Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, tương khắc nghịch sinh, Miêu Nghị lần trước giết Xà yêu đoạt được Huyết Quỳnh Chi là hành hỏa linh thảo, đây cũng là nguyên nhân tại sao Huyết Quỳnh Chi lại sinh trưởng trong nước.
Miêu Nghị lăn lộn ở linh điền hơn nửa năm cuối cùng cũng thăm dò được phương pháp trồng trọt chủ dược của Tiên Nguyên đan. Trồng vật này cũng không phải không có bí mật gì, phần lớn môn phái bên này đều biết phương pháp trồng, biết phương pháp trồng là thứ yếu, mấu chốt là điều kiện trồng.
- Đấu Kê Nhãn, đào được rồi, đào được rồi, ngắt lấy theo như lý luận ngũ hành tương sinh sao?
Miêu Nghị ở trong động đất hét lên.
Phía ngoài đột nhiên có người cười nói:
- Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, đao cách bộ rễ một tấc, chớ tổn thương bộ rễ, nếu không bộ rễ sẽ sống không được phải trồng lại.
- Kim sinh thủy...
Miêu Nghị nói thầm một tiếng, lấy ra một thanh kim đao, nằm úp sấp trên mặt đất vểnh lên mông lên đang chuẩn bị hạ đao, đột nhiên cảm thấy thanh âm nói chuyện phía ngoài không đúng, không giống như thanh âm của Đấu Kê Nhãn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngọc Linh chân nhân đang để tay sau lưng cười híp mắt nhìn phía dưới.
- A... Chưởng môn!
Miêu Nghị đang muốn bò dậy, Ngọc Linh chân nhân đã phất phất tay xuống phía dưới nói:
- Không cần đa lễ, ngươi cứ làm xong việc đi.
Miêu Nghị cười ha hả, lai tiếp tục nằm xuống, cẩn thận làm phép cách ly bụi đất chung quanh gốc cây Ô Quỳnh Chi, nhắm trúng vị trí cách bộ rễ một tấc nhanh chóng hạ đao xuống, sau đó một mảnh tiểu ngân bạc nhanh chóng phong bế vết thương trên bộ rễ Ô Quỳnh Chi, tránh tiếp xúc đến bụi đất phía ngoài.
Làm xong những thứ này, lúc này hắn mới mừng rỡ như điên vọt ra, hai tay đưa Ô Quỳnh Chi đến trước mặt Đức Thực đạo trưởng:
- Đấu Kê Nhãn, đây, hái được rồi.
Nói đến đây hắn mới ý thức được lời nói của mình có chút không đúng, Ngọc Linh chân nhân đang ở đây lại nhất thời thuận miệng gọi Đấu Kê Nhãn, nhất thời có chút lúng túng.
Đức Thực đạo trưởng đã sớm dấu bình hồ lô rượu, ngượng ngùng nhận Ô Quỳnh Chi của Miêu Nghị đưa tới cất đi.
Tính tình của hắn mặc dù không tốt, nhưng trước mặt chưởng môn sư bá dĩ nhiên cũng phải biết điều một chút.
Trong mắt Ngọc Linh chân nhân hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Miêu Nghị gọi Đức Thực là Đấu Kê Nhãn, hơn nữa Đức Thực tính tình như chó cắn lại hoàn toàn không có vẻ tức giận.
Nhìn bộ dạng Miêu Nghị từ trong đất bò ra, Ngọc Linh chân nhân đích xác rất thưởng thức, cảm thấy Miêu Nghị rất chất phác, cộng thêm hắn xem tiền tài như cặn bã, lòng mang từ bi chính khí, ghét ác như cừu, tu hành pháp môn cũng không coi trọng... thậm chí còn có thể chỉ điểm Bảo Ninh và Bảo Tin, còn có thể vui vẻ hòa thuận với loại người tính tình khó chịu như Đức Thực, nhân phẩm không thể chê, đích xác là hạt giống tốt đáng được bồi dưỡng, chẳng qua đáng tiếc không chịu làm đệ tử của mình.
Miêu Nghị quay đầu lại muốn thu dọn thổ điền mới vừa đào ra, Đức Thực đạo trưởng vội vàng nói:
- Chưởng môn tìm ngươi có việc, chuyện này lát nữa sẽ có người làm.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Chưởng môn tìm ta?
Ngọc Linh chân nhân chỉ chỉ chòi nghỉ mát cách đó không xa trên núi:
- Cư sĩ, chúng ta nói chuyện một lát!
Miêu Nghị dĩ nhiên không thể từ chối, gật đầu đi theo hắn bay đến trong lương đình, ở bên ngoài đình hắn đã làm phép loại bỏ bụi đất bám trên người.
