Gió to lồng lộng, mây đen che phủ trên bầu trời u ám. Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo bào trắng đứng bên bờ vách đá Kiếm các, không ngừng suy nghĩ, phía sau là Kiếm các mới được kiến tạo, tất cả đều khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Mấy tháng qua đi, Phong tộc đã hoàn toàn thừa nhận địa vị chính thống của U Nhược công chúa. Hỗn loạn tại Thái Cổ cũng đã được dẹp yên, trở về với sự yên tĩnh hiếm có. Trong mơ hồ, Phong Vân Vô Kỵ sinh ra một loại cảm giác giống như giấc mộng, gần như không thể tin tất cả đã hoàn toàn được giải quyết như vậy.
Mấy tháng trước, Chiến Đế đã từng biến mất cùng với Thiên Ma tộc thủ lĩnh đột nhiên phá không xuất hiện tại bầu trời Đao vực, sau đó lại không có tin tức. Chiến Đế hành cung nơi Chiến Đế tiềm cũng giống như chìm vào ngủ say.
- Hi vọng Thái Cổ này có thể thật sự được an tĩnh!
Trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ miên man thở dài, hai ống tay áo phất phơ.
- Sẽ là như vậy! Chỉ cần huynh muốn làm thì sẽ có thể làm được.
Một giọng nói ôn nhu từ bên tai vang lên, trong thanh âm dịu dàng mang theo tiếng chuông trong trẻo. U Nhược công chúa xinh đẹp mặc váy dài màu đen đứng bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, buồn bã nói.
- Vậy sao?
Phong Vân Vô Kỵ cười nói, trong lòng bình thản, tất cả sầu lo nhất thời đều rời khỏi người hắn, quên đi cả vận mệnh nguy cơ trùng trùng của Thái Cổ và nhân loại. Có đôi khi ở một mình, hắn cũng tự hỏi bản thân, vì sao khi ở cùng nàng hắn chung quy lại cảm giác được vô cùng bình tĩnh, giống như trong bóng đêm trên bờ cát nhẹ nhàng đùa giỡn với sóng triều.
Bên trong tịnh không có cảm giác gì khác, cũng không thể nói là tình yêu nam nữ. Mỗi lần nhìn thấy U Nhược, Phong Vân Vô Kỵ đều cảm thấy trong lòng bình tĩnh và ôn nhu, tràn đầy trìu mến giống như gặp được muội muội của mình.
- Ừm!
U Nhược cúi đầu, mái tóc mềm mại từ hai bên tai rũ xuống, đung đưa trước ngực.
U Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên, mím môi lại, vẻ mặt vừa khẩn trương lại mang theo chút sợ hãi lên tiếng hỏi.
"……" Phong Vân Vô Kỵ im lặng, ánh mắt đảo qua những tộc nhân Phong tộc quỳ sát bên dưới sườn núi, lãnh đạm nói:
- Muội hỏi bọn họ đi!
Sau khi thế lực Phong tộc hoàn thành chỉnh hợp, U Nhược công chúa đã ở lại Kiếm vực mấy tháng, mà Phong tộc thì cũng quỳ tại Kiếm vực mấy tháng, mục đích không cần nói cũng hiểu. Phong Vân Vô Kỵ có thể cho U Nhược ở lại Kiếm vực thật lâu, nhưng không cách nào để cho tộc trưởng Phong tộc vĩnh viễn ở tại Kiếm vực.
- Công chúa…
Một giọng nói già nua từ phía sau vang lên. Vị trưởng lão Phong tộc có tuổi đời già nhất là Phong Ưu Tử lẳng lặng đứng phía sau, đôi mắt tràn đầy tang thương nhìn vào U Nhược, mấy tháng này y cũng vẫn luôn đứng ở Kiếm vực.
U Nhược lại lần nữa cúi đầu xuống, hai bàn tay trắng nõn đan xen vào nhau, đặt ở trước người, mười ngón tay không ngừng vân vê.
