.

"Nơi đây là mộ huyệt của tội nhân, chúng ta không được bước lên đất nơi đây." Mặc Lê lạnh giọng nói.

Phong Vân Vô Kị không quan tâm, vượt qua Mặc Lê, theo bậc đá đi xuống.

"Ngươi không phải kẻ đầu tiên nghĩ đến đồng hoá cùng cái thế giới này, xem đi, xem kết cục của bọn họ, ngươi sẽ hiểu nên làm thế nào." Âm thanh quen thuộc của Mặc Lê từ sau người truyền lại.

Phong Vân Vô Kị không quay đầu đi xuống bên dưới, không lâu sau, ở trước một cánh cửa xiên vẹo, Phong Vân Vô Kị dừng lại. Tầm mắt trở nên rộng rãi, nơi đây là một cái hầm dưới đất rất lớn. Vừa nhìn thấy cái hầm, Phong Vân Vô Kị kinh ngạc không nói lên lời.

Thế giới bóng tối nơi đây, nơi có ánh sáng duy nhất ở nơi đây, trong không khí trôi nổi ánh huỳnh quanh màu xanh, càng sâu xuống mặt đất, càng dày, là lửa lân tinh trên hài cốt người chết.

Phong Vân Vô Kị gần như không tin vào mắt mình, ở cái hầm khổng lồ dưới lòng đất này, nơi đâu cũng dày đặc đầy chấm xanh hài cốt. Những hài cốt này rất kì quái,dáng dấp cao vượt hẳn người bình thường, mỗi bộ hài cốt đều không giống nhau, đa số hài cốt, từ đốt xương cụt trở về dưới, một đoạn xương sống kéo dài theo thân người đến ngang bàn chân, trên lưng, còn có từng đoạn xương dài sắc nhọn đâm ra, trên bàn tay một số hài cốt, đã hoàn toàn thay bằng móng vuốt thú vật.

Trong lúc Phong Vân Vô Kị giật mình, bất tri giác chân đạp ra,đã bước trên đất ở lòng huyệt mộ, dưới chân phát ra một loạt âm thanh răng rắc, đó là tiếng hài cốt gãy vụn.

Những hài cốt này, ít nhất vài vạn hài cốt, mỗi bộ đều giữ biểu tình vô cùng thống khổ, nhiều hài cốt có đầu sọ đã hoàn toàn biến hình, đã không còn là loài người.

"Nhìn đi, nhìn những người trong tộc đã từng tu luyện ma công này, đây là hậu quả sau khi đồng hoá với cái thế giới này đã thu được." Trong bóng tối truyền lại tiếng Mặc Lê thở dài não nề : "Bọn họ chết trong lúc thống khổ, mang theo cái xác không còn là con người."

Tiếng bước chân vang lên từ trong bóng tối truyền lại, là Mặc Lê đã rời khỏi nơi đây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Phong Vân Vô Kị cúi người cầm lên một cái sọ xanh biêng biếc, miệng cái sọ đã mọc thêm một cái răng nanh dài, nơi trán, một chiếc sừng mới nhú đã đâm ra. Cầm trong tay xem xét xong, Phong Vân Vô Kị lại nhẹ nhàng bỏ cái sọ ấy xuống.

Ở nơi huyệt mộ dưới lòng đất này, Phong Vân Vô Kị như một u hồn, lảng vảng giữa những bộ hài cốt.

Ở sát vách hầm huyệt mộ, Phong Vân Vô Kị đã phát hiện dấu vết các chữ đầy cả mặt vách, đâm sâu vào trong vách hơn một tấc:

"Ta, chết vạn lần, không hối tiếc."

"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"

"Ta xa quê xưa, khi nào trở lại."

"Ta ngày nay chịu nhục, quyết ghi sâu trong tim, kiếp sau tất báo thù."

"Kẻ đến sau, người tộc ta, nếu có thể, xin mang hài cốt của ta về quê cũ, ta quá nhớ đất xưa rồi, nhớ đến không khí trong lành quê nhà, đất đai ẩm ướt..."

"Trời cao đáng giận a, người tộc ta bao giờ có thể thoát khổ ngục này! Ta khổ tu ma công, nếu có một ngày đi được khỏi nơi đây, quyết huyết tẩy thần ma!"

"Hận hận hận! Tại sao người tộc ta không hiểu khổ tâm của ta!Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục này, nhận kiếp khổ vạn thế, chỉ nguyện người tộc ta có thể hưởng bình an một phương! Trời cao có người tộc ta!"

"Chịu thiên kiếp khó khăn vạn lần, ta cũng quyết chuyển thế trọng tu, quay lại nơi này, không diệt ma tộc, thề không ngừng nghỉ!"

