- Ngươi cho rằng ai cũng không biết xấu hổ như ngươi?
Phong Huyền nghiêm túc nói một câu.
Câu cãi lại vô tình này lại mang theo sức thuyết phục, làm cho không ít người hai mặt nhìn nhau, nội tâm không biết bao nhiêu người nói thầm, có khối thịt tốt như vậy mà Phong Huyền chưa từng chạm qua! Đúng là quá đáng tiếc rồi.
Miêu Nghị nghe xong tức giận, bà chủ túm tay hắn kéo lại, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ. Hai người bên cạnh Phong Huyền không dám động nàng nhưng lại dám động Miêu Nghị, một khi động thủ, bằng tu vi của nàng không cứu được, nàng nói với Miêu Nghị:
- Phong Huyền, ta cũng không gả cho ngươi, cũng không có thất thân với ngươi, bằng vào cái gì phải nghe lời ngươi?
- Ha ha!
Phong Huyền ngửa mặt lên trời cười to, hắn chỉ vào người chung quanh, nói:
- Lời như vậy mà ngươi cũng nói được, ngươi hỏi những bằng hữu của ta đi, là ai hàng năm dùng thân phận Phong phu nhân đến nhà bái phỏng, làm Phong phu nhân mấy vạn năm, hiện tại thề thốt phủ nhận có phải quá trễ hay không? Vân Tri Thu, thật không nghĩ tới ngươi có thể vô liêm sỉ đến mức này, xem ra là ta mù lòa, nữ nhân như ngươi không cần cũng được.
- Phong Huyền!
Đột nhiên bà chủ quát lớn, gương mặt mang theo sát khí, lạnh lùng nói:
- Niệm tình cảm đã qua, vốn muốn gặp ngươi nói lời chia tay, vốn lưu cho ngươi vài phần tình mọn, ngươi đã nhiều dùng ác ngữ bức bách, vậy thì đừng trách lão nương không khách khí! Những năm qua nếu không vì ngươi, ngươi cho rằng lão nương nguyện ý làm Phong phu nhân chó má cầm lễ vật bái phỏng đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi hay sao? Các ngươi tự vấn lòng mình đi, nếu không vì ngươi, bằng thân phận và bối cảnh của lão nương cần thiết đi gặp mặt đám người này không? Chỉ bằng bọn chúng cũng xứng!
Nữ nhân này đã lộ ra mặt cường thế của mình, dường như bị chọc giận thật sự.
Nhưng mà lời này của nàng đã mắng tất cả mọi người nơi đây.
Bà chủ không chút khách khí, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Ta kinh doanh khách sạn là vì ai? Ngươi bị nhốt tại Đại Ma Thiên, vì không chậm trễ ngươi tu luyện, ta đi Vô Lượng Thiên cầu tài nguyên tu hành cho ngươi, Vô Lượng Thiên châm chọc khiêu khích ta, sợ ta chiếm tiện nghi Vô Lượng Thiên các ngươi, một phần cũng không chịu cho!
- Ta bị buộc bất đắc dĩ phải mang biển hiệu Vân gia ra chèo chống khách sạn, lợi nhuận hàng năm phân thành ba phần, khách sạn lưu một phần, một phần cho ngươi, một phần chuẩn bị cho đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi, vẫn không quên hàng năm hiếu kính Vô Lượng Thiên. Vô Lượng Thiên vẫn không ngừng châm chọc khiêu khích ta, cho rằng ta chiếm tiện nghi của khách sạn. Mà ngươi thì tốt rồi, nhát gan sợ chết, lão nương bán rẻ tiếng cười kiếm lợi nhuận cho ngươi tu hành, ngươi lại mang đi cho đám lính canh gác, ta khuyên cũng không khuyên được.
- Ngươi còn ngại không đủ, còn ép ta mang một nửa lợi nhuận khách sạn cho ngươi, mà đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi lại không thể thiếu, ta đành phải để khách sạn tiết kiệm cấp tài nguyên cho ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi cầm nhiều tài nguyên như thế, lúc đi vào tu vi Tử Liên tứ phẩm, đi ra tóc bạc trắng vẫn là Tử Liên tứ phẩm, ngươi không mất mặt sao?
- Ít giả vờ ủy khuất ở đây, thù lao khách sạn hàng năm không phải do một mình ngươi nói hay sao? Ta nhẫn nhục đưa những tài nguyên kia ra ngoài không phải vì muốn sớm ra ngoài gặp lại ngươi hay sao. Hôm nay biến thành ta không đúng! Huống chi những tài nguyên kia đều đưa cho Đại Ma Thiên các ngươi. Nếu khách sạn không có bằng hữu của ta giúp đỡ, ngươi có thể kiên trì đến hôm nay hay sao?