- Gia gia, U Nhược có thể ở lại thêm một thời gian không?
Giọng nói có chút sợ hãi của U Nhược truyền vào trong tai Phong Ưu Tử. Khoảnh khắc nghe được lời cầu xin này, thiếu chút nữa y đã nhịn không được mà đáp ứng. Mấy tháng này chính vì nhất thời nhẹ dạ, cho nên từ một tháng kéo dài đến mấy tháng, kéo dài đến tận bây giờ.
- Công chúa, ngài hãy trở về đi…
Phong Ưu Tử cứng rắn nói.
- Điện hạ, ngài cần phải trở về!
Dưới vách núi, tiếng hô của chúng Phong tộc tạo thành một làn sóng quét qua toàn bộ bầu trời Kiếm vực.
U Nhược len lén nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn nhìn thẳng phía trước, không hề nhúc nhích, chỉ có y bào tung bay phần phật.
U Nhược cúi đầu, mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích.
- Điện hạ, cần phải đi rồi!
Ánh mắt của Phong Ưu Tử lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, thở dài một tiếng, sau đó nắm lấy cổ tay U Nhược công chúa, vừa nghiêng người đi về hướng chân núi, vừa nhìn về phía U Nhược.
- U Nhược, thật sự không muốn làm tộc trưởng…
Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu sợ hãi gần như không thể nghe thấy của U Nhược, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên, nhưng thủy chung vẫn không lên tiếng giữ lại.
U Nhược cuối cùng cũng bị Phong Ưu Tử kéo đi, chúng Phong tộc mấy tháng này vẫn luôn nấn ná bên dưới chân dưới cũng rời đi sạch sẽ, Kiếm các nhất thời lại trở nên vắng vẻ.
"Bất kể có nguyện ý hay không, dù sao có một số việc nàng cũng phải đi làm…"
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt dường như nhìn về sâu trong vô tận.
Sau khi hấp thu một nửa lực lượng của Phong Tôn hóa hình, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được thân thể thậm chí là ý thức sản sinh ra một loại biến hóa kỳ dị.
Mây đen đầy trời, nhưng trong thế giới mà hắn nhìn thấy lại không có mây đen, chỉ có một phiến hư không mênh mông. Trong hư không đen kịt, một ngôi sao quỷ dị màu đỏ thẫm đang xuyên qua tầng tầng không gian, hướng về Thái Cổ. Nơi càng sâu hơn, tám khỏa màu sắc khác nhau, khí tức không tương đồng, hoặc quỷ dị, hoặc tàn bạo, hoặc âm tà, hoặc máu tanh…
Về cửu tinh tại Thái Cổ có rất nhiều truyền thuyết, nhưng không nghi ngờ đều có tương sinh cùng hắc ám …
- Ngày cửu tinh liên châu, cánh cổng hắc ám sẽ mở ra…
Một giọng nói thì thào từ phía sau vang lên, chính là thanh âm của Độc Cô Vô Thương.
- Người cũng cảm giác được sao?
Phong Vân Vô Kỵ không quay đầu lại, vẫn như trước nhìn bầu trời, hờ hững nói.
- Vô cực chi đạo mà ta tu luyện có quan hệ chặt chẽ với vũ trụ…
Độc Cô Vô Thương thản nhiên nói, đồng thời chậm rãi đi tới, đứng bên người Phong Vân Vô Kỵ:
- Cửu tinh liên châu sắp đến rồi…
- Một tháng sau, cửu tinh ngôi thứ nhất sẽ phủ xuống Thái Cổ. Đến lúc đó, cánh cổng thông đến hỗn độn chi hải chắc chắn sẽ mở ra.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói:
- Đến lúc đó, sợ rằng có rất nhiều quỷ thần sẽ chạy tới nơi đó. Một số cao thủ ẩn mình không ra mặt trong lúc Phong tộc loạn thế, sợ rằng cũng sẽ lần lượt xuất hiện.
- Ừm, ta cũng có loại cảm giác này.
