Đến lúc này, Phong Vân Vô Kỵ mới biết được "hung vật" ở đây là gì.
Trong truyền thuyết, Ly Loan chính là do máu của thánh thú Chu Tước biến thành, sau đó hấp thu khí tức của Hồng Hoang, cùng với tinh hoa còn sót trong vũ trụ thai nghén sinh ra.
Thái Cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, huyết mạch của Ly Loan cũng phân hóa truyền qua từng đời, những thần thú khác cũng như vậy. Con Ly Loan này có thể nói là tổ phụ của Ly Loan, ở nơi này hấp thu lệ khí và tinh hoa trong trời đất, mỗi một lần lột xác thực lực càng đến gần với thánh thú Chu Tước. Mặc dù rất khó trở thành một Chu Tước thứ hai, nhưng nhờ vào quá trình hóa trứng quy nguyên không ngừng, lột xác thăng hoa, nó càng ngày càng tiếp cận với thánh thú. Lần này Mạt Lệ lơ lửng trên không, khí tức hung ác trong thiên địa gia tăng, mới khiến cho Tổ Loan đời thứ nhất này xuất hiện.
Tổ Loan vừa xuất thế, thân thể liền hóa lớn, kêu lên một tiếng khiến thiên hạ đều kinh động. Mấy trăm cường giả Thái Cổ còn chưa có phản ứng gì, liền bị chân hỏa trên người Tổ Loan đốt thành tro bụi.
Thân thể to lớn che phủ trời đất, hai cánh mở ra xua tan hết mây đen. Đối mặt với Tổ Loan khổng lồ như vậy, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, ngay cả một phiến lông vàng cũng không lớn bằng. Đứng thẳng trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ chỉ thấy được phần ngực lấp lánh ánh vàng và đôi cánh không biết trải dài đến nơi nào, ngay cả đầu của Tổ Loan cũng không nhìn thấy. Bóng đen chiếu xuống bao trùm cả mấy vạn dặm bên dưới mặt đất.
"Kéc!"
Dưới hai cánh của Tổ Loan, năm con Ly Loan còn lại được ngọn lửa dày đặc bên ngoài cơ thể Tổ Loan đốt cháy, bỗng ngửa mặt lên trời phát ra mấy tiếng kêu, hai cánh rung lên, hóa thành năm vệt cầu vồng màu vàng bay về hướng chúng pháp tu đứng ở khá xa.
- Đi!
Phong Vân Vô Kỵ hét lớn, lập tức bay lên trời. Cùng lúc này, năm luồng ánh sáng rực rỡ từ trong cơ thể hắn bắn ra, bay vào hư không, hóa thành hình người, chính là kiếm thể hóa thân. Đồng thời thân hình của hắn cũng hóa thành tàn ảnh vọt lên không, đứng trước mặt Tổ Loan to lớn không gì sánh được.
"Kéc!"
Phong Vân Vô Kỵ còn chưa ổn định thân hình, một luồng khí tức hung ác đã hóa thành khói mây cuồn cuộn tràn đến. Hai bên tầng mây, vô số những tia sét màu tím bị khí tức kia hấp dẫn phát ra những tiếng đùng đùng như thủy triều, cuốn về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ phất tay phải một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền phát ra một tiếng rồng ngâm bay đến. Năm ngón tay của hắn nắm chặt, mái tóc dài sau đầu lay động, đồng thời một luồng kiếm quang sáng ngời phát ra. Kiếm khí hạo hàn xé tan khí tức cuồng bạo như thủy triều kia, xuyên qua thiên địa, từ trên bầu trời chém mạnh xuống người Tổ Loan.
"Đinh!"
Kiếm khí phá không chém vào xương lưng của Tổ Loan phát ra những tiếng kim thiết vang dội. Dưới áp lực, hai cánh của Tổ Loan vẫn trải rộng như trước, nhưng thân thể khổng lồ lại bị kiếm khí ép xuống phía dưới mấy chục trượng.
"Kéc!"
Loại Hồng Hoang hung thú như Tổ Loan này đều đã luyện thành một thân da thịt sắt thép, một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù chưa đả thương nó, nhưng sự đau nhức lại kích thích bản tính hung tàn Tổ Loan. Sau một tiếng rít dài, hai cánh của Tổ Loan rung lên, thân thể đột nhiên trở nên mờ ảo, sau đó biến mất không thấy…
Khí tức của Tổ Loan quá mức cường đại, cho dù là Chiến Đế cũng không gây cho Phong Vân Vô Kỵ áp lực lớn như vậy. Tại khoảnh khắc thân thể của Tổ Loan trờ nên mờ ảo, Phong Vân Vô Kỵ lập tức xoay người, tốc độ trong nháy mắt gia tăng cực hạn, biến mất vào sâu trong hư không…
"Vù!"
Một cơn gió mạnh cuồn cuộn cuốn qua, mấy ngọn núi cao bỗng nhiên nổ tung thành mảnh nhỏ, những pháp tu nấp sau ngọn núi cũng hóa tro bụi, nhưng bầu trời lại trống rỗng không thấy được thứ gì.
