Dùng Cửu Châu tế đàn làm trung tâm, trong phạm vi ngàn trượng lập tức hóa thành bột phấn, khí tức màu đen đến từ một không gian khác tràn khắp thiên đia, bao phủ cả Cửu Châu tế đàn chu vi ngàn trượng.
"Đinh!"
Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời, thân kiếm bắn ra ánh sáng loá mắt, ngăn cách khí tức hủy diệt khỏi chín vị Cổ Vu.
Khi kình khí hủy diệt kia lan rộng, một luồng dao động linh hồn quỷ dị trong nháy mắt bao phủ cả trung tâm Đao vực. Tất cả thần thức tỏa ra trong hư không đều cảm thấy trong đầu đau nhức, lập tức mất đi sự cảm ứng của thần thức đối với bên ngoài. Khi muốn đem thần thức tra xét động tĩnh chung quanh, lại hoảng sợ phát hiện thần thức không cách nào thoát ra ngoài. Tất cả khiếu huyệt toàn thân như bị một lực lượng vô hình phong bế, trói chặt thần thức vào trong cơ thể.
- A!
Từng tiếng kinh hô vang lên từ bốn phương, đông đảo cao thủ Thái Cổ vốn đã chạy ra xa, lúc này lại phất tay áo bay vút về phía sau. Cho đến khi lui ra mấy ngàn trượng, cảm giác trói buộc kia mới biến mất.
Đứng ở trước nhất, cảm thụ của Phong Vân Vô Kỵ lại không giống với mọi người. Trong cảm nhận của hắn, phiến sương đen đang bao phủ kia mang theo khí tức đến từ quốc độ của Hắc Ám Chủ Thần, bên trong ẩn chứa lực lượng linh hồn cường đại. Những lực lượng linh hồn vô ý thức này có thể ngăn cản sự tra xét của tất cả thần thức không đủ mạnh, đồng thời cũng có thể cắt đứt tất cả thần thức đã xâm nhập vào .
Hơi trầm ngâm một chút, thần thức cường đại của Phong Vân Vô Kỵ liền từ trong biển ý thức bộc phát ra. Hư không quanh người bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, thần thức đã đột phá sự phong tỏa của lực lượng linh hồn kia, một lần nữa xâm nhập vào trung tâm tế đàn.
Ngay khi thần thức thăm dò vào hạch tâm Đao vực, một bô phận thần thức khác do Phong Vân Vô Kỵ phát ra bên ngoài lại phát hiện đám chiến sĩ Thiên Ma tộc đã có ý muốn rút lui, thừa dịp Chiến tộc đang lo bảo vệ chủ từ từ lui ra ngoài. Lúc tâm thần của mọi người đều tập trung vào Chiến Đế, bọn họ lặng lẽ hội hợp lại, tránh khỏi tầm mắt mọi người lùi về phía tây.
Hờ hững nhìn về phía đó một cái, trong ánh mắt kinh hãi của đám chiến sĩ Thiên Ma tộc, Phong Vân Vô Kỵ lại thu hồi ánh mắt, tập trung vào biến hóa tại trung tâm Đao vực.
Tại trung tâm tế đàn, Chiến Đế đã hoàn toàn khôi phục bình thường, ảo ảnh của Chiến Đế trẻ tuổi xen lẫn giữa hư vô và thực chất đã tan vỡ như bọt nước, một lần nữa lộ ra chân thân.
"Ầm!"
Lại là một tia sét màu vàng sáng thật nhỏ từ trong cột mây màu đen tận trời đánh xuống, nhập vào trong cơ thể Chiến Phi. Khi tia sét chói mắt kia đánh xuống, chín chiếc đỉnh cổ đồng thời rung lên, kéo theo năm tòa tế đàn liên kết với năm ngôi sao trên bầu trời rung chuyển. Chỉ nghe được từng tiếng nổ vang, năm cột sáng lớn màu sắc khác nhau từ bầu trời chiếu thẳng xuống năm chiếc đỉnh cổ, phát ra tiếng ong ong. Cùng lúc này, bốn luồng sáng hơi nhạt khác cũng xuyên thấu trời sao, xuyên thấu tầng tầng không gian, xuyên qua sương mù màu đen dày đặc chiếu xuống bốn chiếc đỉnh cổ màu sắc ảm đạm còn lại.
Mặt đất rung chuyển. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ có thể cảm giác được rõ ràng, nhờ vào tác dụng của chín chiếc đỉnh cổ, từng đợt thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, lại thông qua chín chiếc đỉnh truyền vào trong cơ thể Chiến Phi đang lơ lửng giữa không trung.
"Xèo!"
Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như tia chớp, trong mắt bỗng nhiên lóe sáng. Xuyên qua tầng tầng sương mù, hắn nhìn thấy rõ ràng dưới lớp da tái nhợt của Chiến Phi có một tia sáng kỳ dị lưu chuyển, làn da càng lúc càng trở nên trắng nõn, bắt đầu có sự co dãn, ẩn ước tán phát ra khí tức thanh xuân.
- Ha!
Chiến Đế giơ một tay lên về phía Chiến Phi trên bầu trời. Phía sau người y, chiến phần nằm giữa hư vô và thực chất lại lần nữa hiện ra.
"Bùng!"
Mái tóc đen dài của Chiến Đế đột nhiên bay lên, một hàng văn tự dày đặc chảy qua tâm trí, chuyển hóa thành một trận khẩu âm mơ hồ ẩn chứa dao động cổ quái, vang vọng khắp thiên địa. Đây chính là văn tự được ghi trên tấm da dê mà Thánh điện sứ giả đã giao cho Chiến Đế không lâu trước.
Theo âm than phát ra từ miệng Chiến Đế, linh khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng nhập vào trong cơ thể Chiến Phi trên bầu trời.
Khi Chiến Đế phát ra một chữ cuối cùng, bốn phương đều rung chuyển, bên ngoài chín chiếc đỉnh cổ bỗng hiện lên vô số phù văn lấp lánh lưu động, sau đó nhập vào trong thân thể Chiến Phi.
- Ư…
Cặp môi anh đào mỏng manh của Chiến Phi hơi mấp máy, phát ra một tiếng rên rỉ gần như không thể nghe thấy. Tiếng rên này tuy rất nhỏ, nhưng tại trong tai Chiến Đế lại không khác gì tiếng sấm.
Thân thể thẳng tắp của Chiến Đế bỗng run lên giống như bị sét đánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chiến Phi trên bầu trời cặp môi dày run run nhưng lại không phát ra được chữ nào, một lúc sau giống như dùng hết khí lực toàn thân run giọng nói:
- Phi… nhi…
Hai chữ vừa ra khỏi miệng, Chiến Đế liền giống như kiệt sức, chân khí hơi ngừng lại, khẽ đưa tay ra, Chiến Phi liền từ trên bầu trời rơi xuống, bay vào trong tay y…
Ngay khi Chiến Đế ông Chiến Phi vào lòng, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, sấm chớp đùng đùng. Trong lỗ thủng thông đến quốc độ hắc ám của Chủ Thần, một cột sét lớn màu vàng tối bán kính gần trăm trượng bỗng nhiên giáng xuống, vừa xuất hiện tại Thái Cổ liền hút lấy những tia sét trong trời đất, hóa thành một cột sét khổng lồ đánh xuống, khí thế như muốn hủy diệt cả Đao vực.
Ánh mắt nhìn đến cột sét từ quốc độ của Chủ Thần đánh xuống, con ngươi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, lông tơ toàn thân dựng lên, một sự sợ hãi từ linh hồn dâng lên trong lòng. Đây chính là khí tức mà hắn cảm thụ được khi dùng thần thức thăm dò vào trong không gian phía sau Phản Hồn tinh kia, khí tức đứng trên tất cả chúng sinh.
Một luồng khí lạnh trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Phong Vân Vô Kỵ quát lớn một tiếng:
- Chiến Đế, cẩn thận!
Đồng thời tay áo phất một cái, người đã như một con chim ưng vọt lên không, bắn về phía trời cao.
Trong lúc vội vàng, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía lỗ thủng đen kịt trên bầu trời, loáng thoáng nhìn thấy được một cái bóng màu đen lướt qua phía trên lỗ thủng kia.
- Chạy mau, đây là công kích của Chủ Thần đích! Chiến Đế mượn cửu đỉnh phá vỡ quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ, đã khiến cho Chủ Thần tức giận. Chư vị mau chạy đi!
Trong hỗn loạn, không biết là ai bỗng hét lớn một tiếng, thanh âm giống như sét đánh nổ tung trong đám người.
"Rào!"
Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Tại Thái Cổ, Chí Tôn tượng trưng cho lực lượng tối cao, mà lực lượng Chủ Thần thì còn vượt lên trên cả Chí Tôn, đủ khiến cho bọn họ đều kinh hãi.
Tại thần ma đại chiến, nhân tộc có thể may mắn tồn tại, không bị chúng thần tiêu diệt, chỉ dựa vào lực lượng của bốn vị Chí Tôn thì tuyệt đối làm không được. Chỉ có mượn lực lượng của thánh thú, được thánh lực nhập thể, Chí Tôn mới có thể đối kháng với chúng thần. Không có lực lượng của thánh thú, Chí Tôn dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là người mà không phải thần, không thể nào chống lại Chủ Thần.
Những cao thủ tiềm tu tụ tập tại Đao vực bình nguyên đều biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cột sét màu vàng tối đang từ trên bầu trời đánh xuống với tốc độ kinh người, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Cho dù là những cao thủ Thái Cổ cấp thực lực yếu kém cũng có thể cảm giác được năng lượng hủy diệt kia vượt trên tất cả lực lượng kia. Ở trước mặt của thần, nhân loại Thái Cổ trở nên vô cùng nhỏ bé và hèn mọn.
"Hết rồi!"
Sau khi hiểu được cột sét màu vàng tối ở xa xa, khiến cho người ta sinh ra cảm giác hủy diệt là đến từ Chủ Thần, một loại tư tưởng bi quan nhanh chóng lan rộng trong đoàn người.
"Bỏ đi! Mấy trăm triệu năm khổ tu, hôm nay tâm thần đều diệt, muốn trốn cũng không thể được, vậy để chúng ta dùng thân cảm nhận uy lực của Chủ Thần đi, cũng để cho tộc nhân sau này hiểu được thực lực của Chủ Thần!" - Từng cao thủ tiềm tu hờ hững nhắm hai mắt lại, không phản kháng cũng không trốn tránh. Cuộc đời tu luyện dài đằng đẵng từ lâu đã khiến cho tâm hồn của bọn họ trở nên bình đạm, sống chết đã không ở trong lòng.