Độc Cô Vô Thương lộ ra vẻ lo lắng:
- Thần khí, sợ rằng không chỉ hấp dẫn nhân tộc chúng ta.
- Nếu đã là thần khí, lại dùng hỗn độn làm danh hiệu, khẳng định là không chỉ mở ra tại Thái Cổ.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm nói, ánh mắt từ bầu trời thu hồi lại, lộ ra vẻ suy tư:
- Ma tộc nếu đã tiến vào Thái Cổ, chúng ta cũng không ngại đi gặp những cường giả ma tộc đó, lần cửu tinh liên châu này chính là cơ hội tốt nhất.
- Ngươi đã xác định sao?
- Đó là việc phải làm.
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại nhìn Độc Cô Vô Thương.
- Ta hiểu được. Đến lúc đó ta và Tây Môn sẽ đi cùng ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, ánh mắt nhìn về Tây Môn Y Bắc cầm kiếm đứng tại đại môn Kiếm các phía xa, mái tóc và y phục như tuyết, sắc mặt lạnh lùng.
- Ta có chút hiếu kỳ.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói:
- Cửu tinh liên châu cũng không phải là lần đầu tiên. Nếu như suy đoán không sai, mỗi lần hỗn độn chi hải mở ra nhất định nhất định là ba phương tề tụ… Nhiều cao thủ như vậy, đồng loạt tranh đoạt thần khí được xưng là có thể khống chế thời gian này, nhiều năm như vậy, nhưng thần khí kia vẫn bình yên nằm tại hỗn độn chi hải…"
Độc Cô Vô Thương khẽ giật mình, như có điểm hiểu ra:
- Ngươi là nói…
- Bên trong nhất định có cổ quái.
Phong Vân Vô Kỵ nói như đinh đóng cột:
- Cho nên chuyến này không cần quá nhiều người. Người, ta, Tây Môn huynh, cộng thêm Thái Huyền sư huynh, vậy là đủ rồi. Võ công quá thấp, đi…
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên im bặt. Gần như đồng thời. Độc Cô Vô Thương cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa…
- Chúng ta có khách đến.
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói. Nơi chân trời, một trận cuồng phong cuốn theo mây đen dày đặc tràn ra. Trong mây đen, hàng vạn tia chớp đan xen vào nhau, tiếng nổ đùng đùng liên miên không dứt. Chỉ trong nháy mắt, phiến mây đen kia đã mở rộng đến bầu trời phía trên Kiếm các, bóng tối bao phủ gần một nửa Kiếm vực bên trong.
- Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ ở đâu?
Một giọng nói hùng hồn từ dưới chân trời vang lên, thanh âm như sấm vang vọng về bốn phía.
Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt xuyên qua mây đen trùng trùng nhìn thẳng vào sâu trong bóng tối. Dưới chân trời, một nam tử tóc tai bù xù, thân mặc y phục màu xanh rộng thùng thình hai tay mở ra, như chim cắt từ mặt đất vọt lên. Sau khi thân thể vọt lên mấy chục trượng, bỗng nhiên hóa thành vạn đạo điện lưu nhập vào trong mây đen mờ mịt…
"Độp độp!"
Gió mây cuồn cuộn. Trong nháy mắt, mưa to dày đặc liền từ trong tầng mây nghiêng nghiêng trút xuống, trong chốc lát đã tạo thành một tầng nước đọng trên mặt đất.
Một luồng kình phong thổi qua cuốn lên vài tia mưa bụi. Phía sau làn mưa, Tây Môn Y Bắc cầm kiếm đứng tại bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, một luồng kiếm khí từ trong vỏ kiếm lóe lên, đồng thời một luồng thần thức cũng phá không xuất ra.
Tay áo của Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, tay phải từ trong tay áo như tia chớp vươn ra, chụp lấy cánh tay cầm kiếm của Tây Môn Y Bắc:
- Tây Môn, tạm thời không nên động thủ!
