Phi Thăng Chi Hậu

Chương 664: Di sản cổ xưa



Tại không gian đại thứ nguyên xa xôi, vô số tinh cầu trong hư không phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tiếng ngâm xướng thánh ca vang khắp vũ trụ. Nơi này là thiên đường của huyết tộc, nhưng đồng thời cũng là hậu hoa viên của Quang Minh chư thần.

Huyết tộc thống trị gần hai phần ba tinh cầu trong không gian này, số lượng tinh cầu còn lại vẫn rất nhiều thì do Quang Minh chư thần thống trị.

Trong khu vực do lực lượng Quang Minh thống trị, vào thời gian rất lâu trước đây, mười ba vị Quang Minh chư thần đã đạt thành hiệp nghị, chia đều tất cả tinh cầu, cùng hưởng tất cả lực lượng tín ngưỡng do loài người sinh ra. Sau đó những giáo đường theo kiểu gothic của thần thánh giáo hội mọc lên như măng sau cơn mưa trên tất cả tinh cầu do lực lượng Quang Minh thống trị, số lượng còn nhiều hơn so với tất cả tinh thể trong không gian đại thứ nguyên. Vì vậy khiến cho mười ba thần thánh giáo hội, mặc dù đều tôn thờ lực lượng ánh sáng, nhưng Chủ Thần mà các giáo hội thờ phụng lại không giống nhau.

Mỗi tinh cầu chia làm rất nhiều khu vực, mỗi khu vực do một vị hồng y đại giáo chủ có thánh lực mạnh mẽ thống trị, mà hồng y đại giáo chủ của tất cả khu vực lại nằm dưới quyền đại giáo hoàng thống trị cả tinh cầu, còn đại giáo hoàng trên các tinh cầu lại phải phục tùng chí cao giáo hoàng cư ngụ trên tinh thể to lớn nhất ở trung tâm khu vực Quang Minh.

Trong lời đồn, giáo hoàng chí cao có thể không thông qua thiên sứ của Thiên Đường, trực tiếp lắng nghe giọng nói của Quang Minh chư thần chí cao vô thượng.

Mười ba vị giáo hoàng chí cao cai quản vô số đại giáo hoàng, đồng thời thờ phụng Quang Minh chư thần, mỗi người đều có tín ngưỡng riêng, không quấy nhiễu lẫn nhau. Theo như lời đồn, đại giáo hoàng của mỗi tinh cầu có thể trực tiếp kêu gọi Tọa thiên sứ bốn cánh và thiên sứ thấp hơn của Thiên Đường, còn giáo hoàng chí cao ở thánh vực trên mười ba tinh cầu lớn nhất lại có thể trực tiếp kêu gọi Sí thiên sứ cao cao tại thượng của Thiên Đường, thậm chí có thể vay mượn một phần lực lượng của thần.

Trên đại lục Âu Đình Tư bao phủ tầng mây thật dày, phía dưới là giáo đường kiểu gothic dày đặc như rừng sừng sững trên vùng đất bao la này. Những giáo đường này phần lớn đều rất cổ xưa, trong sự hùng vĩ lại lộ ra vẻ tang thương của năm tháng, rất nhiều giáo đường thoạt nhìn giống như một lão nhân gần đất xa trời, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Giáo đường kiểu mới do Cứu Thục đại giáo hội xây dựng càng ngày càng ít, trong khoảng trăm năm nay lại gần như ngừng xây dựng.

Từ bầu trời nhìn xuống, trên mảnh đất mây đen bao phủ này có một tòa giáo đường cổ xưa sừng sững trên đỉnh núi hiểm trở, thu hút ánh mắt của người khác. Tòa giáo đường này quanh năm bị bao phủ trong một đoàn thánh quang màu trắng sữa chạy suốt đến chân trời. Dưới ánh sáng làm nổi bật, cả tòa giáo đường hiện lên khí tức thần thánh dày đặc. Từ phía xa nhìn lại, trong thánh quang lấp lánh còn loáng thoáng có một cái bóng sáng mờ ảo to lớn và uy nghiêm. Dù là tội phạm độc ác đến đâu, khi đến gần bóng sáng mờ ảo và uy nghiêm trong thánh quang này đều sẽ sinh lòng sám hối, đau đớn rơi lệ vì tội nghiệt trong lòng. Trong lời đồn, bóng sáng làm người ta không thể nhìn thẳng kia chính là hình chiếu ở nhân gian của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát trong chư thần thiên giới. Tòa giáo đường này gọi là Cứu Thục thánh điện, là nơi quan trọng nhất trong vô số Cứu Thục giáo đường, bởi vì giáo hoàng chí cao La Lan Nhĩ Đức của Cứu Thục giáo hội đang cư ngụ trong thánh điện được xây dựng trước cuộc chiến thần ma lần đầu tiên này.