Trong đoàn người hỗn loạn, từng gã cao thủ tiềm tu đứng sững bất động, thần thái bình tĩnh có vẻ vô cùng nổi bật. Sự bình thản của họ có lẽ đã khiến cho rất nhiều cao thủ Thái Cổ cấp thực lực yếu kém, phi thăng thời gian ngắn chung quanh bị lây nhiễm, đang vội vàng rời khỏi Đao vực bỗng ngừng lại, đạp xuống bên cạnh những người tiềm tu. Bọn họ liếc nhìn những cao thủ tiềm tu này một cái, trong mắt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên bình tĩnh cột sét thần phạt từ bầu trời đánh xuống.
Cũng không phải tất cả người như tiềm tu đều như nhau bình tĩnh đối mặt với công kích không thể chống đỡ của Chủ Thần. Từng bóng người gầm lên, thân thể hơi cúi xuống sau đó vọt lên không, hóa thành những bóng đen mơ hồ không rõ, theo sát phía sau Phong Vân Vô Kỵ lao về phía cột sét màu vàng tối trên bầu trời.
Từ bầu trời quan sát xuống, trên mặt đất như hiện lên hàng vạn ngôi sao dày đặc, càng lúc càng nhiều, bắn về phía bầu trời. Ở xa xa bên ngoài Đao vực, trên đỉnh núi, trên mặt đất và giữa không trung, vô số siêu cấp cường giả quan sát thấy biến động trên bầu trời Đao vực, dưới chân liền nhún một cái, người đã như tên rời khỏi dây cung bắn lên, vẽ ra từng bóng đen biến mất trong bầu trời mênh mông… Đao vực tràn ngập những tiếng gầm bất khuất…
"Xoẹt xoẹt!"
Cột sét màu vàng tối từ quốc độ của Chủ Thần phát ra, lập tức điên cuồng hấp thu năng lượng của Thái Cổ, chỉ mới hạ xuống trăm trượng bán kính đã tăng lớn đến gần ngàn trượng. Từng mảng mây màu vàng tối phủ kín bầu trời Đao vực, bóng tối một lần nữa bao phủ mặt đất, nguồn sáng duy nhất chính là cột sét màu vàng tối lập lòe.
Nơi cột sét màu vàng tối đi qua, từng mảng lớn không gian sụp đổ, tất cả năng lượng trong không gian đều điên cuồng tràn vào trong cột sét. Những không gian bị hút hết năng lượng liền nổ lớn một tiếng, hoàn toàn hóa thành hư vô.
Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ gần như ánh sáng bay vút lên trời, những sợi tóc từ hai bên đầu phất phơ về phía sau, lộ ra khuôn mặt sáng bóng. Trên trời cao cột sáng màu vàng tối không ngừng lấp lóe, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng theo ánh chớp khi mờ khi tỏ.
Nghi thức sống lại của Chiến Đế trong lúc thăm dò đã động chạm đến không gian của Chủ Thần, đối với Chủ Thần chuyện này không khác gì một sự khinh nhờn đối với thần uy, vì vậy thần phạt liền hàng lâm.
Trời đất đều tối sấm lại, bóng tối che lấp đi tất cả tiếng động, chỉ còn lại một sự tĩnh mịch. Trên mặt đất, từng khuôn mặt nhìn lên cột sét từ trời cao giáng xuống, ánh mắt bình tĩnh. Trong hư không, vô số cao thủ bay vút lên, chỉ vì muốn bộc phát ra sự bất cam và giận dữ trong lòng trước khi mất mạng.
Trong con ngươi đen kịt của Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ kiên nghị, sau đó thân thể hơi khom xuống, dưới tình huống gần như không thể lại gia tăng tốc độ. Những tiếng nổ liên tục vang lên giữa hư không. Đối mặt với sự giận dữ của Chủ Thần, trong lòng hắn không hề nắm chắc một chút nào.
Từng mảng lớn không gian sụp đổ, trên bầu trời Thái Cổ loáng thoáng như hiện ra một phiến vũ trụ hư không khác. Sâu trong bóng tối vô tận, từng ngôi sao nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, xuyên qua hư không chiếu vào Thái Cổ.
Trông thấy Đao vực sắp sửa bị hủy diệt, ngay lúc này, từ sâu trong bầu trời đột nhiên vang lên bốn tiếng kêu vang dội, như đi sâu vào trong linh hồn của mọi người.
"Gừ!"
"Gào!"
"Kéc!"
"Ngao!"
Hoặc trầm thấp, hoặc réo rắt, hoặc xa xưa, hoặc hung bạo, khi bốn tiếng kêu này vang lên từ sâu trong bầu trời, bốn loại khí tức hoàn toàn khác nhau bỗng tràn đến rợp trời kín đất. Không ai có thể hình dung loại cảm giác này, chỉ cảm thấy linh hồn run lên, sau đó như có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, khiến cho quanh người ấm áp.
"Thánh thú!" – Trên đường bay đến, hai chữ này gần như vô ý thức xẹt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Cẩn thận ngâm lại, trong số này có một luồng khí tức mà hắn quen thuộc, chính là lực lượng của một trong tứ thánh thú mà hắn cảm nhận được khi Thương Khung Chí Tôn xuất hiện.
"Gừ!"
"Gào!"
"Kéc!"
"Ngao!"
Màu đỏ, màu xanh lam, màu trắng, màu vàng, bốn loại màu sắc khác nhau bỗng hiện lên trên bầu trời, lực lượng mênh mông bao phủ khắp nơi. Khi lực lượng này xuất hiện từ bốn phương, lực lượng thiên địa đã gần như tan vỡ đột nhiên dừng lại, sau đó yên tĩnh lại.
