Tiên Nguyên Đan chính là thứ lục thánh hưởng dụng, trừ thủ hạ tâm phúc của lục thánh được ban thưởng mới có tư cách hưởng dụng ra. Những người khác không có tư cách như thế, một đám yêu vương chưa bao giờ nếm thử tư vị Tiên Nguyên Đan, lần này đã có cơ hội.
Miêu Nghị khó hiểu nhìn sang bà chủ, đây không phải là thứ ta tặng sao? Ta tặng cho ngươi, ngươi lại mang bảo bối đưa ra ngoài là sao?
Lần đầu tiên khi hắn đi Chính Khí Môn tại Đại Thế Giới trở về, hắn tặng cho nàng một ngàn viên Tiên Nguyên Đan.
- Đúng vậy, chính là Tiên Nguyên Đan.
Bà chủ cười nói:
- Trước khi khách sạn Phong Vân bị hủy, gia gia từng phái người cho ta một ít, không nghĩ tới sau đó khách sạn Phong Vân đã bị ngũ gia các ngươi hủy, bản thân ta cũng bị hắn đoạt được, Tiên Nguyên Đan giữ bên người chưa phục dụng, lúc này lần đầu gặp mặt các vị tại đây nên tặng làm lễ gặp mặt, hi vọng chư vị không nên ghét bỏ. Trước kia có điểm nào đắc tội xin các vị yêu vương rộng lòng tha thứ, sau này đều là người một nhà, không nên nhớ thù trước kia.
Lễ này không nhẹ, tuy đầu người tại đây không nhiều nhưng ba mươi sáu vị yêu vương chính là ba trăm sáu mươi viên Tiên Nguyên Đan, tương đương với ba ngàn sáu trăm vạn nguyện lực châu hạ phẩm, ai dám nói lễ nhẹ?
Nội tâm các yêu vương rùng mình, âm thầm trao đổi ánh mắt, nữ nhân này không hổ là cháu gái Vân Ngạo Thiên thích nhất, chỉ bằng Vân Ngạo Thiên tặng nhiều Tiên Nguyên Đan cho nàng, có thể thấy Vân Ngạo Thiên chưa bao giờ buông tha cháu gái, còn vô cùng xem trọng.
Không có người nào hoài nghi Tiên Nguyên Đan là thứ người khác tặng bà chủ, bởi vì mọi người đều biết chỉ có lục thánh mới có Tiên Nguyên Đan, bà chủ lấy một lần mấy trăm viên, trừ Vân Ngạo Thiên cho, khẳng định không còn người nào khác.
Nội tâm Miêu Nghị đang nói thầm, thì ra là Vân Ngạo Thiên tặng.
- Sau ngày hôm nay, ai dám nhớ thù trước ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. Lễ vật phu nhân nặng như vậy, chúng ta sao dám ghét bỏ, lần này chúng ta dính hào quang của phu nhân, rốt cục có thể nếm thử tư vị Tiên Nguyên Đan.
Yêu vương Liệt Hoàn chắp tay cười nói.
Bầy yêu cũng chắp tay cảm tạ.
- Chư vị cũng đừng cảm tạ quá sớm, ta cũng không tặng không. Thứ nhất, ngũ gia các ngươi chưa chính thức cưới ta, các ngươi thu lễ ta nên thúc dục hắn nhiều hơn, hắn không vội nhưng ta vội. Thứ hai, bên ngoài có nhiều tin đồn ác ý, các ngươi cũng không thể cho rằng không nghe thấy, gặp một giết một giúp tiểu muội.
Bà chủ cười nói ra.
Nhìn như nghiêm túc, kỳ thật nàng không trông cậy vào đám yêu vương tại đây, nàng cần bọn chúng hỗ trợ nói chuyện với Miêu Nghị sao? Nàng cần những kẻ này ngăn chặn tin đồn sao? Thuần túy chỉ là nói cho có, có cớ thì sau này dễ nói chuyện với nhau.
- Đây là tự nhiên.
Bầy yêu hưởng ứng.
Sau khi mọi người rời đi, bà chủ cầm tay Miêu Nghị kéo vào lầu các.
Sau khi bầy yêu rời đi, Miêu Nghị lập tức hỏi:
- Gia gia của ngươi còn cho người âm thầm tặng Tiên Nguyên Đan sao?
Bà chủ lườm hắn một cái, nói:
- Nếu gia gia cho ta Tiên Nguyên Đan, ta có tu vi này sao? Đây là đồ ngươi tặng lúc trước đấy.
- Ngươi mang lễ vật ta tặng ngươi cho người khác cũng bỏ đi, ta tặng ngươi còn nói là gia gia ngươi cho, không cần thêm hào quang lên mặt gia gia ngươi chứ? Gia gia của ngươi sẽ quan tâm sao?
