Phi Thiên

Chương 1188: Lo lắng của Dương Khánh (1)



Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

- Chuyện này không thể nào!

Giản Tam Nương lắc đầu cười nói:

- Chỗ khác có người có thể tạo phản ta tin, nhưng hai điện đại nhân chấp chưởng là không thể nào.

Dương Khánh hứng thú nói:

- Nguyện ý nghe cao kiến!

Giản Tam Nương nói:

- Ở trước mặt Đại tổng quản, ta nào có cao kiến gì. Đạo lý rất đơn giản, không được lòng người! Chưa nói đến đại nhân là chấp sự Kim điện Ngọc Đô Phong, ai dám lộn xộn sẽ chọc giận Quân sứ không nói, huống chi hai điện này trừ đại nhân có thể ổn định, người khác cũng không quản được. Đầu tiên mười tám vị Hành tẩu hai điện sẽ không đáp ứng, ở hai điện ai dám mưu đồ bất chính, mười tám vị Hành tẩu lập tức sẽ liên thủ giết hắn, bởi vì bất kể phía dưới đổi người nào thượng vị, cũng không có cách nào lấy ra nhiều tài nguyên như vậy nuôi mười tám vị Hành tẩu, đại đa số Hành tẩu tất nhiên sẽ gặp xui xẻo, mọi người dĩ nhiên đều muốn duy trì lợi ích của mình. Tiền đồ của đại nhân rất tốt, ai cũng nhìn ra Quân sứ có ý muốn bồi dưỡng, chỉ cần đi theo đại nhân làm việc tốt, một khi đại nhân thăng nhiệm làm cung chủ, mọi người tất nhiên sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, trong khi người tạo phản cái được không bù đắp đủ cái mất dĩ nhiên không cần thiết làm ra việc ngu ngốc kia.

- Nói có lý!

Dương Khánh gật đầu cười, chuyển đề tài hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc sao?

Giản Tam Nương nói:

- Ta đến báo cho đại nhân một tiếng, Vũ Quần Phương gọi con gái đến ở cùng, không biết đang mưu đồ bí mật gì.

Dương Khánh gật đầu:

- Biết rồi. Đại nhân vẫn coi trọng ngươi và Tây Môn Nhạn, ngươi ở nơi này dụng tâm nhiều, làm rất tốt, ngày sau đại nhân tất sẽ không bạc đãi, ta đi tìm đại nhân cáo từ.

Giản Tam Nương nghiêng người nhường đường.

Sau khi nhìn thấy Miêu Nghị, Dương Khánh chắp tay nói:

- Đại nhân, Mẫu Đan tạm thời sẽ không tìm Nhất Oa Phong gây phiền toái, chuyện ở đây tạm thời đã kết thúc, bên hai điện không có ai trông coi thuộc hạ không yên lòng, chúng ta không ngại nhanh chóng trở về.

- Cái này...

Miêu Nghị hơi lộ vẻ do dự. Hắn náo động khách sạn Phong Vân một trận như vậy, dù sao quay lại cũng phải tìm cơ hội gặp mặt trấn an Lão Bản Nương, huống chi lần này chuẩn bị đi đến Đại Thế Giới. Nếu người đang ở chỗ này, vẫn nên đi cáo biệt một chút thì dễ hơn, nếu không nữ nhân kia cũng không phải người hiền.

Nhưng không có cách nào, Lão Bản Nương giội nữa Miêu tiểu nhị cũng thích, náo làm sao cũng hợp khẩu vị với hắn, đến chỗ nàng rồi, loại chuyện này không có lý không nói. Giống như số mệnh đã chú định nữ nhân này phải náo với hắn cả đời, không chân chính náo cho tan vã, hai người sẽ không tan cuộc.

Miêu Nghị suy tư trong chốc lát, nói:

- Ngươi về trước đi. Ta ở lại quan sát một chút tình huống.

Dương Khánh nhướng mày, làm thủ hạ hắn không tiện miễn cưỡng Miêu Nghị làm cái gì, nhưng hắn vẫn nhắc nhở:

- Đại nhân muốn lưu lại cũng có thể, nhưng đại nhân phải mau chóng rời khỏi chỗ ẩn thân này, tìm một chỗ ở khác. Tốt nhất là tìm một nơi ở không dính líu đến Nhất Oa Phong, như vậy mới có chút an toàn, nếu không thuộc hạ lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Miêu Nghị nghi ngờ nói:

- Ngươi hoài nghi Nhất Oa Phong còn có nội ứng?

Dương Khánh lắc đầu nói:

- Không phải vì cái này, mà là vừa rồi ngươi gây ra chuyện lớn như vậy ở khách sạn Phong Vân, ta cứ cảm giác có gì đó không ổn, chuyện ở Lưu Vân Sa hải rất khó nói, cẩn thận chuẩn bị vẫn không sai, còn tốt hơn đến lúc đó hối hận. Nếu như có chuyện, ba ngày này là nguy hiểm nhất, đây cũng là nguyên nhân thuộc hạ quyết định lập tức trở về. Nếu đi chậm sợ là không còn kịp nữa, cứ tránh gió trước rồi tính.

