- Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ? Đàn ông các ngươi đều là cùng một giuộc, ăn trong bát còn nhìn trong nồi cũng chưa tính gì, tồi tệ nhất là sau khi ăn trong chén nhỏ rồi, lại còn bỏ đũa vào trong nồi lớn, chiếc bát nhỏ như ta đây không bì kịp cái nồi lớn như người ta, chỉ có thể tự nhận là số mình xui xẻo mà thôi. Còn cái nồi lớn kia là ai thì trong lòng ngươi tự biết rõ.
Ổ Mộng Lan cười lạnh một tiếng, dùng một câu chặn họng Miêu Nghị trước khi hắn kịp lên tiếng.
- Chuyện là như vậy đó, nếu ngươi muốn hỏi tình tiết nam hoan nữ ái thế nào thì ta cũng chẳng muốn nói, đừng có hỏi tiếp nữa!
Trong lòng Miêu Nghị biết rõ cái nồi lớn kia là ai, hắn đặt một con cờ xuống bàn, ra vẻ vui vẻ xởi lởi:
- Có muốn tìm lại lần nữa hay không, nếu gặp được người phù hợp thì để ta giới thiệu cho ngươi nhé?
Ổ Mộng Lan “xì” một tiếng, nói:
- Nghiêm túc đi, những kẻ có địa vị ngang ngửa ta thì nghĩ muốn tìm loại nữ nhân nào mà chẳng được, sao mà có thể tìm loại người đã bị kẻ khác phá hủy trong sạch như ta đây. Còn những kẻ có địa vị thấp hơn ta, nguyện ý đấy, đơn giản là coi trọng địa vị của ta thôi. Thói đời này vốn là đã bất công như thế rồi, đàn ông các ngươi có cả bầy thê thiếp là chuyện đương nhiên. Còn nữ nhân chúng tôi, dù có địa vị cao tới đâu thì vẫn thế thôi, vẫn có thể bị phun nước miếng đến chết đuối. Tên đáng chém ngàn đao kia đã hủy cả đời của ta, nếu không có cái nồi lớn kia đứng sau lưng hắn, ta hận không thể băm xác hắn thành ngàn vạn mảnh!
Đoán chừng là càng nói càng tức, Ổ Mộng Lan lại quay sang nói với Tần Vi Vi:
- Tần cô nương, bổn tọa lấy thân phận là người từng trải để nói cho ngươi biết: Nam nhân cũng đều không đáng tin, hoặc là đừng tìm ai cả, sống một mình cũng rất tốt, nếu tìm thì phải chuẩn bị việc ngậm đắng nuốt cay cho tốt đấy.
Tần Vi Vi bị đặt vào tình cảnh nói đồng ý cũng không được mà phủ nhận cũng không xong, rất lúng túng.
Miêu Nghị vội xua tay, nói:
- Mạnh tỷ, chớ vơ đũa cả nắm thế, ta cũng tạm coi như người tốt đấy chứ.
Ổ Mộng Lan mỉa mai:
- Tốt hay không thì trong lòng ngươi tự hiểu, ngươi có dám nói là chưa tóm hai người thị nữ kia của người vào phòng không? Ngươi có dám nói ngươi ở bên ngoài cũng chưa từng chạm tới những nữ nhân khác không?
Trong lòng Miêu Nghị thầm nói: “Ngươi tức giận Hoắc Lăng Tiêu thì đẩy lửa giận vào ta làm chi? Dầu gì thì ta cũng là chấp sự của Kim điện, ngươi cứ không sợ ta trả thù ngươi sao?”, ngoài mặt thì cười khan:
- Đánh cờ, đánh cờ! Nói những chuyện vớ vẩn kia làm gì.
“Chát chát!” - Ổ Mộng Lan hất các quân cờ xuống bàn, đứng lên nói:
- Không có tâm trạng, không chơi nữa!
Nàng vừa dứt lời thì đã nhún người rơi nhẹ xuống đài ngắm cảnh một cách dứt khoát, ngoảnh lại hỏi Thiên Nhi, Tuyết Nhi:
- Tòa nhà để ta nghỉ chân ở đâu?
Tuyết Nhi vội vàng đưa nàng đến đó.
Ở gần lan can của đài ngắm cảnh, Miêu Nghị vân vê quân cờ ở trong tay, đứng chắp tay nhìn theo hai người kia rời đi, rồi mới xoay người cười khổ, nói với Tần Vi Vi:
- Nữ nhân này điên rồi, cứ nhìn thấy người là cắn. Cứ phải lôi kéo ta đánh cờ cho bằng được, ta không dễ dàng gì mới tới chút hứng thú, nàng lại không chơi.
Tần Vi Vi dò hỏi:
- Nếu như đại nhân còn có hứng thú, ti chức có thể chơi cờ cùng đại nhân.
- Được! Không phải là ngươi có chuyện cần tìm ta sao? Vừa đánh vừa nói!