Trên không trung, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến mức tận cùng, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng khó bắt kịp thân hình của hắn. Bầu trời phía sau hoàn toàn trống rỗng, nhưng hắn căn bản không dám quay đầu lại, bởi vì hắn biết lúc này Tổ Loan đang giận dữ đuổi theo.
Ly Loan vốn là chí tôn trong loài chim, tốc độ có một không hai trong thiên hạ. Thân là tổ phụ của Ly Loan, tốc độ của Tổ Loan càng vượt xa những Ly Loan thông thường. Với tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ chẳng những không cách nào thoát khỏi Tổ Loan, trái lại còn bị nó chậm rãi áp sát. Thân thể khổng lồ kia hoàn toàn không làm hạn chế tốc độ của nó. Dưới vận động cao tốc, không thể nào nhìn thấy được thân thể to lớn của Tổ Loan, chỉ có thể dùng thần thức loáng thoáng cảm giác được.
"Kéc!"
Trong tiếng rít, Tổ Loan nhanh chóng đuổi theo. Thật lâu không đuổi kịp một nhân loại càng khiến cho chí tôn trong chim này giận dữ.
Phong Vân Vô Kỵ trông thấy Tổ Loan đuổi đến lên, cách mặt đất càng ngày càng cao, trong lòng hít một hơi thật sâu. Với thực lực của Tổ Loan, sau khi đánh mất lý trí, sự tổn hại gây ra cho Thái Cổ dùng hai chữ "đáng sợ" cũng không thể hình dung được.
Trông thấy Tổ Loan đã sắp đuổi đến, thân hình Phong Vân Vô Kỵ như một sợi tơ bắn ngược lên bầu trời, đồng thời xoay người lại, ánh mắt trở nên băng lãnh. Tay phải của hắn mở rộng, một đoàn ánh sáng hình cầu rực rỡ phát ra, trong nháy mắt hóa lớn bay về phía Tổ Loan, chính là Kiếm chi lĩnh vực mạnh nhất.
"Kéc!"
Hoàn toàn là bản năng đối với nguy cơ, thân hình của Tổ Loan đột nhiên khựng lại, dần dần hiện rõ. Chiếc mỏ sắc mở lớn phát ra một tiếng kêu bén nhọn, từ bên trong phun ra một quả cầu đỏ rực nửa trong suốt. Quả cầu ánh sáng kia gặp gió liền phình lên, hóa thành một hình cầu to lớn bao bọc hơn phân nửa thân thể Tổ Loan vào bên trong, đồng thời nhanh chóng mở rộng, nghênh đón Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ đang đánh tới.
"Lĩnh vực!" - Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, một con Tổ Loan không ngờ lại tu thành lĩnh vực có uy lực cường đại, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Ầm!"
Hai loại lĩnh vực va vào nhau, chuyển hóa thành hai loại quy tắc đối kháng. Từ bên trong lĩnh vực của Tổ Loan vang lên những tiếng va chạm cường liệt. Năng lực quy tắc mà Phong Vân Vô Kỵ ngộ được dĩ nhiên là mạnh hơn so với Tổ Loan, nhưng loại thần thú Hồng Hoang còn lưu lại như Tổ Loan mặc dù không thể tu luyện, có điều lại được trời ban cho một bộ nội đan, có thể hấp nạp khí tức trong trời đất như một loại bản năng. Trong thời gian dài đằng đẵng, năng lượng mà nó tích lũy được Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể nào đối kháng.
Lĩnh vực màu đỏ do Tổ Loan phun ra nhanh chóng trở nên ảm đạm, còn Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ lại bị tiêu hao hầu như không còn, hoàn toàn biến mất.
Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, thân thể bắn ngược về sau, lại từ trong cơ thể phát ra một kiếm thể hóa thân, hóa thành hình dạng giống hệt như mình. Một chân thân và một hóa thân chia làm hai hướng bay đi.
Tổ Loan kia vốn là cảm nhận được sự uy hiếp của Kiếm chi lĩnh vực do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, cho nên mới dùng đến Tổ Loan lĩnh vực. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ một phân thành hai muốn chạy trốn, con Ly Loan vốn đã bị chọc giận làm sao có thể dễ dàng để cho hắn rời đi, lập tức chọn một hướng nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi Tổ Loan rời đi không lâu, Phong Vân Vô Kỵ liền từ một hướng khác bay trở về. Nhắm mắt cảm ứng liễu một hồi, hắn phát hiện năm hóa thân khác phối hợp với chúng tu pháp giả rốt cuộc cũng đối phó được với năm chỉ Ly Loan còn lại, trong lòng mới thở phào một hơi. Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc từ phương bắc vang lên:
- Chiến Đế? Sao ngài lại xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ cũng là vì Tổ Loan này mà đến?
Phía xa, một bóng trắng trong nháy mắt tiến đến gần, chính là Chiến Đế đã thoát khỏi vùng đất hỗn độn trở về.