"Dấu ấn do Chủ Thần lưu lại hẳn là cũng sắp biến mất rồi." – Bên trong Cứu Thục thánh điện to lớn cổ xưa, giáo hoàng chí cao La Lan Nhĩ Đức nhìn cỏ vẻ hơn bảy mươi tuổi đang nằm trên bảo tọa giáo hoàng làm bằng mã não và kim cương đỏ, trên đầu đội vương miện cá chình của Cứu Thục giáo hội đã truyền thừa vô số năm, trên người mặc áo bào của giáo hoàng màu vàng óng lấp lánh. Hai bàn tay khô gầy của lão nhẹ nhàng đặt lên tay vịn hai bên hình cong làm bằng pha lê đen khảm hồng bảo thạch, lười biếng nằm xuống trên bảo tọa. Cặp mắt vẩn đục của lão híp lại, ánh mắt vượt qua nóc điện hình vòm có những pho tượng cẩm thạch xếp thành một vòng, nhìn vào hư ảnh Chủ Thần mênh mông như nước phía trên đại điện.

"Uy nghiêm của Chủ Thần không thể khinh nhờn."

Đây là câu nói đầu tiên trên trang bìa của Thần Thánh Giáo Điển mà mười ba giáo hội dùng chung. Từ câu nói này có thể suy ra, hình chiếu của Chủ Thần ở nhân gian cũng là thần thánh không thể xâm phạm.

Nhưng khi Cứu Thục thánh hoàng nhìn chăm chú vào hư ảnh Chủ Thần bao phủ phía trên Cứu Thục thánh điện, lại không hề cảm giác được sức mạnh trong truyền thuyết khiến linh hồn run rẩy, càng không cảm giác được lực lượng có thể thiêu đốt linh hồn.

Trên đại lục đã sớm có lời đồn, trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đã bỏ mình. Nhưng thần thánh giáo hoàng đã dùng sức mạnh trấn áp lời đồn dị đoan này, vì thế đã khiến cho hàng loạt bình dân bị đóng chết trên cọc gỗ.

Nhưng dù có thừa nhận hay không, trên tất cả tinh cầu mà Cứu Thục giáo hội thống trị đã rất lâu không thấy xuất hiện phép màu.

"Thật ra Cứu Thục giáo hội là giáo hội mạnh nhất trong mười ba giáo hội." - Giáo hoàng chí cao lão La Lan Nhĩ Đức ngồi trên bảo tọa, tay phải khẽ vân vê chiếc nhẫn giáo hoàng màu vàng óng trên tay trái, cặp mắt chậm rãi nhắm lại, trong đầu nhớ lại thời kỳ đỉnh cao huy hoàng của Cứu Thục giáo hội. Lão La Lan Nhĩ Đức cũng không trải qua sự huy hoàng đó, những ký ức này là do các đời giáo hoàng chí cao trước khi chết đã truyền thừa lại cho giáo hoàng chí cao đời sau.

Trong hải dương ánh sáng phía trên hàng tỉ không gian có mười ba vị Quang Minh chư thần. Trong thời gian dài, năng lực của mười ba Quang Minh chư thần gần như là ngang nhau, nhưng có đôi khi xuất hiện tình huống thần lực của một vị Chủ Thần tăng mạnh.

Trước cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, người mạnh nhất trong số mười ba chư thần Quang Minh chính là Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát, cũng vì vậy nên Dĩ Tát đã trở thành thủ lĩnh của mười ba chư thần. Mà thần lực của Dĩ Tát tăng mạnh, phần lớn trong đó là đến từ không gian đại thứ nguyên mênh mông, do nhân loại bình thường thờ phụng Cứu Thục Chi Chủ sinh ra.

