Phi Thăng Chi Hậu

Chương 406



Ba người từ dị không gian hàng lâm đến Thái Cổ. Dưới chân Phong Vân Vô Kỵ vang lên những tiếng răng rắc, từng mảng lớn mặt đất hóa thành tro bụi mắt thường không thể nhận ra được, từ mặt đất bốc lên phiêu đãng giữa hư không.

Gió lớn cuồn cuộn, bụi mù mờ mịt bốc lên cao, hình thành một khối cầu to lớn bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, bao phủ cả ba người ở bên trong. Ven rìa khối cầu to lớn do tro bụi kết thành, mặt đất không ngừng vỡ tan sụp xuống, hóa thành bụi mù thật nhỏ dung nhập vào trong khối cầu to lớn, sau đó cả khối cầu không ngừng bành trướng.

Hư không rung động phát ra từng tiếng rên rỉ, mây đen từ trên đỉnh đầu áp xuống, vạn tiếng sấm cùng kêu vang như ngày tận thế.

Bên trong khối cầu to lớn là một phiến mờ mịt, bụi mù thổi qua trên mặt, khó có thể phân biệt cảnh vật bên ngoài ba thước. Bên ngoài khối cầu liên tiếp vang lên những tiếng kêu khẽ, từng khe nứt thông đến dị không gian không ngừng sinh diệt, khí tức của vô số dị không gian mãnh liệt tràn vào…

Khí tức trên người Phong Vân Vô Kỵ càng ngày càng mạnh, giống như một cơn lốc kinh thiên quét qua cả vị diện không gian. Trong không gian, quy tắc tồn tại vô hình khách quan bị trùng kích mãnh liệt, từng mảng lớn trở nên hỗn loạn, dẫn đến thiên địa dị tượng…

- Vô Kỵ, mau dừng tay! Ngươi đã làm ảnh hưởng đến quy tắc vận hành của phiến không gian này rồi.

Thương Khung Chí Tôn đứng cách Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng, cả người bị bao phủ trong gió bụi mờ mịt, như ẩn như hiện, ngay cả giọng nói cũng lúc được lúc mất.

"Phụt!"

Một cỗ huyết sắc bắn lên cao, vị Bắc Hải tù đồ thân thể tráng kiện dùng hai tay bịt tai lại, nặng nề quỳ xuống, xích sắt cả người rung động…

- Quá hỗn loạn, tin tức quy tắc quá hỗn loạn, ta không chịu nổi…

Năm ngón tay của vị Bắc Hải tù đồ bấm sâu vào trong da đầu. Cảnh giới càng cao thì cảm giác đối với quy tắc chung quanh càng thêm nhạy cảm. Trong cảm nhận của y, phiến không gian này đã bị một cỗ lực lượng khuấy động, hoàn toàn tan vỡ, tin tức quy tắc hỗn loạn không ngừng tràn vào trong đầu, công kích thần thức vô cùng nhạy bén. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- A!

Trong bầu trời đột nhiên hiện ra một hình thú to lớn mờ ảo. Hình thú kia vô cùng khổng lồ, vừa xuất hiện đã che phủ cả bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một góc của thân thể.

Theo tiếng gầm giống như đến từ hỗn độn, Thương Khung Chí Tôn tay cầm lưỡi hái bỗng hướng về Phong Vân Vô Kỵ đánh ra một chưởng. Năm ngón tay duỗi ra xoay chuyển, một bóng đen từ bên trong khoách triển ra. Sau một khắc, quy tắc hỗn loạn trong phiến không gian này liền bị một cỗ lực lượng cường đại bình tức lại, một lần nữa nối liền cùng với hệ thống quy tắc vận hành tại Thái Cổ.

Bóng đen kia xuất hiện nhanh, biến mất địa cũng nhanh. Khi nó biến mất, tại vị trí ban đầu chỉ lại một hố lõm to lớn, cùng với vị Bắc Hải tù đồ trên trán còn đầy mồ hôi, nhưng trên mặt lại trở nên thoải mái.

- Ngươi trở về đi! Hắn… có lẽ không cần đến Bắc Hải nữa…

Giọng nói của Thương Khung Chí Tôn vang lên bên tai nam tử , sau đó biến mất vô ảnh vô tung…

- Vâng thưa Chí Tôn…

Vị Bắc Hải tù đồ cung kính nói, sau đó đứng dậy, trực tiếp vung tay phá vỡ không gian, trong tiếng xích sắt rung động bước vào bên trong.