Tây Môn Y Bắc nghe vậy liền buông lỏng, đoàn kiếm khí từ trong vỏ kiếm bắn ra cũng thu lại vào bên trong.
- Bổn tọa chính là Phong Vân Vô Kỵ. Xin hỏi người tới là ai?
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, trong bình thản có một cỗ khí phách. Thời gian lâu ngày, loại bá khí của người ở địa vị cao trước đây không hiện ra trên người hắn Phong Vân Vô Kỵ, lúc này cũng đã dần dần trở nên nồng đậm.
- Lôi Uyên cư sĩ.
"Đùng đùng!"
Điện hoa đầy trời tán loạn, từng tia sét từ trong tầng mây như nước suối tụ vào một điểm, bắn ra vạn đạo ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời đang xuống núi.
Quang hoa xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh. Trong mưa to dày đặc, Lôi Uyên cư sĩ mặc y phục màu xanh, khuôn mặt già nua mà cương nghị đạp bước hư không, thân thể hơi nghiêng xuất hiện phía trên vách núi trước người Kiếm vực tam chủ.
"Lôi Uyên cư sĩ?"Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng tìm tòi cái tên này trong đầu, cuối cùng dừng lại tại cái tên Tàn Sư:
- Ngươi là sư phụ của Tàn Sư?
- Đúng vậy.
Lôi Uyên cư sĩ lãnh đạm nói, trong bình thản có một loại uy nghiêm:
- Tên đệ tử chẳng ra gì kia của lão phu dã lén trộm Ngự Lôi kích đi, cho nên lão phu mới đành phải từ Vạn Lôi Uyên xuất sơn.
Tây Môn Y Bắc nhíu mày, năm ngón tay cầm kiếm không khỏi nắm thật chặt. Độc Cô Vô Thương cũng có chút không vui nhíu mày, bùi ngùi thở dài thầm nghĩ: "Dẹp loạn chưa được bao lâu… xem ra, Kiếm vực thật đúng là khó có thể an tĩnh được."
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bất biến, bình tĩnh nhìn Lôi Uyên cư sĩ, thản nhiên nói:
- Không biết ý của Lôi Uyên cư sĩ rốt cuộc là như thế nào?
Những lời này rõ ràng đang nói, ngươi đến nơi này là muốn chiến hay muốn hòa?
- Không biết những lời này của Kiếm Thần là có ý gì? Lão phu từng nghe nói, Kiếm vực chi chủ là một vị cường giả được người tôn kính, chẳng lẽ các hạ muốn chiếm đoạt Ngự Lôi kích của lão phu?
Lôi Uyên cư sĩ vừa nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền biết hai bên nhất định là đã có hiểu lầm, căn bản là đầu trâu không đúng với đuôi ngựa.
- Cư sĩ lần này đến đây chỉ là vì Ngự Lôi kích kia?
Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.
Lôi Uyên cư sĩ ngẩn người, tiếp đó lộ ra vẻ bừng tỉnh, cười nói:
- Ngự Lôi kích kia vốn là vật tùy thân của lão phu, một nửa năng lực của lão phu còn phải dựa vào nó mới có thể thi triển ra được. Không ngờ mấy năm trước, lại bị tên đệ tử chẳng ra gì kia của lão phu lén trộm ra ngoài. Công lực của hắn thấp kém, không đủ để sử dụng nó. Ta vốn cũng không lưu ý đến chuyện này, bởi vì giữa ta và Ngự Lôi kích có cảm ứng, cho dù nghịch đồ này trộm đi, lão phu cũng có cách lấy về. Chẳng ngờ sau đó không lâu, lão phu lại đột nhiên mất đi cảm ứng với Ngự Lôi kích, lúc này mới lo lắng.
