Điền Thanh Phong hốt hoảng vội khom người trả lễ, gã không nhận nổi:
- Không dám không dám!
Điện chủ hai điện, Hành Tẩu một cung, chấp sự Kim điện Ngọc Đô phong, đại náo Phong Vân khách điếm, huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải, còn là thượng ti cũ. Tuy bây giờ hắn bị biếm tới chót nhất nhưng thực lực, nhân mạch của người ta còn đó, không thấy là địện chủ cũng đích thân chạy tới chờ đón sao?
Hoắc Lăng Tiêu thấy Miêu Nghị buộc phải làm bộ làm tịch với cấp dưới, gã ngước nhìn trời lại ngó xuống đất, mất kiên nhẫn phất tay nói:
Dinh thự Đông Lai động đã không còn là cái cũ, nhiều năm qua được sửa lại nhiều lần, cách cục và hình dáng đều đổi khác.
Miêu Nghị quen ở trong cung điện lớn hùng vĩ, xa hoa tráng lệ thì bỗng có cảm giác đi vào trạch viện nhỏ ở dưới quê. Miêu Nghị thầm nghĩ sao mà nhỏ vậy.
- Trước khi đến từng đi Trấn Ất điện bái phỏng nhưng không thấy đại ca đâu, ai ngờ là đến đây.
- Ài, lão đệ trở lại, thì sao huynh đệ không tới nghênh tiếp được. Chính sảnh tán gẫu.
Hoắc Lăng Tiêu và Miêu Nghị ngồi trong chính sảnh tán gẫu.
Thị nữ của Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ quét dọn trong đình viện. Tuyết Nhi đang đứng chỉ huy, dọn cái này, dời cái chướng mắt kia. Tuyết Nhi không biết thị nữ của phủ chủ và sơn chủ, tóm lại thấy nữ nhân nào đứng trong dinh thự là sai khiến thẳng tay, thói quen sai người.
Tuyết Nhi đã quên một điều, động phủ nho nhỏ mới có vài người thì đâu ra nhiều nha hoàn cho nàng sai khiến? Thị nữ của Điền Thanh Phong, Công Tôn Vũ không dám chống đối câu nào, chỉ làm cái gì liền làm cái đó.
Mãi khi mấy người từ biệt Thiên Nhi, Tuyết Nhi mới biết thân phận của các nha hoàn, hai người ngượng chín người.
Lúc rời đi cảm xúc của Hoắc Lăng Tiêu hơi tệ, Miêu Nghị không cách nào làm gã vui lên được. Hoắc Lăng Tiêu vẫn còn nhớ Ô Mộng Lan, rào trước đón sau hy vọng Miêu Nghị hỗ trợ gã tấn công Trấn Bính điện của Ô Mộng Lan, Trấn Canh điện của Triệu Phi. Sao Miêu Nghị đồng ý được? Nên Hoắc Lăng Tiêu mất hứng quay về.
Tiễn hết khách về đã là ban đêm, sáng hôm sau Miêu Nghị lại ngồi trên bảo tọa động chủ Đông Lai động xa vắng đã lâu.
Đám thuộc hạ cung kính bái kiến:
- Tham kiến điều chủ!
Đó là sự cung kính thật sự chứ không phải giả tạo, thậm chí phập phồng lo sợ. Vị động chủ đại nhân ngồi trên ghế cao là đại nhân vật danh chấn thiên hạ, ngày thường mọi người hay nhắc đến chấp sự Kim điện Ngọc Đô phong là ra từ Đông Lai động. Không ngờ Miêu Nghị chạy về làm động chủ, cho bọn họ mãn nguyện được thấy người thật.
Miêu Nghị nhìn Tiểu Bạch Liên nho nhỏ rải rác bên dưới, không biết nên nói cái gì, cực kỳ không thích ứng. Miêu Nghị tùy tiện xã giao mấy câu, dặn mọi người sau này có chuyện gì thì tìm Diêm Tu, sau đó hắn vung tay rời đi.
Rất nhanh Miêu Nghị thể nghiệm sự thoải mái khi quay về làm động chủ Đông Lai động. Cấp dưới không có việc gì, thượng ti cũng không ai quản hắn được, trong địa bàn nhỏ chẳng cần hắn quan tâm cái gì. Bên dưới có những tu sĩ Tiểu Bạch Liên dốc sức làm việc, không ai dám trộm lười.
Thể xác và tinh thần trầm tĩnh lại, Miêu Nghị thoải mái hưởng thụ mấy ngày. Miêu Nghị không tu luyện mà đi chơi khắp non nước, thoải mái hưởng thụ thân thể xinh đẹp của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, ngày ngày cùng hai nàng cá nước thân thiết. Hai nữ nhân cũng hết sức hầu hạ hắn.
Sáng sớm, một đợt mưa to đánh thức ba người ôm nhau ngủ trong chăn gấm trên tháp.
Thiên Nhi gối đầu lên cánh tay Miêu Nghị, dịu dàng thỏ thẻ:
- Đại nhân, nếu có thể sống như vậy cả đời thì tốt biết mấy.