Trong một không gian lâm thời sáng lập nối liền với Thái Cổ.

Vả mặt của Phong Vân Vô Kỵ đã trở nên phi thường bình tĩnh, cỗ thần thức cường đại bạo phát ra trong khoảng thời gian ngắn bị phân cách thành trăm phần, phong ấn vào sâu trong ý thức. Trong một đoạn thời gian rất dài, những lực lượng tinh thần có thể hủy diệt vị diện này sẽ không xuất hiện.

Một lúc sau Phong Vân Vô Kỵ mới mở mắt ra, ánh sáng trong mắt ra nhanh chóng trở nên ảm đạm.

- Chí Tôn…

Phong Vân Vô Kỵ mở miệng nói, trên mặt lộ ra một vẻ kiên định:

- Vô Kỵ đã hiểu nên làm như thế nào.

Thương Khung Chí Tôn gật đầu, trên khuôn mặt tang thương lộ ra vẻ vui mừng:

- Không hổ là người mà ta nhìn trúng, ý chí của ngươi đủ để gánh vác trách nhiệm.

- Hiện tại ngươi hãy nghe cho kỹ!

Thương Khung Chí Tôn vẻ mặt nghiêm túc:

- Tiếp theo ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp để trở thành Chí Tôn. Có thể lĩnh ngộ hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ khoanh chân ngồi xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thương Khung Chí Tôn. Một loại cảm giác trầm trọng đè nặng trong lòng, nhưng rất nhanh liền bị xóa đi, chỉ còn lại một phiến kiên định.

- Chí Tôn là vạn linh chi tôn, cho nên mới được xưng là Chí Tôn. Ta đã nhìn từng đời tộc nhân kiệt xuất nhất của Thái Cổ bị hai chữ Chí Tôn này làm mê man. Nhưng trên thực tế, đạo của Chí Tôn chỉ có hai chữ mà thôi.

Thương Khung Chí Tôn dừng lại một chút, đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, môi mấp máy định nói ra, đột nhiên giống như phát giác được điều gì, con ngươi hơi co rút lại…

Giữa lúc Phong Vân Vô Kỵ đang ngưng thần lắng nghe, chợt thấy tay phải của Thương Khung Chí Tôn như như tia vươn vào trong hư không. Hắn nhìn thấy rõ ràng nửa cánh tay phía trước của Thương Khung Chí Tôn nhanh chóng biến mất, khi lần nữa kéo ra trong bàn tay đã có thêm một lưỡi hái to lớn dữ tợn.

Thương Khung Chí Tôn cũng không quay đầu lại, lưỡi hái màu đen nhàn nhạt trong tay quét về phía hư không, đồng thời trầm giọng nói:

- Bổn tọa ở đây, các ngươi còn dám rình mò, đúng là chán sống!

Một bóng đen hình cung sắc bén từ bên dưới quét qua. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" giống như vải rách, lưỡi hái to lớn vạch sâu vào trong hư không, sau đó từ nơi mũi nhọn lướt qua, một vết nứt nhỏ trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ nhạt, một hàng máu loãng từ trong khe nứt tuôn ra…

"Phụt!"

Tay phải của Thương Khung Chí Tôn bỗng nhiên thu hồi lại, từng chùm lớn lông chim trắng tinh như tuyết từ trong khe nứt lả tả bay ra, bên trong còn mang theo từng chùm huyết vũ.

Huyết vũ tán ra giữa không trung như những cánh hoa hồng, rải rác cũng những lông chim hỗn loạn trong phiến hư không này.

"Lách cách!"

Một tiếng giòn giã vang lên, trong khe nứt đang dần dần khép lại kia, một vật thể hình trái tim bỗng bay ra, rơi xuống cách Thương Khung Chí Tôn không xa.

Ánh mắt lướt qua thứ gì đó vẫn còn phập phồng, con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên co rút lại, lạnh giọng nói:

- Thiên sứ chi tâm.

Đó là một trái tim trong suốt như thủy tinh, tán phát ra từng đạo hào quang mờ mịt, từng luồng huyết dịch lưu chuyển giữa những ống nhỏ dạng kinh mạch trong tâm thất.

- Không sai, là thiên sứ chi tâm.