Hai người vừa gặp mặt, khóe miệng Chiến Đế liền hiện lên vẻ cười khổ:
- Đâu phải vì Tổ Loan này mà đến, mà là bị tổ phụ của Tuyết Ly bức bách. Loại hung thú này nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có một con, không ngờ lần này lại bị Mạt Lệ tinh dẫn ra. Ta và nó đánh một trận tại Đao vực, không ngờ băng hệ công pháp mà ta tu luyện căn bản vô dụng đối với nó, toàn bộ đều bị nó hấp thu, trái lại còn làm tăng hung thế của nó. Mặc dù ta không sợ, nhưng đông đảo đệ tử Đao vực lại là chịu không nổi một kích của nó, đành phải dụ nó lên bầu trời, tạm thời kéo dài thời gian gây họa của nó một chút.
"Ầm ầm!"
Trong khi hai người nói chuyện, phía nam lại vang lên những tiếng nổ lớn. Mặt đất chấn động, một luồng khí tức hung ác ập vào mặt. Mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời, vô số tia sét lóe lên bên trong.
- Không hay, phía nam sợ trằng lại có hung vật rất mạnh xuất hiện!
Chiến Đế sắc mặt trầm trọng nói.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng nặng nề. Một con tổ phụ của Ly Loan, cộng thêm một con tổ phụ của Tuyết Ly phương bắc còn chưa dẹp yên, phía nam lại có hung vật xuất thế, đúng là một đợt sóng chưa dừng, một đợt khác lại nổi lên. Càng đáng sợ hơn, hung vật cấp bậc này mặc dù chỉ có mấy con, nhưng mỗi một con đều đạt đến mức độ tuyệt đỉnh cao thủ của Thái Cổ.
Một chụp một cào đều có thể phá đá vỡ núi, không người nào có thể kháng cự được.
"Gào!"
Đột nhiên một tiếng gầm vang dội vang lên từ phía nam, hai người bất giác ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy sau dãy núi ngàn vạn dặm, một bóng đen to lớn đội trời đạp đất đang chiến đấu cùng một con hung thú. Chung quanh con ma thú kia là từng điểm nhỏ lơ lửng gần như không thể nhận ra. Trong hư không hiện lên một màu sắc xanh sẫm, một lực lượng mênh mông xuyên thấu qua không gian từ xa bức đến.
- Vu!
Chiến Đế nhướng mày, nhìn về phương xa lẩm bẩm nói.
Một vẻ tươi cười như cuồng dại đột nhiên hiện lên trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, môi mấp máy, gần như không thể tin được nhìn về phương xa, nói ra một cái tên làm Chiến Đế giật mình:
- Cổ Vu!
Không sai, lực lượng quen thuộc kia chính là khí tức của Vu cường đại nhất mà cách đây rất lâu Phong Vân Vô Kỵ đã nhận được tại chiến trường thần ma cổ.
- Không ngờ lại là Cổ Vu, bọn họ không chết!
Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn nói, tâm thần bình tĩnh bỗng trở nên sôi sục.
Thành tựu hôm nay của Phong Vân Vô Kỵ có thể nói đều là nhờ Cổ Vu đưa hắn vào thời không nguyên địa. Nếu như hắn không được nhìn thấy khái quát quy tắc bản nguyên, tiến cảnh tuyệt đối không thể nào nhanh như vậy. Cho dù Bổn Tôn sở hữu năng lực phân hóa thần thức trăm triệu lần, cũng không thể nào trong thời gian ngắn lĩnh ngộ được quy tắc.
Trước khi Hoàng phát động công kích, Phong Vân Vô Kỵ đã được Tổ Vu đưa về Thái Cổ. Sau đó cánh cửa thông đến chiến trường thần ma cổ của Vu tộc bị sụp đổ, hắn liền cho rằng mấy vị Tổ Vu đều đã tử vong, dù sao lực lượng của Hoàng cũng quá mức cường đại. Sau đó lại gặp được Hoàng tại hải dương hỗn độn, càng làm cho Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng điều này. Nhưng loại khí tức đặc biệt của Cổ Vu đã hoàn toàn xóa bỏ nhận định ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ.
"Cổ Vu không chết, mà Hoàng lại chạy thoát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bất giác hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh lại bỏ qua, bởi vì đây không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề này.
- Chiến Đế! Lúc này Mạt Lệ treo trên bầu trời, hung thú hiện thế. Những hồng hoang hung thú này quá mạnh, chỉ đơn độc chúng ta căn bản không cách nào đối kháng, không bằng hãy kêu gọi những cao thủ đỉnh cấp khác của Thái Cổ, cùng thương lượng cách ứng phó. Không biết ý của ngài thế nào?