Ngọc Linh chân nhân ngồi xuống đưa tay ra hiệu cho Miêu Nghị cũng ngồi xuống, kỳ quái nói:
- Cư sĩ hình như rất hứng thú với chuyện trồng linh thảo?
Trong lòng Miêu Nghị thoáng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không sao cả nói:
- Cảm thấy hứng thú là một phương diện, mục đích khác là muốn tùy tiện học được một nghề, tương lai cũng dễ kiếm sống.
- Kiếm sống?
Ngọc Linh chân nhân ngạc nhiên.
Hai tay Miêu Nghị mở ra, dĩ nhiên nói:
- Vãn bối cũng không thể ỷ lại Chính Khí môn ăn uống chùa cả đời được, sau khi học được trồng linh thảo sẽ đặc biệt trồng linh thảo bán kiếm tiền sinh sống, đến lúc đó có linh thảo tiên đan mình dùng cũng không cần lo lắng nữa, có thể tự mình luyện chế.
Ngọc Linh chân nhân thật sự không biết nói gì, nghĩ thầm ngươi cũng nói chuyện dễ dàng quá, ngươi cho rằng trồng linh thảo cũng giống như trồng rau, tùy tiện tìm miếng đất là có thể trồng được sao? Nếu thật sự dễ như vậy chẳng phải khắp thế giới đều là linh thảo và tiên đan. Sau khi sững sờ trong chốc lát, khoát tay cười nói:
- Cái này tùy ngươi, lần này ta tới có một chuyện tìm cư sĩ thương nghị, cũng không biết có thích hợp hay không.
- Cư sĩ nguyện ở lại Chính Khí môn làm khách khanh?
- Khách khanh?
Miêu Nghị kinh ngạc, hơi có vẻ hồ nghi, hắn thật sự không nghĩ mình sẽ mãi ở lại Chính Khí môn.
Ngọc Linh chân nhân gật đầu:
- Đến lúc đó cư sĩ chẳng những có thể ở lâu ở Chính Khí môn, cũng không cần lo lắng đến vấn đề kiếm sống, bổn môn nguyện cung cấp cho cư sĩ đãi ngộ tu hành ngang hàng với đệ tử bổn môn. Thí dụ như cư sĩ hiện giờ là tu vi Hồng Liên thất phẩm, cứ trăm năm lại đạt được bảy viên Tiên Nguyên đan, hàng năm đạt được 136 viên Cố Nguyên đan, ngoài ra còn có những tài nguyên tu hành khác. Chỉ cần cư sĩ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của bổn môn, bổn môn cũng sẽ không trói buộc tự do của cư sĩ, ngày nào đó nếu cư sĩ muốn rời khỏi bổn môn, vậy thì vẫn có thể tự do rời đi.
Miêu Nghị không tin trên đời này có hảo sự miễn phí như thế, không khỏi hỏi:
- Không biết vãn bối có cái gì có thể cho Chính Khí môn ra sức?
Nếu không có lý do làm gì vô duyên vô cớ cho mình chỗ tốt.
Nói đến đây, Ngọc Linh chân nhân ít nhiều có chút ngượng ngùng:
- Cư sĩ đang chỉ điểm Bảo Ninh và Bảo Tín tu luyện?
- ...
Miêu Nghị nhất thời hiểu ra, gật đầu nói:
- Vâng!
Ngọc Linh chân nhân cười nói:
- Nếu thích hợp..., cư sĩ có thể thuận tiện chỉ điểm thêm cho đệ tử bổn môn khác hay không?
Miêu Nghị cười nói:
- Kêu người khác tìm Bảo Ninh và Bảo Tín thỉnh giáo là được, cần gì phải làm phiền chưởng môn đi một chuyến.
Ngọc Linh chân nhân hỏi:
- Vậy là cư sĩ đồng ý?
Nếu Miêu Nghị chỉ điểm Bảo Ninh và Bảo Tín sẽ không trông cậy có thể giữ bí mật, chẳng qua không ngờ Chính Khí môn lại cũ kỹ như thế, chuyện như vậy còn muốn chạy tới trưng cầu đồng ý.
- Chưởng môn đã mở kim miệng, vãn bối dĩ nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh.
Miêu Nghị chắp tay đáp ứng.
Ngọc Linh chân nhân nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, cười cười gật đầu.
Sau khi hai người nói lời từ biệt, Miêu Nghị cũng trở về tiểu viện trong rừng trúc. Vừa rơi xuống trong tiểu viện, phát hiện Bảo Liên đang ở dưới mái hiên chờ hắn.
Phủi phủi bụi bẩn trên chiếc áo khoác Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Có việc gì sao?
Bảo Liên nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy toàn thân bẩn thỉu, hỏi: