- Không có ý gì, có lẽ lòng dạ ta quá hẹp hòi, có lẽ mạng ta thật sự không đáng giá, có lẽ do ta xuất thân phố phường không có xuất thân và bối cảnh tốt như hắn, mạng quá tiện nên không đáng giá bằng Phong Huyền!
- Ta không có hoài nghi ngươi, ta chỉ muốn ngươi cảm thông cho ta một chút, ta suýt nữa chết trong tay Phong Huyền, ta mới nhặt lại cái mạng, kết quả ngươi lại khóc lóc vì hắn, mặc dù mạng của ta tiện cũng không phải ai cũng có thể ‘ giẫm đạp ’!
Thể xác và tinh thần bà chủ run lên, nàng đã hiểu tâm tình hắn, lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi! Ta không phải khóc vì hắn. Không, cũng bởi vì hắn cho nên ta khóc không phải khóc như ngươi suy nghĩ, ta cũng không nói rõ vì cái gì, chỉ nghĩ đến rất nhiều việc.
Miêu Nghị không biết có nghe vào hay không, hắn cũng không đoạt thanh đao trong tay nàng, nàng muốn thì cho nàng, hắn lạnh nhạt nói:
- Khách sạn Phong Vân không tồn tại, ngươi sống ở chỗ này không an toàn, ta sẽ dẫn ngươi về Đại Ma Thiên.
Dứt lời hắn quay người, muốn bảo đám người Hùng Uy rời đi! Đột nhiên trường đao duỗi ra gác lên cổ hắn, thân thể Miêu Nghị cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Cảnh tượng đột ngột làm bốn lão yêu quái ngạc nhiên, ngay cả đám người Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh cũng sửng sốt.
Đám người thợ mộc và thợ đá há hốc mồm. An Chính Phong sững sờ không rõ vì sao.
Người trùm vải đên trên đầu đứng trên ngóc nhà đất cũng ngạc nhiên không nhỏ.
Tất cả mọi người hoảng sợ vì cảnh tượng đang diễn ra, không biết đôi cẩu nam nữ vừa rồi còn náo oanh oanh liệt liệt, tại sao bây giờ trở mặt rồi?
Trên mặt bà chủ còn vươn nước mắt, đao gác trên cổ Miêu Nghị và hỏi:
- Ngươi bảo đưa ta đi Đại Ma Thiên là có ý gì?
Miêu Nghị tùy ý để đao gác trên cổ, nói:
- Ta nói, ngươi sống ở đây không an toàn, dẫn ngươi đi Đại Ma Thiên ít nhất có thể bảo đảm ngươi an toàn.
Bà chủ hỏi:
- Vậy ngươi đi thì sao?
Miêu Nghị yên tĩnh nói:
- Trời đất bao la, luôn luôn có nơi cho ta đi, ngươi yên tâm, mạng ta rất tiện, rất khó chết được.
Bà chủ hỏi:
- Ý ngươi là, ngươi đưa ta đi Đại Ma Thiên, sau đó ngươi rời đi?
Miêu Nghị im lặng, chẳng khác gì thừa nhận.
Bà chủ hỏi:
- Ngươi không định dẫn ta đi cùng sao?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Ngươi nên đi Đại Ma Thiên, đi theo bên cạnh ta không an toàn, ta hi vọng ngươi cả đời bình an.
- Ta không muốn cái gì cả đời bình an, đời này ngươi đi đâu, ta sẽ đi đâu.
Bà chủ nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị, nói:
- Ta lập lại một lần, tâm của ta với hắn đã chết, ta thủ nơi này là vì chờ hắn đi ra, chuyện năm đó không phải một mình hắn sai, ta cũng có sai. Ta lập lại một lần, vừa rồi ta khóc là vì sự tồn tại của hắn, cũng không phải là khóc thương tâm như ngươi nghĩ, ngươi mang ta theo hay không mang ta theo?
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Bà chủ, đừng làm rộn, ta nói ngươi ở cạnh ta không an toàn.
- Ta đã thề, đời này sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi.
Bà chủ nói xong rút đao trở về, chuôi đao vừa thu lại, lưỡi đao sắc bén lại đặt lên cổ trắng nõn của nàng, nàng nói từng chữ:
- Ngưu Nhị, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi mang ta cùng đi hay không?