"Kia là tứ thánh thú!" – Trên một đỉnh núi bên ngoài Đao vực, một lão giả áo xanh khí tức như vực sâu ngẩng đầu lên trời, há hốc mồm như không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Thanh Long, Chu Tước. Bạch Hổ, Huyền Vũ, bốn ảo giác khổng lồ hóa thành bốn dòng chảy từ bốn phương hội tụ lại, kết thành một màn sáng hình tròn hỗn độn, cuốn về phía cột sét ở trung tâm.
"Ầm!"
Trời đất tựa như một chiếc hộp bị một bàn tay khổng lồ dùng sức lay động, không ngừng lắc lư. Một thanh âm như thủy tinh vỡ từ trong hư không xa xa vang lên, nơi xa xôi vô tận kia dường như có vật gì rạn nứt.
"Ầm ầm!"
Vụ nổ hóa thành một phiến sóng gợn vô hình từ bầu trời bao phủ xuống, làn sóng kia khuếch tán đến cả Đao vực mới phát ra một tiếng nổ lớn. Tiếng nổ này khiến cho các cao thủ Thái Cổ tâm thần đều run rẩy, từng người kêu lên một tiếng đau đớn, hai tai và mắt mũi đều bị sóng âm chấn động xuất hiện từng luồng tơ máu. Những người công lực yếu một chút chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó từ từ gục xuống. Cùng lúc này, năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong sóng âm cũng đánh mạnh vào mặt đất.
"Ầm!"
Mặt đất giống như bị một bàn tay to lớn đập trúng, rung chuyển một trận. Ven Đao vực, từng mảng lớn tuyết đọng dán sát mặt đất tỏa ra như một luồng gió mạnh.
Nhìn từ phía xa, từng mảng lớn tuyết đọng trắng xoá hình thành một dòng xoáy từ ven Đao vực bắn ra. Trong dòng tuyết đọng kia, từng bóng người kêu thảm thiết bị cuốn bay đi. Trên bầu trời, một tấm màn to lớn hình bán cầu treo lơ lửng phía dưới Phản Hồn tinh, dùng nó làm trung tâm, vô số tia sáng chia làm bốn màu trải rộng khắp cả bầu trời u ám, đan xen khắp nơi tao thành một mạng lưới dày đặc phủ kín bầu trời.
Dị tượng này đã sớm khiến cho tất cả cường giả nhân tộc đang quan sát Đao vực sợ đến ngây người. Phong Vân Vô Kỵ vốn đang bay nhanh cũng ngừng lại, đứng giữa hư không, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp nhìn bầu trời lúc này giống như thế giới đen trắng trong Phá Vọng Ngân Mâu. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đây chính là lực lượng của tứ thánh thú sao? Dùng lực lượng của thánh thú giam cầm thần lực, cải biến quy tắc vận hành tại Thái Cổ, bài xích thần lực ra bên ngoài, hình thành một sự cân bằng ảo diệu, dùng lực lượng bình hành ngăn cách thần lực…" - Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa không trung nhìn lên bầu trời, trong mắt lộ ra thần sắc như đang suy nghĩ: "Có điều trong bốn vị Chí Tôn tương ứng với tứ đại thánh thú, Hiên Viên Chí Tôn rõ ràng đã qua đời, vì sao ảo giác của Thanh Long thánh thú ở hướng đông lại xuất hiện trên bầu trời? Lẽ nào tứ đại thánh thú không cần huy động, có thể tự ngăn cản bất cứ thần lực nào can thiệp vào, hay chính là tứ đại Chí Tôn đang điều khiển? Thế nhưng tứ đại Chí Tôn hôm nay chỉ còn lại ba người, dựa vào đâu mà có thể khiến cho tứ đại thánh thú đồng thời xuất hiện?… Chẳng lẽ bên trong có bi ẩn gì?"
Nghĩ đến đây, mái tóc dài trước trán Phong Vân Vô Kỵ liền phất lên, hai con ngươi như ngôi sao nửa đêm trong nháy mắt hóa thành một phiến màu trắng bạc. Trong thế giới đen trắng, tất cả quy tắc trên bầu trời hiện ra một loại trạng thái dày đặc lạ thường, còn không gian xa hơn một chút thì quy tắc thưa thớt hơn rất nhiều, giữa khe hở của những quy tắc xuất hiện từng mảng lớn không gian màu đen.
Bên dưới Phản Hồn tinh, năng lượng hùng hậu đủ để hủy diệt bất cứ một vị diện hạng trung nào hội tụ lại, mà thứ duy trì những năng lượng này chính là những quy tắc dày đặc lạ thường, nhưng lại tạo ra một sự cân bằng không bằng không tưởng. Tất cả quy tắc dùng một loại phương thức mà Phong Vân Vô Kỵ không thể hiểu được liên hệ với nhau, tạo thành trạng thái bình hành.
Không biết vì sao, Phá Vọng Ngân Mâu loáng thoáng cảm giác được trong hệ thống quy tắc cân bằng này còn tồn tại một loại lực lượng khác không thể nhận biết, một loại lực lượng mới như đang đối kháng với thần lực của Chủ Thần.
Với khả năng của Phá Vọng Ngân Mâu, tâm cảnh của Phong Vân Vô Kỵ trở nên lý trí và bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được bốn loại khí tức hùng hậu khiến cho tất cả sinh vật đều cảm thấy nhỏ bé, hơn nữa còn có một "ánh mắt" ở một mặt hư không khác xa vô tận.