Chiến Đế liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, môi mập máy, lại dùng công phu truyền âm nhập mật trả lời: "Vô Kỵ, nói vậy ngươi cũng đã biết Tứ đại Chí Tôn đang bị thương, hiện đang dùng công pháp đặc thù để trị thương. Uy thế của Chủ Thần chúng ta không thể nào suy đoán được, vì vậy thương thế của Chí Tôn cũng không thể nào nhanh chóng khôi phục. Ngày trước, một con Thái Cổ Ma Viên trưởng thành phá đất mà ra, mấy ngàn cao thủ Thần cấp bao vây cũng không thể làm gì được nó, cuối cùng vẫn phải nhờ Chí Tôn xuất thủ mới có thể đối phó được. Hôm nay Mạt Lệ treo trên bầu trời, hung thú hiện thế, e rằng sẽ không có vị Chí Tôn nào xuất thủ…
Giống như nghĩ đến điều gì, Chiến Đế vội sửa lời:
- Trong Chí Tôn có lẽ có một vị có thể ra tay, nhưng đó chỉ là một tia thần thức không hoàn chỉnh của Chí Tôn tìm một thân thể để nương nhờ, thực lực của y tối đa cũng chỉ hơn một chút so với chúng ta, không giúp ích được gì nhiều. Ngày trước, Hiên Viên Chí Tôn nhờ vào một bộ công pháp Thần Long Biến, hóa thân thành thánh thú Thanh Long, khiến cho tất cả thần thú đều thần phục, nhờ vậy mới qua được kiếp nạn của Mạt Lệ. Nhưng hôm nay… trước khi Chí Tôn khôi phục, e rằng chỉ có thể dựa vào chúng ta.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng. Trong ánh mắt nghi hoặc của Chiến Đế, hắn rốt cuộc lên tiếng:
- Ngày trước, ta từng được ý niệm lưu lại hàng tỉ năm trước của Chí Tôn truyền thụ Hiên Viên Đế Tâm quyết quyển hạ. Có điều công pháp này quá sâu xa, ta chỉ ngộ được phân nửa, kết hợp với những điều quan sát được từ Thái Cổ Ma Viên, ngộ ra được một bộ công pháp Ma Viên Biến, có thể hóa thân thành Thái Cổ Ma Viên, hoặc là biến phân nửa thành Thanh Long, uy lực gia tăng gấp nhiều lần. Chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là khi vận dụng công pháp này, linh trí sẽ hoàn toàn biến mất. Cho đến bây giờ ta cũng không nghĩ ra cách nào để hoàn thiện nó. Nếu như dùng công pháp biến thân này, ta tự tin có thể chính diện đối kháng với những hung thú kia.
Ánh mắt Chiến Đế thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc thán phục, lắc đầu nói:
- Vô Kỵ, tư chất của ngươi quả thật vượt xa những người khác. Ta cũng có Hiên Viên Đế Tâm quyết, nhưng lại không ngộ ra được gì, hoặc có thể nói là không có tác dụng lớn. Đó vốn là một quyển công pháp để thành tựu đạo của Chí Tôn, không ngờ ngươi lại từ bên trong ngộ ra được công pháp Ma Viên Biến, quả thật là một thiên tài. Có điều lúc này Mạt Lệ treo trên bầu trời, khí tức hung ác trong thiên hạ gia tăng, công pháp kia của ngươi vốn không cách nào khống chế được thần trí, một khi biến thân rất khó nói sẽ không như dự tính ban đầu. Nếu như xử lý không tốt, trái lại sẽ dẫn đến một trường máu tanh tại Thái Cổ, không thể nào liều lĩnh.
- Đúng vậy, cho nên từ lúc ban đầu sáng lập, ta đã quyết định sẽ không sử dụng bộ công pháp này.
- Điều này lại chưa hẳn.
Chiến Đế nhướng mày:
- Nếu là lúc thần ma đại chiến, dùng công pháp này xông vào trận doanh ma tộc, sẽ có thể thu được hiệu quả rất lớn. Chỉ là lúc này vẫn là không nên dùng.
Những lời này của Chiến Đế lại phù hợp với dự định ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ.
- Đế quân nói rất phải, lúc này…
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên im bặt, ánh mắt vượt qua Chiến Đế nhìn về phương bắc, trông thấy một sinh vật loại rồng dài mấy ngàn dặm, cả người sáng như tuyết, lấp lánh rực rỡ, da mỏng như cánh ve, dưới bụng không có chân đang nhanh chóng trườn đến. Nơi đi qua, một con đường hàn băng to lớn trải dài trên mặt đất. Trên bầu trời, từng mảnh lớn không khí đông lại, hóa thành băng vụn rơi xuống, chính là Tổ Ly mà Chiến Đế đã nói.
"Gào!"
Tổ Ly gầm lên một tiếng, một phiến khí tức lạnh lẽo như thủy triều tràn đến…
- Lui!
Chỉ đơn giản nói một chữ, Phong Vân Vô Kỵ liền vọt lên không. Gần như đồng thời, Chiến Đế cũng hóa thành khói nhẹ bay lên trời. Một phiến sông băng lướt qua dưới chân hai người, từng mảng lớn không khí đông cứng lại, hóa thành huyền băng rơi xuống…
"Kéc!"
Trên bầu trời, một bóng dáng đỏ rực nhanh chóng hạ xuống, chính là Tổ Loan sau khi giết chết kiếm thể phân thân, đã nương theo khí tức của Phong Vân Vô Kỵ quay trở về. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, nó lập tức từ không trung đáp xuống, thân thể khổng lồ nhanh chóng biến mất trong ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế.