Phần chủ yếu nhất trong giáo lí của thần thánh giáo hội là: chúng sinh đều có tội, chúng sinh đều phải thờ phụng Quang Minh chư thần, dùng lòng thành kính để hầu hạ, như vậy mới được tái sinh.

Nếu như đã có tội, dĩ nhiên sẽ muốn cầu xin sự cứu rỗi. Mà trong mười ba Quang Minh chư thần, người nắm giữ lực lượng cứu rỗi chính là Dĩ Tát. Trong tất cả ngưỡng có thể sinh ra thần lực, chỉ có sự cung kính chờ đợi được cữu rỗi, được rửa đi tội nghiệt của mình, mới sinh ra lực lượng tín ngưỡng thuần khiết và to lớn nhất. Cũng vì nguyên nhân này, mặc dù trong đại thứ nguyên có số tín đồ như nhau, nhưng lực lượng tín ngưỡng mà Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát thu thập được lại vượt xa những chư thần khác. Đó là một thời kỳ phép màu thường xuyên xảy ra, Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đã nhiều lần thi triển phép màu ở đại thứ nguyên. Vì nguyên nhân này, cho dù tín đồ trên tinh cầu có thờ phụng Quang Minh chư thần khác, sâu trong nội tâm cũng sẽ có lòng thành kính đối với Cứu Thục Chi Chủ, bởi vì trong lòng mỗi tín đồ tôn thờ ánh sáng đều tồn tại niềm tin được cứu rỗi.

Trong thời kỳ đó, giáo hoàng chí cao của Cứu Thục giáo hội là giáo hoàng mạnh nhất trong toàn bộ đại thứ nguyên, bọn họ thậm chí có thể không cần niệm chú, trực tiếp kêu gọi đông đảo thiên sứ cao cấp. Trong truyền thuyết, thánh hoàng chí cao mạnh nhất thậm chí có thể từ trong hải dương ánh sáng, kêu gọi ra tôi tớ ngày đêm hầu hạ Chủ Thần.

Vào thời đại đó, trước mỗi giáo đường của Cứu Thục giáo hội đều có dòng người qua lại không ngớt, khắp nơi vang lên tiếng tán tụng của cha cố và giáo chủ, số lượng nhân viên thần chức thậm chí còn nhiều hơn quân đội của một số quốc gia trên đại lục. Nhưng tất cả những thứ này đều đã trở thành truyền thuyết. Hôm nay mặc dù trước giáo đường của Cứu Thục giáo hội không đến mức vắng như chùa bà đanh, nhưng cũng không hề tốt đẹp chút nào. Cảnh tượng người đông nghìn nghịt đến Cứu Thục thánh điện hành hương trước kia đã một đi không trở lại.

- Ai!

Lão La Lan Nhĩ Đức khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ lo lắng. Tình hình này của Cứu Thục giáo hội khiến cho lão băn khoăn rất nhiều, nhưng lại không làm được gì. Hơn nữa lão đã già rồi, đã đến tuổi gần đất xa trời. Thêm vài canh giờ nữa sẽ đến lúc giáo hoàng chí cao của Cứu Thục giáo hội truyền thừa diễn ra sáu mươi năm một lần.

"Két!"

Tiếng cửa lớn bị đẩy ra vang lên, một thị vệ khoác áo choàng lớn ngoài đen trong đỏ sải bước đi vào, giày sắt dày nặng phát ra thanh âm giòn giã trên trên sàn nhà nhẵn bóng có khắc vô số hoa văn.

- Giáo hoàng đại nhân, thêm hai canh giờ nữa chính là lúc truyền thừa đại điển bắt đầu. Bên ngoài thánh điện đã có không ít tín đồ tụ tập, cùng với giáo hoàng ở những tinh cầu khác đến tham quan.

Thị vệ vóc người cao lớn đứng ở xa cúi xuống đầu, quỳ một chân thành kính nói.

- Ừ.