Ánh mắt lạnh lùng, vô tình, tàn khốc, so với Phá Vọng Ngân Mâu còn cực đoạn hơn, cũng cường đại hơn, một sự cường đại trên tất cả sinh linh.
Phong Vân Vô Kỵ biết, "hắn" chính là Linh Hồn Chi Chủ đang ở trong quốc độ bóng tối vô tận quan sát muôn dân. Đây là một loại cảm giác huyền diệu không cách nào diễn tả được.
Không thể đoán được Chủ Thần như thế nào, mạnh đến bao nhiêu hay thân thể to lớn ra sao. Phong Vân Vô Kỵ chỉ có thể cảm thụ được, "hắn" đang ở nơi đó, trên lỗ thủng phía sau Phản Hồn tinh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào thế giới này.
"Ầm!"
Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ như một kẻ hèn mọn nhất trong mắt Chủ Thần ngẩng đầu nhìn lên hư không vô tận phía trên, tại cực bắc Ma Giới xa xôi, phía trên hắc ám kim tự tháp nơi "Hoàng" vĩ đại hàng lâm, Bổn Tôn mặc áo bào trắng không biết đã đứng bao lâu đột nhiên trong lòng khẽ động, liền xoay người nhìn lên trời.
"Bồng!"
Áo bào của Bổn Tôn không gió tự phất phơ, từ góc áo đến cổ áo nổi lên một trận sóng gợn giống như một đóa hoa sen trắng, một luồng thần thức bắn lên, biến mất tại bên ngoài Ma Giới.
Gần như đồng thời, ven rìa của quốc độ mới này, "Hoàng" đang giám thị chúng ác ma xây dựng công trình dường như cũng cảm ứng được một trong số Chủ Thần cường đại nhất trong vũ trụ, đôi mắt vàng óng ánh hờ hững nhìn về phía luồng thần thức của Bổn Tôn biến mất.
Phong Vân Vô Kỵ đang dùng Phá Vọng Ngân Mâu ngẩng đầu quan sát tứ thánh thú và Chủ Thần đối kháng, đột nhiên trong biển ý thức rung lên, sau đó một luồng thần thức sắc bén xuyên qua hư không hàng lâm Thái Cổ, cường hành xông vào trong biển ý thức của hắn. Mặc dù Bổn Tôn vẫn chưa nói một câu, nhưng từ luồng ý thức kia Phong Vân Vô Kỵ cảm thụ được một tin tức rõ ràng: tạm thời giao quyền khống chế thân xác cho ta!
"Ngươi có thể khống chế mắt trái!" - Sau khi suy nghĩ một lát, Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, lập tức tách ra một bộ phận biển ý thức cùng với quyền khống chế mắt trái. Với thực lực của Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ, Bổn Tôn đã không thể cường hành khống chế biển ý thức của hắn giống như trước đây nữa.
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ dứt lời, một luồng thần thức lạnh lẽo liền tràn vào trong đầu. Mặc dù hai phân thần đã trở thành hai cá thể hoàn chỉnh, nhưng linh hồn vẫn xuất phát từ một gốc, không hề bài xích một chút nào.
"Bồng!"
Mái tóc đen dài của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bay lên, khi tóc rũ xuống khí tức trên người đột nhiên biến đổi, hiện ra hai loại khí tức khác nhau. Tất cả những điều này chỉ có Ngạo Hàn Yên đứng trên đỉnh núi xa xa là chú ý.
Mắt trái chớp một cái, khi lần nữa mở ra, trong con ngươi màu trắng bạc bên trái bỗng xuất hiện một điểm tròn màu vàng. Gần như khi mí mắt hoàn toàn mở, điểm tròn màu vàng trong đôi mắt màu trắng bạc liền biến đổi, hóa thành một sợi dây cực nhỏ kéo dài về hai bên con ngươi.
"Ong!"
Trong đầu vang lên một tiếng rung, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được ý thức vốn thuộc về Bổn Tôn chiếm cứ nửa trái thân thể đang phát sinh biến hóa mà mình không thể hiểu được. Trong biển ý thức, tất cả thần thức thuộc về Bổn Tôn đều rung lên kịch liệt, giống như đang chịu sự thống khổ rất lớn.
Bên ngoài cơ thể, sợi dây nhỏ màu vàng như tơ tằm trong con ngươi bên trái Phong Vân Vô Kỵ không ngừng rung động, giống như đang cố sức giãy ra hai bên mi mắt.
"Ong!"
Trong biển ý thức lại rung lên kịch liệt, một sự đau đớn vô cùng từ não trái truyền đến. Tại khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ dường như trở lại thời điểm khi thần thức mạnh hơn thân thể, ý thức vô hạn khoách triển đến hư không, tiếp thu vô số tin tức, không thể khống chế được. Số lượng tin tức khổng lồ cuồn cuộn không ngừng tràn vào khiến cho đầu như muốn nứt ra.
Giống như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, lại dường như chỉ trong khoảnh khắc, tất cả chấn động đột nhiên ngừng lại. Trong con ngươi bên trái của Phong Vân Vô Kỵ, một điểm màu vàng từ từ mở rộng ra, hình thành một con ngươi màu vàng.
"A!" – Tâm thần Phong Vân Vô Kỵ run lên, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được sự tồn tại của con ngươi màu vàng trên người Bổn Tôn. Khi con ngươi màu vàng giống giống như rắn hổ mang xuất hiện, hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc cùng loại với khí tức của Chủ Thần đứng trên chúng sinh khi dùng thần thức thăm dò vào trong quốc độ bóng tối, nhưng lại có sự khác biệt.