Tuyết Nhi liên tục gật đầu. Trong ôn nhu hương thì chẳng cần vương hầu bá nghiệp gì, chẳng thèm làm người bề trên.
Miêu Nghị mỉm cười, có một số việc thân bất do kỷ, nhàn nhã ở đây cũng phải trả giá. Bên Thiên Ngoại Thiên kêu Miêu Nghị làm việc, hắn không kể cho hai nàng nghe.
Miêu Nghị xoay người thoát khỏi hai nữ nhân quấn quýt, trần truồng xuống tháp, đi chân trần đến bên khung cửa sổ, đẩy cánh cửa ra nhìn mưa rào ngoài song cửa.
Cửa sổ mở, hai nữ nhân nằm trên tháp khẽ kêu. Họ đều không mặc quần áo, sợ bị người thấy vội kéo chăn bao mình lại. Nhưng lát sau hai người chơi đùa trong chăn rất là vui.
Miêu Nghị ngoái đầu nhìn, lại nổi hứng lên, hắn đóng cửa sổ trở lại trên tháp, chui vào chăn vác thương lên ngựa trừng phạt hai nữ nhân.
Mây mưa trên tháp ngừng, mưa to bên ngoài cũng tạnh. Hai nữ nhân gò má hây hồng kể quá khứ lúc nhỏ ở thành Đông Lai.
Ba người nổi hứng quyết định đi chơi thành Đông Lai, nhanh chóng ngồi dậy rửa mặt súc miệng sửa soạng.
Ba người ra khỏi phòng bay lên trời.
Đến thành Đông Lai, ba người đi bộ trong tòa thành sau cơn mưa rất là thỏa thích. Hai nữ nhân đẹp tựa tiên nữ trong mắt phàm nhân khiến nhiều người dừng chân ngắm nhìn.
Đông người nhìn khiến cả ba khó chịu, cộng thêm trời lất phất mưa phun. Ba người xuyên qua thành đi tới bờ sông thuê con thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ lắc lư trôi trên sóng nước. Miêu Nghị khoanh tay ở đầu thuyền xem lướt phong tình hai bờ. Thiên Nhi bung dù che mưa cho hắn, Tuyết Nhi đốt than đun trà trong mui thuyền. Tòa thành mưa bụi mông lung, hai bên bờ đê cỏ xanh, cảnh đẹp như tranh.
Trên bờ đê, dưới cây liễu, một nữ nhân tóc đen ngang vai, che dù giấy, khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh ngấn lệ đưa lưng hướng dòng sông. Nàng thẫn thờ nhìn một môn lâu như đang nhờ lại cái gì.
Người che dù đi ngang qua khe khẽ thì thầm khiến nàng quay đầu nhìn, thấy Miêu Nghị ở đầu thuyền thì mắt đẹp xoe tròn, dường như không tin được.
Thuyền lướt qua trước mắt, nữ nhân xoay người vươn tay:
- Lái đò!
Người chèo thuyền đội mũ mặc áo tơi xua tay nói:
- Khách nhân bao thuyền rồi!
Ý là không tiện chở khách khác.
Ai ngờ nữ nhân lắc người đáp xuống thuyền, làm người chèo thuyền giật nảy mình.
Miêu Nghị đứng ở đầu thuyền ngoái đầu lại, thấy giữa trán nữ nhân có dấu ấn Thanh Liên tứ phẩm.
Nữ nhân che dù mỉm cười nói:
- Cho đi nhờ thuyền một chốc, xin đừng trách.
Miêu Nghị nhìn nữ nhân một lúc, hơi cau mày, cảm giác nàng khá quen thuộc.
Miêu Nghị hỏi:
- Có phải chúng ta từng gặp ở đâu đó?
Nữ nhân đi tới bên cạnh Thiên Nhi ra hiệu nàng lùi xuống, Thiên Nhi nhìn Miêu Nghị, hắn nhẹ gật đầu.
Thiên Nhi lập tức đi ra. Nữ nhân đến bên cạnh Miêu Nghị, chủ động nghiêng dù che mưa cho hắn thay vị trí của Thiên Nhi.
Nữ nhân mỉm cười nói:
- Ta vốn là nữ nhi của hộ gia đình ven bờ này, xa nhà nhiều năm lần đầu trở về thì đã cảnh còn người mất. Không biết gặp tiên sinh ở đâu, tiên sinh cũng là người nơi này sao?
Miêu Nghị cười nói:
- Không phải, chỉ đi ngang qua.
Nữ nhân khẽ ừ:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh là gì?
- Cổ Nhàn.
Miêu Nghị nhìn nàng từ trên xuống dưới:
- Cô nương là tu sĩ?
Nữ nhân gật đầu thừa nhận:
- Thì ra là Cổ huynh, chắc hẳn Cổ huynh cũng là tu sĩ?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cùng là người đồng đạo, không biết tôn tính đại danh của cô nương là gì?