Thương Khung Chí Tôn thản nhiên nói, sau đó chuyển người bắt lấy trái tim bên ngoài vẫn còn mang theo máu tươi. Trái tim kia vừa rơi vào trong tay Thương Khung liền kịch liệt nảy lên, như muốn giãy dụa thoát ra.

Máu loãng thuận theo mặt ngoài trơn bóng của thiên sứ chi tâm từng giọt rơi xuống, dưới trái tim trong suốt như thủy tinh loáng thoáng nổi lên từng điểm sáng màu lam như sao trời. Thương Khung Chí Tôn nhíu mày, ngay lúc này, một giọng nhu hòa mang theo vẻ êm tai như nữ tử xuyên qua tầng tầng không gian tràn vào phiến không gian này.

- Thiên sứ chi tâm khác cho ngươi cũng không sao, nhưng khỏa thiên sứ chi tâm này thì không thể lưu lại cho ngươi…

Thanh âm bán nam bán nữ kia quanh quẩn trong hư không. Bên trong khe nứt mà lưỡi hái của Thương Khung Chí Tôn vừa mới phá ra, một cỗ lực lượng từ nơi xa vô tận xuyên qua vũ trụ nặng nề đánh vào bề mặt. Vết nứt kia đã gần khép lại đột nhiên mở rộng, ánh sáng cường liệt từ bên trong bắn ra, chiếu sáng cả không gian có chút u ám.

Một lực hút khổng hồ từ bên trong vết nứt không gian truyền đến, như muốn hút cả không gian này vào trong huyệt động cao một trượng kia. Phong Vân Vô Kỵ tâm niệm khẽ động, từng sợi kinh mạch vô hình bên ngoài cơ thể liền nhanh chóng hình thành, hấp thu đại lượng thiên địa nguyên khí vào trong tuần hoàn, dùng để chống đỡ lực hút khổng lồ này.

- Thương Khung, ngươi còn không buông ra sao?

Thanh âm trong trẻo khó phân biệt nam nữ quanh quẩn trong hư không. Ánh sáng từ phía trước bắn ra càng thêm sáng ngời, ánh sáng nóng rực bao phủ cả Thương Khung Chí Tôn và một nửa không gian, trong hư không tràn ngập một cỗ thánh lực màu trắng sữa.

Phong Vân Vô Kỵ khoanh chân ngồi, trong lòng không hỉ không bi giống như một khối đá, hai mắt nhấp nháy một chút, sau đó tầng tầng ánh sáng từ trong mắt rút đi…

Phía trên vết nứt không gian bị ngoại lực phá ra, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy một bóng đen nhàn nhạt to lớn. Bóng đen hình người kia có vóc người thon gầy giống như một nữ tử, tại hai vai có có sáu bóng đen hình cánh chim giãn ra tại không trung, lông cánh mở ra khép vào, mỗi một lần rung động đều nổi lên từng điểm sáng màu lam nhàn nhạt. Chung quanh thiên sứ sáu cánh là một bóng đen hình vòm to lớn, bên ngoài có vô số bóng đen nhỏ hình thiên sứ bay lượn khắp nơi, tiếng đàn hạc du dương từ xa xăm truyền đến…

Đối diện với bóng đen to lớn hình thiên sứ kia, Thương Khung Chí Tôn vẻ mặt trịnh trọng, một tay nắm chặt khỏa "Tọa thiên sứ chi tâm" .

- Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ta không phải là Thương Khung… nếu như ngươi cứ một mực cho rằng như vậy, ta cũng lười phủ nhận… Về phần khỏa thiên sứ chi tâm này, bổn tọa đã định rồi!

Thương Khung Chí Tôn cười nói. Đồng thời dưới tác dụng của hai cỗ lực lượng cường đại, năng lượng tinh thuần dồn nén bên trong khỏa thiên sứ chi tâm mặt ngoài tán phát ra từng điểm sáng rực rỡ rốt cuộc trở nên không ổn định, từng luồng ánh sáng bắn ra bên ngoài.

Hai người tựa hồ thế lực cân bằng, không ai có thể di động khỏa thiên sứ chi tâm kia nửa bước. Dưới tình huống giằng co này, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn bất động đột nhiên chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng đen thiên sứ sáu cánh, trong lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Ngay lúc này, thiên sứ sáu cánh kia dường như cũng cảm ứng được, đột nhiên quát lớn một tiếng:

- Ngồi xuống!