Bổn Tôn không hề bảo lưu thứ gì, giống như khi xâm nhập vào trong đầu đệ nhất phân thần tại chiến trường cổ Tư Đề Lạp. Bổn Tôn lợi dụng thân thể của Phong Vân Vô Kỵ để làm việc mà mình muốn làm, cũng đồng thời đem tất cả tin tức tiếp thu được truyền cho Phong Vân Vô Kỵ, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm nhận được những thứ này.
"Pháp tắc!" – Ngay khi những hình ảnh mà Bổn Tôn dùng con ngươi màu vàng quan sát được truyền vào não phải, linh hồn Phong Vân Vô Kỵ bất giác bật thốt lên.
Mặc dù Bổn Tôn không thể khiến cho toàn bộ con ngươi đều hóa thành màu vàng kim giống như Hoàng, nhưng đã chuyển hóa được được một phần, đồng thời cũng có hiệu quả tương đồng.
Từng hình ảnh truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, những hình ảnh này vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho hắn chấn động không gì sánh được.
Trong thế giới đen trắng của Phá Vọng Ngân Mâu không có cảnh sắc rõ ràng, chỉ có những kết cấu do những đường nét vô tận tạo thành, cùng với những năng lượng khác nhau phụ thuộc vào quy tắc. Trong thế giới này, thứ chiếm cứ nhiều nhất không phải là những kén tơ quy tắc dày đặc phức tạp, mà là những khoảng tối đen giữa những kén tơ này.
"Thì ra những khoảng tối đó chính là pháp tắc!" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời thì thào lẩm bẩm.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn cho rằng trong Phá Vọng Ngân Mâu thì ngoại trừ những kén tơ quy tắc chính là hư vô, những khảong tối trong thế giới đen trắng kia đương nhiên là trống rỗng. Nhưng hắn không hề nghĩ đến, pháp tắc mà mình vẫn luôn tìm kiếm lại chính là phiến "trống rỗng" kia.
Rất khó hình dung pháp tắc là như thế nào, nếu như nói quy tắc tồn tại ở dạng kén tơ, vậy thì pháp tắc chính là một con đường rộng, tất cả các nhánh đều phụ thuộc vào những con đường này. Một thế giới khác đã hiện ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ.
Cặp mắt màu vàng của Bổn Tôn hiển nhiên còn chưa hoàn thiện, năng lực học lén dù sao cũng không thể bằng được Hoàng. Hơn nữa cho dù là Hoàng cũng không thể liên tục duy trì trạng thái này.
Trong thế giới mà Bổn Tôn quan sát được, giữa những khoảng tối trong khe hở kén tơ quy tắc có nhiều đường nét mơ hồ không rõ, chúng phụ thuộc vào một thứ gì đó thuộc về thế giới của chư thần.
Bổn Tôn chỉ có thể thấy được một phần, hơn nữa cũng chỉ là nhìn, không thể "chạm đến".
Ngoài dư liệu của Phong Vân Vô Kỵ, bổn Tôn chỉ lặng yên quen sát, không giống như trước đây vừa tiếp xúc với những thứ mới mẻ liền không ngừng nghiên cứu, thôi diễn và phân tích, chỉ để những tin tức căn bản nhất tự do đi qua đầu, cũng không giữ lại. Hành vi này khác hẳn với Bổn Tôn trước kia.
Càng làm Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên, từ trong khí tức của Bổn Tôn hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ trầm trọng, đó là một loại khí tức chỉ xuất hiện khi đối mặt với nguy hiểm.
"Lẽ nào… Bổn Tôn đã cảm ứng được gì?" - Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhớ tới những tin tức mà đệ nhất phân thần Ma Giới truyền đạt, trong đó có một số tin tức không rõ ràng: trong hư không mênh mông có một vùng đất bỏ hoang nối liền với Ma Giới, nơi đó giam giữ rất nhiều nghịch thần giả cổ xưa tồn tạn từ hỗn độn ban đầu. Mà những nghịch thần giả cổ xưa này đều sở hữu thần cách, đồng thời tiếp xúc với lĩnh vực của chư thần, đó là pháp tắc
Lúc đầu khi Phân thần Bổn Tôn đã được thiết lập vài nguyên tắc, một trong số đó chính là theo đuổi tất cả lực lượng cường đại có thể theo đuổi được, lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng được, nhưng nếu như lực lượng cường đại có xung đột với tính mạng, vậy thì phải ưu tiên cho sự tồnt ại của phân thần, nói đơn giản chính là nguyên tắc tự bảo vệ mình.
Phong Vân Vô Kỵ như chợt hiểu ra, e rằng sau khi cân nhắc giữa việc tiếp xúc với lĩnh vực của chư thần và sinh tồn, Bổn Tôn đã lựa chọn cái sau. Khi Chủ Thần đang ở phía trên nhìn vào Thái Cổ là lúc, loại hành vi khinh nhờn này không thể nghi ngờ nhiều khả năng có thể dẫn đến sự hủy diệt hoàn toàn.
Trong biển ý thức, Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh quan sát Bổn Tôn, trong lòng thầm nói: "Bổn Tôn… rốt cuộc đã thay đổi rồi."
Bổn Tôn nhìn chằm chằm vào trời cao. Sử dụng đôi mắt màu vàng dường như phải tiêu hao tinh thần rất lớn, cường độ linh hồn của Bổn Tôn bắt đầu suy yếu với tốc độ Phong Vân Vô Kỵ có thể cảm nhận được. Không chỉ như vậy, bởi vì cùng một thân thể, áp lực trầm trọng này cũng đồng thời ảnh hưởng đến linh hồn Phong Vân Vô Kỵ, trong biển ý thức dường như có một khối chì năng nề đang đè ép.
