Phi Thiên

Chương 1313: Gặp lại La Song Phi



Nhìn thấy hai người há hốc mồm, nàng cười hắc hắc lộ ra hàm răng vàng khè.

- La Song Phi!

Miêu Nghị kinh hỉ, lại có phần hoa mắt, gương mặt là La Song Phi nhưng cổ là cổ nữ nhân, bộ ngực lớn, eo thon gầy, mái tóc nữ nhân cũng không biến mất, nàng đi lên phía trước và xoay hai vòng.

- Ngươi là La Song Phi?

- Thì ra ngươi còn nhớ ta nha! Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm quên ta rồi.

Vân Nhược Song lập tức vui vẻ, cười hì hì nói:

- Tỷ phu, ngươi dám nói ngươi không có cởi hết y phục của ta, không có sờ loạn lên người ta?

“...”

Miêu Nghị lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ chỉ vào bộ ngực lớn của nàng.

- Có thể...

Ba!

Vân Tri Thu đi tới vỗ vào ngón tay chỉ bậy của hắn, nói:

- Rốt cuộc hai người các ngươi chơi trò gì?

Vân Nhược Song cười hì hì nói:

- Tỷ phu, nam tử hán đại trượng phu dám làm không dám chịu!

Miêu Nghị bắt lấy cánh tay bà chủ, dở khóc dở cười nói:

- Ta thực oan uổng mà! Nàng đúng là người ta quen, ta thừa nhận có cởi quần áo của nàng, nàng lúc đó là nam nhân, đúng...

Quay đầu lại chỉa chỉa bộ ngực cao vút của Vân Nhược Song, còn có bộ vị dưới háng.

- Ngươi xem như nữ giả nam trang, tại sao lại có những thứ kia? Lúc ấy cái gì nam nhân có ngươi cũng có...

Ba!

Vân Tri Thu lại tát bàn tay chỉ loạn của hắn, nói:

- Ngưu Nhị, nếu ngươi biết rõ nàng là nam nhân, vì cái gì còn cởi hết quần áo của nàng, ngươi sẽ không thích chuyện nam phong buồn nôn đấy chứ? Hoặc nói ngươi đã sớm biết nàng nữ giả nam trang?

Miêu Nghị hô to oan uổng, nói:

- Lúc ấy ta mới có tu vi Bạch Liên, vẫn còn là động chủ động Đông Lai, một lần đi xa thấy nàng suất lĩnh một đám thổ phỉ ăn cướp, còn hạ độc với ta, nếu không phải ta có vài phần năng lực, sợ rằng đã chết trong tay nàng, lúc ấy ta lột quần áo của nàng điều tra, cũng không có ý khác, lúc ấy nàng thật sự là nam nhân, bộ ngực là cơ bắp, đồ vật của nam nhân cũng có, tại sao có thể là nữ nhân?

Vừa nói như vậy, Vân Tri Thu đã hiểu rõ, nàng cũng biết những xiếc ma đạo kia, lúc này tiến lên vặn lỗ tai Vân Nhược Song.

- Nha đầu, ngươi đảo loạn cái gì đó?

Trước đó nàng rất giật mình, còn tưởng rằng Miêu Nghị có một chân với muội muội của mình, thì ra là như vậy.

Vân Nhược Song ôi ôi nói:

- Đại tỷ, đau, chẳng qua lúc đó ta vừa ra khỏi nhà lại gặp phải tỷ phu, ta trước đó còn làm thủ hạ của tỷ phu một thời gian ngắn, ta làm sao biết có ngày hắn trở thành tỷ phu của mình.

- Phu nhân, thôi thôi, nàng đang nói đùa.

Miêu Nghị tách hai tỷ muội ra, kéo Vân Tri Thu ra phía sau, lại nhìn kỹ Vân Nhược Song và nói:

- Về sau chúng ta gặp mặt tại khách sạn Phong Vân, vì cái gì ngươi không nói cho ta biết?

Vân Nhược Song cười hì hì, nói:

- Chính ngươi ngốc còn nói, ngươi mang tên thật và tên giả của ta đọc cùng nhau xem.

- Vân Nhược Song, La Song Phi...

Miêu Nghị nói thầm.

Vân Nhược Song cười hắc hắc giải thích:

- Vân Nhược Song, xóa họ, ‘ Nhược ’ hài âm ‘ La ’, đằng sau thêm chữ ‘ Phi ’, dụ ý ta trộm chạy đến, cái tên này còn có trình độ hơn cái tên Ngưu Nhị của ngươi đấy.

Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu nói:

- Tên cũng có thể chơi như thế?

Vân Nhược Song cười hì hì nói:

- Miêu động chủ, nhiều năm như thế có nghĩ tìm ty chức hay không? Ty chức lúc trước tốt xấu gì cũng lập nhiều công lao hãn mã cho ngươi đấy.

- Cũng tìm qua nhưng không biết ngươi đi nơi nào, chỉ biết ngươi là người Ma quốc. Đúng rồi, chuyện dẹp loạn Tinh Túc Hải còn chưa cảm ơn ngươi.