- Từ chỗ Đại Quang Minh Vương Dương Tôn lão phu mới biết được, nghịch đồ kia cầm đã Ngự Lôi kích của lão phu đến đối phó Kiếm Thần, bị Kiếm vực chi chủ đoạt đi… Thật là xấu hổ, cũng do lão phu dạy đệ tử không nghiêm nên mới xảy ra chuyện này. Không biết Kiếm Thần có thể trả lại Ngự Lôi kích cho lão phu hay không, ngày khác lão phu nhất định sẽ hồi báo
Sự tình quả thật chuyển biến giống như một vở kịch, Phong Vân Vô Kỵ vốn đã chuẩn bị tiến hành một trường ác chiến, mặc dù hôm nay hắn đã rất chán nản đối với nội chiến,.
- Ngươi hãy theo ta!
Phong Vân Vô Kỵ mở miệng nói, dứt lời liền phất tay áo một cái, xoay người đi nhanh vào bên trong Kiếm các. Hai người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lần lượt xoay người lại.
Lôi Uyên cư sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó liền phản ứng lại, lập tức vung tay lên. Mây đen và mưa to dày đặc nghiêng nghiêng trút xuống trong thiên địa liền biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa bao giờ tồn tại. Y trầm ngâm một chút, sau đó liền như chim to từ không trung nhảy xuống, đi vào trong Kiếm các.
Phong Vân Vô Kỵ đã từng nghiên cứu Ngự Lôi kích rất lâu nhưng vẫn không nhìn ra được gì, sau đó dần dần quên lãng, cho đến khi toàn bộ đệ tử Kiếm vực phá không mà đi, liền gia tăng thêm vài tầng phong ấn trên Ngự Lôi, vẫn để ở chỗ cũ như trước. Không nghĩ rằng vật này lại tựa hồ vô cùng quan trọng đối với Lôi Uyên cư sĩ.
"Két!"
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng mở sàn nhà phía trước bàn vuông trong Kiếm các ra, từ bên trong lấy ra Ngự Lôi kích dài một trượng, toàn thân đen kịt, có những đồ đằng kỳ dị.
Khi Lôi Uyên cư sĩ nhìn thấy thanh Ngự Lôi kích này, hai chòm râu đen dưới cằm cũng không khỏi run lên, hiển nhiên có chút kích động:
- Không sai, chính là nó… Lão phu đã tìm nó lâu lắm rồi.
Dứt lời hai tay liền vươn về phía Ngự Lôi kích nặng nề. Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý, khẽ vuốt lên trường kích giải trừ cấm chế, sau đó đưa về phía Lôi Uyên cư sĩ.
Cấm chế đã được giải, vừa rơi vào trong tay Lôi Uyên cư sĩ, toàn thân Ngự Lôi kích kia liền bắn ra một luồng ánh sáng màu đen. Theo những đường vân màu vàng nhạt, từng tia sét màu tím to bằng ngón cái nổi lên, từ chuôi kích nhập vào trong cơ thể Lôi Uyên cư sĩ. Tiếng lôi điện lốp đốp đầy rẫy trong Kiếm các.
Trong tiếng gió lồng lộng bỗng nhiên vang lên một tiếng chói tai. Từ trong cơ thể Lôi Uyên cư sĩ, một vầng sáng u ám mở rộng ra, bao phủ thân thể y vào bên trong, tất cả đều trở nên mơ hồ.
"Đùng đùng!"
Vạn tiếng sấm cùng vang lên. Bên trong vầng sáng, từng đạo lôi điên màu tím khoách triển đến tận mặt ngoài, thoạt nhìn giống như một khối huyết nhục, mà lôi điện màu tím kia chính là kinh mạch bên trong huyết nhục.
Bên trong Kiếm các, ba người đều khẽ động dung. Lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong lôi điện màu tím kia vô cùng kinh người, nếu như không có lĩnh vực màu xám kia hạn chế, Phong Vân Vô Kỵ không chút nghi ngờ, năng lượng của những lôi điện này một khi phóng ra, có thể hủy diệt toàn bộ Kiếm vực trong chốc lát.
Trong Kiếm các âm u, Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng người, y bào không gió tự động phất phơ, trong đôi mắt sáng như sao trời phản chiếu hình ảnh của Lôi Uyên cư sĩ và Ngự Lôi kích bên trong lĩnh vực.