Gần như là bản năng, một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu hai cường giả Thái Cổ kiệt xuất.
- Mau lui lại, để cho chúng nó đánh nhau!
Hai người một trước một sau, đồng thời phân đánh một chưởng về phía hư không trên đầu và Tổ Ly ở phương bắc, sau đó thân hình bắn lui mấy ngàn dặm.
"Kéc!"
"Gào!"
Tổ Loan và Tổ Ly bị kích động liền tăng tốc bay tới, cách xa nhau mấy ngàn trượng. Lửa nóng và hàn khí dày đặc quấn vào nhau, phát ra những tiếng xèo xèo tan rã.
Tốc độ của Tổ Loan cực kỳ nhanh, Tổ Ly căn bản không kịp né tránh, liền bị Tổ Loan quét ngang một chút. Lửa nóng hừng hực và hàn khí chạm với nhau, vô số huyền băng bốc cháy từ không trung rơi xuống như mưa. Bất ngờ không kịp đề phòng, Tổ Ly đau đớn phát ra một tiếng kêu lớn, dưới tình huống bị mất hết lý trí, đâu còn quan tâm đến Chiến Đế, liền xoay người trườn lên phía trên, tiến về phía Tổ Loan thân thể khổng lồ kia.
"Ầm!"
Hai hung thú cường hãn đấu với nhau, kình khí hùng hậu tụ lại bên ngoài cơ thể nổ tung. Hư không rung chuyển, những dãy núi phía dưới bị chấn động nổ tung thành mảnh nhỏ, lần lượt sụp xuống. Lửa nóng và hàn băng giao nhau tại không trung, Tổ Ly và Ly Loan chiến đấu kịch liệt. Tổ Ly kia không có tứ chi, đối mặt với một đôi vuốt sắc của Tổ Loan tỏ ra yếu thế hơn, có điều thân thể của nó vừa trơn trượt lại cứng rắn, vuốt sắc của Tổ Loan cũng chỉ có thể tạo ra những vết xước nhỏ ở bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến toàn cuộc.
Trông thấy Tổ Ly và Tổ Loan đã giao chiến với nhau như mong muốn, chu vi mấy ngàn dặm hóa thành một phiến băng và lửa, không một sinh vật nào dám đến gần, Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bay về hướng Vu tộc…
Đến gần khu vực của Vu tộc, từ xa hai người đã trông thấy một ma thần to lớn đỉnh đầu có bảy sừng, cả người đen kịt, thân thể không ngừng biến đổi giữa thực thể và hư ảo, đang giao đấu với một con cóc lớn toàn thân bốc lên khói độc. Mỗi một búa nện xuống trên người con cóc bên dưới đều phát ra những tiếng như kim thiết va chạm, nhưng con cóc lớn màu đen đang nằm sấp lại không hề sứt mẻ chút nào.
Trên đỉnh đầu ma thần màu đen kia, một lão giả Vu tộc mặc áo bào đen, cầm trong tay một chiếc gậy đầu lâu màu xanh lá đang bước giữ hư không, trong tay trái của y là một quyển sách cổ màu đen đang mở ra. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, trông thấy bìa ngoài cuốn sách cổ màu đen kia có bốn chữ màu xanh lá "Mạt Nhật Tế Điển".
- Cổ Vu đại nhân!
Phong Vân Vô Kỵ đứng xa xa, hưng phấn kêu lên.
Vu tộc mặc áo bào đen quay đầu lại, dùng ánh mắt xa lạ nhìn thoáng qua, đang muốn quay đầu đi, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Phong Vân Vô Kỵ?
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, hóa thành một luồng gió nhẹ phiêu tán, gió dừng người đã xuất hiện bên người Cổ Vu. Vừa mới ổn định thân hình,hắn liền khom người nói:
Phía dưới vang lên một tiếng ếch kêu. Trong chu vi trăm dặm, mặt đất chấn động mạnh một chút. Từng chùm khói lớn từ trong khiếu huyệt của con cóc kia phun ra, khoách triển đến phạm vi trăm dặm, từng mảng lớn cây cỏ nhanh chóng héo rũ, khói độc còn cuốn về hướng không trung.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi, bàn tay nhấn một cái xuống phía dưới. Khói độc đang lan về phía trên liền dừng lại, bị ép xuống bên dưới.
"Ầm!"
Một vòng lĩnh vực từ trong cơ thể con cóc bên dưới tỏa ra, va chạm với chưởng kình của Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng kêu vang. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ hơi lắc lư một chút, liền khôi phục lại bình thường.
- Con cóc này hình như không thể bay lên trời.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ vừa nhìn đã nhận ra sơ hở lớn nhất của hung thú này.
- Ừm.
Cổ Vu gật đầu:
- Con cóc độc này mặc dù là hung thú, nhưng khả năng gây hại là yếu nhất. Có điều độc tính của nó rất mạnh, người trúng phải sẽ chết ngay lập tức, không có ngoại lệ.
- Cổ Vu đại nhân!
