Lưu Vân Sa Hải, một bóng người xé gió bay đến, Âu Dương Quang trực tiếp đáp xuống Tiên Quốc Thương Hội, sãi bước xông thẳng vào trong.
- Quý khách...
Một quỹ viên của thương hội nghênh đón, nói còn chưa dứt lời, đã nghe Âu Dương Quang quát một tiếng:
- Cút ngay!
Rồi phất ống tay áo một cái, phành! Quỹ viên đó trực tiếp bay ngược ra sau, va chạm đổ cả một mặt tường.
Hành động này lập tức làm nhân viên của thương hội cả kinh, ùa ra một đám để ngăn cản, nhưng cũng có tu sĩ có chút thâm niên nhận ra Âu Dương Quang, nhanh chóng xua tay với mọi người, tỏ ý không được làm loạn lên, đồng thời chắp tay nói:
- Âu Dương Quân sứ, ngài đây là?
Quân sứ? Những người khác cả kinh, không ngờ lại là quân sứ của một lộ đã đến rồi.
- An Chính Phong! Lăn ra đây cho ta!
Âu Dương Quang nhìn xung quanh, gầm lên giận dữ.
Trên lầu, An Chính Phong nhanh chóng lộ diện rồi, vừa nhìn thấy chính là hắn, kỳ quái hỏi:
- Tỷ phu, sao anh rễ lại tới đây? Vì cớ gì mà nổi giận đùng đùng vậy?
Âu Dương Quang thiếu chút nữa rống to lên, nhưng mà nhìn thấy đầy người chung quanh, cảm thấy thật sự thì việc xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài, nên chỉ vào lỗ mũi của An Chính Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi đi theo ta!
Hai người một trước một sau lướt ra ngoài thương hội, nhanh chóng nhảy lên không mà đi, cuối cùng đáp xuống một mảnh sa mạc hoang tàn vắng.
- Tỷ phu, có chuyện gì vậy?
An Chính Phong tiến lên hỏi.
Nhưng mà đột nhiên không kịp đề phòng, Âu Dương Quang xoay người đánh một quyền ầm đến, An Chính Phong kinh hãi, nhanh chóng song chưởng gạt lên đỡ, ngăn chống được.
Ầm! An Chính Phong bị chấn bay đi, cuồng sa bị đánh tung bay khắp bầu trời, sa mạc tê liệt trầm xuống, nước biển sôi trào dâng cao lên, cái này đúng là kinh đào hãi lãng, có thể thấy được Âu Dương Quang dưới cơn thịnh nộ xuất thủ chẳng hề lưu tình gì.
An Chính Phong bị chấn động cấp tốc bay ngược đi lại thấy Âu Dương Quang lại xuyên qua kinh đào hãi lãng đánh tới, nhanh chóng song chưởng chấn động một cái, cả người bá một cái bắn lên phía trời, Âu Dương Quang sau đó cũng bắn lên không đuổi theo. Khi thân hình đang ở bầu trời, An Chính Phong lạnh lùng nói:
- Âu Dương Quang, ngươi điên hay sao?
- Ngươi cái tên súc sinh này. Vì tiền đồ của mình ngay cả ngoại sinh nữ (cháu gái họ) của mình đều có thể mang ra hy sinh, không giết ngươi khó tiết mối hận trong lòng của ta!
Âu Dương Quang cơn thịnh nộ ngất trời.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã trước sau xông thoát ra khỏi sự trói buộc của tiểu thế giới, một trước một sau đuổi theo trong tinh không mênh mông.
- Âu Dương Quang, ngươi lời nói cho rõ ràng, ta làm thế nào mà hy sinh cháu gái của mình chứ? Lang Lang cùng Huyên Huyên có chuyện gì vậy?
Bị đuổi theo không ngừng, An Chính Phong có chút tức giận không kịp thở, hô hấp dồn dập.
Lang Lang cùng Huyên Huyên chính là chính là tên thật của Ngô Chân cùng Ngô Minh. Một cặp tỷ muội song sinh này có tỷ tỷ tên là Âu Dương Lang, muội muội tên là Âu Dương Huyên.
- Súc sinh, ngươi còn dám giả bộ hồ đồ ở trước mặt ta? Ngươi có phải là an bài hai đứa nó đến Lưu Vân Sa Hải bảo vệ cái tên Miêu Tặc kia hay không?
- Phải thì có sao đâu chứ? Chuyện của Hô Duyên Thái Bảo ngươi cũng không phải không biết. Lúc đó trong thương hội có khả năng là có nội gián, người trong nội bộ của thương hội ta căn bản không dám tin, trong tay cũng không có đủ người hữu dụng có thể tin được, không làm gì khác hơn là phải nhờ Lang Lang cùng Huyên Huyên đến giúp một chuyện. Chính xác! Ta thừa nhận làm như vậy khiến cho hai đứa nó có chút mạo hiểm. Nhưng kết quả bây giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nhân cơ hội đó khiến cho Hô Duyên Thái Bảo bị rớt đài, hiện giờ kẻ được lợi không phải là tỷ tỷ hay sao? Làm con gái bỏ ra chút sức lực vì mẫu thân thì có chuyện gì đâu chứ?
- Ngươi là cái tên súc sinh, ngươi còn có mặt mũi nói ra chuyện này!