Hiện tại Miêu Nghị đã hiểu rõ, bởi vì Vân Phi Dương đến Tinh Túc Hải dẹp loạn nên đã giúp mình.

Vân Nhược Song cười hắc hắc nói:

- Miêu động chủ, Vân Phi Dương dẹp loạn Tinh Túc Hải có nói cái gì với ngươi không?

“...”

Miêu Nghị lập tức chột dạ, ấp úng nói:

- Có thể nói cái gì, không có.

Thấy hai người sau đó trò chuyện náo nhiệt, Vân Tri Thu nhíu mày nói:

- Song nhi, Vân Phi Dương muốn gả tỷ tỷ không phải nói ngươi đấy chứ?

Vân Nhược Song lay lay cánh tay của nàng, nói:

- Đại tỷ, nói đùa, thời gian ta quen hắn còn sớm hơn ngươi, ta biết hắn từ lúc hắn vẫn còn làm động chủ động Đông Lai, ta nếu thật có cái kia tâm tư, sẽ không đại tỷ ngươi chuyện gì.

- Khục khục!

Miêu Nghị thấy ánh mắt lão bà nhìn mình càng ngày càng không đúng, hắn ho khan giải thích:

- Song nhi, ta biết đại tỷ của ngươi còn sớm hơn ngươi nhiều, ta chưa làm động chủ độ Đông Lai đã gặp đại tỷ ngươi. Trước khi làm động chủ, ta bị phái đi làm nhiệm vụ, cũng gặp đại tỷ ngươi trong miếu nhỏ, nếu lúc ấy không nhờ đại tỷ của ngươi xuất thủ cứu giúp, mạng ta sớm không còn, nhờ có đại tỷ ngươi giúp đỡ, ta mới lĩnh công trở về làm động chủ, cho nên nói ta có duyên với đại tỷ ngươi đấy.

Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Vân Tri Thu hòa hoãn hơn nhiều.

- Biết nhau sớm hơn ta?

Vân Nhược Song hơi thất thần, chợt cười hì hì nói:

- Tỷ phu, có muốn ta tiếp tục làm thủ hạ của ngươi không?

- Không cần không cần!

Miêu Nghị xua tay, nói:

- Tình cảnh của ta và đại tỷ của ngươi không tốt, ngươi ở Đại Ma Thiên an toàn hơn.

Trong nội tâm hắn sợ nàng gom góp vào thì khổ hắn hơn trước!

- Không vui chút nào, trọng sắc khinh hữu, không chơi, tỷ, ta trở về.

Vân Nhược Song sôi nổi đi ra ngoài, dường như tâm tình rất sáng sủa.

Chỉ có Vân Tri Thu dùng ánh mắt cao thâm mạt trắc nhìn bóng lưng của nàng, quay đầu lại nhìn sang Miêu Nghị.

Chỉ thấy Miêu Nghị đảo mắt đã quên việc của mình và Vân Nhược Song, cũng không có ý ra ngoài đưa tiễn, hắn ném hai vòng tay trữ vật ra.

- Phu nhân, đây là lễ vật của chúng ta, kiểm kê một chút.

Phanh!

Đột nhiên Vân Tri Thu đá một cước vào mông hắn, trực tiếp đạp hắn người ngã ngựa đổ.

Miêu Nghị bò dậy, trợn mắt nói:

- Ngươi làm gì thế?

- Không làm gì vậy, nhìn ngươi ngứa mắt thôi!

Vân Tri Thu ngồi xuống ghế, hai tay vuốt vuốt mép váy, nàng dùng ngữ điệu âm dương quái khí:

- Ngưu Nhị, có phải ngươi cảm thấy ta cố tình gây sự hay không? Nếu như cũng nhìn ta ngứa mắt, ngươi đánh ta là tốt rồi, ta không hoàn thủ đâu.

Miêu Nghị chột dạ, đồng thời phát hiện mình gần đây thường xuyên chột dạ, cũng không có chút lực lượng nào khi đối mặt lão bà, hắn dựng ghế lên, đi đến phía sau nàng, hai tay bóp vai hầu hạ, vui tươi hớn hở nói:

- Ta nào dám đánh phu nhân, ta da dày thịt béo, đá thêm vài cái cũng được, phu nhân da mịn thịt mềm, ta thích còn không kịp.

Vân Tri Thu không nói gì nữa, một ít lời giấu ở trong lòng, bởi vì có mấy lời nói ra không thể thu trở lại, bởi vì một khi nói phá chỉ làm người ta xấu hổ, cứ xem như chuyện chưa xảy ra là được, nàng thò tay cầm vòng tay trữ vật kiểm tra lễ vật.

Kết quả kiểm kê xong tâm tình Vân Tri Thu rất tốt, Miêu Nghị càng cười như nở hoa.

- Phát đại tài, kết hôn phát tài nhanh hơn ăn cướp, nếu kết hôn thêm vài lần càng giàu hơn.

- Ah! Còn muốn kết hôn với ai?

Vân Tri Thu lạnh nhạt hỏi một câu.