Chiến Đế từ xa bước đến, thi lễ với Cổ Vu. Tại Thái Cổ, mặc dù Vu tộc có nhân số không nhiều, nhưng địa vị thì lại rất cao.
- Chiến Đế?
Trong mắt Cổ Vu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng nổi.
- Cách đây một khoảng thời gian, tại hạ đã tự ý triệu Vu tộc vào Đao vực, trong chuyện này thật sự có điều khó nói, mong rằng Cổ Vu đại nhân đừng trách.
- Việc này ta cũng đã biết.
Cổ Vu đạm nhiên đạo:
- Vu tộc cũng không gia nhập vào tranh đấu của Thái Cổ, Chiến Đế không cần để ý!
- Cổ Vu tiền bối, không biết mấy vị Tổ Vu đại nhân khác ở đâu, hiện tại có khỏe mạnh không?
- Ai!
Cổ Vu thở dài một tiếng:
- Tại chiến trường thần ma cổ, ngoại trừ ta ra, những Tổ Vu khác đều đã mất mạng dưới tay tàn hồn kia. Tại thời khắc cuối cùng, chúng ta đã phá hủy liên kết giữa chiến trường thần ma cổ và Thái Cổ, để tránh tàn hồn kia tiến vào Thái Cổ tạo thành sát kiếp vô biên.
Cổ Vu nói xong, trong miệng phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ. Một luồng ánh sáng màu xanh lục từ đầu lâu trong tay bắn ra, nhập vào trong thân thể ma thần to lớn kia. Ma thần vốn đã có chút chậm chạp lại vung búa chiến đấu cùng con cóc lớn kia.
- Tiền bối! Tàn hồn mà ngài nói có phải là tàn thức sau khi Quang Ám Chủ Thần ngã xuống không?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Cổ Vu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại hỏi điều này, gần như vô ý bật thốt lên:
- Làm sao ngươi biết?
Thần sắc Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, liền đem chuyện tại hải dương hỗn độn, cùng với âm mưu về Thời Gian chi kiếm, kể cả nghi hoặc và suy đoán trong lòng nói với Cổ Vu.
Bí ẩn bên trong chuyện này, ngay cả Chiến Đế cũng không biết nhiều, nghe Phong Vân Vô Kỵ kể lại, sắc mặt của y cũng trở nên trầm trọng.
- Cổ Vu đại nhân, lẽ nào các ngài đã…
- Không ngờ, đúng là không ngờ!
Vẻ mặt Cổ Vu vẻ bi thương, giống như chuyện của Hoàng còn làm cho y lo lắng hơn kiếp nạn của Mạt Lệ:
- Vu tộc ta thật là thẹn với Hiên Viên Chí Tôn! Một nước sai lầm, một nước sai lầm…
- Vu tộc ta mấy chục thế hệ trấn thủ tại chiến trường thần ma cổ, không ngờ đến đời này của ta… Ai! Tàn thức kia đến hải dương hỗn độn thu thập thần lực, hiển nhiên là đang bước trên con đường trở thành thần một lần nữa, như vậy cái chết của Hiên Viên Chí Tôn chẳng phải là vô ích hay sao…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng là nặng nề, suy nghĩ một chút, liền an ủi:
- Tiền bối, có lẽ tình hình cũng không nhất định xấu như người nghĩ.
Cổ Vu lắc đầu:
- Ngươi đã thấy đầu nó nứt ra, ở giữa có một kim tự tháp màu đen lơ lửng, đó chính là nơi chứa đựng lực lượng tín ngưỡng mà hắn thu thập được. Ngươi còn nói chung quanh kim tự tháp cỡ nhỏ kia có rất nhiều vật nhỏ hình tứ diện, ai… mỗi một tứ diện hình nón nhỏ chính là đại biểu nó đã thành lập một khởi nguồn thu thập tín ngưỡng tại một cái vị diện. Nhiều vật thể hình nón nhỏ như vậy, chứng tỏ nó đang tiến hành thu thập lực lượng tín ngưỡng một cách không kiêng nể.
- Tiền bối, làm sao ngài biết được những điều này?
Cổ Vu thở dài nói:
- Tại thần ma đại chiến lần đầu tiên, chúng ta gần như không hề có chuẩn bị, cũng không hay biết gì về địch nhân. Lúc ban đầu còn tưởng rằng với thực lực của Chí Tôn, các tộc hiếm có ai là đối thủ, căn bản không hề sợ hãi. Nhưng cuối cùng chúng ta mới biết được, hóa ra trên đời còn tồn tại Hắc Ám Chủ Thần và Quang Minh Chủ Thần cường đại.
Ánh mắt Cổ Vu lộ ra vẻ hồi tưởng, một lúc lâu mới tiếp tục nói:
- Tín ngưỡng nguyên lực mà Chủ Thần thu thập chính là linh hồn, mà thứ Vu tộc chúng ta am hiểu cũng là linh hồn. Có tàn hồn kia làm thực nghiệm, chúng ta cũng biết được một số chuyện về chư thần. Mỗi lần giao thủ, Cổ Vu chúng ta đều có thể tìm được một số tin tức vụn vặt từ trong ký ức còn sót lại. Lúc đó mặc dù nó rất hung hãn, nhưng linh thức còn chưa khôi phục, không khó đối phó. Mà những điều này, đều là do chúng ta tìm được từ trong linh hồn hỗn loạn của nó.