Sâu trong ý thức bên phải, một biến hóa không rõ đang diễn ra.
"Bùng! Bùng! Bùng!"
Từng phong ấn của ý thức hoàn toàn không bị Phong Vân Vô Kỵ khống chế lần lượt phá vỡ, năng lượng thần thức khổng lồ phát ra, lan rộng khắp thiên địa. Không chỉ như vậy, thần thức bên ngoài cơ thể còn tự động hút lấy những dao động ý thức đầy rẫy trong hư không. Trong hư không vô tận phía trên, những dao động ý thức nhỏ bé đến từ Chủ Thần không gian cũng trở thành đối tượng thu thập.
Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không chuẩn bị, "ý thức mô phỏng" đột nhiên tự vận hành. Ý thức trong cơ thể dùng một loại phương thức kỳ dị tụ tập và biến hóa, không ngừng chuyển hóa thành ý thức mang theo áp lực vô tận bao trùm chúng sinh thu thập được từ trong quốc độ bóng tối. Cùng lúc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên cảm ứng được "hắn", mà "hắn" dường như cũng đồng thời phát hiện ra mình.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, lại một cột sét màu vàng tối to lớn từ phía sau lỗ thủng đánh xuống, dung hợp cùng với cột sét trước đó đang giằng co với lực lượng của tứ thánh thú, đánh mạnh vào trên màn sáng hình bán cầu do tứ thánh thú tạo thành…
- A!
Phong Vân Vô Kỵ tay phải lấy ôm đầu, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thống khổ xé nát ruột gan vang vọng cả bầu trời.
Gần như đồng thời, lực lượng của Thanh Long thánh thú ở hướng đông không biết vì sao lại đột nhiên suy yếu đi, lực lượng của tứ thánh thú chi lực trong nháy mắt mất đi dự cân bằng. Trên bầu trời, màn sáng ngăn cản thần lực liền vỡ tan, hóa thành từng mảnh nhỏ tiêu tán trong hư không. Phía sau màn sáng, cột sét màu vàng tối to lớn mang theo khí thế vạn quân đánh xuống.
"Rời khỏi!" – Lời cảnh cáo của Bổn Tôn vừa vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, cột sét màu vàng tối màu vàng tối uy lực kinh khủng kia đã đánh xuống đỉnh đầu với tốc độ hoàn toàn khác hẳn so với trước đây.
Bán kính của cột sét đạt đến mấy ngàn trượng. Lực lượng của tứ thánh thú mặc dù mất đi sự cân bằng, nhưng cũng đã khiến cho lực lượng của Chủ Thần yếu đi không ít. Cột sét thần phạt mặc dù lớn hơn, nhưng trên thực tế uy lực lại giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không phải là thứ mọi người có thể kháng cự được.
"Bùng!"
Bổn Tôn đột nhiên xuất thủ, tay trái như tia chớp đưa lên quá đỉnh đầu. Không có bất cứ âm thanh gì, thời gian đột nhiên ngừng lại. Ccột sét như thủy triều từ trên trời cao đánh xuống, cùng với toàn bộ Đao vực trong khoảnh khắc này đều bất động.
Thời gian bất động chỉ duy trì được hai giây ngắn ngủi, nhưng hai giây này lại đủ để làm rất nhiều chuyển.
Trước khi cột sét thần phạt đánh xuống, lần đầu tiên Bổn Tôn mang theo sự mệt mỏi rã rời thoát khỏi cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, xuyên qua hư không trở về Ma Giới.
Thời gian hai giây cũng đủ để Phong Vân Vô Kỵ làm một chuyện, đó là tạo ra lĩnh vực. Vô số kiếm khí trắng lóa từ trong cơ thể hắn bắn ra. Trong hư không đen kịt, hắn giống như hóa thành một vầng mặt trời phát ra ánh sáng và hơi nóng vô tận.
"Đinh!"
Trong hư không vạn kiếm ngân lên.Tại đầu cuối của vô số kiếm khí, từng phiến màng sáng nhàn nhạt kéo dài, nhanh chóng hóa thành một "Kiếm chi lĩnh vực" to lớn bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, vô số viên kiếm châu sáng chói bỗng từ bên trong bán ra, lơ lửng giữa hư không.
Trời đất đột nhiên nổi gió, tất cả thiên địa nguyên khí phía trên Đao vực điên cuồng tràn vào trong những kiếm châu này và cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
"Cho ta mượn chân nguyên của các ngươi!" - Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng hét lên trong biển ý thức của mỗi người.
Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương phản ứng trước tiên, kiếm nguyên và chân nguyên hùng hậu liền hóa thành kiếm khí truyền về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Theo sau, từng luồng chân nguyên hùng hậu cũng từ trong cơ thể chúng cường giả Thái Cổ trên mặt đất tuôn ra. Phong Vân Vô Kỵ vẫy tay một cái, những năng lượng này liền nhanh chóng chuyển hóa thành từng dòng ánh sáng nhập vào trong kiếm châu giữa hư không.