Ngay lập tức, một cỗ thần thức khổng lồ phá không xuất ra, trực tiếp đánh vào trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể sắp đứng thẳng của hắn bị cỗ lực lượng này áp bức ngồi xuống trở lại…

- Thương Khung Chí Tôn, đây chính là trợ thủ ngươi tìm tới sao?… Thiên sứ chi tâm, tuyệt không thể rơi vào tay các ngươi, ngươi nên buông tay đi!

Thiên sứ sáu cánh kia lãnh đạm nói.

- Ngươi thật sự không nên dùng thần thức để công kích ta.

Một giọng nói trong bình thản mang theo lạnh lùng từ một bên vang lên. Trong ánh mắt chấn kinh của tên thiên sứ vô danh kia, từng tiếng "bách bách" của phong ấn bị phá vỡ vang lên, mỗi một âm hưởng rất nhỏ đều khiến cho cả không gian rung lên kịch liệt.

Trong khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ đã giải khai phong ấn tinh thần lớn nhất trong ý thức hải, sau đó đem từng luồng ý thức kinh mạch phức tạp trong ý thức hải nối liền cùng với ý thức tràn ngập thánh lực đang xâm lấn vào, "Hấp Tinh đại pháp" hoàn toàn triển khai. Từng luồng năng lượng ý thức tinh thuần từ không gian xa xôi bị hút vào bên trong ý thức hải của hắn.

Một mặt khác, thiên sứ chi tâm trong tay Thương Khung Chí Tôn cũng phát ra ánh sáng nóng rực gấp trăm lần. Đối diện với y, phía trên khe nứt không gian nứt, từng phiến bóng đen dạnh cánh chim từ trong hư không vươn ra, trong nháy mắt kết thành trái phải mỗi bên sáu phiến. Sáu đôi cánh chim dài hơn hai trượng, năng lượng tinh thuần từ bốn phía dùng tốc độ kinh người tràn vào bên trong…

Ở bên kia, ý thức công pháp đặc thù của Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ như thôn tính nuốt chửng lực lượng tinh thần của đối phương. Chỉ trong nháy mắt, bên trong ý thức hải của hắn đã có thêm ít nhất năm mươi phong ấn tinh thần khổng lồ, những năng lượng tinh thần thuần khiết đều bị giữ lại dùng để sử dụng sau này.

Phải đồng thời đối phó với Thương Khung Chí Tôn và lực lượng tinh thần biến thái vượt xa thực lực bản thân của Phong Vân Vô Kỵ, tên thiên sứ cường đại kia rốt cuộc trong lòng cũng sinh ra ý định thối lui.

Phong Vân Vô Kỵ dùng ý thức hóa kinh mạch đem ý thức của mình nối liền với ý thức của đối phương, cho nên trong lòng đối phương vừa sinh ra ý thối lui, trong mắt hắn liền lóe lên một luồng sáng lạnh, không chút do dự giải khai tất cả phong ấn tinh thần trong đầu, ngay cả những phong ấn tinh thần hấp thu được từ đối phương được cũng thả ra toàn bộ.

"Oanh!"

Một cỗ lực lượng tinh thần đủ làm thiên địa chấn động, vũ trụ thất sắc dùng tốc độ siêu việt cảm giác đánh vào trong vết nứt không gian kia…

"Bùng!"

Sáu đôi cánh chim theo đó nổ tung, bóng đen trên hư không hoàn toàn tan vỡ. Cỗ lực lượng từ nơi xa xôi xuyên thấu đến kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.

Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, liền đem toàn bộ lực lượng tinh thần phát ra bên ngoài cơ thể, dọc theo đường lui của cỗ lực lượng kia nhanh chóng đuổi theo. Trong xa xăm, hắn bỗng nghe được một giọng nói lo lắng vang lên bên tai: "Vô Kỵ, đừng đuổi theo…"

……

Thế giới của ánh sáng, vô cùng vô tận. Đây là một không gian an bình, hàng tỉ tỉ thiên sứ cấp bậc khác nhau tại bầu trời bay tới bay lui, hỗn tạp mà không loạn. Mỗi một thiên sứ đều có nhiệm vụ phụng dưỡng thượng vị thiên sứ, cùng với Chủ Thần ở phía trên. Không gian này có một cái tên đã truyền bá rất nhiều vị diện: Thiên Đường, nơi ở của người hầu dưới trướng mười ba vị Quang Minh Chủ Thần.