Lĩnh vực u ám kia đột nhiên co rút lại, thân hình của Lôi Uyên cư sĩ lại xuất hiện bên trong Kiếm các:
- Không sai, chính là nó! Qua một đoạn thời gian lão phu cần phải quán chú năng lượng vào bên trong mới có thể [thiếu một đoạn]
- Ngài là tu pháp giả?
Phong Vân Vô Kỵ hai mắt một mơ một nhíu lại, đột nhiên hỏi.
- Không sai. Nghe nói Kiếm Thần rất trẻ tuổi, không ngờ ngay cả chuyện này cũng biết.
Lôi Uyên cư sĩ hơi ngẩn người, lập tức gật đầu.
- Đó là lĩnh vực đúng không?
Phong Vân Vô Kỵ bước lên phía trước mấy bước, một tay chỉ vào Ngự Lôi kích. Tuy là nghi vấn, nhưng kỳ thật chính là khẳng định.
- Ừm!
Lôi Uyên cư sĩ có chút bất an gật đầu, đồng thời toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn về phía ba người Phong Vân Vô Kỵ.
Không ngờ Phong Vân Vô Kỵ ngược lại trầm mặc, mái tóc dài từ trên trán rũ xuống, lặng lẽ phất phơ, bên dưới mái tóc lộ ra một đôi mắt suy tư.
Không ai có thể hiểu rõ hơn so với Phong Vân Vô Kỵ về giới hạn nghiêm ngặt giữa tu pháp giả và tu võ giả, pháp võ song tu không phải là không thể, nhưng cũng rất khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại lúc trước, bản thân bởi vì thân thể tan vỡ, không còn chân khí, bất đắc dĩ mới chuyển sang pháp thuật. Cuối cùng, bởi vì sáng tạo thành công "kinh mạch bên ngoài cơ thể", cộng thêm Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp huyền ảo có điểm chung với đạo của pháp thuật, cho nên mới có thể vượt qua giới hạn pháp võ. Nhưng công bằng mà nói, bản thân vẫn như trước thiên về võ đạo.
Mà Lôi Uyên cư sĩ là một pháp thuật giả, nhưng lại đồng thời có lĩnh vực, ý nghĩa bên trong…
- Ta hi vọng ngài có thể gia nhập chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đưa ra một thỉnh cầu khiến cho Lôi Uyên cư sĩ giật mình.
Khi Phong Vân Vô Kỵ đưa ra yêu cầu này, ngay cả Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên chủ ý là hắn vừa mới nghĩ ra.
- Lão phu trời sinh tính tản mạn, không thích bị người khác ràng buộc, không có hứng thú gia nhập bất cứ thế lực nào.
Lôi Uyên cư sĩ trầm giọng nói:
- Lão phu đã nói qua ngày sau nhất định báo đáp, tự nhiên sẽ làm được. Nhưng nếu muốn lão phu cúi đầu xưng thần với người khác thì không làm được. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Dứt lời, ay áo phất một cái, liền có vẻ không vui đi ra bên ngoài.
- Ta không nói ngài phải thần phục ta, cũng không hề ràng buộc ngài.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn bóng lưng Lôi Uyên cư sĩ đi đến đại môn, cũng không ngăn cản:
- Tại nơi này, không có ai vì bản thân mình.
- Ồ?
Lôi Uyên cư sĩ bước chân khẽ khựng lại, trong giọng nói mang theo một chút ý tứ đặc thù:
- Lời này là thật chứ?
Một đạo thần thức từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phá không xuất ra, bắn thẳng đến ý thức hải của Lôi Uyên cư sĩ. Lôi Uyên cư sĩ liền cả kinh:
- Ngươi…
Nhưng ý lại không cảm thụ được ác ý hay ý đồ gì khác. Trong đầu nhớ lại danh vọng của Kiếm Thần tại Thái Cổ, Lôi Uyên cư sĩ không khỏi chần chờ một chút. Chỉ một chút này, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã tiến vào Lôi Uyên cư sĩ, lưu lại một dấu ấn tinh thần bên ngoài ý thức hải, sau đó liền tự động thối lui.