Đây là tình huống gì? Tại sao lại đặt đao lên cổ mình?
Tất cả mọi người bị hai người nháo không hiểu ra làm sao.
Hai người thân là người trong cuộc đưa mắt nhìn nhau, Miêu Nghị chậm rãi tới gần nàng, cúi người dùng cánh tay còn sót lại ôm bà chủ vào ngực.
Phi thường ăn ý, bà chủ thuận thế thu đao, đương nhiên cũng dùng tay ôm chặt cổ hắn, quay đầu nhìn đám thợ mộc cách đó không xa, hô lớn:
- Lão nương phải lập gia đình, khách sạn đóng cửa không mở nữa, không sợ chết cứ tiếp tục đi theo ta, ta có một miếng ăn, các ngươi sẽ không chết đói.
Đám người của khách sạn cười hắc hắc ngây ngô.
Miêu Nghị ôm bà chủ quay người lại, phát hiện cảm giác công khai ôm nữ nhân rất tốt, không riêng gì xúc cảm tốt... Nhưng mà cánh tay cụt không thoải mái, hắn nói với bốn lão yêu quá:
- Giết người Vô Lượng Thiên thì sao? Lão phu giết cũng không ít, ngươi có muốn lưu lão phu lại đây hay không?
Đột nhiên sau đó có tiếng cười khặc khặc sởn gai ốc vang lên.
Tiếng cười vang lên quá đột ngột, ánh mắt mọi người theo tiếng nhìn sang nóc nhà, tại đó có một người đang đứng.
Người này tùy tiện kéo tấm khăn trùm đầu xuống, tấm vải đen bay trở vào trong tay áo.
Một lão giả tóc bạc xuất hiện, người vừa lên tiếng chính là hắn, trên mặt còn mỉm cười thần bí, mi tâm là một đóa Kim Liên nhị phẩm.
Rất nhiều người không biết lão giả này là ai, nhưng người nhận ra đều kinh hãi.
Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh nhìn chằm chằm vào người nọ, vẻ mặt cảnh giác.
- Kiều Công!
Hùng Uy nhìn sang.
- Kiều Công Công là ai?
Miêu Nghị ôm ngang bà chủ và hỏi thăm.
Hùng Uy chỉ vào bà chủ hắn ôm trong ngực.
- Là ai ngươi hỏi nàng rõ ràng nhất.
Miêu Nghị nhìn sang bà chủ, bà chủ ngạc nhiên và nói:
- Ngưu Nhị, thả ta xuống.
Lão giả tóc bạc lách mình bay lên trời, hắn mỉm cười chắp tay với bà chủ.
- Thu tỷ nhi!
Bà chủ cung kính đáp lễ.
- Công công, tại sao ngài tới đây?
- Chỉ thuận đường đi ngang qua đây, không khéo thấy có người làm càn!
Kiều Công Công cười ha ha.
Làm gì có việc trùng hợp như thế, đi ngang qua đúng thời điểm này, có trời mới tin, ánh mắt bà chủ mang theo lệ quang, những người này vẫn bảo vệ nàng, mặc kệ nàng làm sai cái gì, mặc kệ nàng làm ra chuyện khiến người khác thất vọng nhưng bọn họ vẫn âm thầm chú ý đến nàng.
Xảy ra chuyện hôm nay, cảm xúc của nàng phập phồng quá lớn, nàng không biết nên nói cái gì mới phải.
Kiều Công Công quay người đối mặt hai người Phó Nguyên Khang, cười tủm tỉm nói:
- Nếu là quyết đấu công bằng. Đã nói người ngoài không thể nhúng tay và báo thù, hết lần này đến lần khác lại có kẻ ngang ngược không nói lý, Phó Nguyên Khang ngươi dám lặp lại lời vừa rồi hay không?
Phó Nguyên Khang nói:
- Ta nói tại sao đám người này dám làm càn như vậy. Thì ra là có Đại Ma Thiên làm chỗ dựa. Đạo lý nằm ở bên các ngươi, thân phận Phong Huyền bày ra đó, hắn không thể chết vô ích!
Câu nói đầu tiên nói rõ chân ý, cuộc quyết đấu này nói công bằng cũng không công bằng, nói ngắn gọn chính là Miêu Nghị có thể chết, Phong Huyền không thể chết được!