Bên trong một cánh cửa to lớn hình vòm, một gã nam tử tuấn tú có mái tóc màu nâu như hải tảo chậm rãi nhắm hai mắt lại, đứng thẳng tại cánh cổng Thiên Đường, phía sau là những tiểu thiên sứ bay lượn chung quanh, hát vang những bài thánh ca. Một luồng thánh quang bao phủ thân hình hắn vào bên trong,

Dưới chùm ánh sáng, từng tiểu thiên sứ ôm những cây đàn hạc bằng hoàng kim, còn có vô số tiểu thiên sứ trên mặt lộ ra vẻ say mê, nhẹ nhàng lay động từng dây đàn kéo, phát ra những thanh âm du dương. Trong tiếng đàn, vô số mưa hoa ào ào rơi xuống, chưa đến đất đã biến mất giữa hư không…

Ngay lúc này, từ một mặt khác của cánh cổng Thiên Đường, một cỗ lực lượng hạo hàn như tinh không gào thét mạnh mẽ đánh vào trên cánh cổng Thiên Đường rực rỡ…

"Ầm!"

Cánh cổng Thiên Đường cao đến trăm trượng trong nháy mắt nổ thành những mảnh vỡ lấp lánh đầy trời, lả tả rơi xuống. Phía sau cửa, đám tiểu thiên sứ chìm đắm trong âm nhạc không có bất cứ phản kháng gì lập tức bị cỗ lực lượng cường đại này đánh thành bột phấn.

"Phạch phạch phạch!"

Đôi mắt màu lam như sao trời của nam tử chợt bừng sáng, sáu đôi cánh sáng hình thoi hơi mỏng phía sau mở rộng ra. Mười hai chiếc cánh phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng kéo dài ra phía ngoài, hình thành mười hai chiếc cánh sáng dài mấy ngàn trượng. Một cỗ lực lượng vô hình thủ hộ tại chính giữa con đường đi thông đến Thiên Đường.

"Ầm!"

Sau khi phá nát cả cánh cổng Thiên Đường, một đạo lực lượng tinh thần càng kinh khủng và cường đại hơn phối hợp với lực lượng tinh thần còn sót lại, mạnh mẽ đáng vào người tên thiên sứ sáu cánh này.

"Ầm ầm!"

Cả Thiên Đường đều kịch liệt rung lên. Phía sau nam tử tóc nâu, bốn chiếc cánh chim bị lực lượng tinh thần kinh khủng kia trực tiếp phá tan…

Thiên Đường vốn an tĩnh vị chấn động này khiến cho trở nên huyên náo. Trong không gian rộng lớn, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, vô số thiên sứ đủ màu sắc điên cuồng lao về nơi phát sinh dị biến, từng bóng sáng to lớn hình cánh chim phóng lên cao…

Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy tâm thần đột nhiên hoảng hốt, thần thức giống như tiến vào trong một vòng xoáy, còn chưa kịp phản ứng, một phiến ánh sáng rực rỡ đã tràn vào trong mắt. Xuyên thấu qua phiến ánh sáng chói lọi kia, hắn ẩn ước nhìn thấy được vô số thiên sứ như châu chấu đang lao đến…

- Nếu như đã đến đây, vậy thì hãy vui vẻ dạo chơi ở Thiên Đường của ta một phen đi!

Sí thiên sứ lạnh lùng nói, dứt lời liền tay ra, một thanh trường mâu màu lam liền xuất hiện trong tay…

"Vô Kỵ, mau tán thần thức đi…" Một giọng nói quen thuộc từ sâu trong linh hồn vang lên. Một cỗ lực lượng từ phía sau truyền đến, thân thể Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện tại Thiên Đường liền bị kéo ra hư không vô tận bên ngoài cánh cổng …

- Thần nói, thế giới này có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng…

Một giọng nói uy nghiêm từ xa xa vang lên, sau đó một đạo thánh quang nóng rực xuyên qua đám thiên sứ đầy trời đang kéo tới, vượt qua trùng trùng không gian trực tiếp đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ …

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Không có thời gian giải thích đâu, mau tán ý thức của ngươi đi…"

Trong thế giới tràn ngập ánh sáng, vô số thiên sứ đủ màu sắc lao về phía Phong Vân Vô Kỵ trong hư vô. Tại thời khắc nguy cấp, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm hai mắt lại. Dị biến đột ngột nổi lên…

Dưới sự quan sát của chúng thiên sứ, thân thể vốn như thực chất của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên trở nên mờ nhạt, trong nháy mắt liền phân giải thành vô số bóng đen hình thoi, theo các phương hướng chạy đi. Ngay khi từng phiến bóng đen hình thoi tán đi, một thông đạo hai chiều màu đen liền xuất hiện ngay bên dưới.