Mí mắt già nua của lão La Lan Nhĩ Đức hơi mở ra một chút, lạnh nhạt gật đầu một cái, ba ngón tay phải khô gầy phất phất, uể oải nói:

- Biết rồi, ngươi đi thông báo cho Hồng y đại giáo chủ Cương Tát Lôi Tư, bảo hắn tới gặp ta!

- Vâng thưa giáo hoàng đại nhân!

Thị vệ áo đỏ nhanh chóng tuân lệnh rời đi. Trong Cứu Thục thánh điện, Cương Tát Lôi Tư đã hầu hạ lão La Lan Nhĩ Đức ba mươi năm rồi. Mặc dù trên danh nghĩa hắn vẫn là một Hồng y đại giáo chủ, nhưng dựa theo hệ thống của xã hội thánh giáo, hắn chính là nhân tuyển cho chức giáo hoàng chí cao đời tiếp theo. Luận về thực quyền, dù là hiện giờ hắn cũng đã cao hơn những đại giáo hoàng trên những tinh cầu khác.

Không lâu sau, một trận tiếng bước chân không nhanh không chậm từ ngoài điện đi vào, xa xa vang lên một giọng nói thành kính:

- Giáo hoàng bệ hạ!

Cương Tát Lôi Tư có mái tóc ngắn, hai bên tóc mai có chút trắng bạc, mặc giáo bào màu đỏ đi phía lên trước, một tay ôm ngực, nhìn về phía giáo hoàng chí cao trên bảo tọa thoạt nhìn tuổi già sức yếu thi lễ một cái.

Lão La Lan Nhĩ Đức từ trên cao nhìn xuống, một tay nâng chiếc cằm đầy nếp nhăn, lạnh nhạt liếc nhìn Hồng y đại giáo chủ một cái, sau đó nhẹ giọng nói:

- Dựa theo quy định của thần thánh giáo hội, trước khi truyền thừa đại điển bắt đầu, ta sẽ ban cho ngươi vương miện và giáo bào đại biểu cho giáo hoàng chí cao, đồng thời ta cũng truyền bí mật lớn nhất của Cứu Thục giáo hội cho ngươi. Cương Tát Lôi Tư, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Vâng thưa bệ hạ!

Từ rất lâu trước đây, khi được chọn hầu hạ giáo hoàng chí cao trong Cứu Thục thánh điện, Cương Tát Lôi Tư đã biết được vận mệnh tương lai của mình. Đối với tất cả những thứ này, hắn đã sớm luyện tập qua rất nhiều lần trong đầu, do đó vẻ mặt vẫn duy trì thần thái bình tĩnh sóng lớn không kinh.

Lão La Lan Nhĩ Đức nhìn chăm chú vào Cương Tát Lôi Tư dưới bậc thang. Bên dưới mí mắt nhăn nhúm, ánh mắt vốn đục ngầu đột nhiên trở nên rõ ràng, sâu trong con ngươi bắn ra một vệt sáng chói mắt. Vệt sáng này vô cùng rực rỡ, khiến cho Cương Tát Lôi Tư sinh ra một cảm giác hoảng hốt muốn né tránh, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, không nhúc nhích vào lão La Lan Nhĩ Đức. Dưới ánh mắt của lão giáo hoàng, Cương Tát Lôi Tư sinh ra một loại cảm giác như lục phủ ngũ tạng và linh hồn đều bị xuyên thấu.

- Ngươi hãy tiến lên đây!

Một lúc sau, lão La Lan Nhĩ Đức vẫy vẫy tay, vệt sáng trong mắt nhanh chóng tan đi, thân thể dưới giáo bào vàng ánh càng khom xuống, đồng thời trên gương mặt như vỏ cây khô hiện lên một vệt đỏ ửng, ho khan kịch liệt.

Cương Tát Lôi Tư nhìn lão La Lan Nhĩ Đức gần đất xa trời co rúm trên bảo tọa, từ từ đi lên phía trước, trong lòng có phần cảm khái thầm nghĩ: "Xem ra giáo hoàng bệ hạ đã già thật rồi."

Tại khoảnh khắc vừa rồi, ánh sáng nhiếp người kia giống như hồi quang phản chiếu, đã hao hết một chút sức lực tích góp cuối cùng của lão giáo hoàng này.