Sau một khắc, đại lượng tin tức liền tràn vào trong đầu Lôi Uyên cư sĩ, từ lúc đầu gặp gỡ vương tử ma giới, đến ước nguyện ban đầu thành lập Kiếm vực, lại đến tin tức ma giới do đệ nhất phân thần truyền về, từ trong trường hỗn loạn này phát giác được nguy cơ của Thái Cổ… Một loạt tin tức, từ đầu đến cuối không trải qua bất cứ thay đổi gì truyền vào trong đầu Lôi Uyên cư sĩ.
- Thánh điện đã bị ma tộc xâm lấn?
Lôi Uyên cư sĩ bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng nổi lên gợn sóng.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Hiện tại chắc ngài đã hiểu rõ, vì sao ta lại nói ngài không phải phục vụ và thần phục ai cả.
- Cho dù năng lực của ta lớn tới đâu, cũng là một cây làm chẳng nên non. Đây cũng không phải là trách nhiệm của một mình ta, chuyện này quan hệ đến Thái Cổ, cùng với tất cả vị diện nhân loại có thể tiếp tục tồn tại hay không, vì vậy ta hi vọng có thể nhận được trợ giúp lớn nhất.
Phong Vân Vô Kỵ mở miệng nói:
- Hiện tại, tiền bối có thể suy nghĩ một chút về đề nghị của ta hay không?
Lôi Uyên cư sĩ trầm mặc, sau một lát mới nói:
- Ngươi hãy để ta suy nghĩ lại…
Sau đó trong mắt lộ ra vẻ suy tư, trên mặt vẫn còn sót lại vẻ kinh ngạc cực độ, môi mở ra khép vào, không ngừng lẩm bẩm:
- Thánh điện đã bị xâm lấn… Thánh điện đã bị xâm lấn, làm sao có thể, làm sao có thể…
- Khi nào ngài hiểu rõ, hãy quyết định có gia nhập với chúng ta hay không!
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Lôi Uyên cư sĩ một cái, sau đó bước ra ngoài. Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng theo sát phía sau.
Phía trước Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên sườn núi, tay phải vươn vào trong hư không trước người. "Đinh đinh đinh!", tiếng kiếm ngân không dứt bên tai. Trong hư không hạo hàn, dùng Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, bóng kiếm sáng trắng dày đặc xếp thành từng vòng khoách triển về phía xa.
Tóc dài bay lượn, Phong Vân Vô Kỵ vươn tay về phía trên ném. Bóng kiếm sáng trắng dày đặc phá không bay ra, như châu chấu cắt ngang bầu trời. Cùng lúc đó, một luồng sóng khí trắng xóa bán kính gần mười trượng từ dưới chân lan ra, bao phủ thân hình của hắn, sau đó hóa thành một đạo kiếm khí to lớn bắn lên trời, nuốt chửng cả những kiếm khí như châu chấu…
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cột sáng kinh thiên vắt ngang trong thiên địa, vô cùng nổi bật…
"Ầm!"
Trên bầu trời, tận cùng kiếm khí phá ra một lỗ hổng to lớn. Bên trong lỗ hổng, Triệu Vô Cực thân mặc y phục màu xanh từ trong đám người bước ra, phía sau là đệ tử Ám các và những Hoàng Kim tướng quân võ công cao nhất.
Không gian huyền ảo, người có thể tự do phá không quay lại như Phong Vân Vô Kỵ cũng không nhiều. Di chuyển trong thời không, cảm ứng giữa kiếm khí trở thành phương pháp định vị của Kiếm vực trong vũ trụ hạo hàn. Vừa rồi Phong Vân Vô Kỵ chính là vận chuyển kiếm khí tự thân, dẫn động một bộ phận đệ tử Kiếm vực vượt qua trùng trùng không gian hạ xuống Thái Cổ này…
Đệ tử Ám các mặc áo đen như thủy triều từ trong lỗ hổng xuyên ra, nhẹ nhàng hạ xuống chung quanh Kiếm các. Những người này vốn là tai mắt của Phong Vân Vô Kỵ, một lần nữa trở lại Thái Cổ, phục vụ cho Ám các.