- Cổ Vu đại nhân, các ngài có thu hoạch gì khác không?
Chiến Đế trong lòng khẽ động, lập tức truy hỏi.
Cổ Vu liếc nhìn Chiến Đế, chậm rãi nói:
- Tất cả những chuyện về Chủ Thần đều là bí mật, chúng ta căn bản không có khả năng tiếp xúc được… đây đã là thu hoạch lớn nhất rồi. Vì nó, chúng ta đã phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng của tộc nhân. Lần này, ngoại trừ ta, những Tổ Vu khác đều đã bị hi sinh.
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên run lên. Mặc dù đã sớm suy đoán, nhưng sau khi chứng thực hắn vẫn cảm thấy thương cảm, dù sao trong chuyện này cũng có một phần của hắn.
Hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Tiền bối! Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những vấn đề này, nên tạm thời để sang một bên. Hiện tại Mạt Lệ trên trời, hung thú hiện thế, ở phương tây có Hồng Hoang Tổ Loan, tại phương bắc Tổ Ly cũng từ dưới đất chui lên, cộng thêm con cóc kịch độc này. Nếu như không thể khống chế được, sợ rằng sẽ tạo thành sát kiếp vô biên tại Thái Cổ. Cho nên lần này, vãn bối và Chiến Đế đến đây bái kiến tiền bối, chính là hi vọng cùng thương lượng kế sách ứng phó. Những hung vật này đều sở hữu lĩnh vực, thân thể lại cực kỳ cứng rắn, rất khó đối phó.
Cổ Vu lắc đầu:
- Ta cũng đã sớm nghe đồn về Tổ Loan, rằng trong lòng đất ở phương tây có một tuyệt đỉnh thần thú, có điều vẫn chưa từng có ai thấy qua. Theo như lời ngươi nói, Tổ Loan kia tại phương tây hấp thu thánh lực của thánh thú Bạch Hổ, trải qua thời gian dài như vậy, hôm nay lại có Mạt Lệ tinh tương trợ, thực lực gia tăng rất nhiều. Nếu muốn giết chết bọn chúng, ngoại trừ Chí Tôn ra tay thì không có cách nào. Cho dù là Chí Tôn, vào thời điểm này cũng sẽ không dễ dàng tiêu hao lực lượng, vì vậy cẳn bản không thể nào giết chết được những hung thú này.
Một lời của Cổ Vu đã làm tan biến hi vọng của Phong Vân Vô Kỵ. Dừng một chút, y tiếp tục nói:
- Có điều, không thể giết chết chưa hẳn là sẽ không thể đối phó. Muốn đối phó, cũng không nhất định là phải giết chết nó, chẳng hạn như con cóc độc này…
Cổ Vu chỉ xuống phía dưới:
- Thần trí của nó đã mất, cực kỳ cuồng bạo. Nếu như không dẫn dụ, để nó tàn phá khắp nơi nhất định sẽ tạo thành sát kiếp. Nhưng nếu như không ngừng công kích nó, con cóc này đã mất thần trí nên chỉ biết đánh trả lại. Ta triệu hồi linh hồn của ma thần đối phó với nó, lại không ngừng bổ sung, đợi đến khi kiếp nạn của Mạt Lệ qua đi, hung vật này sẽ an tĩnh lại, rút vào trong lòng đất tiếp tục tu luyện. Dù sao những hung vật này mặc dù lệ khí rất nặng, nhưng không ngừng tăng cường thực lực chính là bản năng của chúng. Những Thái Cổ thần thú này, không một con nào là không muốn trở thành thánh thú, mặc dù điều đó gần như là không thể.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bội phục, thầm khen ngợi ánh mắt và trí tuệ già dặn của Cổ Vu. Cẩn thận ngẫm lại, hắn cảm thấy Mạt Lệ chi kiếp quả thật chưa hẳn đã nghiêm trọng như mình suy nghĩ, chỉ là vô hình trung đã bị những ghi chép của Thánh điện làm cho lo lắng.
- Con cóc độc này thì không nói, còn những hung thú khác thì chưa hẳn sẽ dễ đối phó như vậy.
Chiến Đế lộ ra vẻ suy tư:
- Tổ Loan và Tổ Ly thân thể quá mức cường hãn, cho dù chiến đấu kịch liệt cũng khó bị thương, đợi đến khi chúng nó chán ngấy, sợ rằng lại chia ra.
- Đây là điều chúng ta cần lo lắng.
Những nếp nhăn trên trán Cổ Vu rung động:
- Lúc này cần thông báo cho các tộc nhân, không nên tự ý trêu chọc những hung thú kia, nếu không chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi.
- Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Về việc này, vãn bối và Chiến Đế sẽ liên hệ với mấy vị với tộc nhân thống lĩnh một phương khác, cùng nhau thương thảo.
- Vô Kỵ!