- Phong Huyền, ngươi còn là nam nhân hay không?
Bà chủ tức giận chỉ đám người chung quanh, nói:
- Đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi mà cũng tính là bằng hữu sao? Thời điểm có lợi là bằng hữu, có phiền toái nghe ngóng là chuồn, nếu thật là bằng hữu của ngươi, ngươi bị giam nhiều năm như vậy, ngươi hỏi xem bọn chúng có từng nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài hay không? Có tên nào thu thiếu lễ của khách sạn không? Có tên nào cầm lễ vật ta mang đến mà đi thăm ngươi chưa? Nếu năm đó bọn chúng là bằng hữu của ngươi, thật sự liên thủ với nhau đi cứu ngươi, chưa chắc Đại Ma Thiên giam ngươi đâu, ta bận tâm mặt mũi ngươi, không chọc thủng ngươi, ngươi có cần thiếp vàng lên mặt mình hay không? Bằng hữu chó má, ta đã nhìn thấu từ nhiều năm trước rồi!
Lúc này Nam Cực lão tổ Bạch Băng Dương quát lớn:
- Vân Tri Thu, ngươi ít nói một chút!
- Quát cái gì? Ta nói sai chỗ nào?
Bà chủ chỉ vào ngón tay của mình.
- Mắng ngươi đấy, ngươi có thể làm gì ta? Hiện tại lão nương đứng ở nơi này, ngươi giỏi thì đụng vào ngón tay ta xem! Không phải ta xem thường Nam Cực lão tổ ngươi, cho ngươi thêm một trăm lá gan cũng không dám! Nếu không có Phong Huyền chống đỡ mặt mũi, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ta cần gì hàng năm phải cấp lễ vật cho ngươi? Chỉ bằng ngươi cũng xứng!
Nam Cực lão tổ nhe răng trợn mắt, hai đấm xiết chặt, không nghĩ tới nói một câu lại chịu nhục nhã như thế, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Lúc này đám người Hùng Uy nhìn nhau, Ưng Vô Địch âm thầm truyền âm.
- Không hổ là cháu gái Vân lão ma, lời này nói thống khoái, đủ khí phách nha! Lão ngũ tìm nữ nhân này, sau này chắc chắn chịu khổ!
- Không đề cập những việc này, hắn vượt qua cửa ải trước mắt rồi nói sau!
Phục Thanh than thở một tiếng.
Phong Huyền lại đi đến trước mặt Nam Cực lão tổ.
- Bạch đại ca, nữ nhân này chỉ muốn kiếm cớ cho mình mà thôi, lời lẽ tô son trát phấn cho mình đều nói ra cả rồi.
- Ta là gì của ngươi?
Bà chủ giận quá thành cười, nói:
- Phong Huyền, ngươi bị vây tại Đại Ma Thiên, nếu ngươi có cốt khí một chút, ngươi chưa chắc bị giam đến bây giờ, sợ rằng gia gia đã sớm thành toàn cho chúng ta, ngươi càng nhu nhược sợ chết, gia gia của ta càng không bỏ qua cho ngươi, ta khuyên thế nào cũng vô dụng, tùy tiện bị mấy tên lính trông coi hù dọa một chút là sợ hãi không ngẩng đầu lên được.
- Phong Bắc Trần có loại cháu trai bên ngoài tô son nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa cả rồi, thật sự mất mặt thay hắn! Mỗi lần đi Đại Ma Thiên nhìn bộ dáng ngươi như chó chết khúm núm cầu xin đám thủ vệ, ngươi không biết nội tâm ta tuyệt vọng đến mức nào! Nếu không phải vì ta mà ngươi bị nhốt, ta cảm thấy thẹn trong lòng! Không phải còn có chút tình nghĩa với tình cảm năm xưa, ta cũng lo lắng nếu ta buông tha ngươi, gia gia ta sẽ làm thịt ngươi ngay lập tức.
- Ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện canh giữ ở cái sa mạc này mấy vạn năm sao? Có mấy lời không ngại làm rõ, ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, bảo vệ mạng ngươi nhiều năm như vậy, ta đã sớm không nợ ngươi cái gì! Cho dù không có Miêu Nghị xuất hiện, ta cũng chỉ chờ ngày ngươi đi ra rồi kết thúc, chúng ta không tiếp tục có chút quan hệ gì với nhau, cũng không nên dính dáng với nhau, chỉ vì ngươi không xứng làm cháu của Phong Bắc Trần! Chỉ vì...