Từng dòng chữ xúc mục kinh tâm nhập vào trong mắt, không biết trôi qua bao lâu, khi Phong Vân Vô Kị xem xong các chữ trên tường thì, mới phát hiện áo mình không biết khi nào đã ướt đẫm.

Ở đằng sau một bộ hài cốt biến dị dài hơn hai trượng , Phong Vân Vô Kị đã phát hiện một dòng chữ nhỏ: "Ta tự sáng tạo 'Bách Luyện Ma Công' dẫn vô hạn ma khí nhập thể, thành ma thể thật sự, tuy công pháp này không thích hợp cho cơ thể tộc ta, nhưng ta không nguyện tâm huyết bị bỏ đi như vậy, khẩu quyết công pháp sáng tạo ra bên dưới hài cốt ta. Người tộc ta nếu may nhìn thấy những chữ này,ghi nhớ cẩn thận, cẩn thận! Luyện công pháp của ta, tất thành ma thể, nhận kiếp vạn ma phệ thể, quyết suy nghĩ sâu sắc mới có thể luyện thử. Nếu có một ngày có thể ra khỏi chốn này, xin mang theo hài cốt dưới đất này trở về quê nhà, ta trên trời cao cầu chúc cho ngươi được may mắn,thật may mắn!"

Di chuyển hài cốt ra, mặt đá bên dưới lộ ra một loạt chữ nhỏ dày đặc, nếu không cẩn thận, thật nhìn không ra. Phong Vân Vô Kị chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng cúi đầu bình tĩnh ghi nhớ công quyết này vào trong đầu.

Nhận được điều này, Phong Vân Vô Kị y dạng di khai các bộ hài cốt, thi hài bên dưới , đều có các đoạn khẩu quyết ma công hoặc dài hoặc ngắn, cẩn thận đếm lại, trong cái hầm xác này, không ngờ có 365412 bộ hài cốt, cộng với 365000 bộ khẩu quyết công pháp, ngoài ra có 412 bộ khẩu quyết công pháp bị tàn khuyết, đã không có cách tu luyện, cũng không cố ghi nhớ.

365000 bộ khẩu quyết công pháp ghi nhớ xong, Phong Vân Vô Kị phát hiện mình đã đứng ở giữa hầm huyệt, nhìn lại mặt đất của cái hầm khổng lồ này một lần nữa, những hài cốt biến dị xúc mục kinh tâm kia, Phong Vân Vô Kị vái một vái dài, sau đó lại từ thông đạo nơi ấy, quay lại thuỷ lao.

Đẩy tấm sắt che phủ ra, Phong Vân Vô Kị vừa nhìn thấy Mặc Lê gần như không tin vào mắt mình. Ông lão này, trong khoảng thời gian y rời đi, không ngờ trở lên vô cùng già yếu.

Đầu vốn còn chút tóc đen, lúc này, Mặc Lê đã đầu bạc trắng,vết nhăn trên mặt thật khó làm người ta tin rằng, đây là một người sống có thể có . Mắt ông ta đã mờ đục thêm, bị mi mắt bên dưới lông mày che phủ, áo phủ trên người càng rách nát thêm, từng vết máu thịt, như đã không còn máu chảy ra nữa.

"Ngươi không quay lại, ta đã thay ngươi cung cấp chân khí." Lão già nói một cách bình thường, như đã làm một việc không đáng nhắc đến.

Phong Vân Vô Kị sống mũi hơi cay, nguyên y luôn nhận thấy ông lão này đáng ghét như vậy, luôn khó chịu tính tình ông ta, nhưng vào giây phút này, y đã cảm thấy mình đã sai.

Phong Vân Vô Kị vội đến bên Mặc Lê, một chưởng áp trên lưng ông ta, chân khí vốn đã phong ấn, mạnh mẽ nhập vào cơ thể lão già.

"Vô dụng thôi!" Lão già khó khăn nhưng kiên định bỏ tay Phong Vân Vô Kị ra, mắt khẽ chuyển, nhìn Phong Vân Vô Kị : "Ta sắp chết rồi, việc này,đã không thể cải biến được nữa, sống lâu như vậy rồi, ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất chưa thành hiện thực, luôn làm ta đáng tiếc vô cùng."

"Ông nói đi, tôi quyết giúp ông hoàn thành." Phong Vân Vô Kị trong lòng xúc động, không nghĩ mình vô tâm, lại làm hại một ông lão, vết thương trên người ông ta chắc là do mấy tên ma tộc không thấy y , đánh trên người ông ta. Nghĩ đến đây, lòng căm thù đối với ma tộc, càng thêm sâu nặng.

"Sau khi ta chết, nếu có khả năng, mang hài cốt của ta về quê hương..."

Phong Vân Vô Kị linh hồn chấn động, hồi lâu không nói...