Cổ Vu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Phong Vân Vô Kỵ như vừa mới phát hiện ra điều gì khác thường.
- Sao vậy Cổ Vu tiền bối?
Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi, ánh mắt của Cổ Vu lúc này vô cùng kỳ quái.
- Không đúng!
Cổ Vu giống như gặp phải vấn đề gì khó hiểu:
- Vô Kỵ, có phải gần đây ngươi đã giao đấu với cao thủ nào am hiểu tinh thần đạo hay không?
- Không có.
- Không thể nào!
Cổ Vu ngạc nhiên nói:
- Linh hồn của ngươi không toàn vẹn. Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài không có gì khác thường, nhưng với trạng thái linh hồn của ngươi theo lý tuyệt đối không thể có tu vi cao như vậy, chỉ có thể giải thích là gần đây vừa mới bị thương. Nhưng ngươi lại nói là không hề giao thủ với người am hiểu công kích linh hồn, chuyện này thật kì lạ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, thầm nghĩ: "Vu tộc quả nhiên lợi hại. Cổ Vu làm sao biết linh hồn ta căn bản không hề thụ thương, mà là do một loại công pháp kỳ quái. Linh hồn không bị thương, tự nhiên có thể đạt đến trình độ này… Có điều, trong ma tộc cũng khó đảm bảo sẽ không có một số cường giả am hiểu về linh hồn, nếu Cổ Vu có thể nhìn ra, những cường giả ma tộc khác cũng sẽ nhìn ra được.
Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ tin phục thi lễ với Cổ Vu:
- Tiền bối thật lợi hại, linh hồn của vãn bối quả thật có chút sơ hở.
Dứt lời, hắn liền đem việc nguyên thần tam phân của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, cùng với chuyện về phân thần Ma Giới lần lượt kể với Cổ Vu, sau đó nói tiếp:
- Tiền bối! Trong lúc vô ý vãn bối từng tiến vào một không gian gọi là Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, được chủ nhân trong đó tặng cho một khẩu quyết Thiên Ma thần thông. Nhưng vãn bối cũng không am hiểu lắm về đạo của linh hồn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được bộ khẩu quyết khác thường này. Trong Thiên Ma Thần thông này có một loại năng lực, giống như có thể hoàn toàn cải biến linh hồn, nhưng vẫn bối vẫn còn chưa ngộ được. Nếu như Cổ Vu tiền bối nhìn thấu được, không biết có thể nghiên cứu qua để giải mối nghi hoặc trong lòng vãn bối hay không?
Nhìn khắp cả Thái Cổ, tại phương diện linh hồn, người duy nhất có thể vượt hơn Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có Cổ Vu của Vu tộc.
Chiến Đế nghe Phong Vân Vô Kỵ kể lại việc nguyên thần tam phân, mới biết vì sao lúc trước lại xuất hiện một Phong Vân Vô Kỵ khác cường đại không thể tưởng tượng nổi. Sự kỳ diệu của ba phân thần, Chiến Đế nghe xong trong lòng cũng không ngừng cảm thán "trên thế gian này lại có công pháp như vậy sao!".
- Vô Kỵ, như vậy ta càng yên tâm rồi.
Chiến Đế cả người thả lỏng, nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng phát ra một nụ cười từ nội tâm: "Chiến tộc, có thể giao phó cho ngươi rồi…"
Trong mắt Cổ Vu thoáng hiện lên vẻ khác thường:
- Vực Ngoại Thiên Ma Thiên? Có ý tứ! Nếu như không ngại hãy để ta xem công pháp kia của ngươi một chút, cho dù không thể giải quyết vấn đề của ngươi, ít nhất phân thần của ngươi tại Ma Giới gặp phải cao thủ cũng sẽ không lộ ra sơ hở.
Phong Vân Vô Kỵ liền đem khẩu quyết kia in vào trong biển ý thức của Cổ Vu. Vừa tiếp xúc, ý thức mênh mông của Cổ Vu liền khiến cho hắn cảm thám không thôi. Luận về cường độ ý thức, cũng chỉ có Cổ Vu là có thể so sánh được với hắn.
"Ngao!"
Đột nhiên, hướng đông truyền đến một tiếng gầm vang dội. Mặt đất chấn động, tiếng ầm ầm không dứt bên tai. Sau tiếng gầm kia, trên bầu trời hướng đông bỗng xuất hiện một hang động to lớn hình vòng xoáy, một chiếc đầu to lớn dữ tợn đầy lông lá từ bên trong ló ra, sau đó là hai cánh tay vượn to lớn đầy lông…
Đứng ở xa xa, nhìn cặp mắt lớn như lồng đèn đỏ treo trên bầu trời, ba người đều kinh hô:
- Thái Cổ Ma Viên!
Trong Thái Cổ hung thú, luận về lực lượng không con nào vượt qua Thái Cổ Ma Viên. Trong những hung thú cùng niên đại, thực lực của Thái Cổ Ma Viên là mạnh nhất, cũng là đáng sợ nhất. – Trích [Thái Cổ ký sự - Thần Thú thiên ] tại huyệt động dưới lòng đất Thánh điện.