- Hi vọng chúng ta có thể thành công!
Một giọng nói truyền trong tai Phong Vân Vô Kỵ. Ba người xoay người lại, chỉ thấy Lôi Uyên cư sĩ đang đứng tại cửa Kiếm các, ánh mắt kiên định.
- Không phải hi vọng, là chúng ta phải thành công… không có lựa chọn nào khác
Phong Vân Vô Kỵ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó rất nhanh thu liễm, đi nhanh tới ôm chặt lấy hai vai Lôi Uyên cư sĩ:
- Hoan nghênh ngài…
oOo
Tại một phiến hoang dã khác, mặt đất đột nhiên nứt ra, tám gã tu pháp giả quần áo khác nhau từ lòng đất chui lên. Vừa xuất hiện, tất cả đều nhìn thoáng qua nhau, sau đó không nói một lời, cực có ăn ý lao về tám hướng. Sau khi cách xa nhau ngàn trượng, bọn họ liền phân làm tám hướng ngồi vào chỗ của mình.
Tám người phân biệt cắm vào mặt đất dưới thân một vật gì đó thật nhỏ, sau đó hai tay đặt trước gối, ngâm xướng chú văn gần như không thể nghe thấy.
Bên dưới thân tám gã tu pháp giả, từng đạo ánh sáng đen trắng kéo dài ra, nối liền với nhau. Từ bầu trời quan sát xuống, trên mảnh đất thưa thớt người này đột nhiên xuất hiện một thái cực bát quái đồ to lớn, tám người chính đang xếp bằng tại tám quẻ vị trên bát quái đồ to lớn này.
Thiên địa biến ảo, trong hư không nổi lên tầng tầng ảo ảnh của bát quái…
"Ầm ầm!"
Đại địa rung chuyển. Tiếng ngâm xướng bỗng trở nên vang dội. Tại trung tâm lưỡng nghi đồ, từng chùm kim quang từ lòng đất bắn ra, phát tàn về bốn phía, thẳng đến tận trời.
Cơn chấn động này tựa hồ dẫn phát thứ gì, dùng bát quái thái cực đồ làm trung tâm, trong hư không chung quanh nổi lên từng luồng sóng gợn, từng bóng người rất ít khi xuất hiện tại Thái Cổ từ trong hư không bước ra, từ các hướng lao về phía trung tâm. Chỉ trong khoảnh khắc, chung quanh như nổi lên một cơn thủy triều, cuồn cuộn tràn về phía thái cực đồ trung tâm.
"Ầm ầm!"
Đại địa rung chuyển ngày càng kịch liệt, dưới lòng đất dần dần có khí tím dâng lên. Mặt đất nứt ra, từ bên dưới lưỡng nghi thái cực đồ, một tòa Hoàng Kim thành to lớn làm bằng hoàng kim chậm rãi nhô lên…
"Xẹt!"
Mái vòm hoa lệ mà rực rỡ vươn lên cao. Từ đỉnh Hoàng Kim thành, một cột sáng màu tím mang theo từng tia sét phá không bắn ra, thẳng đến tận trời, khí tím dọc theo bầu trời bao phủ khắp nơi. Từng tầng mây đen bị gạt qua, lộ ra một mảnh trời trống trải…
- Cung nghênh pháp tổ cùng chư vị tiền bối giá lâm!
Từ bốn phương tám hướng, đông đảo tu pháp giả vẻ mặt thành kính quỳ xuống chung quanh Hoàng Kim thành, đồng loạt hô to. Trên bầu trời, khí tím biến ảo, từng luồng sáng tím phá vỡ không gian bắn về sâu trong hư không vô tận…