Khi Cương Tát Lôi Tư đi lên bậc thềm, lão La Lan Nhĩ Đức cuối cùng dừng ho khan đứng dậy, hai tay giơ qua đỉnh đầu, chậm rãi lấy xuống vương miện chí cao đã đeo hơn sáu mươi năm, sau đó nhìn Cương Tát Lôi Tư dưới bậc thang, mỉm cười nói:

- Chúc mừng ngươi, nhờ vào lòng thành kính hầu hạ thần linh, đã nhận được sự tin tưởng và chiếu cố của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành giáo hoàng chí cao mới của Cứu Thục giáo hội. Chúc mừng ngươi, Cương Tát Lôi Tư!

- Nguyện ánh sáng của Dĩ Tát soi xét đại lục Âu Đình Tư và tinh cầu nơi các tín đồ sinh sống!

Cương Tát Lôi Tư làm dấu thánh giá trước ngực, sau đó từ từ nhắm mắt lại, quỳ sát xuống.

Trên bảo tọa, giáo hoàng bệ hạ tuổi già sức yếu hai tay nâng vương miện cá chình lưu chuyển ánh bạc, nhẹ nhàng đội lên đầu Cương Tát Lôi Tư.

- Chúc mừng ngươi, hài tử của ta!

Lão La Lan Nhĩ Đức vươn bàn tay khô gầy đặt lên đầu Cương Tát Lôi Tư, làm nghi thức vuốt đầu trong truyền thống:

- Từ giờ trở đi ngươi chính là Cương Tát Lôi Tư giáo hoàng bệ hạ. Trước khi cử hành truyền thừa đại điển trước mặt các tín đồ, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của các đời giáo hoàng chí cao lưu truyền xuống.

"Rầm rầm rầm!"

Chung quanh đại điện đột nhiên vang lên những tiếng va chạm. Bên trong đại sảnh giáo hoàng, tất cả các cửa mở ra bên ngoài và lối đi đều tự động đóng lại. Trong đại điện bỗng hoàn toàn yên tĩnh, giống như ngăn cách với bên ngoài.

Trong lòng Cương Tát Lôi Tư khẽ máy động, biết rằng phần quan trọng nhất của nghi thức sắp đến.

- Hài tử, ta từ chưa từng nghe thấy giọng nói của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ.

Lão La Lan Nhĩ Đức nói xong những lời này, tay phải bỗng dùng tốc độ nhanh như chớp chụp lên đầu Cương Tát Lôi Tư, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng già nua của lão, đồng thời dưới lòng bàn tay bắn ra thánh quang mênh mông như nước. Thánh quang mãnh liệt này vừa xuất hiện liền tràn ngập cả đại điện. Dưới thánh quang bao phủ, bóng dáng của lão La Lan Nhĩ Đức và tân nhiệm giáo hoàng nhanh chóng bị che khuất.

Trong lòng Cương Tát Lôi Tư giật mình, một giọng nói từ đáy lòng điên cuồng hét lên: "Không thể nào!"

Thực lực mà lão La Lan Nhĩ Đức ẩn giấu khiến cho hắn kinh hãi, nhưng càng kinh ngạc hơn là lời lão giáo hoàng nói ra.

Trong mười ba chi nhánh của thần thánh giáo hoàng, mười ba vị giáo hoàng chí cao đều có thể lắng nghe được giọng nói của chư thần thiên giới, đây là điều mà toàn bộ đại thứ nguyên đều biết. Chỉ có một khả năng mới có thể xuất hiện tình huống mà lão La Lan Nhĩ Đức vừa nói.

"Chẳng lẽ lời đồn là thật, Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đã đã bỏ mình trong chiến tranh xa xưa?" - Một ý niệm bất giác lướt qua trong đầu Cương Tát Lôi Tư.

Ý niệm này còn dừng lại trong tâm trí, một giọng nói già nua khác bỗng vang lên trong lòng Cương Tát Lôi Tư: "Hài tử, hãy tiếp nhận ký ức quý báu do các đời giáo hoàng truyền cho ngươi!"