Kiếm châu hút lấy năng lượng, từng viên giống như sống dậy. Dưới trời cao tiếng kiếm ngân không dứt, từng viên kiếm châu chuyển hóa thành kiếm thể, khí trong tay ngưng kết lại hóa thành từng thanh kiếm. Chung quanh Kiếm chi lĩnh vực" khổng lồ do Phong Vân Vô Kỵ tạo ra xuất hiện hàng vạn "tiểu lĩnh vực". Sự xuất hiện của thần phạt, tứ thánh thú hàng lâm, Bổn Tôn không mời mà đến, cột sét thần phạt đột nhiên mạnh lên, Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ… tất cả những thứ này nói đến thì phức tạp, nhưng diễn ra lại rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã hoàn thành.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, cột sét màu vàng tối không ngừng hấp thu thiên địa nguyên khí chung quanh, bán kính không ngừng mở rộng, phạm vi công kích đã bao trùm cả Đao vực, xẹt qua hư không mấy chục vạn trượng, mang theo vô số tiếng nứt của không gian nuốt chửng lấy Phong Vân Vô Kỵ.
"Kiếm chi lĩnh vực" hoàn chỉnh và vô số kiếm thể lơ lửng trong hư không giống như những vì sao không thể chống đỡ được một khoảnh khắc, liền bị công kích từ bản thể của Chủ Thần phá tan.
Thứ nhanh nhất trong vũ trụ là gì? Đó là ánh sáng. Vậy thứ còn nhanh hơn cả ánh sáng là gì? Đó chính là thần thức.
Tại khoảnh khắc cuối cùng khi phòng ngự của "Kiếm chi lĩnh vực" kết hợp với "Vô Hạn Tiểu Thiên Địa" kiếm thể hóa thân mà Phong Vân Vô Kỵ dốc hết toàn lực thi triển bị lực lượng hủy diệt ngưng tụ trong cột sét màu vàng tối phá tan, hắn đột nhiên có một quyết định… "ý niệm mô phỏng" toàn lực vận hành, đối tượng chính là Linh Hồn Chi Chủ.
Tại khoảnh khắc cuối cùng khi cột sét thần phạt chi lôi đánh trúng người, trong hai con ngươi màu trắng bạc của Phong Vân Vô Kỵ bỗng hiện lên một phiến màu đen lạnh lẽo, sau đó dưới sự quan sát của mọi người, thân hình hắn như một viên đạn pháo bị cột sét thần phạt đánh vào trong lòng đất, thật lâu không động tĩnh, không rõ sống chết.
- Vô Kỵ!
Trên đỉnh núi phía xa, Ngạo Hàn Yên và Phượng Phi đồng thời kêu lên.
Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù bị phá tan, nhưng cũng làm yếu đi không ít uy lực của cột sét màu vàng tối. Nhưng cho dù như vậy, lực lượng còn dư vẫn vô cùng kinh khủng, không ai có thể kháng cự được, ngay cả Cửu Châu tế đàn cũng nằm trong phạm vi công kích.
"Ong ong ong!"
Thái Cổ cửu đỉnh đột nhiên kêu lên, từ trong thân đỉnh bắn ra ngọn lửa dày đặc, phần miệng đỉnh đỏ lên như bàn ủi, tiếng kêu to lớn vang vọng khắp cả Thái Cổ.
Tại Thái Cổ đại địa từ gần đến xa, mỗi cường giả đều cảm giác được vị diện đang phát sinh biến hóa không lường được. Chín chiếc đỉnh cổ vào lúc này đã đột nhiên chi phối cả Thái Cổ.
Lực lượng vị diện bản nguyên nhất bị Thái Cổ cửu đỉnh trực tiếp hút lấy. Trong tiếng kêu, trên bầu trời Cửu châu tế đàn bỗng xuất hiện hư ảnh một chiếc đỉnh cổ to lớn, lực lượng vô tận tràn vào bên trong.
"Ong!"
Hư ảnh đỉnh cổ to lớn kia đột nhiên rung lên. Mọi người chỉ cảm thấy trong linh hồn vang lên một tiếng kêu vang dội, sau đó đỉnh cổ đột nhiên hóa thành thật, trong miệng đỉnh phun ra một cột mây to lớn, nghênh đón cột sét trên bầu trời đánh xuống.
"Ầm ầm!"
Sóng xung kích khổng lồ tràn đến. Dùng Cửu Châu tế đàn làm trung tâm, vô số cao thủ không hề phản kháng bị đánh trúng, kêu lên thảm thiết, người như diều đứt dây bắn ra bên ngoài Đao vực. Cùng lúc này, chín tiếng như dây đàn đứt vang lên, phần móng của Cửu Châu tế đàn bỗng nổ tung, chín chiếc đỉnh phía trên đồng thời bắn về chín hướng. Những chiếc đỉnh cổ vừa bay ra mấy trượng, trong hư không liền xuất hiện chín thông đạo không gian không biết dẫn đến nơi nào. Chín chiếc đỉnh cổ rung lên, xuyên qua thông đạo không gian biến mất vào trong vũ trụ mờ mịt. Sau lần biến mất này, nếu muốn tìm về không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa.
- Chiến!
Tại trung tâm Cửu Châu tế đàn, Chiến Đế không hề quan tâm đến chín chiếc đỉnh cổ cực kỳ quan trọng đối với Thái Cổ. Dưới thần phạt, Chiến Phi không rõ tình huống cũng nằm trong phạm vi cột sét. Hai vai rung lên, Chiến Đế bỗng nhiên quát lớn một tiếng, dưới y bào vang lên một tiếng rồng ngâm, chiến đao trắng lóa lóe lên rơi xuống trong tay, sau đó hóa thành một luồng sáng trắng vọt lên trời. Dưới chân Chiến Đế, một phiến băng tuyết cực kỳ lạnh lẽo lan về bốn phía.