Thật ra có câu này thuộc hạ vẫn muốn khuyên đại nhân, mượn cơ hội hôm nay xin khuyên đại nhân một câu. Đại nhân thân là người quyết định không nên cứ đưa mình rơi vào hiểm cảnh, thỉnh thoảng một hai lần thì thôi, không thể lúc nào cũng như vậy, thân thể ngàn vàng không ngồi ở nơi nguy hiểm, đại nhân có chút cử động thật sự là phải suy nghĩ kĩ càng, ta khuyên đại nhân vẫn nên tránh bão rồi hãy nói, tốt nhất hiện tại cùng thuộc hạ trở về.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Những gì ngươi nói ta đã ghi nhớ, quay về ta sẽ tìm nơi ở khác tránh bão. Trong nhà không có ai trông chừng cũng không được, ngươi về trước đi, ta sẽ kêu Giản Tam Nương hộ tống.

Theo Miêu đại điện chủ thấy, con người Dương Khánh đôi khi thật sự có chút cẩn thận quá... suy nghĩ quá nhiều, vấn đề tính cách đoán chừng không thay đổi được.

Thấy hắn vẫn không thay đổi chủ ý, khéo léo cự tuyệt, trong lòng Dương Khánh buông tiếng thở dài, lại không tiện miễn cưỡng, chỉ có thể chắp tay cáo từ nói:

- Vậy thuộc hạ sẽ trở về trước. Bất kể có sao không, đại nhân cũng nên nhanh chóng rời đi thôi.

Cái này coi như là liên tục nhắc nhở.

Miêu Nghị một lần nữa gật đầu:

- Bổn tọa nhớ rồi.

Chữ ‘ta’ đổi thành ‘bổn tọa’, theo bản năng toát ra một chút không nhịn được.

Nhưng Dương Khánh trước khi đi vẫn để lại một câu:

- Nếu lần này đại nhân thật sự gặp phải phiền toái không qua được, không ngại đến thương hội Tiên quốc tạm lánh trước. Cái tên ‘Miêu tặc’ của đại nhân mặc dù không dễ nghe, nhưng dù sao danh tiếng bên ngoài, ai cũng biết ngài là chấp sự Kim điện Ngọc Đô Phong Thần đạo của Tiên quốc, ngài đến thương hội bày ra thân phận, thương nhân có thể bỏ mặc hay không, tất nhiên sẽ nghĩ cách hộ tống đại nhân bình yên rời khỏi Lưu Vân Sa hải. Nếu không để cho một người thanh danh hiển hách như đại nhân gặp khó khăn ở Lưu Vân Sa hải thì chính là làm mất mặt Tiên quốc.

Miêu Nghị vừa nghe lời này thiếu chút nữa vui mừng, thì ra tiếng xấu của mình còn có chỗ tốt, nhưng nói đi thì nói lại, ta và An Chính Phong quen thuộc đến mức không còn quen thuộc hơn được nữa, đến thương hội còn cần bộc lộ thân phận sao?

Miêu Nghị đã nắm chắc trong lòng rồi, không muốn cùng Dương Khánh cứ nhau đi nhai lại đề tài này, gọi Dương Triệu Thanh đang giữ cửa bên ngoài đi vào, lệnh cho đòi Giản Tam Nương.

Sau khi Giản Tam Nương tới nơi, Miêu Nghị lệnh cho nàng hộ tống Dương Khánh trở về hai điện.

Trời có chút sáng lên, trên bầu trời sa mạc đã bắt đầu có từng sợi sương mù hiện lên, đợi đến khi mặt trời mọc sẽ tạo thành kỳ quan đặc biệt của Lưu Vân Sa hải.

Từ trong địa đạo chui ra, sau khi Dương Khánh và Giản Tam Nương tra xét bốn phía, nhanh chóng vút không rời đi.

Nhưng sau khi bay lên bầu trời, Dương Khánh không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hạ xuống một dải đất lõm trong sa mạc.

Giản Tam Nương ngạc nhiên, hạ rơi xuống, hỏi:

- Đại tổng quản sao vậy?

Dương Khánh nói:

- Ngươi không cần hộ tống ta trở về, ta có chuyện khác an bài ngươi đi làm.

Giản Tam Nương kỳ quái nói:

- Đại tổng quản có gì phân phó?

Dương Khánh trịnh trọng nói:

- Ta lo lắng bên này sẽ xảy ra chuyện, ngươi hãy ở lại bảo vệ đại nhân.

- ... -

Giản Tam Nương á khẩu trong chốc lát, chợt dở khóc dở cười nói:

- Đại tổng quản, thực lực của đại nhân có thể mạnh hơn ta nhiều, nếu thật sự có chuyện gì có thể uy hiếp được đại nhân, sợ là ngược lại cần đại nhân bảo vệ ta, đại nhân làm gì cần ta phải bảo vệ.