Phi Thiên

Chương 1234: Lại đây thu tiền (Thượng)



Miêu Nghị vẫy tay, xoay người dẫn Từ ma ma, Hoàng Phủ Quân Nhu đến một qâuỳ hàng, nhưng nhìn vào trong thì hắn sửng sốt. Không phải đống trang sức của hắn mà là linh thảo, chuyện gì đây? Rõ ràng là hắn đặt ở đây.

Hoàng Phủ Quân Nhu đến gần xem, nhướng mày lạnh lùng cười:

- Ngưu cư sĩ, đây là thứ tốt mà cư sĩ nói? Khinh thường ta chưa thấy đồ vật sao?

Trong giọng nói của nàng chất chứa bực bội.

Miêu Nghị lấy làm lạ:

- Không đúng!

Miêu Nghị ngóa quanh, thấy Bảo Liên đứng gần đó liền kêu:

- Bảo Liên, qua đây chút!

Bảo Liên nhanh chóng đi tới, thấy hai người đứng cạnh Miêu Nghị, đặc biệt nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu lâu chút. Tuy Bảo Liên là đạo cô nhưng trong lòng hâm mộ người ta xinh đẹp.

Bảo Liên nhìn Miêu Nghị, hỏi:

- Cư sĩ có gì sai bảo?

Miêu Nghị chỉ vào thứ trong quầy, hỏi:

- Báu vật trấn tiệm đặt ở đây đã đi đâu rồi?

Báu vật trấn tiệm? Hoàng Phủ Quân Nhu và Từ ma ma quay sang nhìn nhau. Thì ra còn có đồ tốt không lấy ra, hai người bị lời nói của Miêu Nghị hù.

Bảo Liên kinh ngạc, cũng bị lời hắn nói làm giật mình:

- Báu vật trấn tiệm?

Miêu Nghị sợ Bảo Liên nói lộ nên vội chặn miệng:

- Thứ ta ban đầu đặt trong quầy đâu?

Thì ra là mớ trang sức đó, khi nào thì thành báu vật trấn tiệm?

Bảo Liên quay đầu chỉ vào một góc đằng sau cái kệ để đồ cổ, ngại ngùng nói:

- Đặt ở đằng sau.

Miêu Nghị trừng Bảo Liên:

- Đặt chỗ này thì tốt rồi, giấu trong xó xỉnh làm gì?

Bảo Liên im lặng, là phụ thân kêu nàng bỏ ở đó, nhưng nàng không tiện nói với phụ thân của mình.

Miêu Nghị không lý do khó xử người ta, quay đầu chắp tay cười gượng với Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Chê cười chê cười, Chính Khí môn không có người làm ăn nên không biết cách chiều khách, đi giấu báu vật trấn tiệm đi.

Hoàng Phủ Quân Nhu không cần biết nơi này biết làm ăn hay không, nàng hỏi:

- Chắc hẳn Ngưu cư sĩ sẽ không giấu không cho ta giám thưởng đi?

Miêu Nghị phất tay dẫn người vòng ra sau cái kệ đồ cổ:

- Không thể nào, xin đi theo ta!

Người bên cạnh nghe cuộc nói chuyện bên này thì cũng đi theo mở rộng tầm mắt, đều muốn xem Chính Khí tiệm tạp hóa có báu vật trấn tiệm gì.

- Báu vật trấn tiệm?

Đệ tử Chính Khí môn trong tiệm thì nhìn nhau, nghe mọi người bàn tán báu vật trấn tiệm rồi đi về một hướng, cả đám hoang mang. Trong tiệm từ khi nào ra báu vật trấn tiệm mà chúng ta không biết?

Miêu Nghị đi tới quầy thủy tinh phía sau kệ đồ cổ, nhanh chóng mở ra lấy một cây trâm cài chuồn chuồn đỏ ra, xoay người đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Quân Nhu, Từ ma ma chậm rãi đi tới.

Tinh Tuyệt tông luyện chế thứ khác không được nhưng luyện chế mấy món đồ tinh xảo vô dụng như thế này thì xứng với hai chữ ‘tinh tuyệt’. Từ mặt nào đó hình dung nó là xảo đoạt thiên công cũng không quá đáng. Ba con chuồn chuồn đỏ nho nhỏ, thân thể mềm mại đỏ rực, mắt như ngọc đen, hai cánh mỏng, sống động như thật, nhỏ xinh đáng yêu cực kỳ tinh tuyệt, không khác gì vật sống.

Tạo hình cây trâm cài tóc càng độc đáo, toát ra vẻ đẹp đặc biệt. Nam nhân có lẽ không hứng thú gì với thứ này nhưng nữ nhân thì không cưỡng lại được trang sức xinh đẹp. Hoàng Phủ Quân Nhu, Từ ma ma mắt sáng rực bị trâm cài tóc xinh đẹp tuyệt trần hấp dẫn.

Thấy thái độ của hai người làm dây thần kinh căng thẳng của Miêu Nghị giãn ra.

Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi thử:

- Con chuồn chuồn này là tiêu bản đã qua gia công sao?

Thật sự vì chuồn chuồn làm giống như thật, mắt thường nhìn không ra thật giả.