Kia nhập vào chỗ sâu trong bóng đen đích bóng đen hình thoi, lại từ tứ phương bay tới, như tia chớp nhập vào trong thông đạo hai chiều kia…

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ vừa mới phụ thể, trong mũi liền ngửi được mùi khét như da thịt bị đốt cháy.

- Đi mau!

Trước mắt bóng người chợt lóe lên. Thương Khung Chí Tôn liền kéo Phong Vân Vô Kỵ, phá ra một vết nứt không gian, sau đó trực tiếp nhảy vào bên trong. Gần như ngay khi bọn họ rời đi, một cánh cổng truyền tống rực rỡ cao hơn trăm trượng liền xuất hiện trong phiến không gian này, phía sau có thể thấy được vô số thiên sứ, có Tọa thiên sứ bốn cánh màu lam, cũng có Trí thiên sứ phân nửa cánh lam phân nửa quang cánh sáng, nhiều hơn là Quang thiên sứ và Chiến thiên sứ số lượng vô cùng đông đảo…

Vô số kết cấu không gian nhanh chóng lướt qua trong mắt, khi tất cả dừng lại, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình đã xuất hiện tại địa phương lúc trước.

"Ầm ầm!"

Từng luồng ánh sáng hừng hực chói mắt từ giữa không trung bắn ra, vết nứt không gian bị thánh lực cường đại phá ra bành trướng lên một chút, sau đó nhanh chóng khép vào.

- Được rồi, để ta giúp ngươi một tay!

Thương Khung Chí Tôn đi đến bên người Phong Vân Vô Kỵ , một tay đặt lên đỉnh đầu của hắn…

Phong Vân Vô Kỵ lúc này mới phát hiện toàn thân không biết từ lúc nào đã huyết nhục mơ hồ, mùi khét ngửi thấy lúc trước chính là từ trên người mình phát ra.

- Đây… đây là chuyện gì?

Một cỗ lực lượng ôn hòa phủ qua, vết thương do thánh quang đốt nhanh chóng được xoa dịu, phần da lại trở nên sáng bóng như lúc ban đầu. Từ bên ngoài nhìn vào, Phong Vân Vô Kỵ tựa hồ còn trẻ hơn không ít.

Thương Khung Chí Tôn trầm ngâm một lát, cuối cùng mở miệng nói:

- Đó là hình chiếu. Ngươi không nên theo hình chiếu quy tắc của hắn đi ngược lên… Trong quốc độ của những thiên sứ, ý thức của ngươi dưới tác dụng của hình chiếu quy tắc một lần nữa ngưng tụ thành thân thể.

- Thiên sứ lợi dụng hình chiếu vị diện hàng lâm đến vị diện khác, như vậy sau khi hình chiếu của bọn họ tại vị diện tử vong, cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến bản thể. Những thiên sứ kia khi xâm lược vị diện khác đều khuếch đại hình chiếu lên, chiêu này được dùng rất nhiều lần. Chỉ khi công lực đạt đến một trình độ nhất định, khám phá ra thông đạo hình chiếu của hắn, trực tiếp đi ngược lên, mới có thể lợi dụng hình chiếu giết chết bản thể của hắn, ngoài ra những phương pháp khác căn bản không cách nào hoàn toàn hủy diệt những tên thiên sứ này.

- Vậy vừa rồi…

Phong Vân Vô Kỵ như có suy nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

- Không sai. Vừa rồi ngươi đã hình thành hình chiếu vị diện trong Thiên Đường mà thiên sứ tụ họp. Đối với loại Sí thiên sứ sáu cánh như Lạp Phỉ Nhĩ, mặc dù tinh thần lực của ngươi cường đại, thế nhưng bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng mối liên hệ giữa hình chiếu và bản thể, trực tiếp thương hại đến bản thể của ngươi. Những vết bỏng này chính là vì hình chiếu của ngươi xuất hiện trong Thiên Đường đã bị quá nhiều thánh lực nung cháy.

- Thiên sứ… thiên sứ…

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, trong lòng bỗng nhiên giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Thương Khung Chí Tôn.