Sau đó những hình ảnh rợp trời kín đất xông vào đầu Cương Tát Lôi Tư. Vị tân nhiệm giáo hoàng này chỉ cảm thấy trong đầu chấn động một trận, cũng nhúc nhích không được, chỉ có thể dùng góc độ của một người bàng quan, lẳng lặng quan sát ký ức quan trọng nhất do các đời giáo hoàng lưu lại.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, vô số ký ức và thần lực tích lũy cả đời của lão La Lan Nhĩ Đức đều tràn vào trong cơ thể Cương Tát Lôi Tư. Đồng thời lão La Lan Nhĩ Đức lại già yếu đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, như nến tàn trong gió tùy thời có thể vụt tắt.

Khi nghi thức truyền thừa này hoàn thành, lão giáo hoàng sẽ bởi vì lực lượng hao hết mà hóa thành tro bụi. Cũng chỉ như vậy mới có thể đảm bảo tân nhiệm giáo hoàng sẽ thuận lợi nhận lấy quyền hành, tránh khỏi việc vì đồng thời tồn tại hai vị giáo hoàng cũ mới nên xảy ra tranh đoạt quyền lực.

Khi nghi thức tiến hành được một nửa, thánh quang bao phủ toàn bộ đại điện đã nhạt đi không ít. Ánh mắt của lão La Lan Nhĩ Đức càng vẩn đục hơn, thân thể gầy gò dưới thánh bào của giáo hoàng chỉ còn lại một lớp xương dính với da, máu thịt và tinh khí của lão dường như đều theo thánh quang kia tràn vào trong cơ thể tân nhiệm giáo hoàng, hao mòn hầu như không còn.

Ngay khi nghi thức chỉ còn một lát sẽ hoàn thành, một cảm giác kỳ dị đột nhiên dâng lên trong đầu lão La Lan Nhĩ Đức. Tại thời khắc cuối cùng của sinh mạng, lão đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức to lớn xa cách đã lâu, uy nghiêm và thánh khiết, rợp trời kín đất bao phủ phía trên Cứu Thục thánh điện.

Khi lão giáo hoàng nhìn thấy vương miện chí cao trên đầu Cương Tát Lôi Tư không ngừng lập lòe thánh quang sáng chói, trong lòng càng kinh hãi hơn.

"Không thể nào!" - Lão La Lan Nhĩ Đức không thể nào tin nổi ý niệm này. Khi sắp phải chết đi, lão lại cảm nhận được khí tức của Cứu Thục Chi Chủ đã biến mất rất lâu.

Ngẩng đầu lên, lão La Lan Nhĩ Đức thấy được hư ảnh Chủ Thần bao phủ phía trên Cứu Thục thánh điện mấy trăm triệu năm qua vẫn không ngừng nhạt đi, lúc này đột nhiên sáng hơn rất nhiều. Trong cột thánh quang sáng ngời nối thẳng đến chân trời, lão thấy được rõ ràng một cái bóng sáng mờ ảo hình người.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của lão La Lan Nhĩ Đức, bóng sáng hình người mờ ảo đột nhiên xuất hiện phía trên Cứu Thục thánh điện kia bỗng cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Một cặp mắt lạnh giá lướt qua tầng tầng không gian, in thẳng vào trong con ngươi của lão La Lan Nhĩ Đức, khiến cho cặp mắt đang híp lại của lão giáo hoàng bỗng trợn trừng:

- A!

Lạnh nhạt và gần như tàn khốc, không có một chút tâm tình nào của loài người, đây chính là cảm nhận của lão La Lan Nhĩ Đức. Mà điều kinh hãi nhất là từ trong cặp mắt kia, lão giáo hoàng bệ hạ lại cảm giác được khí tức của Chủ Thần, đó là khí tức thuộc về Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát .

Dựa vào ký ức truyền thừa, lão La Lan Nhĩ Đức hoàn toàn xác định, đây đúng là khí tức thuộc về Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Đó là… Cứu Thục Chi Chủ chí cao vô thượng sao?" - Cương Tát Lôi Tư vẫn còn duy trì tu thế thành kính, lúc này cũng cảm nhận được luồng khí tức to lớn và quen thuộc phía trên Cứu Thục thánh điện. Trong đại điện lại chìm yên tĩnh như chết chóc.