Âu Dương Quang tiếng như khóc ra huyết, vô hạn bi phẫn nói:
- Lang Lang cùng Huyên Huyên bị điếm ô thất thân rồi, vì nhiệm vụ đó của ngươi mà bị tên Miêu Tặc ấy làm dơ bẩn tấm thân rồi, ngươi chính là tên súc sinh đáng bầm thây hàng vạn đao a!
Lời này vừa nói ra, An Chính Phong cũng có chút bối rối. Ngay sau đó giải thích:
- Điều đó không có khả năng, Lang Lang cùng Huyên Huyên chính là tu sĩ ở cảnh giới Tử liên. Miêu Nghị lúc đó chẳng qua chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Thanh liên, làm sao có thể khi phụ hai đứa nó được?
- U Minh Long Thuyền! Hai đứa đụng phải U Minh Long Thuyền...
Âu Dương Quang cái này đúng là chữ chữ cắn huyết, có mấy lời không thể nói cùng người khác, nhưng là đối với An Chính Phong thì cũng không có gì là khó nói cả.
Không ngờ lại là Lang Lang cùng Huyên Huyên cưỡng bức ngược cái tên kia rồi, điều này... An Chính Phong trở nên bấn loạn, cũng hoàn toàn bối rối rồi, không biết nên đối đáp như thế nào cùng tỷ tỷ của mình rồi. Sau khi hơi thanh tỉnh trở lại, y gấp giọng hỏi:
- Tỷ tỷ có biết hay không?
- Chị ngươi đã nghe được lời đồn đại bóng gió trong Giám bảo đại hội, liền truyền tin hỏi ta chuyện gì đã xảy ra? Con gái được nuôi ở bên cạnh ta, xảy ra chuyện như vậy, ngươi khiến cho ta lên tiếng đối đáp như thế nào đối với nàng ấy? Hiện tại tự bản thân ngươi đi giải thích cho nàng đi! Lang Lang cùng Huyên Huyên đời này bị hủy ở trong tay của ngươi, ngươi làm sao cho hai đứa sau này lập gia đình? Ngươi trốn, ngươi tiếp tục trốn đi, có bản lãnh trốn cả đời, xem tỷ tỷ của ngươi có lột da của ngươi ra hay không, bầm thây ngươi ra làm vạn đoạn hay không!
Âu Dương Quang rống giận.
Đang lúc vội vàng chạy trốn, An Chính Phong có thể nói là cả người toát mồ hôi lạnh, dùng lý sự cùn để giải thích:
- Cái này là bất ngờ, ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Tự ngươi đi giải thích cho nàng ấy!
Âu Dương Quang dừng lại ở trong hư không, cất một tiếng rống lên, không đuổi theo nữa...
Trong mấy ngày này, Thiên Nhi, Tuyết Nhi có thể nói là thu lễ thu đến mức mỏi cả tay.
Có thể là sự việc Miêu Nghị thăng nhiệm Kim Điện Chấp Sự truyền ra rồi, bắt đầu đã không ngừng có điện chủ của các cung từ thật xa chạy đến chúc mừng, ngay cả người bên Thủy Hành cung ở sau lưng một mực mắng Miêu Tặc cũng tới rồi. Đám người này bắt đầu có ý thức nguy cơ, không thể tiếp tục vùi đầu ở Thủy Hành cung nữa, biết trao đổi và quan hệ với thế giới bên ngoài rồi. Người bên Tiên Hành cung đã từng phát sinh qua xung đột với Miêu Nghị tại Đô thành cũng tới rồi. Ngược lại thì điện chủ bản địa tại Mộc Hành cung và Nhật Hành cung không tới một vị nào.
Không ít môn phái chưởng môn cũng tự mình chạy tới chúc mừng. Miêu Nghị một mực không tiếp, ngay cả chưởng môn của ba đại phái đích thân tới cũng không gặp, ngươi cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng được, lễ có thể lưu lại, gặp mặt thì miễn đi. Không có biện pháp nào, không ít chưởng môn đều có mặt ở Giám bảo đại hội, vừa nhìn thấy hắn còn không lập tức lộ bí mật hết rồi sao.
Trước hắn cũng không ngờ rằng sau Giám bảo đại hội Nhạc Thiên Ba lại coi trọng tự bản thân mình như thế, phong cho bản thân mình làm Kim Điện Chấp Sự. Chức vị này coi như đã dọn sạch cho hắn các loại phiền toái có thể sẽ xuất hiện trước mặt, sở dĩ quan điểm chủ yếu đã định xuống, đó chính là cầu ổn.
Thế cục biến hóa quá nhanh, khiến cho chính hắn cũng đều hối hận là ở trong Giám bảo đại hội đã nói ra cái câu “Trong cảnh giới Hồng liên không có địch thủ”, có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu phiền toái kéo đến, xung đột so cùng với quan điểm cầu ổn là chủ yếu của hắn hiện tại định ra. Hắn hiện tại cần chính là mau sớm đề cao tu vi, đường đã bày ra sẵn rồi, chờ hắn đi qua thôi, tài nguyên tu luyện cũng không cần lo nữa rồi, cần gì phải rước thêm phiền phức. Vì thế hắn mới viết thư báo cho Yến Bắc Hồng biết, nói Yến Đại ca à, dù sao anh cũng đánh rất giỏi, vậy những phiền toái này liền giao cho anh vậy!