Thương Khung Chí Tôn lắc đầu, có chút khổ sở nói:

- Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thông rồi… Không cần ngươi nói, ta cũng biết trong lòng ngươi nhất định rất oán giận ta, thân là Chí Tôn, vì sao rất nhiều chuyện ta đều không ra mặt. Trên thực tế, nếu như ta xuất hiện, quả thật có thể giải quyết được rất nhiều tổn thất không cần thiết.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng một lúc, sau đó lên tiếng:

- Ta đã hiểu rồi.

Dứt lời liền đứng dậy.

- Cho tới nay, xuất hiện tại Thái Cổ cũng chỉ có một chút ma tộc cấp thấp, nhưng trên đỉnh đầu vẫn luôn có những cặp mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Thương Khung Chí Tôn chỉ lên bầu trời:

- Ta không nhớ rõ mấy trăm triệu năm nay đã có bao nhiêu thiên sứ chết trong tay mình. Để bảo vệ bí mật kia, ta vẫn luôn giám thị sự xuất hiện của thiên sứ, dùng một thân phận khác âm thầm hộ vệ Thái Cổ.

Thương Khung Chí Tôn chỉ chỉ vào lưỡi hái to lớn trong tay:

- Trong dị thứ nguyên nơi thế lực thiên sứ thống trị lớn nhất, trong nhân loại nô dịch có một truyền thuyết về tử thần. Ta liền đơn giản giết chết tử thần kia, sau đó lưu lại một tia thần thức trên người hắn, dùng để che giấu thân phận của ta.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, lúc này mới hiểu được vì sao vũ khí của Thương Khung Chí Tôn lại là một lưỡi hái to lớn dài mấy trượng.

- Thời gian của ta không nhiều lắm. Hình chiếu của ngươi trực tiếp xuất hiện tại Thiên Đường, tinh thần lực cường đại nhất định đã khiến cho Thiên Đường chú ý, ta phải đi ngăn bọn chúng, đây vốn là trách nhiệm của ta. Bây giờ ta sẽ đem bí mật về đạo của Chí Tôn truyền lại cho ngươi. Nhớ kỹ, bí mật của Chí Tôn, ra khỏi miệng ta chỉ có thể vào tai của ngươi, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết được. Một khi bí mật của Chí Tôn bị tiết lộ ra ngoài, nhân tộc sẽ gặp nguy nan.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ rùng mình, nghiêm mặt nói:

- Vô Kỵ hiểu rồi.

- Ngươi hãy nghe cho kỹ!

Ý thức của Thương Khung Chí Tôn trực tiếp in vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ:

- Bí mật của Chí Tôn chính là "thế giới".

Sau đó thần thức rất nhanh từ trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ thoát ra. Trước khi lui ra, Thương Khung Chí Tôn còn lưu lại trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ một dấu ấn tinh thần.

- Khi nào ngươi hiểu thấu nội dung trong dấu ấn tinh thần này, đồng thời minh bạch ý nghĩa của hai chữ hôm nay ta nói với ngươi, lúc đó ngươi chính vị Chí Tôn thứ năm của tộc ta.

- Chí Tôn! Lúc này đã không còn thời gian để thành tựu Chí Tôn nữa rồi.

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nhìn Thương Khung Chí Tôn, trong mắt lộ ra một loại thần sắc như nhìn thấu tình đời:

- Thế lực của ma tộc đã xâm nhập vào Thái Cổ. Có lẽ ngài còn không biết, Thánh điện đã bị chúng trà trộn vào. Nếu như để cho bọn chúng biết được tình huống của mấy vị Chí Tôn, sau đó truyền ra ngoài, chỉ sợ một khắc sau chính là cuộc chiến thần ma lần thứ hai.

Biểu tình của Thương Khung Chí Tôn bỗng nhiên đanh lại, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ thương xót, môi mấp máy lẩm bẩm nói:

- Đã có người đề cập qua chuyện này với ta, nhưng chuyện này… ta căn bản không có cách nào.

Phong Vân Vô Kỵ giống nghe không nghe thấy, vẻ mặt cực kỳ lãnh lùng, tiếp tục nói:

- Bất kể là uy hiếp đến từ thần tộc hay ma tộc, lúc này trước tiên chúng ta nhất định phải thanh trừ gian tế Ma giới tại Thái Cổ, mà trọng yếu nhất chính là thanh trừ gian tế ma tộc bên trong Thánh điện.