Trong ánh mắt của hai vị giáo hoàng cũ mới, trên đỉnh Cứu Thục thánh điện nối thẳng chân trời, bóng sáng mờ ảo xuất hiện trong thánh quang cứu rỗi bỗng dời cặp mắt lạnh giá vô tình đi, đồng thời chậm rãi mở hai tay ra.

Đối với Bổn Tôn, hai vị giáo hoàng mới cũ dưới mặt đất chỉ nhỏ bé và hèn mọn giống như con kiến, không hề hấp dẫn bằng lực lượng tín ngưỡng trôi nổi trong khoảng vũ trụ hư không này.

Trong thế giới của Bổn Tôn không có bầu trời, không có mặt đất, cũng không có giáo đường, chỉ có lực lượng tín ngưỡng trôi nổi trong khoảng vũ trụ hư không này, do những người thờ phụng Cứu Thục sinh ra, tích lũy qua vô số năm tháng, chưa từng có người thu thập.

Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, sau khi Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát bỏ mình, lực lượng tín ngưỡng trong không gian đại thứ nguyên, do vô số tín đồ thành kính thờ phụng sinh ra cũng không đến được thiên giới, chỉ có thể đọng lại trong khoảng hư không này, tập trung ở phía trên các giáo đường.

Kiếp nạn càng lớn thì càng dễ sinh ra sự thành kính tín ngưỡng của loài người. Sau thời gian dài đằng đẵng, lực lượng tín ngưỡng trôi nổi phía trên những tinh cầu này đã đạt đến một mức độ kinh khủng mà tin.

Chủ Thần có thể chuyển hóa thần lực đặc biệt của mình thành thần lực tinh khiết, sau đó đưa Chủ Thần khác sử dụng, nhưng lại không thể chuyển hóa thần lực của Chủ Thần khác để mình sử dụng, đây là năng lực luôn luôn không thể nghịch chuyển được. – [bí mật của chư thần]

Sau khi Dĩ Tát qua đời, tài sản quý báu này vốn nên do Hoàng thừa kế. Nhưng chẳng biết là do không muốn chia sẻ thần lực to lớn này với Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm, hay là vì nguyên nhân gì khác, trong mảnh vụn ký ức còn sót lại của Hoàng thiếu mất một mảnh ở đại thứ nguyên. Vì vậy cũng khiến cho những lực lượng tín ngưỡng to lớn này vẫn luôn trôi nổi, không người thu hoạch. Mà bây giờ Bổn Tôn lại vượt qua tầng tầng hư không đi đến, dựa vào viên thần cách cứu rỗi này trở thành người thừa kế mới.

Bổn Tôn lẳng lặng nhìn lên phía trên. Ở đầu cuối ánh mắt của hắn là mười hai dòng nước lũ cuồn cuộn đan xen trong hư không tối đen, cuối cùng hóa thành mười hai cột thánh quang to lớn xuyên qua không gian, chui vào thiên giới xa xôi.

Phía dưới mười hai dòng nước lũ màu trắng này, từng mảng thánh quang trắng sữa bao phủ trên những tinh cầu. Lực lượng tín ngưỡng từ những tòa Cứu Thục giáo đường dâng lên đều hóa thành những cột sáng, chui vào trong biển ánh sáng bao phủ cả tinh cầu này. Đây chính là mục tiêu của Bổn Tôn.

- A!

Bổn Tôn chợt ngửa đầu phát ra một tiếng rít người thường khó nghe thấy. Trong tiếng rít chói tai, trên trán của hắn bỗng xuất hiện một viên tinh thể to lớn màu trắng, chính là thần cách cứu rỗi của Dĩ Tát.

Tiếng rít vừa dừng, toàn bộ thánh lực cứu rỗi phía trên đại lục Âu Đình Tư đều dao động kịch liệt. Lực lượng tín ngưỡng ngủ say vô số năm, trôi nổi trong hư không, vào giờ phút này giống như sống lại. Hải dương thánh lực vốn yên tĩnh bỗng gào thét điên cuồng, tràn về hướng Bổn Tôn ở trên Cứu Thục thánh điện.

Bổn Tôn từ từ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần hấp thu lực lượng tín ngưỡng như thực chất từ bốn phương tám hướng, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm: "Thần lực… thật nhiều thần lực!"