- Ngươi ngốc quá!
Bà chủ lại cầm tay hắn, tiếp tục đi về phía trước, nói:
- Nói ngươi tặng thì được gì? Những người kia sẽ vì vậy mà nhớ tình của ngươi sao? Ta đang dựa vào danh tiếng gia gia chấn nhiếp bọn chúng, bọn chúng sẽ không dám xem thường, sau này chúng ta phải cắm dùi trong Tinh Túc Hải, không làm đám yêu vương kia sợ hãi, sau này còn dễ làm việc sao? Sợ hãi thì kính, không sợ sẽ không xem ngươi là thứ quan trọng gì.
Nghe cũng có đạo lý, nói cũng không sai, nhưng Miêu Nghị nghe thế nào cũng không thoải mái, hắn nói:
- Kiều Công Công lúc trước đã nói rất rõ ràng, hắn có nói gia gia ngươi sẽ không cho chúng ta dựa vào danh tiếng của hắn, hắn có đi tìm ta tính sổ không?
Bà chủ cười nói:
- Ngươi đấy! Là sĩ diện nam nhân của ngươi quấy phá trong lòng! Ngưu Nhị, ngươi nói cho ta biết ngươi bây giờ trừ Tinh Túc Hải tạm thời còn có nơi nào để đi không? Nếu ngươi hiện tại không đứng vững bước chân tại Tinh Túc Hải này, đến lúc đó còn bụi đất đầy mặt, mượn danh tiếng của gia gia ta thì sao? Ta bị trục xuất Vân gia và xây dựng khách sạn Phong Vân, còn không phải thường xuyên mượn danh tiếng của gia gia dọa người khác sao?
Miêu Nghị thở dài:
- Ngươi mượn danh tiếng của gia gia mình không thành vấn đề, với gia gia của ngươi, ta hoàn toàn không giống ngươi.
Đột nhiên bà chủ cầm chặt tay hắn, nói:
- Ngưu Nhị, nhìn ta!
- Làm gì vậy?
Miêu Nghị kỳ quái hỏi một câu.
Bà chủ mặt đối mặt với hắn, hai tay bưng mặt Miêu Nghị, bốn mắt nhìn nhau, thâm tình nhìn hắn và nói:
- Ngưu Nhị, từ khi ngươi xuất hiện tại Lưu Vân Sa Hải hủy khách sạn Phong Vân, dám đối nghịch với Vô Lượng Thiên đoạt ta đi, đời này dù chết ta cũng theo ngươi, cho dù chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội ta cũng tình nguyện, bởi vì ta nhìn thấy không chỉ một nam nhân vì ta bỏ qua mọi thứ, mà còn là nam nhân hữu dũng hữu mưu. Cho nên ta có lý do tin tưởng nam nhân của ta có một ngày nhất định sẽ náo loạn phong vân, nhất định trở thành anh hùng cái thế, nhất định cho ta vinh quang vô thượng, hôm nay mượn danh tiếng của gia gia cũng không có gì, nếu ngươi cảm thấy mất mặt. Vậy ngươi phải quyết chí tự cường, về sau ngươi trả lại cho gia gia ta chỗ tốt gấp trăm ngàn lần, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được. Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, tận mắt nhìn ngày đó đến.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Ngươi vừa nói như vậy, tại sao ta lại cảm thấy áp lực quá lớn?
Bà chủ nói:
- Áp lực lớn? Không có ai nguyện ý vất vả chịu tội, ta cũng muốn nhẹ nhõm, ta cũng muốn trôi qua cả đời khoái hoạt nhưng chúng ta không có điều kiện đó. Chúng ta đã đi lên con đường không lối về, cho dù ngươi tinh thần sa sút, người ta cũng không bỏ qua ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể tiến về phía trước, nếu không chính là đi ngược dòng nước không tiến tắc thối!
Miêu Nghị cúi đầu ỉu xìu, tùy tiện nói một câu lại nghe một đống giáo huấn, thở dài:
- Ta chỉ muốn nói. Ngươi tặng cho bọn chúng nhiều Tiên Nguyên Đan làm lễ vật như thế, tại sao không thương lượng với ta?
Bà chủ hỏi ngược lại:
- Nếu ta nói với ngươi, ngươi sẽ đáp ứng sao? Sẽ không!
Miêu Nghị trừng mắt, nói:
- Ai nói ta sẽ không? Ngươi cho rằng ta không nỡ chút lễ vật này sao?
Bà chủ lắc đầu, nói:
- Ngươi đương nhiên cam lòng đưa ra, nhưng ngươi có một tật xấu.