Miêu Nghị quay lại chỗ ngồi, Tần Vi Vi ngồi ở vị trí đối diện với hắn, xếp ván cờ lại một lần nữa.
Hai người bắt đầu xếp ván cờ khai cuộc một lần nữa. Miêu Nghị vừa đặt thế cờ vừa hỏi:
- Chuyện gì?
Ngay thức khắc, Tần Vi Vi báo cáo tình hình trên địa bàn của cá nhân mình, Miêu Nghị vừa nghe một chút thì đã nhíu mày, vung bàn tay đang kẹp quân cờ.
- Những chuyện này thì ngươi sau này cứ báo cáo với cha ngươi là được!
Tần Vi Vi đáp:
- Cha ta nói, chính bởi vì hắn là cha ta, cho nên cần phải tị hiềm một số việc, bảo ta tự mình báo cáo với đại nhân.
Miêu Nghị thở dài một tiếng.
- Vi Vi! Chút nữa về, ngươi nói với cha ngươi, ta đã ủy quyền cho hắn, bảo hắn không cần phải nghĩ nhiều.
Tần Vi Vi không tỏ rõ ý kiến, đáp lại hắn bằng một tiếng Ừ. Tay thon đặt cờ, đôi mắt sáng thỉnh thoảng lại quan sát phía đối diện. Miêu đại điện chủ mới vào bước chân vào thú vui này, tập trung hết sự chú ý của mình vào bàn cờ, trên mặt hắn toát ra biểu tình rất phong phú.
Cảnh tượng xung quanh chốn này tốt đẹp vô cùng, tựa như tâm trạng của Tần Vi Vi vào lúc này, đoán chừng là trên đời cũng rất ít có khả năng có đối thủ đánh cờ nào ôn nhu chu đáo như nàng, cứ thỉnh thoảng thì sẽ nhắc một câu:
- Đại nhân, ngươi đi nhầm nước rồi.
Hoặc là:
- Đại nhân, nếu mã của ta tiến lên thì sẽ phải ăn quân này của ngươi đó.
Ngay tức khắc, Miêu Nghị vịn bàn bằng cả hai tay, trợn to hai mắt để nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ánh mắt hiện lên vẻ nóng nảy.
Dưới sự chỉ dẫn của Tần Vi Vi, Miêu đại điện chủ mới vừa xuất quân thì đã chiến thắng, có thể nói là tinh thần phấn chấn lắm. Hắn chỉ vào bàn cờ, nói:
- Đến một ván nữa!
Hai người này ngươi tới ta đi, mãi cho đến khi trời chiều ngã về tây. Ánh chiều tà phủ một gam màu dịu nhẹ lên Tần Vi Vi đang ngồi đoan trang trong tấm áo trắng, làm hiện lên vẻ nhu hòa mỹ lệ đặc biệt. Dưới hàng lông mi dài kia là đôi mắt sáng trong như nước hồ thu, chiếc trâm ngọc giữ cố định mái tóc óng mượt một cách chỉnh tề, cái trán trơn bóng mĩ miều, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng đoan trang, tìm không thấy vẻ lạnh lùng như băng giá thường ngày nữa.
Mãi cho đến khi Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi lên nhắc nhở lần nữa:
- Đại nhân, trời tối rồi, cần thắp đèn chứ?
- Hử?
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền cười hô hố ngay lập tức, cảm thấy quả thật là thời gian thấm thoắt trôi qua, nhưng cũng cầm quân cờ lên rồi rải ra bàn cờ, đứng dậy nói:
- Tối rồi, không chơi nữa, e rằng trong lòng Tần phủ chủ đã sốt ruột từ lâu rồi, chỉ là không tiện mở miệng trước mặt bổn tọa, bổn tọa sẽ không làm chuyện khiến cho mình mất hứng kia nữa.
Xoay người, chắp tay sau lưng đi xuống đài ngắm cảnh, Tuyết Nhi ở lại dọn dẹp.
Sau khi xuống đài ngắm cảnh rồi, dường như Miêu Nghị vẫn có chút chưa thỏa mãn, nói với Tần Vi Vi:
- Vi Vi, đánh cờ với ngươi quả thật là rất hưởng thụ đấy. Nếu có rảnh thì thường đến đánh cờ cùng ta nhé!
Kiểu chơi cờ chỉ thắng không thua này mà hắn lại không cảm thấy ngán, thế chắc là nhờ tinh thần hăng hái của kẻ mới bắt đầu biết chơi thôi.
Ngay lập tức, Tần Vi Vi chắp tay nói:
- Ti chức tuân chỉ!
- A, đây không phải là pháp chỉ, không cần tuân chỉ, là lời mời của bạn bè mà thôi.
Miêu Nghị lại quay đầu nói:
- Thiên Nhi, hãy thay ta đưa tiễn Tần phủ chủ!
Ngay tức khắc, Thiên Nhi mỉm cười vươn tay ra mời, Tần Vi Vi vội từ chối:
- Xin Đại cô cô dừng bước, ti chức xin được cáo lui!