Miêu Nghị bật cười:

- Tiêu bản?

Miêu Nghị thổi một hơi vào ba con chuồn chuồn đỏ nhỏ xinh đáng yêu, liền thấy chúng đập cánh nhẹ nhàng.

- Hoàng Phủ chưởng quầy, đây không phải tiêu bản. Cài trâm này lên tóc khi có gió thì ba con chuồn chuồn sẽ bay theo gió, vật chết tiêu bản tuyệt đối không thể sánh bằng. Huống chi thứ đẹp như vậy sao có thể để người đeo vật chết trên đầu? Còn tuyệt hơn nữa, xem đây.

Miêu Nghị hơi thi pháp, ba con chuồn chuồn đột nhiên vỗ cánh bay lên, như thể thấy có người làm chúng sợ, chúng bay lượn vòng quanh trên bầu trời.

Không biết là ai trong đám đông đứng sau kinh ngạc kêu lên:

- A! Sống lại!

Mọi người ngước nhìn ba con chuồn chuồn đỏ nhỏ xinh đáng yêu bay vòng quanh.

Miêu Nghị giơ trâm cầm lên, ba con chuồn chuồn bay lại đáp xuống cây trâm.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn trâm cài tóc, mắt lộ tia kinh diễm. Còn đang thẫn thờ thì Miêu Nghị đã thò tay qua tự nhiên ghim vào mái tóc mây. Hoàng Phủ Quân Nhu sửng sốt.

Miêu Nghị lật tay lấy ra cái gương chĩa vào nàng:

- Hoàng Phủ chưởng quầy hãy ngắm mình trong gương xem, đeo trâm cài độc đáo này vào có phải là đẹp hơn bình thường ba phần không?

Hoàng Phủ Quân Nhu ngắm gương soi, trong mắt tràn đầy yêu thích với cây trâm. Có lẽ vì tác dụng tâm lý nên Hoàng Phủ Quân Nhu cảm thấy đúng là cài cây trâm lên khiến nàng xinh đẹp hơn bình thường nhiều, nhưng ngoài miệng thì không thừa nhận. Hoàng Phủ Quân Nhu soi gương phát hiện có một đống nam nhân nhìn mình chằm chằm, nàng bối rối vội giật lấy gương từ tay Miêu Nghị.

Miêu Nghị lại hỏi Từ ma ma:

- Từ ma ma, nam nhân không hiểu mấy thứ này, ma ma thấy nhiều biết rộng hãy nói xem Hoàng Phủ chưởng quầy đeo lên trâm cài tóc này có phải là đẹp hơn bình thường nhiều không.

Từ ma ma gật đầu khen:

- Thật đẹp.

Đám nam nhân đứng đằng sau cũng khen không ngớt:

- Đẹp quá!

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không nói Hoàng Phủ Quân Nhu xấu. Miêu Nghị suy nghĩ từ góc độ của nam nhân thì không thấy trâm cài có gì lạ, chẳng qua cảm thấy nữ nhân này rất đẹp.

Được khen, mặt ngoài Hoàng Phủ Quân Nhu không lộ vẻ gì nhưng trong lòng rất thích, nàng giơ tay vuốt cây trâm ghim trên tóc mây.

Nữ nhân được món trang sức mình thích sẽ rất vui, hơn nữa nàng thấy trong mắt Từ ma ma khao khát trâm cài chuồn chuồn.

Quả nhiên Từ ma ma quay đầu hỏi:

- Cư sĩ, cho ta một cây trâm giống vậy đi.

Miêu Nghị thuận tay đặt gương lên quầy thủy tinh, nhún vai xin lỗi, cười khổ nói:

- Từ ma ma nên nói sớm, toàn thế giới chỉ có duy nhất một cây trâm chuồn chuồn, ma ma tuyệt đối không tìm thấy cây thứ hai, quan trọng là muốn bắt chước lại thần vận y như đúc rất khó khăn. Nếu Từ ma ma nói sớm thì ta đã đưa cho rồi, đương nhiên nếu Hoàng Phủ chưởng quầy không muốn thì có thể ưu tiên đưa cho ma ma, dù sao cây trâm đang đeo trên đầu người ta.

Nghe nói trên đầu mình cài thứ độc nhất vô nhị toàn thế giới thì Hoàng Phủ Quân Nhu không muốn hái xuống chút nào, nhưng nàng miễn cưỡng cười nói với Từ ma ma:

- Nếu Từ ma ma muốn thì ta nhường lại cho.

Từ ma ma rối rít xua tay:

- Sao có thể cướp thứ người thích được, ta đã già, người trẻ tuổi đeo càng đẹp hơn, cài trên đầu ta chỉ lãng phí.

Từ ma ma nhìn ra được người ta thật sự thích, nếu thật sự giơ đao cướp tình, trong lòng người ta sẽ rất khó chịu.

Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười, không đùn đẩy nữa, nàng hỏi Miêu Nghị:

- Bao nhiêu tiền?

Miêu Nghị xoay người để lộ cái quầy bị che sau lưng, vòng ra đằng sau quầy chỉ cái bảng giá bên trong:

- Trang sức trong này đều là một món một vạn Hồng Tinh!