Thương Khung Chí Tôn lắc đầu:

- Ngươi còn không hiểu sao? Ta nói rồi, ta không phải là Thương Khung Chí Tôn.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Thương Khung Chí Tôn, chờ đợi phần tiếp theo. Lúc này hắn dường như đã hoàn toàn đã biến thành một con người lý trí, cực kỳ lý trí.

- Ta nói rồi… thân thể này là ta đoạt từ người khác, ý thức này cũng chỉ là một tia tàn thức ta lưu lại trước khi ngủ say. Trong cuộc chiến thần ma, Hiên Viên ngã xuống, ba người chúng ta cũng thụ thương không nhẹ. Lực lượng của chủ thần, ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được. Sau cuộc chiến thần ma, chúng ta cố hết sức mới nghĩ ra một công pháp, tại trong thời gian dài đằng đẵng chậm rãi tu bổ vết thương. Trong quá trình chữa thương này, tuyệt không thể bị bất cứ thứ gì quấy rối, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.

- Để chữa thương, ta đã hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa tàn thức và bản thể. Mà tại Thánh điện, căn bản sẽ không tin tưởng Chí Tôn lại xuất hiện với bộ mặt này. Ngoài ra, vì để lừa gạt những tộc khác, thuận tiện làm một chút chuyện mà "Thái Cổ hiệp nghị" không thích hợp cho nhân loại làm, tại trăm triệu năm trước ta đã tạo ra cho mình một thân phận khác tại Thái Cổ, rất ít người biết được thân phận chân chính của ta. Hơn nữa bằng vào tia tàn thức này, ta chỉ có thể khiến cho thánh thú thừa nhận, mượn một bộ phận lực lượng thánh thú. Lực lượng cảnh giới Chí Tôn, trên thân thể này căn bản không cách nào phát huy ra được.

- Vả lại, trên người chúng ta có ẩn chứa khí tức của tứ đại thánh thú. Bên dưới Thánh điện có thân thể của một vị Chí Tôn khác, sau khi y ngủ sâu sẽ bất giác phóng xuất ra một tầng bảo hộ. Chỉ cần ta đến gần Thánh điện, khí tức của hai người chúng ta sẽ va chạm với nhau, nhẹ thì khí tức của ta quá yếu mà mất đi thần thức, nặng thì khiến cho thần thức của y tỉnh lại, khổ tâm hàng tỉ năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Cho nên, về phía Thánh điện, chỉ có thể do các ngươi đứng ra thôi.

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ suy tư:

- Hiểu rồi. Chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết, đây cũng là một đường sinh cơ duy nhất của chúng ta. Lúc này, ta hi vọng nhận được sự giúp đỡ của ngài. Khi cần thiết, hi vọng Chí Tôn có thể đứng ra, điều động cao thủ của Bắc Hải Hiên Viên khâu trợ giúp một tay!

Thương Khung Chí Tôn lắc đầu:

- Không được! Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ riêng, cao thủ của Bắc Hải Hiên Viên khâu, ta cũng chỉ có thể một lần điều động một hai người. Tâm ma của bọn họ quá nặng, căn bản không thể điều động được. Về phần những người khác, chỉ có Hiên Viên mới có thể điều động được bọn họ, ngay cả ta cũng không thể.

Dứt lời, lại trịnh trọng nói:

- Vô Kỵ! Ta rất xem trọng ngươi. Hàng tỉ năm nay, ngươi là người có tâm chí kiên cường nhất, cũng là người ngộ tính và thiên phú kiệt xuất nhất… đừng để ta thất vọng, cũng đừng để cho chính mình thất vọng! Ta đi đây…

Thương Khung Chí Tôn phất tay áo một cái, liền kéo theo lưỡi hái to lớn biến mất vào sâu trong bầu trời…

- Không nên lo lắng, sự tình vẫn còn chưa xấu đến mức này. Về phía Thánh điện, ta sẽ phái một người tới trợ giúp ngươi, người này ngươi cũng biết… Thời gian! Cái chúng ta cần nhất chính là thời gian…

Bóng người xa xăm, nhưng thanh âm vẫn như trước quanh quẩn trong thiên…

"Thời gian…" Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, yên lặng nghiền ngẫm những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên kiên định: "Nếu như cần thời gian, vậy thì ta sẽ sáng tạo thời gian…"